Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Lão gia tử cầu tình
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
2024-01-18 18:22:32
Ngày mồng tám tháng chạp qua đi, sắp đến lễ kết hôn của Đại Mao, Tăng Thụy Tường thương lượng cùng Thẩm thị, tự hắn đi là được, ăn xong bữa cơm rồi về nhà.
"Nhưng không biết đại ca cho bao nhiêu tiền biếu, ta mà cho nhiều hơn, đến lúc đó viết ra rất khó coi." Thẩm thị nói.
Tăng Thụy Tường vừa nghe, tìm xe lừa đưa tin cho Tăng Thụy Khánh, Tăng Thụy Khánh trả lời có cho hai xuyến tiền biếu, tiền tặng là năm mươi văn. Tăng Thụy Tường nghe xong, chuẩn bị hai trăm năm mươi văn, cũng không muốn nói gì với lão phòng, chắc là sợ Điền thị biết lại làm ầm ĩ.
Tử Tình nhớ tới một chuyện, hỏi Thẩm thị, "Nương, lúc thành thân đại ca, chác cậu đều cho lễ gặp mặt, các cô cô không cho, vì sao vậy?"
"Nói lý lẽ thì đều phải cho hết, chẳng qua là nông dân nhà nghèo. Các cậu của con tự đề xuất, vài năm nay, cuộc sống của các cậu con tốt hơn, cũng nghĩ thừa dịp này mà khoe khoang một chút."
"À, cho nương chỗ dựa ấy mà." Thẩm thị nghe xong, cười không nói.
"Vậy chúng ta không đến nhà đại cô, ông bà nói gì không? Phụ thân cũng không đi thì tốt rồi." Tử Tình hỏi.
"Ai biết được, đến lúc đó hẵng nói. Con nghĩ cha con muốn đi à? Không phải bởi vì lúc đại ca của con thành thân, ông nội kéo bốn người chúng ta vào phòng nói nửa ngày, nói cái gì mà tết không đi cũng không sao, nhưng đứa nhỏ thành thân phải lộ mặt, bằng không truyền ra cũng không dễ nghe, người ngoài làm gì biết chuyện trong nhà thế nào, lời đồn truyền đến truyền đi, cuối cùng cũng không biết truyền thành dạng gì, thôn bọn họ không biết chúng ta, tự nhiên sẽ không giúp chúng ta nói chuyện. Cho nên cha của con mới quyết định tự minhg đi, dù sao cũng không nhiều, mỗi đứa một lần." Thẩm thị nói xong, còn thở dài một hơi.
"Nương, ông nội con nói thật buồn cười, nói cái gì mà tết không đi cũng không sao, lời này hẳn là nên nói cho đại cô bọn họ chứ. Đại cô cũng đâu để ai đến nhà, từ mùng hai đã đến nhà mẹ đẻ ở, nàng phải chiêu đãi ai đâu. Nhị cô thì tốt xấu gì còn chiêu đãi chúng ta một năm một lần, ba năm chiêu đãi thân thích nhà chồng một lần. Miệng đại cô chỉ ăn đồ nhà người khác, người khác có thể ăn được miếng cơm nhà nàng chắc?"
Đang nói, Tăng Thụy Tường dẫn Tử Phúc bọn họ vào, Tử Tình đành im miệng.
Ai ngờ mùng mười, vừa cơm nước xong không bao lâu, lão gia tử tới cửa, Tử Tình pha trà, bưng qua. Đang muốn về phòng, lão gia tử nói: "Tử Tình đừng đi, cả nhà ngồi lại đây nghe lão nhân ta nói mấy câu."
Tăng Thụy Tường vừa thấy sắc mặt lão gia tử khác thường, vội bảo cả nhà ngồi trông phòng, lão gia tử liếc mọi người một cái, hỏi: "Hôm sau Đại Mao thành thân, các ngươi ai đi?"
"Cha, một mình ta đi là được, bọn nhỏ không đi, đỡ muội muội làm thêm một bàn." Tăng Thụy Tường đáp.
"Ta biết có loại tình huống này mà, may mà hôm nay ta đến, Tường nhi, lúc Tử Phúc thành thân ta đã nói với ngươi rồi. Chuyện khác ta không quan tâm, nhưng cho dù là con nhà ai thành thân, đều phải có mặt, các ngươi lúc đó đã đáp ứng ta mà, huống hồ việc tiền biếu ta không muốn nói ngươi thế nào, đại muội tử của ngươi cũng nói, sau này sẽ an phận thủ thường, nàng mà định tính toán làm gì, không cần ngươi nói, cha sẽ đoạn giao giùm các ngươi. Nhà lão nhị à, không phải cha bất công, chuyện này cha chỉ lo lắng thay các ngươi thôi, các ngươi nghĩ đi, chuyện Tử Tình mới qua không bao lâu, Đại Mao đã ở quỳ cửa nhà ngươi nửa ngày, toàn thôn ai cũng biết hắn không cẩn thận làm đổ mâm lên Tử Tình, sự thật như thế nào thì chỉ có người nhà mới biết, còn ai có nghi ngờ gì cùng tự đoán mà thôi, nếu lần này Đại Mao thành thân, các ngươi không đi, ngược lại người khácsẽ nói Tử Tình bị Đại Mao cố ý hãm hại, các ngươi nghĩ xem ta nói đúng không đã?"
Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nghe xong, không nói, Tử Phúc hỏi: "A công, chỉ sợ chúng ta vừa đi, lại cổ vũ bọn đại cô làm bậy, không phải ta làm cháu mà nói bậy với trưởng bối, tại mấy năm nay đại cô bọn họ làm việc quá ngoan độc, làm sai đâu chỉ có hai việc, mỗi lần đều do cha mẹ ta dễ nói chuyện, do ông cùng bà che chở, dù sao bọn họ không chịu tổn thất gì, cho nên bọn họ càng làm càng quá đáng. Nếu là đại cha, bọn họ cũng không dám, bởi vì bọn họ biết rõ chọc giận đại cha ta, đại cha ta sẽ không thèm nhìn bọn họ một lần."
Lão gia tử nghe Tử Phúc nói, cũng không tiếp lời, dừng một chút mới nói: "Đại cha của ngươi cũng đáp ứng tham gia tiệc cưới của Đại Mao, lần đó Đại Mao sai, nhưng tiểu tử Khang Bình xuống tay không nhẹ, coi như Đại Mao bị trừng phạt đúng tội, lần sau cho hắn mượn mấy lá gan cũng không dám thế nữa. còn Quế Anh là đứa kiến thức hạn hẹp, muốn trèo cành cao, đại cô ngươi đã mắng nó rồi. Ta đã nhắc nhở đại cô rồi, nếu làm gì với nhà ngươi nữa sẽ đoạn giao, ta nói sẽ giữ lời. Lần này, các ngươi nể mặt kẻ
"Nhưng không biết đại ca cho bao nhiêu tiền biếu, ta mà cho nhiều hơn, đến lúc đó viết ra rất khó coi." Thẩm thị nói.
Tăng Thụy Tường vừa nghe, tìm xe lừa đưa tin cho Tăng Thụy Khánh, Tăng Thụy Khánh trả lời có cho hai xuyến tiền biếu, tiền tặng là năm mươi văn. Tăng Thụy Tường nghe xong, chuẩn bị hai trăm năm mươi văn, cũng không muốn nói gì với lão phòng, chắc là sợ Điền thị biết lại làm ầm ĩ.
Tử Tình nhớ tới một chuyện, hỏi Thẩm thị, "Nương, lúc thành thân đại ca, chác cậu đều cho lễ gặp mặt, các cô cô không cho, vì sao vậy?"
"Nói lý lẽ thì đều phải cho hết, chẳng qua là nông dân nhà nghèo. Các cậu của con tự đề xuất, vài năm nay, cuộc sống của các cậu con tốt hơn, cũng nghĩ thừa dịp này mà khoe khoang một chút."
"À, cho nương chỗ dựa ấy mà." Thẩm thị nghe xong, cười không nói.
"Vậy chúng ta không đến nhà đại cô, ông bà nói gì không? Phụ thân cũng không đi thì tốt rồi." Tử Tình hỏi.
"Ai biết được, đến lúc đó hẵng nói. Con nghĩ cha con muốn đi à? Không phải bởi vì lúc đại ca của con thành thân, ông nội kéo bốn người chúng ta vào phòng nói nửa ngày, nói cái gì mà tết không đi cũng không sao, nhưng đứa nhỏ thành thân phải lộ mặt, bằng không truyền ra cũng không dễ nghe, người ngoài làm gì biết chuyện trong nhà thế nào, lời đồn truyền đến truyền đi, cuối cùng cũng không biết truyền thành dạng gì, thôn bọn họ không biết chúng ta, tự nhiên sẽ không giúp chúng ta nói chuyện. Cho nên cha của con mới quyết định tự minhg đi, dù sao cũng không nhiều, mỗi đứa một lần." Thẩm thị nói xong, còn thở dài một hơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nương, ông nội con nói thật buồn cười, nói cái gì mà tết không đi cũng không sao, lời này hẳn là nên nói cho đại cô bọn họ chứ. Đại cô cũng đâu để ai đến nhà, từ mùng hai đã đến nhà mẹ đẻ ở, nàng phải chiêu đãi ai đâu. Nhị cô thì tốt xấu gì còn chiêu đãi chúng ta một năm một lần, ba năm chiêu đãi thân thích nhà chồng một lần. Miệng đại cô chỉ ăn đồ nhà người khác, người khác có thể ăn được miếng cơm nhà nàng chắc?"
Đang nói, Tăng Thụy Tường dẫn Tử Phúc bọn họ vào, Tử Tình đành im miệng.
Ai ngờ mùng mười, vừa cơm nước xong không bao lâu, lão gia tử tới cửa, Tử Tình pha trà, bưng qua. Đang muốn về phòng, lão gia tử nói: "Tử Tình đừng đi, cả nhà ngồi lại đây nghe lão nhân ta nói mấy câu."
Tăng Thụy Tường vừa thấy sắc mặt lão gia tử khác thường, vội bảo cả nhà ngồi trông phòng, lão gia tử liếc mọi người một cái, hỏi: "Hôm sau Đại Mao thành thân, các ngươi ai đi?"
"Cha, một mình ta đi là được, bọn nhỏ không đi, đỡ muội muội làm thêm một bàn." Tăng Thụy Tường đáp.
"Ta biết có loại tình huống này mà, may mà hôm nay ta đến, Tường nhi, lúc Tử Phúc thành thân ta đã nói với ngươi rồi. Chuyện khác ta không quan tâm, nhưng cho dù là con nhà ai thành thân, đều phải có mặt, các ngươi lúc đó đã đáp ứng ta mà, huống hồ việc tiền biếu ta không muốn nói ngươi thế nào, đại muội tử của ngươi cũng nói, sau này sẽ an phận thủ thường, nàng mà định tính toán làm gì, không cần ngươi nói, cha sẽ đoạn giao giùm các ngươi. Nhà lão nhị à, không phải cha bất công, chuyện này cha chỉ lo lắng thay các ngươi thôi, các ngươi nghĩ đi, chuyện Tử Tình mới qua không bao lâu, Đại Mao đã ở quỳ cửa nhà ngươi nửa ngày, toàn thôn ai cũng biết hắn không cẩn thận làm đổ mâm lên Tử Tình, sự thật như thế nào thì chỉ có người nhà mới biết, còn ai có nghi ngờ gì cùng tự đoán mà thôi, nếu lần này Đại Mao thành thân, các ngươi không đi, ngược lại người khácsẽ nói Tử Tình bị Đại Mao cố ý hãm hại, các ngươi nghĩ xem ta nói đúng không đã?"
Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nghe xong, không nói, Tử Phúc hỏi: "A công, chỉ sợ chúng ta vừa đi, lại cổ vũ bọn đại cô làm bậy, không phải ta làm cháu mà nói bậy với trưởng bối, tại mấy năm nay đại cô bọn họ làm việc quá ngoan độc, làm sai đâu chỉ có hai việc, mỗi lần đều do cha mẹ ta dễ nói chuyện, do ông cùng bà che chở, dù sao bọn họ không chịu tổn thất gì, cho nên bọn họ càng làm càng quá đáng. Nếu là đại cha, bọn họ cũng không dám, bởi vì bọn họ biết rõ chọc giận đại cha ta, đại cha ta sẽ không thèm nhìn bọn họ một lần."
Lão gia tử nghe Tử Phúc nói, cũng không tiếp lời, dừng một chút mới nói: "Đại cha của ngươi cũng đáp ứng tham gia tiệc cưới của Đại Mao, lần đó Đại Mao sai, nhưng tiểu tử Khang Bình xuống tay không nhẹ, coi như Đại Mao bị trừng phạt đúng tội, lần sau cho hắn mượn mấy lá gan cũng không dám thế nữa. còn Quế Anh là đứa kiến thức hạn hẹp, muốn trèo cành cao, đại cô ngươi đã mắng nó rồi. Ta đã nhắc nhở đại cô rồi, nếu làm gì với nhà ngươi nữa sẽ đoạn giao, ta nói sẽ giữ lời. Lần này, các ngươi nể mặt kẻ
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro