Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Một bạt tai
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
2024-01-18 18:22:32
Điền thị đang suy nghĩ, thì song phương đã cất hôn thư, nghi thức liền kết thúc, chỉ còn chờ đi quan phủ xin phép một chút, thừa lại chính là Thẩm thị thu xếp cả nhà ăn cơm, lão gia tử cùng Tăng Thụy Tường, Chu chưởng quầy, Lâm Khang Bình một bàn, có người nam khác nhà, nên Điền thị cùng Hà thị và Thẩm thị mở thêm một bàn ở gần bếp.
Chu chưởng quầy cười nói: "Tăng lão gia đúng là có mắt nhìn tốt, nói thật, đứa nhỏ Khang Bình này ta cũng coi hắn vài năm, ổn trọng, thông minh, có thể chịu khổ, có tiền đồ. Ngươi yên tâm, ta biết nên làm thế nào."
Tăng Thụy Tường hai tay nâng chén kính rượu: "Cảm tạ, rất cảm tạ, đừng nói lời dư thừa nữa, uống rượu."
Điền thị nghe Chu chưởng quầy nói, nổi lên nghi vấn trong lòng, trực tiếp Thẩm thị hỏi: "Cái gì mà gọi là ‘nên làm thế nào’? Chẳng lẽ Tử Tình đính hôn có ẩn tình khác, ta đã nói rồi, lão đại lão nhị cũng chưa đính hôn, nàng gấp vậy làm gì? Đến cùng là xảy ra chuyện gì, một đám đều coi chúng ta là người chết à?"
"Nương, làm gì có ẩn tình khác, chẳng qua là thấy đứa nhỏ Lâm Khang Bình này điều kiện được, quen biết cùng chúng ta, không nghĩ lỡ mất thôi, năm nay hắn cũng mười bảy, cùng tuổi với Phúc nhi. Nói đến Phúc nhi, năm nay cũng nên cho hắn xem xét một nhà tốt." Thẩm thị đáp.
"Thông gia muội tử cũng quá sốt ruột chút, ngươi yên tâm đi, con cháu đều có phúc của con cháu, chúng ta già rồi, đừng quản việc này, cứ sống yên ổn mấy năm nữa đi." Hà thị nói.
Điền thị đang muốn phản bác, chuông cửa vang, Tử Hỉ chạy tới mở cửa, người đến cư nhiên là cả nhà Xuân Ngọc, Xuân Ngọc vừa vào cửa liền hét lên: "Nhị ca, ngươi cũng quá keo kiệt đi, nói thế nào thì cũng là chất nữ của ta đính hôn, sao đến một bữa cơm cũng không mời chúng ta ăn? Chẳng lẽ là vì thân phận con rể rất cao, sợ chúng ta đến mất mặt à. Hay bởi vì thân phận con rể quá thấp, không mời khách, tùy tùy tiện tiện liền gả đi. Ta nhớ ngươi đã từng nói, Tử Tình là bảo bối trong lòng ngươi, sao đính thân còn lén lút. Ta muốn nhìn xem tên nô tài kia có gì tốt hơn Đại Mao? Người đâu, là ai?"
Thẩm thị nghe xong, tức giận sắc mặt trắng bệch, Tử Tình vội đỡ nàng, Tăng Thụy Tường đi ra, nhìn chằm chằm Xuân Ngọc nói: "Ngươi nếu im lặng đến ăn một ly rượu mừng, thì ngươi liền thành thành thật thật ngồi xuống rồi sau đó dẫn cả nhà ngươi về. Nói thế nào thì ta cũng là nhị ca của ngươi, để ngươi giương oai ở đây, cũng không nhìn xem hôm nay là trường hợp gì à?" Tăng Thụy Tường nói xong, nhìn Điền thị một cái, ngày đó rõ ràng giao đãi với bà, bảo không cần nói cho nhà Xuân Ngọc, bản thân cũng không định mời khách .
Lão gia tử đi ra, trừng mắt nhìn Điền thị, cũng nói với Xuân Ngọc: "Ăn cái gì mà ăn, nhị ca ngươi cùng con rể mới vừa vặn muốn đi huyện. làm gì có thời gian mà chiêu đãi các ngươi."
Lâm Khang Bình cũng đi ra, hỏi: "Vị này là cô cô của Tử Tình à, vừa rồi là ngươi muốn gặp ta sao? Không biết cô cô có gì chỉ giáo?"
Xuân Ngọc liếc mắt nhìn Lâm Khang Bình, hỏi: "Ngươi có thể kêu cô cô à? Có gì mà ngươi đã vội vã kêu ta là cô cô, ta thấy ngươi cũng chỉ thế thôi. Chỉ cao hơn Đại Mao nhà ta một ít, có gì đặc biệt hơn người, phải muốn che đậy? Cũng không biết nhị ca thích ngươi cái gì? Đại Mao nhà của ta tốt xấu gì còn đọc sách mấy năm, còn không bằng một nô tài à?"
"Ta cho rằng cô cô của Tình nhi cũng là cô cô của ta, đã không muốn thì xin hỏi vị đại thẩm này, ngươi vì sao muốn gặp ta? Mở miệng ngậm miệng nô tài, vị đại thẩm này nói vậy thì cũng chưa từng nghe qua một câu à, người gác cổng nhà tể cũng là quan thất phẩm. Ngươi nói bậy bạ, đắc tội ta không quan trọng, chỉ sợ ngày nào đó đắc tội người không nên đắc tội, có ngày ngươi sẽ hối hận." Lâm Khang Bình chậm rì rì nói.
Yến Nhân Đạt kéo Xuân Ngọc, thì thầm vài câu, Xuân Ngọc vẫn không phục, căm giận nói: "Cái gì chứ, ta cũng không tin, Đại Mao nhà của ta còn tìm không được một người hơn Tử Tình? Cũng chỉ có các ngươi coi nàng làm bảo bối, chờ một ngày nàng cũng làm ra chuyện giống Tử Bình, . . ."
Xuân Ngọc chưa nói xong, Tăng Thụy Tường "Chát" một cái, cho nàng một bạt tai, một bạt tai này không chỉ làm Xuân Ngọc ngây dại, cũng đem Điền thị cùng lão gia tử, còn có Thẩm thị nữa đều ngây dại, tất cả đều nhìn hắn.
Tăng Thụy Tường chỉ vào Xuân Ngọc, mắng: "Đây là lời mà một người cô cô nói à? Ngươi cũng có con trai con gái à? Ngươi có thể tùy ý để người khác hắt nước bẩn vào người con ngươi không? Danh dự của nữ nhi ta có thể để ngươi tùy tùy tiện tiện nói xấu hả?"
Xuân Ngọc ôm nửa bên mặt, nhìn Tăng Thụy Tường bằng vẻ mặt không thể tin, nhị ca luôn luôn yếu đuối dễ nói chuyện, hôm nay lại ra tay đánh nàng? Nhưng lại là đánh trước mặt cha mẹ cùng người ngoài, nàng khó thở cũng quên khóc lóc om sòm, nhìn Tăng Thụy Tường, nhìn nhìn Điền thị, giống như choáng váng.
"Cho dù Xuân Ngọc có nói sai, cũng là nhất thời hồ đồ, ngươi làm ca ca thì cũng không thể đánh nàng trước mặt mọi người, nói nàng vài câu là được. Huống chi còn có người làm cha làm nương đứng một bên hả?" Điền thị đau lòng nhìn Xuân Ngọc.
"Ta vẫn thấy đúng là nên đánh, nếu Tường nhi không ra tay, ta cũng muốn ra tay, đừng nói gì nữa, chúng ta đi thôi." Lão gia tử nói xong, lại chuyển hướng chu chưởng quầy, nói: "Xin lỗi, vị chưởng quầy này, làm ngươi chê cười rồi, đều tại ta không biết dạy con gái. Nhưng đứa cháu gái này của ta rất tốt, không phải lão già như ta khoe khoang đâu, tiểu thư nhà giàu thì ta chưa thấy qua, nhưng trong thôn này thì không ai qua nó cả. Thứ nhất là nó còn nhỏ, thứ hai là nó cũng không thường ra ngoài, cho nên đến nay không có người tới cửa cầu hôn, các ngươi người thứ nhất, nếu không có ý kiến gì, thì bây giờ đi nha môn làm gì, nếu lo lắng có cái gì không tốt, hoặc là chúng ta giấu diếm các ngươi cái gì, muốn hối hận cũng kịp."
Chu chưởng quầy nhìn Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình nhanh nói: "Nghe lời ông nội nói, bây giờ đi nha môn, vừa vặn ngồi xe ngựa nhà Chu thúc. Ngươi nói đi, nhạc phụ?"
"Khang Bình, ngươi vào đây, ta có lời muốn nói với ngươi." Thẩm thị đột nhiên nói.
"Không cần, nhạc mẫu, đừng nói thêm gì nữa, nha môn cũng sắp đóng cửa, lần sau ta đến sẽ nghe. Ta muốn cưới Tình nhi, sau này mặc kệ có xảy ra chuyện gì, ta đều không hối hận. Ta thề, đời này ta chỉ cưới một mình Tình nhi, ta nhất định sẽ không rời không bỏ Tình nhi, ở đây có các vị làm chứng. Nếu như ngày nào đó ta làm sai, thì ta chết." Lâm Khang Bình lời nói có khí phách.
"Muội phu, vốn ta còn có chút không xem trọng ngươi, nghĩ đến ngươi không đọc sách. Nhưng vừa rồi ngươi nói chuyện, ta thật là có chút phục ngươi, trước kia là ta không đúng, không có mắt." Tử Lộc tiến lên, vỗ bả vai Lâm Khang Bình.
"Tỷ phu, ta cũng xem trọng ngươi, ngươi oách thật." Tử Hỉ nói. Tử Thọ thì đang ở học đường nên không ở nhà.
"Khang Bình đều nói như vậy rồi thì chúng ta vẫn nên nhanh đi thôi." Chu chưởng quầy nói.
Tăng Thụy Tường dẫn Lâm Khang Bình đi rồi, lão gia tử cũng mang theo một nhà Xuân Ngọc đi, chờ khách nhân vừa đi, Hà thị lôi kéo tay Tử Tình, vào phòng ngủ, nói: "Đứa nhỏ, ủy khuất ngươi rồi, cô cô của ngươi cũng thật kỳ quái, cũng may hôm nay cha ngươi cuối cùng cũng kiên cường, bằng không, nương ngươi còn không biết tức giận thành dạng gì nữa? Mà cô cô của ngươi sao lại nói vậy?
Tử Tình nghĩ bà còn không biết chuyện đã xảy ra vào tháng giêng, nên ngọn nguồn sự tình nói ra, Hà thị nghe xong lắc đầu: "Đó là nhà kiểu gì chứ? May mà lúc này cha ngươi không có nghe bà nội ngươi, bằng không, lão bà tử nwh ta cũng phải liều mạng phản đối, nữ nhi của ta - nương ngươi khổ mười năm sau, bà ngoại cũng không muốn ngươi chịu khổ, nương ngươi cũng sẽ liều chết phản đối . Đứa nhỏ, bà ngoại không ngờ ngươi lại đính hôn nhanh như vậy, nương ngươi đã nói lí do, ta bị hù nhảy dựng, đứa nhỏ, ngươi cũng đừng oán hận cha nương ngươi, người ta nhà giàu bề ngoài thì đẹp, thật ra một nữ nhân chỉ cần đi vào nhà cao cửa rộng kia, cả đời sẽ bị giam cầm, nhất là một người không có thế lực như ngươi, chỉ sợ mạng ngươi còn khó giữ, cha mẹ ở nhà sao biết được chuyện gì xảy ra? Ngươi cũng lớn, phải thông cảm cho nương."
"Bà ngoại, con hiểu mà, con không oán hận gì, ta cũng không muốn tiến nhà cao cửa rộng, cửa rất cao, con với không tới."
"Bà ngoại biết ngươi là người thông thấu, bà ngoại thấy, lấy tướng mạo của ngươi, không nói vạn dặm mới tìm được một người, thì cũng là ngàn dặm với tìm ra được người như con, sống ở nông thôn thì thật có chút ủy khuất. Thật ra, lúc ngươi mới sinh, ta nhìn thấy diện mạo của ngươi, rất giống mẫu thân ta, hơn nữa, trí tuệ của ngươi cũng giống nàng, nghe nói nàng cũng là mất ba bốn năm đi học một tay nghề thêu, lấy một tay nghề thêu thùa sống ở nhà giàu, nhưng không nghĩ tới, hôm nay ngươi cũng đụng phải nan đề nàng từng đã gặp, hơn nữa, ngươi cũng chọn con đường giống nàng."
Lời Hà thị nói gợi lên sự quan tâm của Tử Tình, nàng nghe Thẩm thị nói qua, là một tú nữ ở nhà giàu Hàng Châu đi ra, làm sao có thể trằn trọc ngàn dặm xa xôi trở về nhà cũ, gả cho một nông phu, bên trong khẳng định có rất nhiều xót xa mà người khác không biết, không biết vì sao, trong lòng Tử Tình đột nhiên cảm thấy đau nhói, hỏi: "Bà ngoại, bà cố của con là người thế nào, bà có thể kể một chút cho con biết không?"
Hà thị nghe xong lời Tử Tình nói, ánh mắt nhìn về ngoài cửa sổ, lâm vào trầm tư, thật lâu sau mới nói một câu, "Có cái gì để nói đâu, dù sao cũng là nha hoàn một nhà có tiền, tú nương cũng là nha hoàn, lại bị công tử nhà đó coi trọng, nha hoàn bị chính thê (vợ cả) làm cho cùng đường, cũng may lão phu nhân niệm tình cũ, chấp thuận để nàng thoát nô tịch (kiếp nô tài), trằn trọc trở lại nhà cũ lập gia đình mà thôi. Nhưng là nương ngươi, ta cuối cùng cho rằng, bằng bộ dạng của nàng cùng một tay thêu thùa, gả cho nông phụ thì ủy khuất, tuyển đến tuyển đi liền tuyển cha ngươi, kết quả, ngươi nhìn nhà nội ngươi đi, cũng có thể nghĩ đến năm đó nương ngươi sống thế nào, hôm nay ta thấy Khang Bình còn hơn cha ngươi một ít."
Lời Hà thị nói xúc động tâm sự của Tử Tình, cũng nhìn ngoài cửa sổ, trầm tư.
Hai người đính hôn xong, Thẩm thị dẫn Tử Lộc đi An Châu thành, phòng trọ là Lâm Khang Bình tìm, nói hắn tương đối quen An Châu thành. Tăng Thụy Tường cũng đi dạy ở học quán, mỗi ngày Tử Tình cùng bà ngoại và tiểu muội vọi vàng cây ăn quả phía sau núi, một ngày thời gian, cảm giác rất nhanh đi qua.
Đương nhiên mấy ngày này, Lâm Khang Bình hầu như ngày nào cũng đến, cùng Tử Tình xới đất, làm cỏ, bón phân cho dưa hấu, còn tuần tra mỗi ngày sau núi, nhặt trứng gà, đem phân gà dê xúc đổ vào dưới gốc cây, cảm tình của hai người cũng dần dần tăng ôn, chủ yếu là Tử Tình biết đối phương là chồng tương lai, nên liền buông ra tâm tư để tiếp nhận hắn, khi rãnh rỗi còn làm quần áo giày dép cho Lâm Khang Bình, trong nhà có sẵn vải dệt cũng mà.
Này ngày, hai người đang ở vội vàng, nghe thấy ngoài cửa có một trận tiếng vó ngựa, thẳng đến cổng.
Chu chưởng quầy cười nói: "Tăng lão gia đúng là có mắt nhìn tốt, nói thật, đứa nhỏ Khang Bình này ta cũng coi hắn vài năm, ổn trọng, thông minh, có thể chịu khổ, có tiền đồ. Ngươi yên tâm, ta biết nên làm thế nào."
Tăng Thụy Tường hai tay nâng chén kính rượu: "Cảm tạ, rất cảm tạ, đừng nói lời dư thừa nữa, uống rượu."
Điền thị nghe Chu chưởng quầy nói, nổi lên nghi vấn trong lòng, trực tiếp Thẩm thị hỏi: "Cái gì mà gọi là ‘nên làm thế nào’? Chẳng lẽ Tử Tình đính hôn có ẩn tình khác, ta đã nói rồi, lão đại lão nhị cũng chưa đính hôn, nàng gấp vậy làm gì? Đến cùng là xảy ra chuyện gì, một đám đều coi chúng ta là người chết à?"
"Nương, làm gì có ẩn tình khác, chẳng qua là thấy đứa nhỏ Lâm Khang Bình này điều kiện được, quen biết cùng chúng ta, không nghĩ lỡ mất thôi, năm nay hắn cũng mười bảy, cùng tuổi với Phúc nhi. Nói đến Phúc nhi, năm nay cũng nên cho hắn xem xét một nhà tốt." Thẩm thị đáp.
"Thông gia muội tử cũng quá sốt ruột chút, ngươi yên tâm đi, con cháu đều có phúc của con cháu, chúng ta già rồi, đừng quản việc này, cứ sống yên ổn mấy năm nữa đi." Hà thị nói.
Điền thị đang muốn phản bác, chuông cửa vang, Tử Hỉ chạy tới mở cửa, người đến cư nhiên là cả nhà Xuân Ngọc, Xuân Ngọc vừa vào cửa liền hét lên: "Nhị ca, ngươi cũng quá keo kiệt đi, nói thế nào thì cũng là chất nữ của ta đính hôn, sao đến một bữa cơm cũng không mời chúng ta ăn? Chẳng lẽ là vì thân phận con rể rất cao, sợ chúng ta đến mất mặt à. Hay bởi vì thân phận con rể quá thấp, không mời khách, tùy tùy tiện tiện liền gả đi. Ta nhớ ngươi đã từng nói, Tử Tình là bảo bối trong lòng ngươi, sao đính thân còn lén lút. Ta muốn nhìn xem tên nô tài kia có gì tốt hơn Đại Mao? Người đâu, là ai?"
Thẩm thị nghe xong, tức giận sắc mặt trắng bệch, Tử Tình vội đỡ nàng, Tăng Thụy Tường đi ra, nhìn chằm chằm Xuân Ngọc nói: "Ngươi nếu im lặng đến ăn một ly rượu mừng, thì ngươi liền thành thành thật thật ngồi xuống rồi sau đó dẫn cả nhà ngươi về. Nói thế nào thì ta cũng là nhị ca của ngươi, để ngươi giương oai ở đây, cũng không nhìn xem hôm nay là trường hợp gì à?" Tăng Thụy Tường nói xong, nhìn Điền thị một cái, ngày đó rõ ràng giao đãi với bà, bảo không cần nói cho nhà Xuân Ngọc, bản thân cũng không định mời khách .
Lão gia tử đi ra, trừng mắt nhìn Điền thị, cũng nói với Xuân Ngọc: "Ăn cái gì mà ăn, nhị ca ngươi cùng con rể mới vừa vặn muốn đi huyện. làm gì có thời gian mà chiêu đãi các ngươi."
Lâm Khang Bình cũng đi ra, hỏi: "Vị này là cô cô của Tử Tình à, vừa rồi là ngươi muốn gặp ta sao? Không biết cô cô có gì chỉ giáo?"
Xuân Ngọc liếc mắt nhìn Lâm Khang Bình, hỏi: "Ngươi có thể kêu cô cô à? Có gì mà ngươi đã vội vã kêu ta là cô cô, ta thấy ngươi cũng chỉ thế thôi. Chỉ cao hơn Đại Mao nhà ta một ít, có gì đặc biệt hơn người, phải muốn che đậy? Cũng không biết nhị ca thích ngươi cái gì? Đại Mao nhà của ta tốt xấu gì còn đọc sách mấy năm, còn không bằng một nô tài à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta cho rằng cô cô của Tình nhi cũng là cô cô của ta, đã không muốn thì xin hỏi vị đại thẩm này, ngươi vì sao muốn gặp ta? Mở miệng ngậm miệng nô tài, vị đại thẩm này nói vậy thì cũng chưa từng nghe qua một câu à, người gác cổng nhà tể cũng là quan thất phẩm. Ngươi nói bậy bạ, đắc tội ta không quan trọng, chỉ sợ ngày nào đó đắc tội người không nên đắc tội, có ngày ngươi sẽ hối hận." Lâm Khang Bình chậm rì rì nói.
Yến Nhân Đạt kéo Xuân Ngọc, thì thầm vài câu, Xuân Ngọc vẫn không phục, căm giận nói: "Cái gì chứ, ta cũng không tin, Đại Mao nhà của ta còn tìm không được một người hơn Tử Tình? Cũng chỉ có các ngươi coi nàng làm bảo bối, chờ một ngày nàng cũng làm ra chuyện giống Tử Bình, . . ."
Xuân Ngọc chưa nói xong, Tăng Thụy Tường "Chát" một cái, cho nàng một bạt tai, một bạt tai này không chỉ làm Xuân Ngọc ngây dại, cũng đem Điền thị cùng lão gia tử, còn có Thẩm thị nữa đều ngây dại, tất cả đều nhìn hắn.
Tăng Thụy Tường chỉ vào Xuân Ngọc, mắng: "Đây là lời mà một người cô cô nói à? Ngươi cũng có con trai con gái à? Ngươi có thể tùy ý để người khác hắt nước bẩn vào người con ngươi không? Danh dự của nữ nhi ta có thể để ngươi tùy tùy tiện tiện nói xấu hả?"
Xuân Ngọc ôm nửa bên mặt, nhìn Tăng Thụy Tường bằng vẻ mặt không thể tin, nhị ca luôn luôn yếu đuối dễ nói chuyện, hôm nay lại ra tay đánh nàng? Nhưng lại là đánh trước mặt cha mẹ cùng người ngoài, nàng khó thở cũng quên khóc lóc om sòm, nhìn Tăng Thụy Tường, nhìn nhìn Điền thị, giống như choáng váng.
"Cho dù Xuân Ngọc có nói sai, cũng là nhất thời hồ đồ, ngươi làm ca ca thì cũng không thể đánh nàng trước mặt mọi người, nói nàng vài câu là được. Huống chi còn có người làm cha làm nương đứng một bên hả?" Điền thị đau lòng nhìn Xuân Ngọc.
"Ta vẫn thấy đúng là nên đánh, nếu Tường nhi không ra tay, ta cũng muốn ra tay, đừng nói gì nữa, chúng ta đi thôi." Lão gia tử nói xong, lại chuyển hướng chu chưởng quầy, nói: "Xin lỗi, vị chưởng quầy này, làm ngươi chê cười rồi, đều tại ta không biết dạy con gái. Nhưng đứa cháu gái này của ta rất tốt, không phải lão già như ta khoe khoang đâu, tiểu thư nhà giàu thì ta chưa thấy qua, nhưng trong thôn này thì không ai qua nó cả. Thứ nhất là nó còn nhỏ, thứ hai là nó cũng không thường ra ngoài, cho nên đến nay không có người tới cửa cầu hôn, các ngươi người thứ nhất, nếu không có ý kiến gì, thì bây giờ đi nha môn làm gì, nếu lo lắng có cái gì không tốt, hoặc là chúng ta giấu diếm các ngươi cái gì, muốn hối hận cũng kịp."
Chu chưởng quầy nhìn Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình nhanh nói: "Nghe lời ông nội nói, bây giờ đi nha môn, vừa vặn ngồi xe ngựa nhà Chu thúc. Ngươi nói đi, nhạc phụ?"
"Khang Bình, ngươi vào đây, ta có lời muốn nói với ngươi." Thẩm thị đột nhiên nói.
"Không cần, nhạc mẫu, đừng nói thêm gì nữa, nha môn cũng sắp đóng cửa, lần sau ta đến sẽ nghe. Ta muốn cưới Tình nhi, sau này mặc kệ có xảy ra chuyện gì, ta đều không hối hận. Ta thề, đời này ta chỉ cưới một mình Tình nhi, ta nhất định sẽ không rời không bỏ Tình nhi, ở đây có các vị làm chứng. Nếu như ngày nào đó ta làm sai, thì ta chết." Lâm Khang Bình lời nói có khí phách.
"Muội phu, vốn ta còn có chút không xem trọng ngươi, nghĩ đến ngươi không đọc sách. Nhưng vừa rồi ngươi nói chuyện, ta thật là có chút phục ngươi, trước kia là ta không đúng, không có mắt." Tử Lộc tiến lên, vỗ bả vai Lâm Khang Bình.
"Tỷ phu, ta cũng xem trọng ngươi, ngươi oách thật." Tử Hỉ nói. Tử Thọ thì đang ở học đường nên không ở nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Khang Bình đều nói như vậy rồi thì chúng ta vẫn nên nhanh đi thôi." Chu chưởng quầy nói.
Tăng Thụy Tường dẫn Lâm Khang Bình đi rồi, lão gia tử cũng mang theo một nhà Xuân Ngọc đi, chờ khách nhân vừa đi, Hà thị lôi kéo tay Tử Tình, vào phòng ngủ, nói: "Đứa nhỏ, ủy khuất ngươi rồi, cô cô của ngươi cũng thật kỳ quái, cũng may hôm nay cha ngươi cuối cùng cũng kiên cường, bằng không, nương ngươi còn không biết tức giận thành dạng gì nữa? Mà cô cô của ngươi sao lại nói vậy?
Tử Tình nghĩ bà còn không biết chuyện đã xảy ra vào tháng giêng, nên ngọn nguồn sự tình nói ra, Hà thị nghe xong lắc đầu: "Đó là nhà kiểu gì chứ? May mà lúc này cha ngươi không có nghe bà nội ngươi, bằng không, lão bà tử nwh ta cũng phải liều mạng phản đối, nữ nhi của ta - nương ngươi khổ mười năm sau, bà ngoại cũng không muốn ngươi chịu khổ, nương ngươi cũng sẽ liều chết phản đối . Đứa nhỏ, bà ngoại không ngờ ngươi lại đính hôn nhanh như vậy, nương ngươi đã nói lí do, ta bị hù nhảy dựng, đứa nhỏ, ngươi cũng đừng oán hận cha nương ngươi, người ta nhà giàu bề ngoài thì đẹp, thật ra một nữ nhân chỉ cần đi vào nhà cao cửa rộng kia, cả đời sẽ bị giam cầm, nhất là một người không có thế lực như ngươi, chỉ sợ mạng ngươi còn khó giữ, cha mẹ ở nhà sao biết được chuyện gì xảy ra? Ngươi cũng lớn, phải thông cảm cho nương."
"Bà ngoại, con hiểu mà, con không oán hận gì, ta cũng không muốn tiến nhà cao cửa rộng, cửa rất cao, con với không tới."
"Bà ngoại biết ngươi là người thông thấu, bà ngoại thấy, lấy tướng mạo của ngươi, không nói vạn dặm mới tìm được một người, thì cũng là ngàn dặm với tìm ra được người như con, sống ở nông thôn thì thật có chút ủy khuất. Thật ra, lúc ngươi mới sinh, ta nhìn thấy diện mạo của ngươi, rất giống mẫu thân ta, hơn nữa, trí tuệ của ngươi cũng giống nàng, nghe nói nàng cũng là mất ba bốn năm đi học một tay nghề thêu, lấy một tay nghề thêu thùa sống ở nhà giàu, nhưng không nghĩ tới, hôm nay ngươi cũng đụng phải nan đề nàng từng đã gặp, hơn nữa, ngươi cũng chọn con đường giống nàng."
Lời Hà thị nói gợi lên sự quan tâm của Tử Tình, nàng nghe Thẩm thị nói qua, là một tú nữ ở nhà giàu Hàng Châu đi ra, làm sao có thể trằn trọc ngàn dặm xa xôi trở về nhà cũ, gả cho một nông phu, bên trong khẳng định có rất nhiều xót xa mà người khác không biết, không biết vì sao, trong lòng Tử Tình đột nhiên cảm thấy đau nhói, hỏi: "Bà ngoại, bà cố của con là người thế nào, bà có thể kể một chút cho con biết không?"
Hà thị nghe xong lời Tử Tình nói, ánh mắt nhìn về ngoài cửa sổ, lâm vào trầm tư, thật lâu sau mới nói một câu, "Có cái gì để nói đâu, dù sao cũng là nha hoàn một nhà có tiền, tú nương cũng là nha hoàn, lại bị công tử nhà đó coi trọng, nha hoàn bị chính thê (vợ cả) làm cho cùng đường, cũng may lão phu nhân niệm tình cũ, chấp thuận để nàng thoát nô tịch (kiếp nô tài), trằn trọc trở lại nhà cũ lập gia đình mà thôi. Nhưng là nương ngươi, ta cuối cùng cho rằng, bằng bộ dạng của nàng cùng một tay thêu thùa, gả cho nông phụ thì ủy khuất, tuyển đến tuyển đi liền tuyển cha ngươi, kết quả, ngươi nhìn nhà nội ngươi đi, cũng có thể nghĩ đến năm đó nương ngươi sống thế nào, hôm nay ta thấy Khang Bình còn hơn cha ngươi một ít."
Lời Hà thị nói xúc động tâm sự của Tử Tình, cũng nhìn ngoài cửa sổ, trầm tư.
Hai người đính hôn xong, Thẩm thị dẫn Tử Lộc đi An Châu thành, phòng trọ là Lâm Khang Bình tìm, nói hắn tương đối quen An Châu thành. Tăng Thụy Tường cũng đi dạy ở học quán, mỗi ngày Tử Tình cùng bà ngoại và tiểu muội vọi vàng cây ăn quả phía sau núi, một ngày thời gian, cảm giác rất nhanh đi qua.
Đương nhiên mấy ngày này, Lâm Khang Bình hầu như ngày nào cũng đến, cùng Tử Tình xới đất, làm cỏ, bón phân cho dưa hấu, còn tuần tra mỗi ngày sau núi, nhặt trứng gà, đem phân gà dê xúc đổ vào dưới gốc cây, cảm tình của hai người cũng dần dần tăng ôn, chủ yếu là Tử Tình biết đối phương là chồng tương lai, nên liền buông ra tâm tư để tiếp nhận hắn, khi rãnh rỗi còn làm quần áo giày dép cho Lâm Khang Bình, trong nhà có sẵn vải dệt cũng mà.
Này ngày, hai người đang ở vội vàng, nghe thấy ngoài cửa có một trận tiếng vó ngựa, thẳng đến cổng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro