Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Nói chuyện cùng Hoa ma ma
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
2024-01-18 18:22:32
Tử Tình tống Tiểu Dực bọn họ trở về, bản thân lại hoàn toàn không buồn ngủ, ở trong sân đi bộ, không nghĩ tới làm Hoa ma ma tỉnh giấc, Hoa ma ma về phòng lấy hai cái đệm bông, cùng Tử Tình ngồi xuống ghế đá.
"Nãi nãi, nhớ gia à?" Hoa ma ma hỏi.
Tử Tình cười nói: "Không sợ ma ma chê cười, thật là có chút."
"Lại nói tiếp, lão bà tử thật là có chút hâm mộ nãi nãi, nam nhân này, có thể toàn tâm toàn ý với một nữ nhân, quá khó được rồi. Chẳng qua, lão bà tử nhìn mấy người nhà mẹ đẻ nãi nãi, cũng đều không có tiểu thiếp, việc này, thật đúng là khó có được."
"Cái này không có gì, cha nương ta từng nói, chúng ta đều là xuất thân nông dân, nông dân không cho phép điều này, còn có, trong nhà có tiểu thiếp, cả ngày cãi nhau, ngươi tính kế ta, ta tính kế ngươi, cuộc sống trôi qua còn cái gì thú vị? Cho nên, đại ca của ta bọn họ đều nghe lời nương ta, không có di nương tiểu thiếp." Tử Tình nói.
"Nha, vẫn là nhà phu nhân dạy tốt, nam nhân này, có mấy người có thể ổn định? Còn không đều là được voi đòi tiên, trái một người phải một người, bằng nhân vật như nàng tiên đặt ở trước mặt, cũng chỉ mới mẻ được mấy tháng, có thể dài lâu đến đâu?" Hoa ma ma cảm thán nói.
Tử Tình cảm thấy Hoa ma ma có thể là có cảm xúc mà phát ra, phỏng chừng là nghĩ đến mẫu thân của Tiểu Dực, Tử Tình thử thăm dò hỏi một câu: "Ma ma là nghĩ đến tiểu thư ngươi? Lại nói tiếp, ta và Tiểu Dực quen thuộc như vậy, còn chưa bao giờ từng hỏi chuyện nhà hắn, ta nhìn hắn không phải muốn nói lắm. Ma ma có thể nói cho ta một chút hay không, mẫu thân của Tiểu Dực là người như thế nào?"
Hoa ma ma nhìn nhìn Tử Tình, nói: "Nói lý ra, chuyện của chủ tử, làm nô tài không thể xen mồm, nhưng hôm nay nãi nãi đã hỏi. Ta liền nói một chút. Tiểu thư của chúng ta, năm đó đúng là cùng Văn tam nãi nãi, La đại nãi nãi còn có Nhuận vương phi sau này gả vào Nhuận vương phủ, được gọi là Kinh Thành tứ đại mỹ nữ. Tuổi tác tứ đại mỹ nữ này xê xích chỉ một hai tuổi. Đều là con gái nhà quyền quý trong Kinh, tất nhiên đều tâm cao khí ngạo. Tiểu thư của chúng ta gả vào nhà chồng, vốn cũng qua cuộc sống tốt như keo như sơn được một năm. Đáng tiếc, bên người cô gia chúng ta, di nương có danh có phận còn có bốn người."
Tử Tình vừa nghe, vậy không phải là càng nhiều không danh không phận, cha Tiểu Dực này, xoay sở được hết sao?
Quả nhiên, nghe Hoa ma ma tiếp tục nói: "Không danh không phận ta cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu. Tiểu thư của chúng ta, lại là người hiếu thắng, cũng sẽ không giống như các nàng cả ngày giả hồ mị tử dụ dỗ người, dần dần dụ dỗ cô gia và tiểu thư chúng ta ly tâm, sau khi tiểu thư có mang. Cô gia chúng ta càng là khó được vào phòng tiểu thư một lần, tiểu thư chúng ta trong lòng có khổ nói không nên lời, chỉ biết rơi lệ với lão nô, nhưng lão nô có thể như thế nào? Từ xưa tới nay nam nhân không chống lại được như vậy, vốn trông cậy vào tiểu thư sinh nhi tử xong, thân thể khôi phục nguyên dạng rồi, sẽ lôi kéo cô gia chúng ta về lại. Ai ngờ tiểu thư chúng ta sinh con, lại bị người khác ám toán, Hồ Mị Tử kia có một nhi tử. Thấy tiểu thư chúng ta là chính thất, sinh nhi tử chẳng phải đoạt vinh hiển của nhi tử nàng ta? Đáng thương tiểu thư của chúng ta mới có đôi mươi tuổi hoa, lại cứ ra đi như vậy."
Hoa ma ma nói đến chỗ này khóc rống lên, Tử Tình vừa nghĩ, cuộc sống của đại trạch môn này quả nhiên là không yên ổn, ngẫm lại đáng thương Tiểu Dực. Ngay cả mặt thân nương cũng là không nhớ được, lớn lên trong gia đình phức tạp như vậy, phải hạng tâm tư nhanh nhẹn như thế nào mới được?
Hoa ma ma khóc một hồi, lau nước mắt, còn nói thêm: "Tiểu thư chúng ta, liều mạng sinh hạ tiểu chủ tử, cô gia chúng ta cũng rõ ràng chuyện gì xảy ra, cuối cùng xử lý hồ mị tử kia, chẳng qua, nhi tử của nàng ta nhưng là giữ lại, giao cho di nương khác nuôi. Tiểu chủ chúng ta, thì do mấy người chúng ta che chở, một đường đi đến hôm nay."
Tử Tình hình như còn nhớ, Tiểu Dực còn có một tỷ tỷ, bèn hỏi: "Vậy cô gia các ngươi sau này lại tục huyền đi? Ta hình như nghe nói, Tiểu Dực còn có một tỷ tỷ."
"Nãi nãi thật sự là trí nhớ tốt, tiểu thư chúng ta quả thật còn có một nữ nhi, năm nay đã mười ba rồi, qua hai năm nữa, cũng nên làm mai rồi, chỉ mong có thể tìm được một gia đình tốt."
"Ma ma, chỉ có gia đình tốt đâu được? Phải có một người biết lạnh biết nóng thương yêu nàng mới được. Tục ngữ nói, vạn lượng hoàng kim dễ có, tri tâm một người cũng khó cầu."
"Nãi nãi nói rất đúng, đúng là ý này, vẫn là nãi nãi có học vấn, nói chuyện rốt cuộc không giống." Hoa ma ma cười nói.
Hoa ma ma nói xong, nhìn nhìn Tử Tình, hỏi: "Lời của nãi nãi, đúng là ứng nghiệm đến trên người gia, chẳng qua là, ta nghe nói, gia chúng ta là vì quyên một tòa núi vàng cho đương kim hoàng đế, mới đổi được một chức thất phẩm nghĩa quan và hoàng thương, đang yên lành, gia làm sao có thể bỏ được hiến núi vàng ra ngoài? Chẳng lẽ là bị hoàng gia uy hiếp? Hay là bởi vì cái khác?"
Tử Tình biết ngày ấy khi tuyên chỉ, hạ nhân trong nhà đều ở đây, Hoa ma ma tất nhiên là biết nguyên do, bèn cười nói: "Đây không phải là nghe nói triều đình muốn cùng người Tây Dương mua súng pháo không có bạc, hoàng thượng phát sầu, lúc này mới hiến núi ra ngoài, dù sao chúng ta cũng là một kẻ bạch đinh, nếu khai thác thật, chỉ biết rước lấy ghen ghét và đỏ mắt của người khác, tội gì tìm việc cho mình làm chứ? Chúng ta cũng không phải bạc không đủ tiêu, có thể tiêu bao nhiêu? Bọn nhỏ nếu thành người có tài, ngươi không để lại gia sản cho bọn họ, tất nhiên có thể tự kiếm, bọn nhỏ nếu không nên thân, ngươi để lại bao nhiêu gia sản, cũng là có ngày nào đó lụi bại hết."
Hoa ma ma nghe xong cười nói: "Nãi nãi quả thật là người thông thấu, người trên đời này nếu đều suy nghĩ như nãi nãi, thì tốt rồi, nào sẽ làm ra những chuyện bẩn thỉu bát nháo, những chuyện xấu xa như vậy."
Tử Tình biết nàng ta sống ở trong đại trạch môn nhiều năm, cảm xúc tất nhiên khắc sâu hơn Tử Tình nhiều, bèn cười cười.
"Có điều là, ta thấy tính tình nãi nãi là tâm từ diện nhuyễn, không biết trong lòng nãi nãi có thể có người thù hận hay không?" Hoa ma ma hỏi.
Người thù hận, Tử Tình nghĩ một chút, thật đúng là không có, những tổn thương gặp phải trong quá trình trưởng thành chẳng qua là cái giá của sự trưởng thành, nguyên nhân vì có những tổn thương đó, mới làm cho Tử Tình càng quý trọng tốt đẹp của hiện tại.
Tử Tình nghĩ nghĩ nói: "Thật đúng là không có người đặc biệt thù hận gì, chuyện không thoải mái nhưng là có vài chuyện, chẳng qua muốn nói đến thù hận, thật đúng là không đáng nói. Chúng ta chỉ là nhà dân chúng bình dân, nơi nào sẽ có thâm cừu đại hận gì?"
"Đúng rồi, nãi nãi ngươi hận người nước Oa sao? Bằng không, vì sao lại hiến mỏ cho triều đình mua súng pháo?" Hoa ma ma bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi.
Việc này Tử Tình thật đúng là không tiện nói tỉ mỉ với Hoa ma ma, bèn nói: "Nói lý ra, ta là chưa từng tiếp xúc với bọn họ, không thể nói rõ có hận hay không, nhưng là, nghe A Thủy bọn họ nói đến, đám giặc oa này cũng là đủ đáng hận, không yên lành ở quốc gia của bọn họ sống của sống của bọn họ, cứ mơ ước đồ của người khác, đốt giết cướp bóc, ngươi nói có đáng hận hay không? Nếu thật cứ kéo dài tiếp như vậy, chúng ta càng ngày càng yếu, người ta sẽ càng ngày càng mạnh, càng ngày càng không kiêng nể gì, cho nên, việc này cũng là đáng lo."
Hoa ma ma nghe xong cười nói: "Lời nãi nãi lão bà tử ta tuy rằng không hiểu lắm, nhưng là cũng biết đó là hành vi cường đạo, những kẻ này đáng chém ngàn đao, là nên trừng trị bọn chúng thật nhiều."
Tử Tình ngẩng đầu nhìn nhìn ánh trăng trên trời, Hoa ma ma nói: "Đêm khuya sương nặng, nãi nãi vẫn là về phòng nghỉ ngơi đi."
Hoa ma ma đưa Tử Tình vào phòng, hầu hạ Tử Tình rửa mặt chải đầu nằm xuống xong mới đi. Tử Tình thả lỏng tâm tình, cũng là rất nhanh tiến vào giấc mộng đẹp.
Tử Tình tất nhiên không biết, thực ra, cuộc nói chuyện của nàng và Hoa ma ma, đều bị người nghe xong báo lại nguyên xi cho Lí Hãn, không phải là Lí Hãn đa tâm, thử nghĩ, một người có thể làm ra thuốc nổ uy lực lớn như vậy, Lí Hãn nếu không để tâm mới là lạ đấy. Người nắm chính quyền, cho tới bây giờ là không dám an ổn mà yên tâm ngủ ngon, bằng không, mười dặm giang sơn này là không ngồi được.
Lí Hãn nghe xong lời nói của Tử Tình, thế mới biết Tử Tình thế nhưng thật sự là lo nước do dân thay hắn, mà Lâm Khang Bình cũng là vì hắn mà vượt trùng dương xa xôi, Lí Hãn nghĩ tới những điều này, lại nghĩ đến ơn cứu mạng của Lâm Khang Bình, bèn nói: "Rút đi, về sau, không được đi quấy rầy nàng nữa."
Tử Tình tất nhiên không biết những việc này, lúc này, còn đang trong mộng đẹp đó.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Dực đã tới rồi, ở nhà Tử Tình ăn xong điểm tâm, Tử Tình sắp xếp quần áo đến trường cho Thư Duệ, Thư Ngạn, mấy đứa Thư Duệ mang theo Yên Nhiên ngồi ở trên kháng đọc sách, Thư Duệ đột nhiên hỏi: "Nương, ngươi muốn dẫn muội muội đi hội hoa cúc gì đó, nếu đến lúc đó các nàng làm khó dễ ngươi thì làm sao bây giờ? Ngươi cũng không biết làm thơ vẽ tranh, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, ngươi đúng là một mục cũng không biết."
Thư Ngạn cũng nói: "Đúng vậy, nương, không bằng ngươi vẫn là không cần đi là được, chờ muội muội trưởng thành, muội muội biết ngươi lại mang nàng đi."
Tử Tình nghe xong gõ đầu hai người bọn họ cười nói: "Hóa ra ở trong mắt các ngươi, nương chỉ vô dụng như vậy thôi à?"
"Không phải nói nương vô dụng, mà là chính nương trở về nói, ở trên hội ngắm hoa sen, thiếu chút nữa đã bị người bắt đi làm thơ vẽ tranh, ngươi quên rồi?" Thư Ngạn nhắc nhở Tử Tình nói.
Vấn đề này, Tử Tình thật đúng là không nghĩ tới, đến lúc đó phải tìm cớ gì từ chối đây?
Tiểu Dực nói: "Cô cô, ngươi không cần lo lắng, đến lúc đó ta đi cùng cô cô, cô cô không biết làm thơ, ta làm thay cô cô."
Thư Duệ xem liếc mắt nhìn Tiểu Dực, nói: "Ngươi được không? Ngươi biết?"
Tiểu Dực ưỡn ngực, nói: "Sao không biết? Không được chúng ta tỷ thí một chút."
Tiểu Dực từ sau khi đạt giải đầu đêm qua, lòng tin tràn đầy, lúc này, mấy người Lưu thị đến tìm Tử Tình chơi mạt chược, nói là hôm nay không cần nổi lửa nấu cơm rồi.
Tử Tình mang theo mấy người các nàng vào phòng chơi mạt chược, Tử Tình hỏi Lưu thị và Phó thị nói: "Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, hai ngươi biết loại nào? Có lấy ra sở trường được không?"
Lưu thị liếc mắt nhìn Tử Tình, hỏi: "Muội muội làm sao lại hỏi như vậy?"
Tử Tình lặp lại đề tài vừa rồi một lần nữa, Lưu thị nói: "Ta chỉ là nghe nói các tiểu thư ngâm thơ vẽ tranh, còn chưa từng nghe nói các phụ nhân cũng phải ngâm thơ vẽ tranh? Khi ta còn là là cô nương, cha ta dạy ta biết chút chữ, đọc thuộc chút thơ từ, lúc này, tất cả đều trả lại cho cha ta rồi, đây không phải là làm khó người sao? Ta cũng không đi, ngươi mang theo bọn nhỏ đi thôi."
Phó thị nói: "Ta cũng là học tỳ bà vài năm, nhưng là nhiều năm như vậy không luyện cũng ngượng tay rồi, sau khi thành thân, cũng chưa từng đánh mấy lần, còn không như Đại ca tối qua. Cái khác ta cũng không biết, làm thơ vẽ tranh học hai năm, không học ra được cái gì."
Dương thị cười nói: "Nhìn cái dạng khó xử này của mấy người các ngươi, về sau, nữ hài của chúng ta đúng là thật phải học thật tốt chút thứ này thứ nọ."
Tử Tình cười nói: "Thật sự phải như vậy."
Bốn người đang nói giỡn, Trần thị phái người nói, có thể đi tiệm cơm rồi.
"Nãi nãi, nhớ gia à?" Hoa ma ma hỏi.
Tử Tình cười nói: "Không sợ ma ma chê cười, thật là có chút."
"Lại nói tiếp, lão bà tử thật là có chút hâm mộ nãi nãi, nam nhân này, có thể toàn tâm toàn ý với một nữ nhân, quá khó được rồi. Chẳng qua, lão bà tử nhìn mấy người nhà mẹ đẻ nãi nãi, cũng đều không có tiểu thiếp, việc này, thật đúng là khó có được."
"Cái này không có gì, cha nương ta từng nói, chúng ta đều là xuất thân nông dân, nông dân không cho phép điều này, còn có, trong nhà có tiểu thiếp, cả ngày cãi nhau, ngươi tính kế ta, ta tính kế ngươi, cuộc sống trôi qua còn cái gì thú vị? Cho nên, đại ca của ta bọn họ đều nghe lời nương ta, không có di nương tiểu thiếp." Tử Tình nói.
"Nha, vẫn là nhà phu nhân dạy tốt, nam nhân này, có mấy người có thể ổn định? Còn không đều là được voi đòi tiên, trái một người phải một người, bằng nhân vật như nàng tiên đặt ở trước mặt, cũng chỉ mới mẻ được mấy tháng, có thể dài lâu đến đâu?" Hoa ma ma cảm thán nói.
Tử Tình cảm thấy Hoa ma ma có thể là có cảm xúc mà phát ra, phỏng chừng là nghĩ đến mẫu thân của Tiểu Dực, Tử Tình thử thăm dò hỏi một câu: "Ma ma là nghĩ đến tiểu thư ngươi? Lại nói tiếp, ta và Tiểu Dực quen thuộc như vậy, còn chưa bao giờ từng hỏi chuyện nhà hắn, ta nhìn hắn không phải muốn nói lắm. Ma ma có thể nói cho ta một chút hay không, mẫu thân của Tiểu Dực là người như thế nào?"
Hoa ma ma nhìn nhìn Tử Tình, nói: "Nói lý ra, chuyện của chủ tử, làm nô tài không thể xen mồm, nhưng hôm nay nãi nãi đã hỏi. Ta liền nói một chút. Tiểu thư của chúng ta, năm đó đúng là cùng Văn tam nãi nãi, La đại nãi nãi còn có Nhuận vương phi sau này gả vào Nhuận vương phủ, được gọi là Kinh Thành tứ đại mỹ nữ. Tuổi tác tứ đại mỹ nữ này xê xích chỉ một hai tuổi. Đều là con gái nhà quyền quý trong Kinh, tất nhiên đều tâm cao khí ngạo. Tiểu thư của chúng ta gả vào nhà chồng, vốn cũng qua cuộc sống tốt như keo như sơn được một năm. Đáng tiếc, bên người cô gia chúng ta, di nương có danh có phận còn có bốn người."
Tử Tình vừa nghe, vậy không phải là càng nhiều không danh không phận, cha Tiểu Dực này, xoay sở được hết sao?
Quả nhiên, nghe Hoa ma ma tiếp tục nói: "Không danh không phận ta cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu. Tiểu thư của chúng ta, lại là người hiếu thắng, cũng sẽ không giống như các nàng cả ngày giả hồ mị tử dụ dỗ người, dần dần dụ dỗ cô gia và tiểu thư chúng ta ly tâm, sau khi tiểu thư có mang. Cô gia chúng ta càng là khó được vào phòng tiểu thư một lần, tiểu thư chúng ta trong lòng có khổ nói không nên lời, chỉ biết rơi lệ với lão nô, nhưng lão nô có thể như thế nào? Từ xưa tới nay nam nhân không chống lại được như vậy, vốn trông cậy vào tiểu thư sinh nhi tử xong, thân thể khôi phục nguyên dạng rồi, sẽ lôi kéo cô gia chúng ta về lại. Ai ngờ tiểu thư chúng ta sinh con, lại bị người khác ám toán, Hồ Mị Tử kia có một nhi tử. Thấy tiểu thư chúng ta là chính thất, sinh nhi tử chẳng phải đoạt vinh hiển của nhi tử nàng ta? Đáng thương tiểu thư của chúng ta mới có đôi mươi tuổi hoa, lại cứ ra đi như vậy."
Hoa ma ma nói đến chỗ này khóc rống lên, Tử Tình vừa nghĩ, cuộc sống của đại trạch môn này quả nhiên là không yên ổn, ngẫm lại đáng thương Tiểu Dực. Ngay cả mặt thân nương cũng là không nhớ được, lớn lên trong gia đình phức tạp như vậy, phải hạng tâm tư nhanh nhẹn như thế nào mới được?
Hoa ma ma khóc một hồi, lau nước mắt, còn nói thêm: "Tiểu thư chúng ta, liều mạng sinh hạ tiểu chủ tử, cô gia chúng ta cũng rõ ràng chuyện gì xảy ra, cuối cùng xử lý hồ mị tử kia, chẳng qua, nhi tử của nàng ta nhưng là giữ lại, giao cho di nương khác nuôi. Tiểu chủ chúng ta, thì do mấy người chúng ta che chở, một đường đi đến hôm nay."
Tử Tình hình như còn nhớ, Tiểu Dực còn có một tỷ tỷ, bèn hỏi: "Vậy cô gia các ngươi sau này lại tục huyền đi? Ta hình như nghe nói, Tiểu Dực còn có một tỷ tỷ."
"Nãi nãi thật sự là trí nhớ tốt, tiểu thư chúng ta quả thật còn có một nữ nhi, năm nay đã mười ba rồi, qua hai năm nữa, cũng nên làm mai rồi, chỉ mong có thể tìm được một gia đình tốt."
"Ma ma, chỉ có gia đình tốt đâu được? Phải có một người biết lạnh biết nóng thương yêu nàng mới được. Tục ngữ nói, vạn lượng hoàng kim dễ có, tri tâm một người cũng khó cầu."
"Nãi nãi nói rất đúng, đúng là ý này, vẫn là nãi nãi có học vấn, nói chuyện rốt cuộc không giống." Hoa ma ma cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoa ma ma nói xong, nhìn nhìn Tử Tình, hỏi: "Lời của nãi nãi, đúng là ứng nghiệm đến trên người gia, chẳng qua là, ta nghe nói, gia chúng ta là vì quyên một tòa núi vàng cho đương kim hoàng đế, mới đổi được một chức thất phẩm nghĩa quan và hoàng thương, đang yên lành, gia làm sao có thể bỏ được hiến núi vàng ra ngoài? Chẳng lẽ là bị hoàng gia uy hiếp? Hay là bởi vì cái khác?"
Tử Tình biết ngày ấy khi tuyên chỉ, hạ nhân trong nhà đều ở đây, Hoa ma ma tất nhiên là biết nguyên do, bèn cười nói: "Đây không phải là nghe nói triều đình muốn cùng người Tây Dương mua súng pháo không có bạc, hoàng thượng phát sầu, lúc này mới hiến núi ra ngoài, dù sao chúng ta cũng là một kẻ bạch đinh, nếu khai thác thật, chỉ biết rước lấy ghen ghét và đỏ mắt của người khác, tội gì tìm việc cho mình làm chứ? Chúng ta cũng không phải bạc không đủ tiêu, có thể tiêu bao nhiêu? Bọn nhỏ nếu thành người có tài, ngươi không để lại gia sản cho bọn họ, tất nhiên có thể tự kiếm, bọn nhỏ nếu không nên thân, ngươi để lại bao nhiêu gia sản, cũng là có ngày nào đó lụi bại hết."
Hoa ma ma nghe xong cười nói: "Nãi nãi quả thật là người thông thấu, người trên đời này nếu đều suy nghĩ như nãi nãi, thì tốt rồi, nào sẽ làm ra những chuyện bẩn thỉu bát nháo, những chuyện xấu xa như vậy."
Tử Tình biết nàng ta sống ở trong đại trạch môn nhiều năm, cảm xúc tất nhiên khắc sâu hơn Tử Tình nhiều, bèn cười cười.
"Có điều là, ta thấy tính tình nãi nãi là tâm từ diện nhuyễn, không biết trong lòng nãi nãi có thể có người thù hận hay không?" Hoa ma ma hỏi.
Người thù hận, Tử Tình nghĩ một chút, thật đúng là không có, những tổn thương gặp phải trong quá trình trưởng thành chẳng qua là cái giá của sự trưởng thành, nguyên nhân vì có những tổn thương đó, mới làm cho Tử Tình càng quý trọng tốt đẹp của hiện tại.
Tử Tình nghĩ nghĩ nói: "Thật đúng là không có người đặc biệt thù hận gì, chuyện không thoải mái nhưng là có vài chuyện, chẳng qua muốn nói đến thù hận, thật đúng là không đáng nói. Chúng ta chỉ là nhà dân chúng bình dân, nơi nào sẽ có thâm cừu đại hận gì?"
"Đúng rồi, nãi nãi ngươi hận người nước Oa sao? Bằng không, vì sao lại hiến mỏ cho triều đình mua súng pháo?" Hoa ma ma bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi.
Việc này Tử Tình thật đúng là không tiện nói tỉ mỉ với Hoa ma ma, bèn nói: "Nói lý ra, ta là chưa từng tiếp xúc với bọn họ, không thể nói rõ có hận hay không, nhưng là, nghe A Thủy bọn họ nói đến, đám giặc oa này cũng là đủ đáng hận, không yên lành ở quốc gia của bọn họ sống của sống của bọn họ, cứ mơ ước đồ của người khác, đốt giết cướp bóc, ngươi nói có đáng hận hay không? Nếu thật cứ kéo dài tiếp như vậy, chúng ta càng ngày càng yếu, người ta sẽ càng ngày càng mạnh, càng ngày càng không kiêng nể gì, cho nên, việc này cũng là đáng lo."
Hoa ma ma nghe xong cười nói: "Lời nãi nãi lão bà tử ta tuy rằng không hiểu lắm, nhưng là cũng biết đó là hành vi cường đạo, những kẻ này đáng chém ngàn đao, là nên trừng trị bọn chúng thật nhiều."
Tử Tình ngẩng đầu nhìn nhìn ánh trăng trên trời, Hoa ma ma nói: "Đêm khuya sương nặng, nãi nãi vẫn là về phòng nghỉ ngơi đi."
Hoa ma ma đưa Tử Tình vào phòng, hầu hạ Tử Tình rửa mặt chải đầu nằm xuống xong mới đi. Tử Tình thả lỏng tâm tình, cũng là rất nhanh tiến vào giấc mộng đẹp.
Tử Tình tất nhiên không biết, thực ra, cuộc nói chuyện của nàng và Hoa ma ma, đều bị người nghe xong báo lại nguyên xi cho Lí Hãn, không phải là Lí Hãn đa tâm, thử nghĩ, một người có thể làm ra thuốc nổ uy lực lớn như vậy, Lí Hãn nếu không để tâm mới là lạ đấy. Người nắm chính quyền, cho tới bây giờ là không dám an ổn mà yên tâm ngủ ngon, bằng không, mười dặm giang sơn này là không ngồi được.
Lí Hãn nghe xong lời nói của Tử Tình, thế mới biết Tử Tình thế nhưng thật sự là lo nước do dân thay hắn, mà Lâm Khang Bình cũng là vì hắn mà vượt trùng dương xa xôi, Lí Hãn nghĩ tới những điều này, lại nghĩ đến ơn cứu mạng của Lâm Khang Bình, bèn nói: "Rút đi, về sau, không được đi quấy rầy nàng nữa."
Tử Tình tất nhiên không biết những việc này, lúc này, còn đang trong mộng đẹp đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Dực đã tới rồi, ở nhà Tử Tình ăn xong điểm tâm, Tử Tình sắp xếp quần áo đến trường cho Thư Duệ, Thư Ngạn, mấy đứa Thư Duệ mang theo Yên Nhiên ngồi ở trên kháng đọc sách, Thư Duệ đột nhiên hỏi: "Nương, ngươi muốn dẫn muội muội đi hội hoa cúc gì đó, nếu đến lúc đó các nàng làm khó dễ ngươi thì làm sao bây giờ? Ngươi cũng không biết làm thơ vẽ tranh, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, ngươi đúng là một mục cũng không biết."
Thư Ngạn cũng nói: "Đúng vậy, nương, không bằng ngươi vẫn là không cần đi là được, chờ muội muội trưởng thành, muội muội biết ngươi lại mang nàng đi."
Tử Tình nghe xong gõ đầu hai người bọn họ cười nói: "Hóa ra ở trong mắt các ngươi, nương chỉ vô dụng như vậy thôi à?"
"Không phải nói nương vô dụng, mà là chính nương trở về nói, ở trên hội ngắm hoa sen, thiếu chút nữa đã bị người bắt đi làm thơ vẽ tranh, ngươi quên rồi?" Thư Ngạn nhắc nhở Tử Tình nói.
Vấn đề này, Tử Tình thật đúng là không nghĩ tới, đến lúc đó phải tìm cớ gì từ chối đây?
Tiểu Dực nói: "Cô cô, ngươi không cần lo lắng, đến lúc đó ta đi cùng cô cô, cô cô không biết làm thơ, ta làm thay cô cô."
Thư Duệ xem liếc mắt nhìn Tiểu Dực, nói: "Ngươi được không? Ngươi biết?"
Tiểu Dực ưỡn ngực, nói: "Sao không biết? Không được chúng ta tỷ thí một chút."
Tiểu Dực từ sau khi đạt giải đầu đêm qua, lòng tin tràn đầy, lúc này, mấy người Lưu thị đến tìm Tử Tình chơi mạt chược, nói là hôm nay không cần nổi lửa nấu cơm rồi.
Tử Tình mang theo mấy người các nàng vào phòng chơi mạt chược, Tử Tình hỏi Lưu thị và Phó thị nói: "Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, hai ngươi biết loại nào? Có lấy ra sở trường được không?"
Lưu thị liếc mắt nhìn Tử Tình, hỏi: "Muội muội làm sao lại hỏi như vậy?"
Tử Tình lặp lại đề tài vừa rồi một lần nữa, Lưu thị nói: "Ta chỉ là nghe nói các tiểu thư ngâm thơ vẽ tranh, còn chưa từng nghe nói các phụ nhân cũng phải ngâm thơ vẽ tranh? Khi ta còn là là cô nương, cha ta dạy ta biết chút chữ, đọc thuộc chút thơ từ, lúc này, tất cả đều trả lại cho cha ta rồi, đây không phải là làm khó người sao? Ta cũng không đi, ngươi mang theo bọn nhỏ đi thôi."
Phó thị nói: "Ta cũng là học tỳ bà vài năm, nhưng là nhiều năm như vậy không luyện cũng ngượng tay rồi, sau khi thành thân, cũng chưa từng đánh mấy lần, còn không như Đại ca tối qua. Cái khác ta cũng không biết, làm thơ vẽ tranh học hai năm, không học ra được cái gì."
Dương thị cười nói: "Nhìn cái dạng khó xử này của mấy người các ngươi, về sau, nữ hài của chúng ta đúng là thật phải học thật tốt chút thứ này thứ nọ."
Tử Tình cười nói: "Thật sự phải như vậy."
Bốn người đang nói giỡn, Trần thị phái người nói, có thể đi tiệm cơm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro