Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Phong ba bánh ngọt
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
2024-01-18 18:22:32
Lâm Khang Bình mở cửa, thì ra là quan sai đến truyền tin, Tử Thọ vừa đủ điểm qua cuộc thi, là một tú tài, đáng tiếc, Tử Quân cùng Tử Tân không đậu, nhưng với bọn họ mà nói, thi được tới đây đã đủ rồi, đều định sang năm thi lại. Buổi tối, Thẩm thị làm một bàn đồ ăn lớn, nói: "Hôm nay trừ chuyện chúc mừng tiểu tam thành một gã tú tài, còn có một việc vui nữa, tiệm cơm của nhị tẩu các ngươi rốt cục đã bắt đầu có lợi nhuận, có danh tiếng dần dần, có nhiều khách hàng quen chuyên môn đến mua bạch trảm kê về ăn. Đây là công lao của Tình nhi, các ngươi còn có ý kiến gì hay không, cứ nói ra."
"Nương, là nhị tẩu làm tốt, ngươi khen ta làm gì? Nhị tẩu, chúc mừng ngươi, mùa hè thường là mùa ế hàng, thời tiết nóng, người ta ít ra ngoài ăn cơm, mùa ế hàng mà ngươi có thể có lợi nhuận, chờ hết mùa hè, buôn bán chắc chắn đắt đỏ hơn." Tử Tình nói.
"Phải cám ơn muội muội chứ, nương nói rất đúng, không có bạch trảm kê thì buôn bán sẽ ế ẩm." Trần thị nói.
"Nhị tẩu, ăn cơm đi, có đồ ăn nào mới thì để ta nếm thử, còn chuyên nấu nướng thì ngươi đừng tới tìm ta." Tử Hỉ nói.
"Nhị tẩu, đến mùa đông thì ngươi bán canh gà, bỏ gà vào nồi đất rồi hầm, chắc chắn có người ăn. Ta ra sức đề cử như vậy cũng là vì gà nhà ta ngon. Ngươi buôn bán tốt thì gà nhà ta mới bán nhanh." Tử Tình cười.
"Lại tới, không biết xấu hổ, khó trách Tử Hỉ cười ngươi." Thẩm thị trừng mắt nhìn Tử Tình.
Tử Tình nói xong bỗng nhiên nghĩ đến trong nhà có nhiều trứng gà như vậy, còn có sữa dê, không bằng lấy ra làm bánh ngọt, bên lão phòng có lò nướng. Tử Tình nghĩ vậy, nói: "Nhị tẩu, ta có nghe qua một loại điểm tâm làm bằng trứng gà, vừa mềm vừa xốp, nhưng ta chỉ biết cách làm sơ sơ, còn chưa làm lần nào. Lát nữa ta dẫn ngươi đi lão phòng dùng lò nướng làm thử."
Trần thị nghe xong lập tức đáp ứng.
Sáng sớm, ăn xong điểm tâm, Trần thị liền muốn đi lão phòng, Tử Tình kêu Lâm Khang Bình. Ai ngờ Tử Lộc, Tử Thọ, Tử Hỉ, Tử Vũ đều có hứng thú, muốn đi theo nhìn xem. Tử Tình cầm ít đồ cần dùng, một đám đông chạy đến lão phòng, lão gia tử bọn họ phát hoảng, nhưng Điền thị thấy cả đống người có cầm nhiều đồ nên rất nhiệt tình.
Chu thị nghe nói Tử Tình làm một loại điểm tâm, cũng đi lại nhìn xem, Tử Tình đương nhiên không thể từ chối.
kiếp trước Tử Tình có làm thêm ở cửa hàng bánh ngọt, trình tự làm thì biết, chẳng qua tỉ lệ thêm sữa dê thì phải tự làm, không biết sữa dê nấu với trà có làm bánh có mùi trà không nhỉ? Đương nhiên, Tử Tình cũng suy nghĩ mà thôi, chắc chắn không có tay nghề (ý là làm một cách chuyên nghiệp).
Một buổi sáng, thử một ly sữa dê, hai chén, thử ba lần, Tử Tình cũng phiền chán, hương vị đương nhiên kém rất nhiều với kiếp trước, nếu có thể tinh luyện ra bơ thì mới ngon.
Nhưng bọn họ chưa bao giờ ăn được loại điểm tâm mềm mại thế này, đều nói ăn rất ngon. Lão gia tử cùng Điền thị thích. Điền thị một hơi ăn hai cái, mới nói: "Lâu rồi chưa ăn được bánh ngon thế này, mà bây giờ cũng không có dư tiền mua. Thứ này đứa nhỏ rất thích ăn, không bằng các ngươi gói mấy cái đưa cho Mộc Mộc."
"Nương, có thể không ngon được sao? Mất vài chục cái trứng gà đó! Trời ạ, còn có sữa dê, đường trắng, mật ong, Tử Tình đúng là tiêu pha, tất cả đều là thứ tốt. Chúng ta có muốn ăn cũng khó, nương, sao lúc trước ngươi lại không dỗ dành nhị đệ? Bằng không, ngươi cùng cha ta muốn ăn gì thì ăn, ba cũng dược nhờ ấy chứ." Chu thị thở dài.
Điền thị trừng mắt nhìn Chu thị, rồi nhìn Tử Tình bọn họ, cũng chưa nói cái gì.
Tử Tình gói mấy miếng, chuẩn bị để Tử Hỉ đưa đi, Chu thị vội muốn mấy cái cất cho Tử Toàn.
Tử Hỉ còn chưa ra cửa, Thu Ngọc dẫn Mộc Mộc vào, "Ăn cái gì thế? Từ xa đã ngửi mùi, sao hôm nay có nhiều người vậy?"
"Ngươi tính như mũi chó, chúng ta vừa làm xong thì ngươi đã ngửi mùi vào cửa rồi." Chu thị cười.
Thu Ngọc ăn xong, nói: "Ừ, rất ngon, vừa thêm vừa ngọt, còn xốp nữa, không bằng mở quán bán đi, chắc chắn sẽ bán tốt, trước kia bác chồng các ngươi mở tiệm bánh nướng, có thể nuôi sống cả một đám người, không bằng các ngươi dạy ta, ta cũng mở một cửa hàng điểm tâm, vừa vặn đằng sau có đủ dồ dùng."
"Tiểu muội, hìnhg như mọi thứ đằng sau bác chồng đã bán cho cha, mà lúc cha ở riêng đã nói, phòng này đều để lại cho đại ca ngươi, đương nhiên cũng là của ta, cho nên, muốn mở cửa hàng điểm tâm thì cũng là chúng ta mở, ngươi cũng biết đấy, đại ca ngươi một năm kiếm không nhiều bạc, bây giờ chúng ta còn nuôi cha mẹ, cuộc sống khó khăn. Chúng ta cũng muốn tìm việc kiếm tiền, Thu Ngọc à, Tử Tình bọn họ vừa tới nói muốn làm món điểm tâm mới, ta đã nghĩ đến việc này rồi, cho nên ta luôn luôn theo sau bọn họ xem bọn họ làm thế nào." Chu thị nói.
"Đại tẩu, sao ngươi không nói trước đi? Còn không phải nghe ta nói muốn mở cửa hàng, ngươi mới nảy ra ý định này à, năm đó cha nói đưa phòng cho ngươi, nhưng chưa nói tới phòng phía sau, còn có một nửa của nhị ca. Với lại bây giờ cha còn sống khỏe, ta mượn một chút cha không thể cho à? Của cha không tới phiên ngươi làm chủ." Thu Ngọc đáp trả.
"Hừ, ngươi là một đứa con gái gả ra ngoài, như bát nước đổ đi, cả ngày chạy đến nhà mẹ đẻ chiếm tiện nghi, không sợ người chê cười à. Ngươi đừng nghĩ giống đại tỷ ngươi, dùng một hồi rồi chiếm luôn phòng ở, nói là mua từ nương, ai biết cụ thể thế nào? Bây giờ ta mới về Tăng gia, muốn dung thì người dung trước phải là chúng ta." Chu thị hầm hừ.
"Ta chiếm tiện nghi gì ở nhà mẹ đẻ, các ngươi đi năm năm, đem cha mẹ ném ở nhà, năm năm không quan tâm, nây giờ còn đòi hỏi hả? Năm năm này đều là ta đến ở với cha mẹ, chiếu cố cha mẹ, nhị ca ra bạc, ta ra công sức, mặc dù ta ăn cơm ở nhà mẹ đẻ, nhưng ta cũng trả tiền cơm, không tin, ngươi hỏi cha mẹ. Còn nữa, ta có dung thì cũng dùng một nửa phần đất của nhị ca. Liên quan gì đến ngươi? Chẳng lẽ ngươi muốn chiếm lấy phần sau? Cha mẹ còn chưa mở miệng đấy." Thu Ngọc cũng reo lên.
Tử Tình vừa nghe, mới hiểu được thì ra phòng đằng sau trước kia cũng là của Tăng gia , khó trách lại gần nhau đến vậy. Không ngờ bà cố có thể bán nhà cho nữ nhi, cũng khó trách bà mình luôn luôn cảm thấy bất bình, có lẽ, bà cảm thấy từng ấy việc bà làm còn chưa quá đáng bằng bà cố? Rõ rang con mình nghèo khổ lại có thể bán phòng cho nhà nữ nhi giàu có, số phòng hơn bọn họ hai gian. Chẳng lẽ bà không biết tôn tử nhà mình cũng sẽ thành thân, cũng muốn chỗ ở? Không đúng, chắc chắn bà cố đã lo lắng đến điểm này, mới chết sống cho hai đứa cháu đi học, nghe nói, chi phí phụ thân đi thi cũng do Tiêu gia ra, lão bà để lại di ngôn là Tiêu gia phải tiếp tục cung cấp nuôi dưỡng phụ thân đọc sách, chờ phụ thân có năng lực thì trả lại, bà cố đã tạo đường tốt cho hai đứa cháu, nhưng không ngờ cuối cùng phụ thân vẫn bị bà kéo.
"Được rồi, hai người các ngươi nói chuyện này trước mặt con cháu, không sợ mất mặt à, các ngươi còn chưa hỏi xem ý của Tử Tình bọn họ đâu." Lão gia tử quát.
Tử Tình thấy rốt cục đến lượt mình, vội nói: "Ông à, thật ra nhị tẩu ta vốn định bán trong thành, cho nên hôm nay mới đến làm thử, các ngươi cứ nói đi, chúng ta về trước."
Làm trò, coi mình là kẻ ngốc à? Ta mới không tham gia trò chơi thối nát của các ngươi đâu. Tử Tình thầm nghĩ trong lòng.
Tử Tình về nhà, nói việc này cùng Tăng Thụy Tường và Thẩm thị. Thẩm thị nghe xong lại phát sầu, vậy phải làm sao bây giờ, đồng ý ai, đắc tội ai cũng không tốt, Tăng Thụy Tường vỗ tay nàng nói: "Đừng nghĩ nhiều, cứ để các nàng ầm ĩ nửa ngày, vả lại, còn có ta, mà bọn Tử Tình cũng chưa nghiên cứu được cách làm đứng đắn, quan tâm cái gì."
Ai ngờ cơm chiều ngày đó, lão gia tử cùng Điền thị, còn có Chu thị Thu Ngọc bốn người đi lại, Tử Tình vừa thấy liền đau đầu, mắng bản thân là đồ đầu heo, đang yên ổn lại chạy đi tìm không thoải mái, không mua nổi cái lò nướng à? Nhiều năm chịu bao nhiêu việc còn chưa đủ? Tử Tình ảo não nhìn cha mẹ, cũng may Lâm Khang Bình cho nàng một ánh mắt yên tâm.
Điền thị nói: "Mọi chuyện thì các ngươi cũng biết rồi, chúng ta ở nhà thương lượng nửa ngày, cuối cùng quyết định, Thu Ngọc ở nhà mở một cửa hàng bán bánh mà Tử Tình làm, Tử Bình và nương của nàng cùng mở một tiệm ở An Châu, muốn các ngươi cho họ mượn ít bạc làm vốn. Thật ra thì ý ta là hai nhà cũng hợp sức mở một tiệm, nhưng các nàng tính tình không hợp, Tường nhi, ngươi coi như giúp đại tẩu cùng muội tử ngươi, cả Tử Bình cũng có thể sống tốt hơn một ít."
"Nương, việc này không phải là chuyện ta đồng ý hay không, đây là chủ ý của Tử Tình, còn chưa nghiên cứu ra cách làm đứng đắn, nàng cũng vì thấy nhị tẩu nàng mở quán nhưng ế ẩm, mà nàng dâu tiểu nhị cũng định bán thử trong quán, chuyện của bọn nhỏ, chúng ta sẽ không tham gia." Tăng Thụy Tường nói.
"Đúng vậy, bà, nhị tẩu ta muốn mở tiệm cho riêng mình. Nói thật, bánh ngọt này đều dùng trứng gà làm, các ngươi cũng thấy, phí tổn rất cao, trong thôn chúng ta có mấy người có thể bỏ tiền mua, ngay từ đầu thì có lẽ có người muốn nếm thử xem sao, nhưng thời gian dài quá chắc chắn sẽ không, dù sao người trong An Châu thành giàu có hơn một ít." Tử Tình nói.
"Tử Tình nói rất đúng, các ngươi suy nghĩ không cẩn thận, ở nông thôn mà bán mỗi cái mấy văn, ai mua? Về nhà thôi, tư nay đừng nhắc lại việc này nữa." Lão gia tử suy nghĩ một hồi, nói.
Chu thị cùng Thu Ngọc nghe xong, suy nghĩ một chút, cũng đã hiểu rõ. Chu thị thấy Thu Ngọc từ bỏ, nói: "Vậy ta cùng Tử Bình mở tiệm trong thành, tiểu cô ngươi không làm cũng được, An Châu thành lớn như vậy, chúng ta mở tiệm cách xa cửa tiệm của cháu dâu là được mà!"
Tử Tình lại đau đầu, vừa muốn mở miệng, Tăng Thụy Tường nói: "Đại tẩu, ngươi muốn làm gì cứ làm, không lien quan đến ta."
"Vậy là tốt rồi, ta chỉ chờ những lời này của lão nhị. Tử Tình kia, ngươi cha đồng ý rồi, ngươi suy nghĩ phương pháp làm bánh cho cẩn thận rồi nói với đại nương." Chu thị nói xong lại chuyển về phía Tăng Thụy Tường: "Nhị đệ à, vừa rồi cha cũng nói, trong tay chúng ta nào có từng ấy bạc mở cửa hàng, không bằng ngươi cho ta mượn một ít, chờ khi nào có bạc sẽ trả lại cho ngươi, được không?"
"Đại tẩu, đừng nói chuyện cách làm hay bạc, ta chỉ hỏi ngươi, nếu là ngươi, ngươi có thể bảo Tử Bình đưa cách làm bánh cho chúng ta, rồi đưa tiền cho chúng ta mở tiệm không? Nàng dâu tiểu nhị cũng không thoải mái gì, mà cách làm không biết có thể hoàn thành hay không, nàng chỉ dựa vào thứ này để cứu quán ăn, An Châu lớn từng nào? Cho nên, yêu cầu của đại tẩu, xin lỗi, ta không đồng ý. Ý của ta là không lien quan đến chúng ta, đương nhiên cũng không cho cách làm và bạc." Tăng Thụy Tường nói.
Chu thị nghe xong thở phì phì bước đi, Thu Ngọc thấy không có ai chiếm được tiện nghi, ở lại nói một hồi mới đi, đơn giản là nói chuyện lão gia tử cùng Điền thị không được sống tốt như xưa, Chu thị không cho thêm thứ gì…, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cũng không tiếp lời.
Bọn họ đi rồi, cả nhà Tử Tình cuối cùng thở dài nhẹ nhõm, chuyện này coi như giải quyết thuận lợi.
"Cha, nương, vừa rồi đại nương ta nhắc tới căn phòng trước đây chúng ta ở, nói lúc ở riêng ông nội đã bảo đưa phần đất tổ cho hắn, nhưng tiểu cô nói, phòng đằng sau có một nửa là của chúng ta, nghe ý đại nương thì hình như chỗ đó cũng thuộc về nàng, đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Tử Tình đột nhiên hỏi.
"Ai nói đều là của đại nương ngươi? Trước kia ông nội ngươi chỉ cho bọn họ phòng trước thôi, không bao gồm đằng sau, cho nên chúng ta có một nửa, nhưng chúng ta cũng không có khả năng về ở, tranh đoạt làm gì? Cũng không đáng mấy lượng bạc."
"Bạc thì không được bao nhiêu, nhưng đạo lý này phải để đại cha đại nương hiểu, chúng ta dù nhường nhịn bọn họ nhưng không cho, bằng không, người ta còn không cảm kích, lại coi như đó là bổn phận chúng ta phải làm." Tử Hỉ nói.
"Không phải ông bà ngươi vẫn khỏe mạnh à? Nói mấy thứ này làm gì?"
"Đâu phải nói bây giờ đâu, chỉ nói để cha suy nghĩ thôi." Tử Lộc nói, Thẩm thị cũng gật gật đầu, phụ họa vài câu.
Sau này Trần thị tự mình luyện tập làm thật nhiều bánh ngọt, Tử Tình không thể không thừa nhận nàng có thiên phú và sức chịu đựng hơn mình.
Tháng Tám, trước Trung thu tiền, Trần thị bán bánh ngọt ở tiệm cơm, bánh ngọt đưa ra, không chỉ để Trần thị buôn bán đắt đỏ, mà còn giải quyết một số trứng gà lớn ở chanh viên. Trần thị chia hoa hồng cho Tử Tình, nhưng Tử Tình từ chối.
Tử Lộc thi rớt, điều này nằm trong sự kiến của mọi người, quan trọng lag cũng trong dự kiến của Tử Lộc, cho nên lần này hắn không suy sụp như mọi người tưởng tượng, nói muốn chuẩn bị tinh thần học thêm ba năm.
"Nương, là nhị tẩu làm tốt, ngươi khen ta làm gì? Nhị tẩu, chúc mừng ngươi, mùa hè thường là mùa ế hàng, thời tiết nóng, người ta ít ra ngoài ăn cơm, mùa ế hàng mà ngươi có thể có lợi nhuận, chờ hết mùa hè, buôn bán chắc chắn đắt đỏ hơn." Tử Tình nói.
"Phải cám ơn muội muội chứ, nương nói rất đúng, không có bạch trảm kê thì buôn bán sẽ ế ẩm." Trần thị nói.
"Nhị tẩu, ăn cơm đi, có đồ ăn nào mới thì để ta nếm thử, còn chuyên nấu nướng thì ngươi đừng tới tìm ta." Tử Hỉ nói.
"Nhị tẩu, đến mùa đông thì ngươi bán canh gà, bỏ gà vào nồi đất rồi hầm, chắc chắn có người ăn. Ta ra sức đề cử như vậy cũng là vì gà nhà ta ngon. Ngươi buôn bán tốt thì gà nhà ta mới bán nhanh." Tử Tình cười.
"Lại tới, không biết xấu hổ, khó trách Tử Hỉ cười ngươi." Thẩm thị trừng mắt nhìn Tử Tình.
Tử Tình nói xong bỗng nhiên nghĩ đến trong nhà có nhiều trứng gà như vậy, còn có sữa dê, không bằng lấy ra làm bánh ngọt, bên lão phòng có lò nướng. Tử Tình nghĩ vậy, nói: "Nhị tẩu, ta có nghe qua một loại điểm tâm làm bằng trứng gà, vừa mềm vừa xốp, nhưng ta chỉ biết cách làm sơ sơ, còn chưa làm lần nào. Lát nữa ta dẫn ngươi đi lão phòng dùng lò nướng làm thử."
Trần thị nghe xong lập tức đáp ứng.
Sáng sớm, ăn xong điểm tâm, Trần thị liền muốn đi lão phòng, Tử Tình kêu Lâm Khang Bình. Ai ngờ Tử Lộc, Tử Thọ, Tử Hỉ, Tử Vũ đều có hứng thú, muốn đi theo nhìn xem. Tử Tình cầm ít đồ cần dùng, một đám đông chạy đến lão phòng, lão gia tử bọn họ phát hoảng, nhưng Điền thị thấy cả đống người có cầm nhiều đồ nên rất nhiệt tình.
Chu thị nghe nói Tử Tình làm một loại điểm tâm, cũng đi lại nhìn xem, Tử Tình đương nhiên không thể từ chối.
kiếp trước Tử Tình có làm thêm ở cửa hàng bánh ngọt, trình tự làm thì biết, chẳng qua tỉ lệ thêm sữa dê thì phải tự làm, không biết sữa dê nấu với trà có làm bánh có mùi trà không nhỉ? Đương nhiên, Tử Tình cũng suy nghĩ mà thôi, chắc chắn không có tay nghề (ý là làm một cách chuyên nghiệp).
Một buổi sáng, thử một ly sữa dê, hai chén, thử ba lần, Tử Tình cũng phiền chán, hương vị đương nhiên kém rất nhiều với kiếp trước, nếu có thể tinh luyện ra bơ thì mới ngon.
Nhưng bọn họ chưa bao giờ ăn được loại điểm tâm mềm mại thế này, đều nói ăn rất ngon. Lão gia tử cùng Điền thị thích. Điền thị một hơi ăn hai cái, mới nói: "Lâu rồi chưa ăn được bánh ngon thế này, mà bây giờ cũng không có dư tiền mua. Thứ này đứa nhỏ rất thích ăn, không bằng các ngươi gói mấy cái đưa cho Mộc Mộc."
"Nương, có thể không ngon được sao? Mất vài chục cái trứng gà đó! Trời ạ, còn có sữa dê, đường trắng, mật ong, Tử Tình đúng là tiêu pha, tất cả đều là thứ tốt. Chúng ta có muốn ăn cũng khó, nương, sao lúc trước ngươi lại không dỗ dành nhị đệ? Bằng không, ngươi cùng cha ta muốn ăn gì thì ăn, ba cũng dược nhờ ấy chứ." Chu thị thở dài.
Điền thị trừng mắt nhìn Chu thị, rồi nhìn Tử Tình bọn họ, cũng chưa nói cái gì.
Tử Tình gói mấy miếng, chuẩn bị để Tử Hỉ đưa đi, Chu thị vội muốn mấy cái cất cho Tử Toàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tử Hỉ còn chưa ra cửa, Thu Ngọc dẫn Mộc Mộc vào, "Ăn cái gì thế? Từ xa đã ngửi mùi, sao hôm nay có nhiều người vậy?"
"Ngươi tính như mũi chó, chúng ta vừa làm xong thì ngươi đã ngửi mùi vào cửa rồi." Chu thị cười.
Thu Ngọc ăn xong, nói: "Ừ, rất ngon, vừa thêm vừa ngọt, còn xốp nữa, không bằng mở quán bán đi, chắc chắn sẽ bán tốt, trước kia bác chồng các ngươi mở tiệm bánh nướng, có thể nuôi sống cả một đám người, không bằng các ngươi dạy ta, ta cũng mở một cửa hàng điểm tâm, vừa vặn đằng sau có đủ dồ dùng."
"Tiểu muội, hìnhg như mọi thứ đằng sau bác chồng đã bán cho cha, mà lúc cha ở riêng đã nói, phòng này đều để lại cho đại ca ngươi, đương nhiên cũng là của ta, cho nên, muốn mở cửa hàng điểm tâm thì cũng là chúng ta mở, ngươi cũng biết đấy, đại ca ngươi một năm kiếm không nhiều bạc, bây giờ chúng ta còn nuôi cha mẹ, cuộc sống khó khăn. Chúng ta cũng muốn tìm việc kiếm tiền, Thu Ngọc à, Tử Tình bọn họ vừa tới nói muốn làm món điểm tâm mới, ta đã nghĩ đến việc này rồi, cho nên ta luôn luôn theo sau bọn họ xem bọn họ làm thế nào." Chu thị nói.
"Đại tẩu, sao ngươi không nói trước đi? Còn không phải nghe ta nói muốn mở cửa hàng, ngươi mới nảy ra ý định này à, năm đó cha nói đưa phòng cho ngươi, nhưng chưa nói tới phòng phía sau, còn có một nửa của nhị ca. Với lại bây giờ cha còn sống khỏe, ta mượn một chút cha không thể cho à? Của cha không tới phiên ngươi làm chủ." Thu Ngọc đáp trả.
"Hừ, ngươi là một đứa con gái gả ra ngoài, như bát nước đổ đi, cả ngày chạy đến nhà mẹ đẻ chiếm tiện nghi, không sợ người chê cười à. Ngươi đừng nghĩ giống đại tỷ ngươi, dùng một hồi rồi chiếm luôn phòng ở, nói là mua từ nương, ai biết cụ thể thế nào? Bây giờ ta mới về Tăng gia, muốn dung thì người dung trước phải là chúng ta." Chu thị hầm hừ.
"Ta chiếm tiện nghi gì ở nhà mẹ đẻ, các ngươi đi năm năm, đem cha mẹ ném ở nhà, năm năm không quan tâm, nây giờ còn đòi hỏi hả? Năm năm này đều là ta đến ở với cha mẹ, chiếu cố cha mẹ, nhị ca ra bạc, ta ra công sức, mặc dù ta ăn cơm ở nhà mẹ đẻ, nhưng ta cũng trả tiền cơm, không tin, ngươi hỏi cha mẹ. Còn nữa, ta có dung thì cũng dùng một nửa phần đất của nhị ca. Liên quan gì đến ngươi? Chẳng lẽ ngươi muốn chiếm lấy phần sau? Cha mẹ còn chưa mở miệng đấy." Thu Ngọc cũng reo lên.
Tử Tình vừa nghe, mới hiểu được thì ra phòng đằng sau trước kia cũng là của Tăng gia , khó trách lại gần nhau đến vậy. Không ngờ bà cố có thể bán nhà cho nữ nhi, cũng khó trách bà mình luôn luôn cảm thấy bất bình, có lẽ, bà cảm thấy từng ấy việc bà làm còn chưa quá đáng bằng bà cố? Rõ rang con mình nghèo khổ lại có thể bán phòng cho nhà nữ nhi giàu có, số phòng hơn bọn họ hai gian. Chẳng lẽ bà không biết tôn tử nhà mình cũng sẽ thành thân, cũng muốn chỗ ở? Không đúng, chắc chắn bà cố đã lo lắng đến điểm này, mới chết sống cho hai đứa cháu đi học, nghe nói, chi phí phụ thân đi thi cũng do Tiêu gia ra, lão bà để lại di ngôn là Tiêu gia phải tiếp tục cung cấp nuôi dưỡng phụ thân đọc sách, chờ phụ thân có năng lực thì trả lại, bà cố đã tạo đường tốt cho hai đứa cháu, nhưng không ngờ cuối cùng phụ thân vẫn bị bà kéo.
"Được rồi, hai người các ngươi nói chuyện này trước mặt con cháu, không sợ mất mặt à, các ngươi còn chưa hỏi xem ý của Tử Tình bọn họ đâu." Lão gia tử quát.
Tử Tình thấy rốt cục đến lượt mình, vội nói: "Ông à, thật ra nhị tẩu ta vốn định bán trong thành, cho nên hôm nay mới đến làm thử, các ngươi cứ nói đi, chúng ta về trước."
Làm trò, coi mình là kẻ ngốc à? Ta mới không tham gia trò chơi thối nát của các ngươi đâu. Tử Tình thầm nghĩ trong lòng.
Tử Tình về nhà, nói việc này cùng Tăng Thụy Tường và Thẩm thị. Thẩm thị nghe xong lại phát sầu, vậy phải làm sao bây giờ, đồng ý ai, đắc tội ai cũng không tốt, Tăng Thụy Tường vỗ tay nàng nói: "Đừng nghĩ nhiều, cứ để các nàng ầm ĩ nửa ngày, vả lại, còn có ta, mà bọn Tử Tình cũng chưa nghiên cứu được cách làm đứng đắn, quan tâm cái gì."
Ai ngờ cơm chiều ngày đó, lão gia tử cùng Điền thị, còn có Chu thị Thu Ngọc bốn người đi lại, Tử Tình vừa thấy liền đau đầu, mắng bản thân là đồ đầu heo, đang yên ổn lại chạy đi tìm không thoải mái, không mua nổi cái lò nướng à? Nhiều năm chịu bao nhiêu việc còn chưa đủ? Tử Tình ảo não nhìn cha mẹ, cũng may Lâm Khang Bình cho nàng một ánh mắt yên tâm.
Điền thị nói: "Mọi chuyện thì các ngươi cũng biết rồi, chúng ta ở nhà thương lượng nửa ngày, cuối cùng quyết định, Thu Ngọc ở nhà mở một cửa hàng bán bánh mà Tử Tình làm, Tử Bình và nương của nàng cùng mở một tiệm ở An Châu, muốn các ngươi cho họ mượn ít bạc làm vốn. Thật ra thì ý ta là hai nhà cũng hợp sức mở một tiệm, nhưng các nàng tính tình không hợp, Tường nhi, ngươi coi như giúp đại tẩu cùng muội tử ngươi, cả Tử Bình cũng có thể sống tốt hơn một ít."
"Nương, việc này không phải là chuyện ta đồng ý hay không, đây là chủ ý của Tử Tình, còn chưa nghiên cứu ra cách làm đứng đắn, nàng cũng vì thấy nhị tẩu nàng mở quán nhưng ế ẩm, mà nàng dâu tiểu nhị cũng định bán thử trong quán, chuyện của bọn nhỏ, chúng ta sẽ không tham gia." Tăng Thụy Tường nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng vậy, bà, nhị tẩu ta muốn mở tiệm cho riêng mình. Nói thật, bánh ngọt này đều dùng trứng gà làm, các ngươi cũng thấy, phí tổn rất cao, trong thôn chúng ta có mấy người có thể bỏ tiền mua, ngay từ đầu thì có lẽ có người muốn nếm thử xem sao, nhưng thời gian dài quá chắc chắn sẽ không, dù sao người trong An Châu thành giàu có hơn một ít." Tử Tình nói.
"Tử Tình nói rất đúng, các ngươi suy nghĩ không cẩn thận, ở nông thôn mà bán mỗi cái mấy văn, ai mua? Về nhà thôi, tư nay đừng nhắc lại việc này nữa." Lão gia tử suy nghĩ một hồi, nói.
Chu thị cùng Thu Ngọc nghe xong, suy nghĩ một chút, cũng đã hiểu rõ. Chu thị thấy Thu Ngọc từ bỏ, nói: "Vậy ta cùng Tử Bình mở tiệm trong thành, tiểu cô ngươi không làm cũng được, An Châu thành lớn như vậy, chúng ta mở tiệm cách xa cửa tiệm của cháu dâu là được mà!"
Tử Tình lại đau đầu, vừa muốn mở miệng, Tăng Thụy Tường nói: "Đại tẩu, ngươi muốn làm gì cứ làm, không lien quan đến ta."
"Vậy là tốt rồi, ta chỉ chờ những lời này của lão nhị. Tử Tình kia, ngươi cha đồng ý rồi, ngươi suy nghĩ phương pháp làm bánh cho cẩn thận rồi nói với đại nương." Chu thị nói xong lại chuyển về phía Tăng Thụy Tường: "Nhị đệ à, vừa rồi cha cũng nói, trong tay chúng ta nào có từng ấy bạc mở cửa hàng, không bằng ngươi cho ta mượn một ít, chờ khi nào có bạc sẽ trả lại cho ngươi, được không?"
"Đại tẩu, đừng nói chuyện cách làm hay bạc, ta chỉ hỏi ngươi, nếu là ngươi, ngươi có thể bảo Tử Bình đưa cách làm bánh cho chúng ta, rồi đưa tiền cho chúng ta mở tiệm không? Nàng dâu tiểu nhị cũng không thoải mái gì, mà cách làm không biết có thể hoàn thành hay không, nàng chỉ dựa vào thứ này để cứu quán ăn, An Châu lớn từng nào? Cho nên, yêu cầu của đại tẩu, xin lỗi, ta không đồng ý. Ý của ta là không lien quan đến chúng ta, đương nhiên cũng không cho cách làm và bạc." Tăng Thụy Tường nói.
Chu thị nghe xong thở phì phì bước đi, Thu Ngọc thấy không có ai chiếm được tiện nghi, ở lại nói một hồi mới đi, đơn giản là nói chuyện lão gia tử cùng Điền thị không được sống tốt như xưa, Chu thị không cho thêm thứ gì…, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cũng không tiếp lời.
Bọn họ đi rồi, cả nhà Tử Tình cuối cùng thở dài nhẹ nhõm, chuyện này coi như giải quyết thuận lợi.
"Cha, nương, vừa rồi đại nương ta nhắc tới căn phòng trước đây chúng ta ở, nói lúc ở riêng ông nội đã bảo đưa phần đất tổ cho hắn, nhưng tiểu cô nói, phòng đằng sau có một nửa là của chúng ta, nghe ý đại nương thì hình như chỗ đó cũng thuộc về nàng, đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Tử Tình đột nhiên hỏi.
"Ai nói đều là của đại nương ngươi? Trước kia ông nội ngươi chỉ cho bọn họ phòng trước thôi, không bao gồm đằng sau, cho nên chúng ta có một nửa, nhưng chúng ta cũng không có khả năng về ở, tranh đoạt làm gì? Cũng không đáng mấy lượng bạc."
"Bạc thì không được bao nhiêu, nhưng đạo lý này phải để đại cha đại nương hiểu, chúng ta dù nhường nhịn bọn họ nhưng không cho, bằng không, người ta còn không cảm kích, lại coi như đó là bổn phận chúng ta phải làm." Tử Hỉ nói.
"Không phải ông bà ngươi vẫn khỏe mạnh à? Nói mấy thứ này làm gì?"
"Đâu phải nói bây giờ đâu, chỉ nói để cha suy nghĩ thôi." Tử Lộc nói, Thẩm thị cũng gật gật đầu, phụ họa vài câu.
Sau này Trần thị tự mình luyện tập làm thật nhiều bánh ngọt, Tử Tình không thể không thừa nhận nàng có thiên phú và sức chịu đựng hơn mình.
Tháng Tám, trước Trung thu tiền, Trần thị bán bánh ngọt ở tiệm cơm, bánh ngọt đưa ra, không chỉ để Trần thị buôn bán đắt đỏ, mà còn giải quyết một số trứng gà lớn ở chanh viên. Trần thị chia hoa hồng cho Tử Tình, nhưng Tử Tình từ chối.
Tử Lộc thi rớt, điều này nằm trong sự kiến của mọi người, quan trọng lag cũng trong dự kiến của Tử Lộc, cho nên lần này hắn không suy sụp như mọi người tưởng tượng, nói muốn chuẩn bị tinh thần học thêm ba năm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro