Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Thăm hỏi Điền thị
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
2024-01-18 18:22:32
"Đại ca, ta nghe nói thức ăn ở Phương Bắc và Phương Nam khác biệt rất lớn, ngươi biết lúa nước phương Nam, lúa mạch phương Bắc gieo trồng cùng lúa nước nhưng là không giống như nhau, ngươi đã cẩn thận suy nghĩ kỹ chưa?" Tử Quân thay đổi đề tài.
"Kinh thành cũng có lúa nước, ít hơn, hơn nữa, hơn phân nửa là cống phẩm, bên đó có một mảng lớn nước suối đất trũng, trồng ra lúa nước cũng không giống nhau, mang theo một chút màu xanh biếc nhàn nhạt, ta đã ăn ở Ngự hoa viên, mùi gạo tương đối đậm hơn một chút, không hơn chúng ta thường ăn, cũng không giống nhau." Tử Hỉ nói.
Tử Hỉ thuận miệng nói đến, mấy người Tử Quân lại ao ước hâm mộ đầy mặt nhìn hắn, Tử Hỉ thấy ánh mắt của mọi người, vội xua tay nói: "Thuận miệng nói một chút, thuận miệng nói một chút."
"Đại ca vừa mới vào nhà, chúng ta cáo từ trước, ngày nào đó chờ đại ca nghỉ ngơi khoẻ rồi, chúng ta lại đến, còn có, cha mẹ ta nói muốn mời mọi người ăn bữa cơm." Tử Quân nói.
"Chúng ta bấy nhiêu người, nhà ngươi có thể ngồi xuống sao?" Tử Phúc nhìn nhìn một vòng này.
"Ngươi cũng quá coi khinh người ta rồi, nhà đường thúc ngươi xây nhà mới rộng, cũng có một cái sân rộng." Thẩm thị vội nói.
Tử Phúc nghe xong vỗ vỗ bả vai Tử Quân, cười nói: "Quả thực đã có tiền đồ rồi." Lại chuyển hướng hỏi Tử Tân: "Y học của ngươi ra sao rồi? Có thể ra khám bệnh chưa?"
Tử Tân cười nói: "Người khác không dám, Đại ca lên tiếng nhất định không thành vấn đề."
Tử Phúc cười cho Tử Tân một đạp, mắng: "Đức hạnh, cút đi."
"Tử Quân, Tử Tân, Tử Văn mấy người các ngươi năm sau hôm nào rảnh rỗi, tỷ tỷ mời các ngươi tụ tập." Tử Tình nói.
"Đó đương nhiên được, tỷ tỷ cho mời, hôm nào chúng ta cũng rảnh." Tử Quân cười nói trước.
Mấy người cười hì hì rời đi.
Thẩm thị nhìn nhìn Tăng Thụy Tường, nói: "Phúc nhi cũng về nhà rồi, Vũ nhi vừa vặn cũng ở đây. Không bằng sáu người các ngươi đi một chuyến tới tổ trạch bên kia, ta và cha ngươi sẽ không qua, mấy người các ngươi cầm chút trứng gà cùng trứng vịt, còn có chút điểm tâm gì đó trong tiệm của Nhị nàng dâu. Cái khác, lấy thêm mấy cân thịt, các ngươi thấy sao?"
Tăng Thụy Tường nói: "Có thăm hay không cũng là ý kia. Tự các ngươi xem mà làm, ta chắc chắn là không đi, bạc không được cho, đồ xem mà cầm mấy thứ."
Tử Phúc hỏi Tử Hỉ: "Ngươi về nhà mấy ngày nay cũng chưa qua?"
"Ta không có việc gì đi chỗ đó làm cái gì? Có chuyện gì tốt chứ?" Tử Hỉ trợn trắng mắt.
"Vậy đi một chuyến đi, mười hai người chúng ta đi." Tử Phúc nói.
"Ta cũng không đi, muốn ta nói, sáu huynh muội các ngươi đi là đủ rồi." Lưu thị nói. Nàng cũng thật sự không muốn lại nhìn thấy mấy người Chu thị.
Tử Phúc nhìn nàng một cái, Lưu thị liền không nói chuyện nữa.
"Đại ca cũng muốn nghỉ ngơi, bằng không thì ngày mai lại đi cũng là thế, vừa vặn hôm nay cũng hơi tối rồi." Tử Tình nói.
"Vũ nhi chẳng lẽ không về nhà sao?" Tử Phúc hỏi.
"Đại ca, mày mai chúng ta mới đi cũng thế." Hạ Cam Vĩnh nói.
Tử Phúc gật gật đầu. Nói một tiếng với Tăng Thụy Tường Thẩm thị, rồi trở về phòng rửa mặt.
Thẩm thị thấy Tử Phúc đi rồi, hỏi Tăng Thụy Tường: "Việc này của Phúc nhi, đến tột cùng là tốt hay là xấu đây?"
"Việc này ai có thể biết? Làm hết mình, nghe mệnh trời đi. Chỉ cần hắn có chút mong muốn làm một chút việc thực tế cho dân chúng, Hoàng thượng cũng có thể nhìn vào trong mắt." Tăng Thụy Tường nói.
"Cha, nương, ngươi xem các ngươi, một chuyện vui như thế. Các ngươi còn chưa nói mấy câu chúc mừng cho đại ca, lại là bắt đầu lo âu trước. Bất luận nông dân nơi nào, chỉ cần chịu ra sức, cũng có thể ăn lửng dạ, vấn đề chủ yếu là giống, có giống cao sản. Còn có phân, hai loại này là mấu chốt." Lâm Khang Bình nói.
Tăng Thụy Tường nhìn về phía Lâm Khang Bình, cười nói: "Còn không có phí công làm một cái nông trang, còn thật sự nói đến điểm quan trọng rồi, nhưng là, ở đâu có giống cao sản?"
"Cái này, ta cũng không biết, có kỹ năng hoa mầu lão luyện, là có biết." Lâm Khang Bình cười nói.
"Được rồi, vẫn là Khang Bình nói rất đúng, đâu có cứ lo đến ba năm sau, vẫn là bảo Phúc nhi tìm mấy người biết việc giúp đỡ một chút mới là đứng đắn." Thẩm thị nói.
Mọi người lại cười đùa một hồi, Tử Vũ nhất định muốn thu xếp chơi mạt chược, Tăng Thụy Tường nói: "Muốn chơi đi chỗ khác, a công ngươi vừa mới một năm, chỗ này không thích hợp, mấy đứa nhỏ thì để bọn nó chơi ở đây, chúng ta trông."
Trần thị vội nói: "Đến viện của ta."
Tử Hỉ cười nói: "Đi, xem xem Nhị ca ta gần đây lại viết chữ tốt gì?"
"Xem thì được, nhưng là không cho mượn gió bẻ măng, bây giờ ta còn trông vào cái này nuôi dưỡng gia đình đấy?" Tử Lộc cười nói, một năm này tác phẩm thư pháp của Tử Lộc bán có cái đến năm mươi lượng bạc, đúng là đủ nuôi dưỡng gia đình rồi, so sánh với thu nhập của trợ giảng còn cao hơn một chút, cho nên cũng kích thích nhiệt huyết của Tử Lộc. Tử Thọ kém hơn, cũng có hơn hai mươi lượng bạc.
"Nhị ca, ngươi còn có hai ngàn lượng bạc hoa hồng ở trong tay ta, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ? Còn có, ta lấy đi ra ngoài, kinh thành nếu có người biết hàng, ta giúp ngươi nổi danh còn không tốt sao? Ngộ nhỡ bán được, chiết phần ta cũng không cần." Tử Hỉ cười nói.
"Ngươi đường đường một mệnh quan triều đình, làm sao vẫn còn cái bộ dạng vô lại này?" Lâm Khang Bình cười nói.
"Ai bảo ta nhỏ hơn hắn đây? Không có biện pháp, làm sao ta không vô lại với tiểu muội chứ?" Tử Hỉ buông tay cười nói, bị Tử Tình tình đạp một đạp.
"Nhị ca, ngươi có thể trực tiếp bán cho Tiểu Tứ, giá hữu nghị." Tử Tình cười nói.
Mọi người cười vang, trái lại thu hút Lưu thị đi ra, cười nói: "Để lại cho ta một vị trí, một lát nữa đại ca ngươi ngủ rồi, ta đi qua."
Lưu thị tương đối đam mê chơi mạt chược, chẳng qua, trò giải trí ở cổ đại này cũng ít, chơi mạt chược dù sao vẫn là người một nhà ngồi cùng một chỗ, còn có thể nói nói cười cười, tiền bạc mấy người Tử Tình chơi cũng rất nhỏ, một hai xâu tiền tầm tầm có thể chơi một kỳ nghỉ, bây giờ, ai cũng sẽ không đi tính toán thắng thua một hai xâu tiền này.
Buổi tối, Tử Tình về nhà, bọn nhỏ đã ngủ rồi, hai người cũng vội vàng rửa mặt lên giường, Tử Tình mơ mơ màng màng nói: "Cả ngày nay, toàn chơi, cũng là quá mệt người rồi."
"Ngươi mới biết được, ta chỉ thấy ngươi cãi cọ đến sung sướng." Lâm Khang Bình nói xong thấy không có động tĩnh, quay đầu nhìn lại, Tử Tình đã tiến vào mộng đẹp, nằm nghiêng người, bởi vì nhiệt độ của kháng hơi cao, Tử Tình xoè bàn chân ra ngoài. Lâm Khang Bình nhìn dáng ngủ của Tử Tình bật cười, cẩn thận từng li từng tí dịch chuyển xong cho nàng, hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước xuống trán Tử Tình, lầm bầm lầu bầu một câu: "Còn như một đứa nhỏ."
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tử Tình tỉnh lại, Lâm Khang Bình đã mang theo bọn nhỏ luyện xong võ trở về, nghĩ đến hôm nay muốn đi thăm hỏi Điền thị, liền vội vàng bò dậy.
Lúc mấy người Tử Tình qua, Tử Phúc đang chia đồ, nói: "Mỗi người cầm trong tay giống nhau, ai cũng đừng tay không, thà rằng nhiều loại hơn một chút, dù sao một năm cũng chỉ đi lần này."
Tử Tình vừa thấy, đồ trên đất thật đúng là không ít, chủ yếu chiếm chỗ là các loại điểm tâm, đều là mua từ trong thành An Châu , có trong tiệm của Trần thị đưa tới, có Tử Vũ đưa tới, còn có chính là mấy loại quả vỏ cứng ít nước, trứng gà, trứng vịt, thịt lợn, vịt gà mỗi loại một đôi, còn có mì sợi, miến, bột gạo …Tử Tình lấy đến từ trong trang mỗi loại sáu cân, còn có một bộ đồ mới mừng năm mới Tử Tình ngay lúc đó để cho Tiểu Hồng gấp gáp làm ra, tất cả đồ cộng lại, hẳn là có một hai bạc có lẻ rồi.
Lúc mấy người Tử Tình ra cửa, Tử Phúc nhìn nhìn, nói: "Hoàn hảo, hôm nay không đổ mưa."
Không đổ mưa, trên đường còn có người đi đường, cũng có thể đạt được hiệu quả Tử Phúc muốn, mấy thứ này đối với Tăng gia mà nói không nhiều lắm, nhưng đối với nhà nông bình thường mà nói, đó là tương đối khả quan, cho nên, một đường đều có người ân cần thăm hỏi.
"Quan lão gia đã trở lại? Đây là đi thăm bà ngươi đây sao?" Thôn dân Giáp hỏi.
"Đó còn phải hỏi? Không thấy người đầy đủ hết như vậy à? Trong tay đều mang theo đồ đó, vẫn là tú tài lão gia người ta phúc hậu, cùng đại ca hắn ầm ĩ cương cứng rồi, nhưng cấp bậc lễ nghĩa nên có, một chút cũng không thiếu, không phải lúc này, còn phái mấy đứa nhỏ này tới cửa tặng lễ, aiz. . ." Thôn dân Ất nói.
Tử Phúc gặp có người câu hỏi, đều sẽ dừng lại, cười trả lời đối phương, tam cô lục bà thấy, cũng khen nói: "Nhìn xem người ta làm quan lớn như vậy, thấy chúng ta đều là khách khách khí khí, như đại cha hắn, xụ mặt, thật giống như người nào mượn nhà hắn bạc không trả vậy."
Đi qua cửa nhà Tam bà bà, Tam bà bà vừa vặn đi ra ngoài đổ nước, biết Tử Phúc mang theo đệ đệ muội muội tới thăm Điền thị, vội nói: "Cần phải, cần phải. Cho dù nàng làm không đúng, cũng là trưởng bối của các ngươi, sao có thể chấp nhặt với nàng? Mấy đứa nhỏ tốt, lát nữa trở về tới nhà Tam bà bà ăn cơm."
Tam bà bà còn không biết ân oán giữa Tăng Thụy Tường và Điền thị, cho nên mới có thể tới cửa tới khuyên Thẩm thị, còn có giờ phút này, nàng là thật lòng vui mừng cho mấy người Tử Phúc.
Nhà Tam bà bà, nhà thím Lưu, nhà Chu bà bà, còn có nhà thím Văn bốn mươi tuổi vẫn tiếp tục sinh con kia, đều đang ăn điểm tâm ở cửa, còn có giặt quần áo trên bàn đá xanh ở ao nước, tóm lại, người trên con đường nhỏ này, cơ bản đều biết đến Tử Tình bọn họ đã tới rồi, dù sao, mười hai người lớn trong tay đều cầm đồ, trường hợp vẫn là rất lớn.
Cửa lớn nhà Tăng Thụy Khánh khép hờ, Tử Phúc đẩy cửa sân ra, gọi: "Bà ơi, ta là Tử Phúc, chúng ta đưa lễ tết đến cho ngươi."
Chu thị nghe thấy động tĩnh chạy ra ngoài trước, thấy mấy người Tử Phúc, vui mừng không biết nói cái gì cho phải, hai tay ở trên tạp dề lau đi lau lại, cái này thật đúng là việc vui ngoài ý muốn nha, một năm rồi, không tới cửa, đột nhiên đùng cái đến những người này, quan trọng là, trong tay mỗi người cũng không trống.
Vẫn là Tử Toàn đi ra, kêu "Ca ca, tỷ tỷ ", Chu thị mới nhớ tới nói chuyện, "Mau mau, sửa sang cho bà ngươi, ôm ra ngoài."
Tử Tình nghe xong sửng sốt, còn phải sửa sang mới có thể ôm ra ngoài, Điền thị thật sự nửa bước cũng không thể được rồi sao?
Tử Phúc cũng muốn nhìn xem Điền thị, đi theo Tử Toàn vào phòng, Chu thị có chút muốn ngăn cản, lại không ngăn được, muốn nhận đồ trong tay Tử Phúc, còn chưa có người để xuống, thế nào cũng phải cho Điền thị nhìn một cái.
Ánh sáng trong phòng có chút tối, cửa sổ phòng ở nhà Chu thị mặc dù mở khá lớn, nhưng là, là kiểu cũ dùng gậy gỗ chống ván cửa sổ gỗ, lúc này còn chưa chống ra. Trong phòng một cỗ mùi nấm mốc cùng mùi lạ, Tử Phúc để đồ trong tay xuống, chống cửa sổ ra trước.
Điền thị đang nằm ở trên giường, thấy người tới, còn tưởng rằng là Tử Toàn, mơ mơ hồ hồ nói một câu, Tử Tình không nghe rõ, Tử Phúc tiến lên gần, gọi một câu "Bà."
Điền thị mở mắt ra, thấy Tử Phúc, bàn tay khô gầy vươn ra, Tử Toàn bước lên trước đỡ nàng đứng lên, dựa vào đầu giường, sau đó cầm lược, chải mấy cọng tóc như cỏ rối cho Điền thị.
Điền thị lúc này mới thấy một phòng người, môi giật giật, lời chưa nói ra được, nước mắt đã ra trước.
PS: xin lỗi mọi người, tình hình bập bõm như thế này vẫn phải tiếp tục đến tháng 10, ta đang tập trung hoàn bộ 9 giấc mộng xuân của nữ hái hoa tặc, sau đó ta sẽ dồn toàn lực để hoàn bộ này trong năm nay.
"Kinh thành cũng có lúa nước, ít hơn, hơn nữa, hơn phân nửa là cống phẩm, bên đó có một mảng lớn nước suối đất trũng, trồng ra lúa nước cũng không giống nhau, mang theo một chút màu xanh biếc nhàn nhạt, ta đã ăn ở Ngự hoa viên, mùi gạo tương đối đậm hơn một chút, không hơn chúng ta thường ăn, cũng không giống nhau." Tử Hỉ nói.
Tử Hỉ thuận miệng nói đến, mấy người Tử Quân lại ao ước hâm mộ đầy mặt nhìn hắn, Tử Hỉ thấy ánh mắt của mọi người, vội xua tay nói: "Thuận miệng nói một chút, thuận miệng nói một chút."
"Đại ca vừa mới vào nhà, chúng ta cáo từ trước, ngày nào đó chờ đại ca nghỉ ngơi khoẻ rồi, chúng ta lại đến, còn có, cha mẹ ta nói muốn mời mọi người ăn bữa cơm." Tử Quân nói.
"Chúng ta bấy nhiêu người, nhà ngươi có thể ngồi xuống sao?" Tử Phúc nhìn nhìn một vòng này.
"Ngươi cũng quá coi khinh người ta rồi, nhà đường thúc ngươi xây nhà mới rộng, cũng có một cái sân rộng." Thẩm thị vội nói.
Tử Phúc nghe xong vỗ vỗ bả vai Tử Quân, cười nói: "Quả thực đã có tiền đồ rồi." Lại chuyển hướng hỏi Tử Tân: "Y học của ngươi ra sao rồi? Có thể ra khám bệnh chưa?"
Tử Tân cười nói: "Người khác không dám, Đại ca lên tiếng nhất định không thành vấn đề."
Tử Phúc cười cho Tử Tân một đạp, mắng: "Đức hạnh, cút đi."
"Tử Quân, Tử Tân, Tử Văn mấy người các ngươi năm sau hôm nào rảnh rỗi, tỷ tỷ mời các ngươi tụ tập." Tử Tình nói.
"Đó đương nhiên được, tỷ tỷ cho mời, hôm nào chúng ta cũng rảnh." Tử Quân cười nói trước.
Mấy người cười hì hì rời đi.
Thẩm thị nhìn nhìn Tăng Thụy Tường, nói: "Phúc nhi cũng về nhà rồi, Vũ nhi vừa vặn cũng ở đây. Không bằng sáu người các ngươi đi một chuyến tới tổ trạch bên kia, ta và cha ngươi sẽ không qua, mấy người các ngươi cầm chút trứng gà cùng trứng vịt, còn có chút điểm tâm gì đó trong tiệm của Nhị nàng dâu. Cái khác, lấy thêm mấy cân thịt, các ngươi thấy sao?"
Tăng Thụy Tường nói: "Có thăm hay không cũng là ý kia. Tự các ngươi xem mà làm, ta chắc chắn là không đi, bạc không được cho, đồ xem mà cầm mấy thứ."
Tử Phúc hỏi Tử Hỉ: "Ngươi về nhà mấy ngày nay cũng chưa qua?"
"Ta không có việc gì đi chỗ đó làm cái gì? Có chuyện gì tốt chứ?" Tử Hỉ trợn trắng mắt.
"Vậy đi một chuyến đi, mười hai người chúng ta đi." Tử Phúc nói.
"Ta cũng không đi, muốn ta nói, sáu huynh muội các ngươi đi là đủ rồi." Lưu thị nói. Nàng cũng thật sự không muốn lại nhìn thấy mấy người Chu thị.
Tử Phúc nhìn nàng một cái, Lưu thị liền không nói chuyện nữa.
"Đại ca cũng muốn nghỉ ngơi, bằng không thì ngày mai lại đi cũng là thế, vừa vặn hôm nay cũng hơi tối rồi." Tử Tình nói.
"Vũ nhi chẳng lẽ không về nhà sao?" Tử Phúc hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đại ca, mày mai chúng ta mới đi cũng thế." Hạ Cam Vĩnh nói.
Tử Phúc gật gật đầu. Nói một tiếng với Tăng Thụy Tường Thẩm thị, rồi trở về phòng rửa mặt.
Thẩm thị thấy Tử Phúc đi rồi, hỏi Tăng Thụy Tường: "Việc này của Phúc nhi, đến tột cùng là tốt hay là xấu đây?"
"Việc này ai có thể biết? Làm hết mình, nghe mệnh trời đi. Chỉ cần hắn có chút mong muốn làm một chút việc thực tế cho dân chúng, Hoàng thượng cũng có thể nhìn vào trong mắt." Tăng Thụy Tường nói.
"Cha, nương, ngươi xem các ngươi, một chuyện vui như thế. Các ngươi còn chưa nói mấy câu chúc mừng cho đại ca, lại là bắt đầu lo âu trước. Bất luận nông dân nơi nào, chỉ cần chịu ra sức, cũng có thể ăn lửng dạ, vấn đề chủ yếu là giống, có giống cao sản. Còn có phân, hai loại này là mấu chốt." Lâm Khang Bình nói.
Tăng Thụy Tường nhìn về phía Lâm Khang Bình, cười nói: "Còn không có phí công làm một cái nông trang, còn thật sự nói đến điểm quan trọng rồi, nhưng là, ở đâu có giống cao sản?"
"Cái này, ta cũng không biết, có kỹ năng hoa mầu lão luyện, là có biết." Lâm Khang Bình cười nói.
"Được rồi, vẫn là Khang Bình nói rất đúng, đâu có cứ lo đến ba năm sau, vẫn là bảo Phúc nhi tìm mấy người biết việc giúp đỡ một chút mới là đứng đắn." Thẩm thị nói.
Mọi người lại cười đùa một hồi, Tử Vũ nhất định muốn thu xếp chơi mạt chược, Tăng Thụy Tường nói: "Muốn chơi đi chỗ khác, a công ngươi vừa mới một năm, chỗ này không thích hợp, mấy đứa nhỏ thì để bọn nó chơi ở đây, chúng ta trông."
Trần thị vội nói: "Đến viện của ta."
Tử Hỉ cười nói: "Đi, xem xem Nhị ca ta gần đây lại viết chữ tốt gì?"
"Xem thì được, nhưng là không cho mượn gió bẻ măng, bây giờ ta còn trông vào cái này nuôi dưỡng gia đình đấy?" Tử Lộc cười nói, một năm này tác phẩm thư pháp của Tử Lộc bán có cái đến năm mươi lượng bạc, đúng là đủ nuôi dưỡng gia đình rồi, so sánh với thu nhập của trợ giảng còn cao hơn một chút, cho nên cũng kích thích nhiệt huyết của Tử Lộc. Tử Thọ kém hơn, cũng có hơn hai mươi lượng bạc.
"Nhị ca, ngươi còn có hai ngàn lượng bạc hoa hồng ở trong tay ta, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ? Còn có, ta lấy đi ra ngoài, kinh thành nếu có người biết hàng, ta giúp ngươi nổi danh còn không tốt sao? Ngộ nhỡ bán được, chiết phần ta cũng không cần." Tử Hỉ cười nói.
"Ngươi đường đường một mệnh quan triều đình, làm sao vẫn còn cái bộ dạng vô lại này?" Lâm Khang Bình cười nói.
"Ai bảo ta nhỏ hơn hắn đây? Không có biện pháp, làm sao ta không vô lại với tiểu muội chứ?" Tử Hỉ buông tay cười nói, bị Tử Tình tình đạp một đạp.
"Nhị ca, ngươi có thể trực tiếp bán cho Tiểu Tứ, giá hữu nghị." Tử Tình cười nói.
Mọi người cười vang, trái lại thu hút Lưu thị đi ra, cười nói: "Để lại cho ta một vị trí, một lát nữa đại ca ngươi ngủ rồi, ta đi qua."
Lưu thị tương đối đam mê chơi mạt chược, chẳng qua, trò giải trí ở cổ đại này cũng ít, chơi mạt chược dù sao vẫn là người một nhà ngồi cùng một chỗ, còn có thể nói nói cười cười, tiền bạc mấy người Tử Tình chơi cũng rất nhỏ, một hai xâu tiền tầm tầm có thể chơi một kỳ nghỉ, bây giờ, ai cũng sẽ không đi tính toán thắng thua một hai xâu tiền này.
Buổi tối, Tử Tình về nhà, bọn nhỏ đã ngủ rồi, hai người cũng vội vàng rửa mặt lên giường, Tử Tình mơ mơ màng màng nói: "Cả ngày nay, toàn chơi, cũng là quá mệt người rồi."
"Ngươi mới biết được, ta chỉ thấy ngươi cãi cọ đến sung sướng." Lâm Khang Bình nói xong thấy không có động tĩnh, quay đầu nhìn lại, Tử Tình đã tiến vào mộng đẹp, nằm nghiêng người, bởi vì nhiệt độ của kháng hơi cao, Tử Tình xoè bàn chân ra ngoài. Lâm Khang Bình nhìn dáng ngủ của Tử Tình bật cười, cẩn thận từng li từng tí dịch chuyển xong cho nàng, hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước xuống trán Tử Tình, lầm bầm lầu bầu một câu: "Còn như một đứa nhỏ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tử Tình tỉnh lại, Lâm Khang Bình đã mang theo bọn nhỏ luyện xong võ trở về, nghĩ đến hôm nay muốn đi thăm hỏi Điền thị, liền vội vàng bò dậy.
Lúc mấy người Tử Tình qua, Tử Phúc đang chia đồ, nói: "Mỗi người cầm trong tay giống nhau, ai cũng đừng tay không, thà rằng nhiều loại hơn một chút, dù sao một năm cũng chỉ đi lần này."
Tử Tình vừa thấy, đồ trên đất thật đúng là không ít, chủ yếu chiếm chỗ là các loại điểm tâm, đều là mua từ trong thành An Châu , có trong tiệm của Trần thị đưa tới, có Tử Vũ đưa tới, còn có chính là mấy loại quả vỏ cứng ít nước, trứng gà, trứng vịt, thịt lợn, vịt gà mỗi loại một đôi, còn có mì sợi, miến, bột gạo …Tử Tình lấy đến từ trong trang mỗi loại sáu cân, còn có một bộ đồ mới mừng năm mới Tử Tình ngay lúc đó để cho Tiểu Hồng gấp gáp làm ra, tất cả đồ cộng lại, hẳn là có một hai bạc có lẻ rồi.
Lúc mấy người Tử Tình ra cửa, Tử Phúc nhìn nhìn, nói: "Hoàn hảo, hôm nay không đổ mưa."
Không đổ mưa, trên đường còn có người đi đường, cũng có thể đạt được hiệu quả Tử Phúc muốn, mấy thứ này đối với Tăng gia mà nói không nhiều lắm, nhưng đối với nhà nông bình thường mà nói, đó là tương đối khả quan, cho nên, một đường đều có người ân cần thăm hỏi.
"Quan lão gia đã trở lại? Đây là đi thăm bà ngươi đây sao?" Thôn dân Giáp hỏi.
"Đó còn phải hỏi? Không thấy người đầy đủ hết như vậy à? Trong tay đều mang theo đồ đó, vẫn là tú tài lão gia người ta phúc hậu, cùng đại ca hắn ầm ĩ cương cứng rồi, nhưng cấp bậc lễ nghĩa nên có, một chút cũng không thiếu, không phải lúc này, còn phái mấy đứa nhỏ này tới cửa tặng lễ, aiz. . ." Thôn dân Ất nói.
Tử Phúc gặp có người câu hỏi, đều sẽ dừng lại, cười trả lời đối phương, tam cô lục bà thấy, cũng khen nói: "Nhìn xem người ta làm quan lớn như vậy, thấy chúng ta đều là khách khách khí khí, như đại cha hắn, xụ mặt, thật giống như người nào mượn nhà hắn bạc không trả vậy."
Đi qua cửa nhà Tam bà bà, Tam bà bà vừa vặn đi ra ngoài đổ nước, biết Tử Phúc mang theo đệ đệ muội muội tới thăm Điền thị, vội nói: "Cần phải, cần phải. Cho dù nàng làm không đúng, cũng là trưởng bối của các ngươi, sao có thể chấp nhặt với nàng? Mấy đứa nhỏ tốt, lát nữa trở về tới nhà Tam bà bà ăn cơm."
Tam bà bà còn không biết ân oán giữa Tăng Thụy Tường và Điền thị, cho nên mới có thể tới cửa tới khuyên Thẩm thị, còn có giờ phút này, nàng là thật lòng vui mừng cho mấy người Tử Phúc.
Nhà Tam bà bà, nhà thím Lưu, nhà Chu bà bà, còn có nhà thím Văn bốn mươi tuổi vẫn tiếp tục sinh con kia, đều đang ăn điểm tâm ở cửa, còn có giặt quần áo trên bàn đá xanh ở ao nước, tóm lại, người trên con đường nhỏ này, cơ bản đều biết đến Tử Tình bọn họ đã tới rồi, dù sao, mười hai người lớn trong tay đều cầm đồ, trường hợp vẫn là rất lớn.
Cửa lớn nhà Tăng Thụy Khánh khép hờ, Tử Phúc đẩy cửa sân ra, gọi: "Bà ơi, ta là Tử Phúc, chúng ta đưa lễ tết đến cho ngươi."
Chu thị nghe thấy động tĩnh chạy ra ngoài trước, thấy mấy người Tử Phúc, vui mừng không biết nói cái gì cho phải, hai tay ở trên tạp dề lau đi lau lại, cái này thật đúng là việc vui ngoài ý muốn nha, một năm rồi, không tới cửa, đột nhiên đùng cái đến những người này, quan trọng là, trong tay mỗi người cũng không trống.
Vẫn là Tử Toàn đi ra, kêu "Ca ca, tỷ tỷ ", Chu thị mới nhớ tới nói chuyện, "Mau mau, sửa sang cho bà ngươi, ôm ra ngoài."
Tử Tình nghe xong sửng sốt, còn phải sửa sang mới có thể ôm ra ngoài, Điền thị thật sự nửa bước cũng không thể được rồi sao?
Tử Phúc cũng muốn nhìn xem Điền thị, đi theo Tử Toàn vào phòng, Chu thị có chút muốn ngăn cản, lại không ngăn được, muốn nhận đồ trong tay Tử Phúc, còn chưa có người để xuống, thế nào cũng phải cho Điền thị nhìn một cái.
Ánh sáng trong phòng có chút tối, cửa sổ phòng ở nhà Chu thị mặc dù mở khá lớn, nhưng là, là kiểu cũ dùng gậy gỗ chống ván cửa sổ gỗ, lúc này còn chưa chống ra. Trong phòng một cỗ mùi nấm mốc cùng mùi lạ, Tử Phúc để đồ trong tay xuống, chống cửa sổ ra trước.
Điền thị đang nằm ở trên giường, thấy người tới, còn tưởng rằng là Tử Toàn, mơ mơ hồ hồ nói một câu, Tử Tình không nghe rõ, Tử Phúc tiến lên gần, gọi một câu "Bà."
Điền thị mở mắt ra, thấy Tử Phúc, bàn tay khô gầy vươn ra, Tử Toàn bước lên trước đỡ nàng đứng lên, dựa vào đầu giường, sau đó cầm lược, chải mấy cọng tóc như cỏ rối cho Điền thị.
Điền thị lúc này mới thấy một phòng người, môi giật giật, lời chưa nói ra được, nước mắt đã ra trước.
PS: xin lỗi mọi người, tình hình bập bõm như thế này vẫn phải tiếp tục đến tháng 10, ta đang tập trung hoàn bộ 9 giấc mộng xuân của nữ hái hoa tặc, sau đó ta sẽ dồn toàn lực để hoàn bộ này trong năm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro