Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Thu Ngọc ra mặt
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
2024-01-18 18:22:32
Chương 377,
Editor: Trạch Mỗ
Ngày hôm sau, Tử Tình còn ở trong chăn, Tử Phúc đã đến tìm, vừa đúng lúc này Lâm Khang Bình dẫn theo mấy đứa nhỏ ở trên đảo luyện công.
"Tình nhi, ngươi nói thật cho đại ca, năm ấy vào kinh có phải các ngươi gặp phải chuyện gì hay không? Ta càng nghĩ càng không thích hợp, cha mẹ cũng không phản đối vào kinh, ngươi và Khang Bình đã từ chối rồi, không có lý nào mà? Đó là quê nhà của Khang Bình, còn có những sản nghiệp kia nhà ngươi, các ngươi làm sao lại không muốn cùng cha mẹ vào kinh chứ?"
Lời này, Tử Tình cũng không có cách nào nói cho Tử Phúc, nói, Tử Phúc cũng là lo lắng suông mà thôi, người ngay cả Văn Tam cũng không thể làm gì được, Tử Phúc có cách gì?
"Đại ca, thật sự không có chuyện gì, ngươi nghĩ xem, Khang Bình ở Việt Thành làm cửa hàng, muốn làm buôn bán cùng người nước ngoài, còn mua hai chiếc thuyền lớn, tháng sau là có thể thử nước rồi, hắn lúc này chạy đi đâu được?"
"Chuyện khi nào đấy? Sao ngươi nghĩ tới làm thuyền vận? Vậy cần bao nhiêu bạc?"
"Ca, không phải là ta muốn làm, là Khang Bình muốn làm. Hắn làm ăn cùng người nước ngoài hơn mười năm, trong tay có chút bạc, nghĩ cũng đi ra ngoài kiếm chút bạc của người nước ngoài, ta cũng không tiện ngăn cản hắn, cho hắn tất cả của cải trong nhà mấy năm nay, tổng cộng năm sáu vạn lượng bạc. Dù sao, hàng năm ta còn có tiền thuê cùng tiền hoa hồng, hắn cũng đáp ứng ta rồi, bản thân không ra biển."
"Ngươi vừa nói cái này, ta cũng là nhớ tới, Tống đốc Lưỡng Quảng trước kia là Văn gia, bây giờ vào kinh làm thượng thư Hộ bộ. Còn có, chỉ sợ ngươi cũng không biết, cha của Văn Tam cũng đề bạt, hình như là Tổng đốc Lưỡng Giang, chính nhị phẩm. Tiểu Tứ còn muốn, đi Hàng Thành mở một cửa hàng thủy tinh, ta thấy không cần chúng ta mở, bán thẳng cho Văn gia thôi, chúng ta à, vẫn là mở thêm vài nhà máy mới là chuyện nên làm."
"Ta cũng không muốn mở thêm mấy nhà máy, trực tiếp tìm Văn gia hợp tác, mở nhà máy ở Hàng Thành như thế nào?" Tử Hỉ tiến vào.
"Sao ngươi cũng tới rồi?" Hai người Tử Phúc và Tử Tình đồng thời hỏi.
"Ta nghĩ ngày mai đi sớm, tìm đến tỷ thương lượng chút chuyện."
Đang nói, Lâm Khang Bình cũng đi vào, cười nói: "Sáng sớm, chạy đến phòng ngủ nhà ta tổ chức hội nghị, thích hợp sao?"
"Tỷ. Tỷ phu, hôm qua Thư Duệ đã nói với các ngươi chưa? Ta muốn mang theo Thư Duệ bên người, còn có Vĩnh Tùng, dù sao Nhị ca cũng là muốn lên kinh. Ta mang Vĩnh Tùng cùng Thư Duệ đi qua trước, ta cảm thấy bọn nhỏ có cơ hội đi ra ngoài trông thấy việc đời, vẫn là tốt hơn ở cái địa phương nhỏ này một chút." Tử Hỉ nói.
"Nhưng là, Thư Duệ còn nhỏ như vậy." Tử Tình có chút không muốn, bình thường có thời gian, Tử Tình cũng dạy Thư Duệ một số thứ.
"Tỷ, Thư Duệ đã nói muốn đi huyện học. Huyện học còn không bằng kinh thành , tương lai Thư Duệ thi khoa khảo, vẫn là phải trở lại nguyên quán, việc này, đối với Thư Duệ vẫn là có lợi."
Tử Tình còn chưa có quyết định chủ ý, Thư Duệ đi vào, ôm Tử Tình nói: "Nương, ngươi để cho ta đi đi? Vĩnh Tùng biểu ca cũng sẽ đi. Ta cam đoan không bướng bỉnh, nghiêm túc đọc sách."
"Tiểu Tứ, Đại tẩu Nhị tẩu bây giờ đều không đi được. Đệ muội cũng không ở nhà, việc của bản thân ngươi còn không thiếu, theo ta nói, chuyện Vĩnh Tùng cùng Thư Duệ vào kinh, vẫn là từ từ trước đã, chờ cha nương cùng đệ muội lúc nào đi, đi cùng luôn." Tử Tình nói.
Tử Phúc ngẫm nghĩ một chút, cũng nói: "Trong nhà không có nữ nhân, giao cho nha hoàn cũng là không yên lòng, một mình Tam đệ muội nào có lo đủ? Ngươi mới đi Hộ bộ. Chỉ sợ cũng không ít việc, còn phải quan tâm nhà máy, còn phải quan tâm tìm đất xây phòng ở, quả thật bận rộn, không bằng, vẫn là nghe tỷ ngươi đi? Chờ tương lai cha mẹ bọn họ đi qua rồi. Bọn nhỏ tất nhiên cũng đi cùng luôn."
Tử Hỉ nghe xong suy nghĩ một cái, mình quả thật bận chân không chạm đất, vuốt đầu Thư Duệ nói: "Yên tâm, tiểu cữu nói lời giữ lời, nhiều nhất một năm, nhất định đón ngươi tới, chờ tiểu cữu xây xong phòng ở, ông ngoại bà ngoại ngươi cùng cha mẹ ngươi đều đi."
Trong lòng Thư Duệ tuy có vài phần thất vọng, nhưng mà, cũng biết đây là biện pháp tốt nhất, huống chi, thật muốn hắn rời khỏi cha nương, trong lòng cũng là không nỡ.
Lâm Khang Bình dẫn Tử Phúc cùng Tử Hỉ tới thư phòng, bàn bạc chuyện nhà máy, bây giờ, bọn họ đều hiểu biết hơn Tử Tình rồi.
Tử Tình rửa mặt xong, mang theo bọn nhỏ về nhà mẹ đẻ trước, Tử Thọ cùng Dương thị nói là cũng về nhà mẹ đẻ, một chuyến đi này, chỉ sợ phải hai năm, Dương thị dù sao cũng phải nói với trong nhà một tiếng, huống chi, còn có, học phí của đệ đệ nàng.
"Đại ca ngươi cùng Tiểu Tứ có phải đều đến nhà ngươi hay không, sáng sớm đã không thấy bóng người?" Tăng Thụy Tường hỏi.
"Vâng, bọn họ cùng Lâm Khang Bình ở thư phòng bàn bạc công việc."
Tăng Thụy Tường nghe xong không nói chuyện, không biết suy nghĩ cái gì.
Tử Tình nhìn về phía Thẩm thị, Thẩm thị lắc đầu, lúc này, hai người Trần thị cùng Tử Lộc đi vào, hỏi: "Vừa rồi Thư Duệ đến, nói là Vĩnh Tùng cũng không đi nữa, ta đang cùng đứa nhỏ thu dọn đồ đạc đây. Thực sự không đi nữa?"
Tử Tình gật đầu, nói nguyên do cho bọn họ, Trần thị vội nói: "Sớm nên như thế, ta đã nói hắn một mình không mang nổi bấy nhiêu đứa nhỏ mà."
"Cái gì không mang nổi, ngươi nói thẳng không yên lòng cũng không sao." Lưu thị tiến vào cười nói.
"Đại tẩu nếu đi, ta yên tâm." Trần thị cũng cười nói.
Lát sau, mấy người Tử Phúc trở về, Tăng Thụy Tường dẫn theo Tử Phúc vào thư phòng nói chuyện một lát, ra ngoài vẻ mặt thoải mái hơn một chút.
Lúc này, hai vợ chồng Tử Vũ cũng vào cửa, nói là muốn đến đưa tiễn Tử Phúc và Tử Hỉ, Hạ Cam Vĩnh còn cười nói: "Từ lúc Tứ ca trở về đã nói mời khách, mời hai tháng, cũng không có người nể tình, nương ta mà oán trách nói, ta sẽ không giải quyết."
"Không sao, giữ lại lần sau trở về, lần sau về nhà nhất định đi." Tử Hỉ cười nói.
"Tứ ca thật có thể đẩy, đẩy đến tận một năm sau." Tử Vũ nói.
"Đâu phải là một năm sau, chỉ sợ phải hai năm ba năm sau. Ngươi còn không biết à? Cha ta nương ta cũng chuẩn bị vào kinh rồi." Tử Tình nói.
Tử Vũ thật đúng là không biết chuyện hôm qua mọi người bàn bạc, lập tức muốn khóc to, lôi kéo tay Thẩm thị hỏi: "Nương, chuyện khi nào, các ngươi cứ ném một mình ta ở chỗ này, không bằng cũng mang ta đi đi?"
Thẩm thị nghe xong vuốt đầu Tử Vũ, nói: "Đã là nương của đứa nhỏ rồi, nói chuyện cũng không có đầu óc, ngươi bây giờ là người của Hạ gia rồi. Nương tạm thời cũng không đi được, còn phải chờ Nhị tẩu ngươi sinh đứa nhỏ mà."
Không nói Tử Vũ cùng Thẩm thị ở một bên lèo nhèo làm nũng, bên kia, Tăng Thụy Tường bỗng nhiên nhớ tới một việc, nói với Tử Phúc và Tử Hỉ nói: "Các ngươi vẫn là đến nhà Tiểu cô ngươi một chuyến đi, sau này, nhiều năm không trở về nhà, cũng phải chào hỏi. Nhị cô ngươi chỉ sợ còn ở nhà cũ kia, các ngươi muốn đi thăm cũng được."
Tử Phúc và Tử Hỉ nghe xong, đáp ứng đi.
Tử Tình thấy Tử Vũ còn ở bên kia khóc như hoa lê đẫm mưa (hoa lê dính nước mưa), khuyên nhủ: "Cái này có cái gì, chờ ngươi nhớ cha mẹ, các ngươi cũng có thể vào kinh thăm cha mẹ, lại nói, cha mẹ một chốc một lát cũng sẽ không đi."
Hạ Cam Vĩnh nghe xong cũng kéo Tử Vũ đến một bên thấp giọng khuyên giải an ủi. Thẩm thị mới thoát thân, thương lượng với Lưu thị, chuyện cùng đi Xương Châu thu dọn gia sản, cũng may gia cụ phòng ở đều là chia ra bán rồi, bản thân chỉ có một ít quần áo đệm chăn, những thứ đó, đều phải đóng gói cho Tử Phúc mang đi, còn có hai phòng hạ nhân của mình.
Hai người Tử Phúc vào cửa đã là hơn một canh giờ sau, đi cùng còn có Hạ Ngọc, Tử Phúc là một mặt tức giận, Hạ Ngọc thì là hai mắt đỏ bừng.
Thì ra, Chu thị cũng chỉ đàng hoàng vài ngày, bởi thế lúc này, thấy Hạ Ngọc mùng hai về nhà mẹ đẻ, liền giữ Hạ Ngọc lại, để cho Hạ Ngọc hầu hạ Điền thị, đuổi hai phụ tử Chu Thiên Thanh về nhà.
Tính cách của Hạ Ngọc cũng là quá mềm yếu, hơn nữa Điền thị vốn là mẹ ruột nàng, một năm này Hạ Ngọc cũng không về nhà giúp Điền thị nhiều lắm, Hạ Ngọc vốn là có vài phần áy náy, Chu thị nói yêu cầu, nàng đâu thể không đáp ứng?
Trong tháng giêng đúng là thời điểm tốt để rượu chè bài bạc, Chu thị ngày ngày đi đánh bài, đã sớm không kiên nhẫn được với Điền thị rồi, vừa vặn Hạ Ngọc đưa đến cửa, Chu thị há có thể không cần?
Điền thị không thể tự gánh vác sinh hoạt, Hạ Ngọc không chỉ phải giặt quần áo nấu cơm cho Điền thị, còn phải rửa mặt xoa bóp cho Điền thị, không chỉ như thế, còn phải tự bỏ tiền mua đồ ăn, bởi vì Chu thị cứ giấu gạo, mì, thịt linh tinh đi, Hạ Ngọc cũng không thể chờ Chu thị từ sòng bài trở về lại hỏi nàng đòi mì, gạo nấu cơm đi?
Mà đáng giận nhất là, mỗi khi Hạ Ngọc làm đồ ăn xong, Chu thị dường như có thần báo bên tai, lập tức từ sòng bài về nhà, bưng bát đũa lên ăn trước, vừa ăn còn vừa nhắc mãi: "Phải mau mau, chậm là không có chỗ rồi."
Thật ra cũng không phải thần báo bên tai, mà là Chu thị đánh bài không ở cách vách thì ở cửa đối diện, nàng biết Điền thị không thể chịu đói, Hạ Ngọc dù sao cũng phải tìm cách làm cho mẹ ruột mình một miếng ăn, Chu thị thấy khói bếp nhà mình nổi lên, còn có cái gì không biết?
Mà Tăng Thụy Khánh cũng không để ý tới những chuyện này, từ trước kia Điền thị ăn tết ở nhà Tăng Thụy Khánh, Điền thị cũng đã trải qua những chuyện này rồi, lúc đó chính là Điền thị lấy tiền mua đồ ăn cho Tử Toàn, không nghĩ tới, Chu thị lại có thể cũng đối với Hạ Ngọc như vậy.
Hạ Ngọc chỉ có cùng Điền thị mỗi ngày lấy nước mắt mặt, hơn nữa thân thể của Hạ Ngọc vốn là cái thân bệnh, mà Thu Ngọc cả một tháng giêng này, việc trong nhà cũng không ít, Đại cô, Tiểu cô, Tiểu thúc, cũng phải chia ra mời khách uống rượu, nghĩ có Hạ Ngọc ở đó, cũng không về nhà mẹ đẻ nhiều lắm, mà mỗi khi hỏi, Hạ Ngọc cũng không chịu nói thật, đâu có biết Hạ Ngọc đang chịu loại dày vò này?
Hôm nay vừa vặn Thu Ngọc không có việc gì, định về nhà mẹ đẻ nhìn xem, còn chưa tới cửa nhà, gặp thím Chu thôn bọn họ, thím Chu này cũng là người thích đánh bạc, thường chơi cùng Chu thị các nàng, thấy Thu Ngọc vội nói: "Cũng là đại tẩu tử ngươi mệnh tốt, mỗi ngày về nhà có Nhị tỷ ngươi làm xong sẵn chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng, ngay cả gạo và mì cũng tiết kiệm."
Thu Ngọc nghe xong vội hỏi: "Ngay cả gạo và mì cũng tiết kiệm, là có chuyện gì?"
"Ai nha, ngươi cũng không biết à? Muốn ta nói, Đại tẩu kia của ngươi cũng không phải là thứ đặc biệt gì, mấy người chúng ta còn lén nói đấy, gặp Nhị tỷ ngươi mấy lần mua gạo từ trong cửa hàng, mỗi lần chỉ mua hai ba cân, cũng không biết là không xách nổi hay là lý do khác?" Thím Chu lặng lẽ nói cùng Thu Ngọc, nói xong, còn dặn dò riêng một tiếng, "Cũng đừng nói là ta nói, ta cũng thật sự là nhìn không vào mắt, mới muốn nói cho ngươi một tiếng."
Thu Ngọc nghe xong ngay lập tức tức giận đến mặt trắng bệch, nổi giận đùng đùng đi về nhà muốn tìm Hạ Ngọc hỏi rõ ràng, Hạ Ngọc vừa vặn đi phố mua gạo, Thu Ngọc hỏi chuyện Điền thị rõ ràng, mới biết Tăng Thụy Khánh cũng đi đánh bài rồi.
Thu Ngọc là người tính tình nóng nảy, nghe xong lập tức ra khỏi nhà, muốn tìm Chu thị cùng Tăng Thụy Khánh nói một chút.
Editor: Trạch Mỗ
Ngày hôm sau, Tử Tình còn ở trong chăn, Tử Phúc đã đến tìm, vừa đúng lúc này Lâm Khang Bình dẫn theo mấy đứa nhỏ ở trên đảo luyện công.
"Tình nhi, ngươi nói thật cho đại ca, năm ấy vào kinh có phải các ngươi gặp phải chuyện gì hay không? Ta càng nghĩ càng không thích hợp, cha mẹ cũng không phản đối vào kinh, ngươi và Khang Bình đã từ chối rồi, không có lý nào mà? Đó là quê nhà của Khang Bình, còn có những sản nghiệp kia nhà ngươi, các ngươi làm sao lại không muốn cùng cha mẹ vào kinh chứ?"
Lời này, Tử Tình cũng không có cách nào nói cho Tử Phúc, nói, Tử Phúc cũng là lo lắng suông mà thôi, người ngay cả Văn Tam cũng không thể làm gì được, Tử Phúc có cách gì?
"Đại ca, thật sự không có chuyện gì, ngươi nghĩ xem, Khang Bình ở Việt Thành làm cửa hàng, muốn làm buôn bán cùng người nước ngoài, còn mua hai chiếc thuyền lớn, tháng sau là có thể thử nước rồi, hắn lúc này chạy đi đâu được?"
"Chuyện khi nào đấy? Sao ngươi nghĩ tới làm thuyền vận? Vậy cần bao nhiêu bạc?"
"Ca, không phải là ta muốn làm, là Khang Bình muốn làm. Hắn làm ăn cùng người nước ngoài hơn mười năm, trong tay có chút bạc, nghĩ cũng đi ra ngoài kiếm chút bạc của người nước ngoài, ta cũng không tiện ngăn cản hắn, cho hắn tất cả của cải trong nhà mấy năm nay, tổng cộng năm sáu vạn lượng bạc. Dù sao, hàng năm ta còn có tiền thuê cùng tiền hoa hồng, hắn cũng đáp ứng ta rồi, bản thân không ra biển."
"Ngươi vừa nói cái này, ta cũng là nhớ tới, Tống đốc Lưỡng Quảng trước kia là Văn gia, bây giờ vào kinh làm thượng thư Hộ bộ. Còn có, chỉ sợ ngươi cũng không biết, cha của Văn Tam cũng đề bạt, hình như là Tổng đốc Lưỡng Giang, chính nhị phẩm. Tiểu Tứ còn muốn, đi Hàng Thành mở một cửa hàng thủy tinh, ta thấy không cần chúng ta mở, bán thẳng cho Văn gia thôi, chúng ta à, vẫn là mở thêm vài nhà máy mới là chuyện nên làm."
"Ta cũng không muốn mở thêm mấy nhà máy, trực tiếp tìm Văn gia hợp tác, mở nhà máy ở Hàng Thành như thế nào?" Tử Hỉ tiến vào.
"Sao ngươi cũng tới rồi?" Hai người Tử Phúc và Tử Tình đồng thời hỏi.
"Ta nghĩ ngày mai đi sớm, tìm đến tỷ thương lượng chút chuyện."
Đang nói, Lâm Khang Bình cũng đi vào, cười nói: "Sáng sớm, chạy đến phòng ngủ nhà ta tổ chức hội nghị, thích hợp sao?"
"Tỷ. Tỷ phu, hôm qua Thư Duệ đã nói với các ngươi chưa? Ta muốn mang theo Thư Duệ bên người, còn có Vĩnh Tùng, dù sao Nhị ca cũng là muốn lên kinh. Ta mang Vĩnh Tùng cùng Thư Duệ đi qua trước, ta cảm thấy bọn nhỏ có cơ hội đi ra ngoài trông thấy việc đời, vẫn là tốt hơn ở cái địa phương nhỏ này một chút." Tử Hỉ nói.
"Nhưng là, Thư Duệ còn nhỏ như vậy." Tử Tình có chút không muốn, bình thường có thời gian, Tử Tình cũng dạy Thư Duệ một số thứ.
"Tỷ, Thư Duệ đã nói muốn đi huyện học. Huyện học còn không bằng kinh thành , tương lai Thư Duệ thi khoa khảo, vẫn là phải trở lại nguyên quán, việc này, đối với Thư Duệ vẫn là có lợi."
Tử Tình còn chưa có quyết định chủ ý, Thư Duệ đi vào, ôm Tử Tình nói: "Nương, ngươi để cho ta đi đi? Vĩnh Tùng biểu ca cũng sẽ đi. Ta cam đoan không bướng bỉnh, nghiêm túc đọc sách."
"Tiểu Tứ, Đại tẩu Nhị tẩu bây giờ đều không đi được. Đệ muội cũng không ở nhà, việc của bản thân ngươi còn không thiếu, theo ta nói, chuyện Vĩnh Tùng cùng Thư Duệ vào kinh, vẫn là từ từ trước đã, chờ cha nương cùng đệ muội lúc nào đi, đi cùng luôn." Tử Tình nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tử Phúc ngẫm nghĩ một chút, cũng nói: "Trong nhà không có nữ nhân, giao cho nha hoàn cũng là không yên lòng, một mình Tam đệ muội nào có lo đủ? Ngươi mới đi Hộ bộ. Chỉ sợ cũng không ít việc, còn phải quan tâm nhà máy, còn phải quan tâm tìm đất xây phòng ở, quả thật bận rộn, không bằng, vẫn là nghe tỷ ngươi đi? Chờ tương lai cha mẹ bọn họ đi qua rồi. Bọn nhỏ tất nhiên cũng đi cùng luôn."
Tử Hỉ nghe xong suy nghĩ một cái, mình quả thật bận chân không chạm đất, vuốt đầu Thư Duệ nói: "Yên tâm, tiểu cữu nói lời giữ lời, nhiều nhất một năm, nhất định đón ngươi tới, chờ tiểu cữu xây xong phòng ở, ông ngoại bà ngoại ngươi cùng cha mẹ ngươi đều đi."
Trong lòng Thư Duệ tuy có vài phần thất vọng, nhưng mà, cũng biết đây là biện pháp tốt nhất, huống chi, thật muốn hắn rời khỏi cha nương, trong lòng cũng là không nỡ.
Lâm Khang Bình dẫn Tử Phúc cùng Tử Hỉ tới thư phòng, bàn bạc chuyện nhà máy, bây giờ, bọn họ đều hiểu biết hơn Tử Tình rồi.
Tử Tình rửa mặt xong, mang theo bọn nhỏ về nhà mẹ đẻ trước, Tử Thọ cùng Dương thị nói là cũng về nhà mẹ đẻ, một chuyến đi này, chỉ sợ phải hai năm, Dương thị dù sao cũng phải nói với trong nhà một tiếng, huống chi, còn có, học phí của đệ đệ nàng.
"Đại ca ngươi cùng Tiểu Tứ có phải đều đến nhà ngươi hay không, sáng sớm đã không thấy bóng người?" Tăng Thụy Tường hỏi.
"Vâng, bọn họ cùng Lâm Khang Bình ở thư phòng bàn bạc công việc."
Tăng Thụy Tường nghe xong không nói chuyện, không biết suy nghĩ cái gì.
Tử Tình nhìn về phía Thẩm thị, Thẩm thị lắc đầu, lúc này, hai người Trần thị cùng Tử Lộc đi vào, hỏi: "Vừa rồi Thư Duệ đến, nói là Vĩnh Tùng cũng không đi nữa, ta đang cùng đứa nhỏ thu dọn đồ đạc đây. Thực sự không đi nữa?"
Tử Tình gật đầu, nói nguyên do cho bọn họ, Trần thị vội nói: "Sớm nên như thế, ta đã nói hắn một mình không mang nổi bấy nhiêu đứa nhỏ mà."
"Cái gì không mang nổi, ngươi nói thẳng không yên lòng cũng không sao." Lưu thị tiến vào cười nói.
"Đại tẩu nếu đi, ta yên tâm." Trần thị cũng cười nói.
Lát sau, mấy người Tử Phúc trở về, Tăng Thụy Tường dẫn theo Tử Phúc vào thư phòng nói chuyện một lát, ra ngoài vẻ mặt thoải mái hơn một chút.
Lúc này, hai vợ chồng Tử Vũ cũng vào cửa, nói là muốn đến đưa tiễn Tử Phúc và Tử Hỉ, Hạ Cam Vĩnh còn cười nói: "Từ lúc Tứ ca trở về đã nói mời khách, mời hai tháng, cũng không có người nể tình, nương ta mà oán trách nói, ta sẽ không giải quyết."
"Không sao, giữ lại lần sau trở về, lần sau về nhà nhất định đi." Tử Hỉ cười nói.
"Tứ ca thật có thể đẩy, đẩy đến tận một năm sau." Tử Vũ nói.
"Đâu phải là một năm sau, chỉ sợ phải hai năm ba năm sau. Ngươi còn không biết à? Cha ta nương ta cũng chuẩn bị vào kinh rồi." Tử Tình nói.
Tử Vũ thật đúng là không biết chuyện hôm qua mọi người bàn bạc, lập tức muốn khóc to, lôi kéo tay Thẩm thị hỏi: "Nương, chuyện khi nào, các ngươi cứ ném một mình ta ở chỗ này, không bằng cũng mang ta đi đi?"
Thẩm thị nghe xong vuốt đầu Tử Vũ, nói: "Đã là nương của đứa nhỏ rồi, nói chuyện cũng không có đầu óc, ngươi bây giờ là người của Hạ gia rồi. Nương tạm thời cũng không đi được, còn phải chờ Nhị tẩu ngươi sinh đứa nhỏ mà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không nói Tử Vũ cùng Thẩm thị ở một bên lèo nhèo làm nũng, bên kia, Tăng Thụy Tường bỗng nhiên nhớ tới một việc, nói với Tử Phúc và Tử Hỉ nói: "Các ngươi vẫn là đến nhà Tiểu cô ngươi một chuyến đi, sau này, nhiều năm không trở về nhà, cũng phải chào hỏi. Nhị cô ngươi chỉ sợ còn ở nhà cũ kia, các ngươi muốn đi thăm cũng được."
Tử Phúc và Tử Hỉ nghe xong, đáp ứng đi.
Tử Tình thấy Tử Vũ còn ở bên kia khóc như hoa lê đẫm mưa (hoa lê dính nước mưa), khuyên nhủ: "Cái này có cái gì, chờ ngươi nhớ cha mẹ, các ngươi cũng có thể vào kinh thăm cha mẹ, lại nói, cha mẹ một chốc một lát cũng sẽ không đi."
Hạ Cam Vĩnh nghe xong cũng kéo Tử Vũ đến một bên thấp giọng khuyên giải an ủi. Thẩm thị mới thoát thân, thương lượng với Lưu thị, chuyện cùng đi Xương Châu thu dọn gia sản, cũng may gia cụ phòng ở đều là chia ra bán rồi, bản thân chỉ có một ít quần áo đệm chăn, những thứ đó, đều phải đóng gói cho Tử Phúc mang đi, còn có hai phòng hạ nhân của mình.
Hai người Tử Phúc vào cửa đã là hơn một canh giờ sau, đi cùng còn có Hạ Ngọc, Tử Phúc là một mặt tức giận, Hạ Ngọc thì là hai mắt đỏ bừng.
Thì ra, Chu thị cũng chỉ đàng hoàng vài ngày, bởi thế lúc này, thấy Hạ Ngọc mùng hai về nhà mẹ đẻ, liền giữ Hạ Ngọc lại, để cho Hạ Ngọc hầu hạ Điền thị, đuổi hai phụ tử Chu Thiên Thanh về nhà.
Tính cách của Hạ Ngọc cũng là quá mềm yếu, hơn nữa Điền thị vốn là mẹ ruột nàng, một năm này Hạ Ngọc cũng không về nhà giúp Điền thị nhiều lắm, Hạ Ngọc vốn là có vài phần áy náy, Chu thị nói yêu cầu, nàng đâu thể không đáp ứng?
Trong tháng giêng đúng là thời điểm tốt để rượu chè bài bạc, Chu thị ngày ngày đi đánh bài, đã sớm không kiên nhẫn được với Điền thị rồi, vừa vặn Hạ Ngọc đưa đến cửa, Chu thị há có thể không cần?
Điền thị không thể tự gánh vác sinh hoạt, Hạ Ngọc không chỉ phải giặt quần áo nấu cơm cho Điền thị, còn phải rửa mặt xoa bóp cho Điền thị, không chỉ như thế, còn phải tự bỏ tiền mua đồ ăn, bởi vì Chu thị cứ giấu gạo, mì, thịt linh tinh đi, Hạ Ngọc cũng không thể chờ Chu thị từ sòng bài trở về lại hỏi nàng đòi mì, gạo nấu cơm đi?
Mà đáng giận nhất là, mỗi khi Hạ Ngọc làm đồ ăn xong, Chu thị dường như có thần báo bên tai, lập tức từ sòng bài về nhà, bưng bát đũa lên ăn trước, vừa ăn còn vừa nhắc mãi: "Phải mau mau, chậm là không có chỗ rồi."
Thật ra cũng không phải thần báo bên tai, mà là Chu thị đánh bài không ở cách vách thì ở cửa đối diện, nàng biết Điền thị không thể chịu đói, Hạ Ngọc dù sao cũng phải tìm cách làm cho mẹ ruột mình một miếng ăn, Chu thị thấy khói bếp nhà mình nổi lên, còn có cái gì không biết?
Mà Tăng Thụy Khánh cũng không để ý tới những chuyện này, từ trước kia Điền thị ăn tết ở nhà Tăng Thụy Khánh, Điền thị cũng đã trải qua những chuyện này rồi, lúc đó chính là Điền thị lấy tiền mua đồ ăn cho Tử Toàn, không nghĩ tới, Chu thị lại có thể cũng đối với Hạ Ngọc như vậy.
Hạ Ngọc chỉ có cùng Điền thị mỗi ngày lấy nước mắt mặt, hơn nữa thân thể của Hạ Ngọc vốn là cái thân bệnh, mà Thu Ngọc cả một tháng giêng này, việc trong nhà cũng không ít, Đại cô, Tiểu cô, Tiểu thúc, cũng phải chia ra mời khách uống rượu, nghĩ có Hạ Ngọc ở đó, cũng không về nhà mẹ đẻ nhiều lắm, mà mỗi khi hỏi, Hạ Ngọc cũng không chịu nói thật, đâu có biết Hạ Ngọc đang chịu loại dày vò này?
Hôm nay vừa vặn Thu Ngọc không có việc gì, định về nhà mẹ đẻ nhìn xem, còn chưa tới cửa nhà, gặp thím Chu thôn bọn họ, thím Chu này cũng là người thích đánh bạc, thường chơi cùng Chu thị các nàng, thấy Thu Ngọc vội nói: "Cũng là đại tẩu tử ngươi mệnh tốt, mỗi ngày về nhà có Nhị tỷ ngươi làm xong sẵn chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng, ngay cả gạo và mì cũng tiết kiệm."
Thu Ngọc nghe xong vội hỏi: "Ngay cả gạo và mì cũng tiết kiệm, là có chuyện gì?"
"Ai nha, ngươi cũng không biết à? Muốn ta nói, Đại tẩu kia của ngươi cũng không phải là thứ đặc biệt gì, mấy người chúng ta còn lén nói đấy, gặp Nhị tỷ ngươi mấy lần mua gạo từ trong cửa hàng, mỗi lần chỉ mua hai ba cân, cũng không biết là không xách nổi hay là lý do khác?" Thím Chu lặng lẽ nói cùng Thu Ngọc, nói xong, còn dặn dò riêng một tiếng, "Cũng đừng nói là ta nói, ta cũng thật sự là nhìn không vào mắt, mới muốn nói cho ngươi một tiếng."
Thu Ngọc nghe xong ngay lập tức tức giận đến mặt trắng bệch, nổi giận đùng đùng đi về nhà muốn tìm Hạ Ngọc hỏi rõ ràng, Hạ Ngọc vừa vặn đi phố mua gạo, Thu Ngọc hỏi chuyện Điền thị rõ ràng, mới biết Tăng Thụy Khánh cũng đi đánh bài rồi.
Thu Ngọc là người tính tình nóng nảy, nghe xong lập tức ra khỏi nhà, muốn tìm Chu thị cùng Tăng Thụy Khánh nói một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro