Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Thụ phong

Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

2024-01-18 18:22:32

Hạ thái thái không nghĩ tới Tử Tình và Thẩm thị sẽ trực tiếp cự tuyệt, chỉ đành phải cười nói: "Cũng là ta thiếu suy nghĩ, ta nghĩ chờ đầu xuân mới đưa hắn vào học, chỉ là khoảng thời gian mấy tháng này, không câu nệ nơi nào đối phó một chút."

Lưu thị nghe xong vội nói: "Vậy đưa đến nhà ta đi, dù sao mấy đứa trẻ con bọn họ, đều học ở nhà ta đấy.

Hạ thái thái nghe xong cười nói: "Như thế, thì đa tạ đại cữu nương hắn rồi."

Tử Tình cùng Thẩm thị nói đùa một hồi, đang muốn rời đi, Xuân Đào từ bên ngoài đi vào, nói: "Gã sai vặt của Tứ lão gia trở về nói, bảo Tứ phu nhân chuẩn bị về nhà tiếp thánh chỉ, còn có lão phu nhân, cũng phải thay một thân mệnh phục, còn có, nhà Lâm cô gia bên kia cũng có thánh chỉ đến."

Mọi người vừa nghe, ào ào rối loạn, vẫn là Lưu thị có kinh nghiệm, nói: "Nương đi thay quần áo trước, Tứ đệ muội cũng đi thay một thân trang phục mới. Mọi người trước tiên đi nhà Tiểu tứ chờ xem."

Tử Tình đứng dậy nói: "Ta đi về trước, có chuyện tốt gì, phái người đến nói một tiếng."

Lúc Tử Tình vào nhà, mấy người Hoa ma ma các nàng đã biết tin tức rồi, đang trải thảm đỏ chuẩn bị tiếp chỉ.

Tử Tình thay một thân xiêm y đỏ tươi tắn, cũng cho mấy đứa Thư Duệ thay quần áo mới, nghĩ lần này, sẽ là cái gì đây?

Tử Tình đứng ở trước cửa sổ, nhìn đám người bận rộn qua lại như con thoi trong sân, vậy mà có vài phần cảm giác không chân thật, thứ đã từng cho rằng xa không thể với tới, chẳng hạn như tài phú, chẳng hạn như địa vị, chẳng hạn như tình yêu, chẳng hạn như năm đứa con, không nghĩ tới một đời này đều chồng chất đến trước mặt mình.

Thư Duệ lặng lẽ tiến vào, thấy Tử Tình đang ngẩn người, bèn đi tới, hỏi: "Nương, ngươi đang suy nghĩ cái gì?"

Tử Tình nhìn Thư Duệ, đã cao bằng mình rồi, cười nói: "Nương nghĩ đến, dường như trong một đêm, các con của ta đều trưởng thành rồi, tựa như nương hồi còn nhỏ, nhìn ca ca đệ đệ trong nhà từng người từng người rời nhà đi học, nhìn nếp nhăn trên mặt bà ngoại ngươi càng ngày càng nhiều, bây giờ cũng đến lượt ta rồi."

"Ngày tốt lành như vậy, nương lại nghĩ đến những thứ này, đi thôi, phụ thân chắc về nhà rồi." Thư Duệ nói xong kéo Tử Tình đi ra ngoài, quả nhiên gặp Lâm Khang Bình từ ngoài cửa xuống ngựa đi vào.

Lâm Khang Bình một mặt hớn hở đi đến trước mặt Tử Tình, hỏi: "Ngươi cũng biết rồi?"

"Cái gì?"

"Chuyện Thánh thượng tứ phong, lần này vài vụ việc trọng đại gom lại một khối, Thánh thượng cho chúng ta một ân điển cực lớn."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Khang Bình thấy Tử Tình một mặt hồ đồ, liền lôi kéo Tử Tình vào nội thất, hỏi: "Thuốc nổ và lựu đạn kia là ngươi làm được đi? Ta nghe nói, bến tàu và thuyền của nước Oa đều bị phá nổ rồi, lúc từ phủ Tùng Giang lên bờ ta cũng có chút nghi hoặc, nơi đó đồn đãi rất nhiều, dân chúng rời bến bắt cá nói, trên mặt biển không còn có người nước Oa quấy rối nữa rồi."

"Thật tốt quá, thật sự phá nổ bến tàu và thuyền của bọn họ?" Cuối cùng cũng không phụ Tử Tình mạo hiểm một phen.

"Ừm, người của chúng ta đã trở lại rồi, nước Oa phải mua thuyền một lần nữa, ít nhất, chúng ta có thể có một đoạn thời gian bình tĩnh nhỉ? Thánh thượng ngợi khen bọn họ, tự nhiên nghĩ tới ngươi, chẳng qua hắn không có nói tên, nói là nợ ngươi một nhân tình lớn."

Tử Tình nghĩ thầm, hôm nay thật đúng là một ngày tốt, bèn hỏi: "Không có sắp xếp việc gì cho ngươi nữa chứ?"

"Đương nhiên không có, chúng ta sau này, cứ yên tâm làm Hoàng thương của chúng ta, cái khác, hết thảy mặc kệ, mấy nhà máy kia, nghe nói đều đã làm ra tiền rồi, cũng không cần chúng ta nữa, lúc này, không lo bạc cho quốc khố rồi."

Hai người đang nói, bên ngoài một trận huyên náo, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình vội đi ra, quả nhiên là người tuyên chỉ tới rồi, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình quỳ xuống tiếp chỉ, nội dung phía trước không khác lần trước nhiều lắm, phần sau phong cho Lâm Khang Bình một chức ngũ phẩm nghĩa quan, Tử Tình tất nhiên là ngũ phẩm cáo mệnh rồi.

Thăng chức còn rất nhanh, thoáng cái nâng lên ba cấp, cũng là có chút ngoài dự tính, chẳng qua, nói thật ra, đây còn không phải là ý định ban đầu của Lí Hãn, ý của Lí Hãn, phong cho Tử Tình một chức nhất phẩm cũng không quá đáng, nhưng là, giải thích cho đám thần tử như thế nào cũng là một vấn đề khó? Đành phải uất ức Tử Tình rồi.

Lâm Khang Bình tự mình tiếp thái giám và quan chấp sự dùng trà, Tử Tình thì ở trong phòng, vuốt ve bộ mệnh phục ngũ phẩm ở trên kháng này, giống như của Thẩm thị năm đó, đều là bổ phục gấm hoa cổ tròn, vạt phải song phượng cành vòng tạp bảo, còn có một chiếc áo gấm hoa cổ giao, vạt phải rộng, tay áo cành vòng tạp bảo, váy xếp gấm nâu hoa văn hoa cỏ cùng với váy dài gấm hoa tứ Hợp Vân.

Lúc này, Tử Hỉ phái người tới đây nói, Tử Hỉ cũng là nâng lên ngũ phẩm, cũng phong cho Phó thị ngũ phẩm cáo mệnh phu nhân.

Tử Tình bên này còn tốt, Lâm Khang Bình không phải là người trong quan trường, không tới đón tiễn đi gì, dù sao chỉ là nghĩa quan, không có chức vụ thực. Hơn nữa Tử Tình lại ít có bằng hữu qua lại, cho nên, trừ La đại nãi nãi cùng Văn tam nãi nãi phái người tặng một phần hạ lễ, thật đúng là không có người khác.

Tử Hỉ bên kia thì không giống, đồng liêu bình thường ào ào tới cửa chúc mừng, ai chẳng biết lần này xuất dương trở về, Thánh thượng long tâm cực kỳ vui mừng, cộng thêm sự việc nước Oa, rửa sạch sỉ nhục trước đây, ngợi khen Tử Hỉ là tất nhiên rồi. Phó thị ngày thường cũng có chút phu nhân thái thái qua lại, hồi trước, khi Phó đại nhân rủi ro thì rối rít tránh né, lúc này cũng đều tới cửa tặng hạ lễ.

Phó thị cho dù không muốn hơn nữa, cũng không thể đuổi khách nhân tới cửa ra ngoài, dù sao Tử Hỉ còn muốn lăn lộn ở trong quan trường, chuyện trong quan trường đâu có chắc chắn? Ba năm Hà Đông ba năm Hà Tây, nhân tình ấm lạnh Phó thị cũng là thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ rồi.

Không nói Tử Hỉ bên này ngựa xe như nước, chỗ Tử Tình, cũng là đến ba khách nhân nhí, Lí Dực cùng Văn Tinh Vực và La Hạo Viêm, bọn họ nói chuyện cùng Tử Tình một lúc, rồi lôi kéo Thư Duệ đi viện tử của hắn, thì thầm thương lượng chuyện gì đó, Tử Tình đoán là chuyện xuất dương du học.

Lâm Khang Bình tiễn bước người ngoài, liền tiến vào xem Tử Tình, cười nói: "Không biết phu nhân đối với kết quả này có vừa lòng hay không?"

Tử Tình nghe xong thi lễ với Lâm Khang Bình, cố ý lấy nhịp lấy điệu nói: "Đa tạ phu quân thành toàn, ta bây giờ cũng thành phu nhân nhà quan rồi." Nói xong chính mình không nhịn được cười nói: "Không được, ta đã nổi cả da gà rồi, thôi, ta là không học được cách nói chuyện của những tiểu thư khuê các kia."

"Được rồi, không nói chuyện tào lao nữa, đứng đắn chuẩn bị mấy bàn cơm khách, người khác không mời, cả nhà tụ tập vẫn là cần thiết." Lâm Khang Bình nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"À, còn có một chuyện, ngày kia chính là sinh nhật của ngươi, cũng không nói qua hay không qua, chúng ta cần phải về nhà tế tổ rồi, không bằng bây giờ chúng ta đi nói với cha nương ta một tiếng." Tử Tình bỗng nhiên nghĩ tới.

Tử Tình đang muốn đi, Lâm Khang Bình kéo nàng lại, ôm vào trong lòng, nói: "Vẫn là tính nôn nóng như vậy, buổi tối khi ăn cơm, có bao nhiêu lời không nói được?"

Tử Tình nghe xong thoáng nghĩ, cũng phải, bèn thành thật làm ổ ở trong lòng Lâm Khang Bình, hai phu thê đồng thời nghĩ tới một đường cùng nhau đi tới những năm này, thật đúng là không nghĩ tới, sẽ có vinh quang hôm nay, lẽ ra, Lâm Khang Bình chỉ là một kẻ xuất thân nô tịch, đâu có dự đoán được có thể được tứ phong làm ngũ phẩm nghĩa quan? Chẳng qua là Hoàng thượng vì đáp tạ ân tình của hai người bọn họ, nghĩ cách tăng lên địa vị xã hội của hai người, cũng coi như hao tổn tâm huyết rồi, bởi vì Lâm Khang Bình là một nghĩa quan duy nhất của triều đại này.

Tử Tình và Lâm Khang Bình đều không biết, bởi vì xuất thân của Lâm Khang Bình, thật đúng là rất làm Lí Hãn khó xử vài ngày, cho dù hắn là Hoàng thượng địa vị cao quý, làm chuyện gì cũng phải có đầy đủ lý do, không được tùy ý bốc đồng. Vẫn là tình cờ có một cơ hội, lật sách sử tiền triều, phát hiện một người bởi vì cứu trợ thiên tai quyên góp lương thực được phong làm đại địa chủ nghĩa quan, gợi ý Lí Hãn, cho Lâm Khang Bình một chức thất phẩm nghĩa quan.

Người xuất dương trở về lần này, đều luận công ban thưởng rồi, đương nhiên cũng không thể bỏ sót Lâm Khang Bình, vì cho Tử Tình một chức cáo mệnh, chỉ có thể cho Lâm Khang Bình một chức ngũ phẩm, dù sao là nghĩa quan, không có thực quyền, người khác còn không có quá để ý.

"Ta ra ngoài một chuyến này, kiếm được đại khái có chừng một trăm vạn lượng bạc... Ôi "

Tử Tình vừa nghe nhất thời kích động đứng lên luôn, quên mất mình đang ở trong lòng Lâm Khang Bình, dội đầu vào cằm Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình thấy vẻ mặt Tử Tình, cười nói: "Có đến mức như vậy không?" Bèn lại lần nữa lôi kéo Tử Tình ngồi xuống.

Thì ra, hàng thêu Lâm Khang Bình mang đi từ Hàng Thành, phần lớn là tinh phẩm khổ lớn ít có loại nhỏ, qua mấy lần bán đấu giá, là có thu vào không nhỏ, vốn là, Lâm Khang Bình còn muốn mang một đám đồ sứ tinh xảo từ trấn Cảnh Đức, đáng tiếc, quan thuyền của Tử Hỉ bọn họ bao toàn bộ, không bán ra ngoài.

Sau khi Lâm Khang Bình nghe nói, liền thay đổi sách lược, từ Giang Nam góp nhặt chút đồ sứ cổ cùng với tranh chữ cổ, để cho A Thủy đóng một thuyền, đi theo mình, thuyền khác chính là lá trà, vẫn là Lâm An bọn họ thu mua từ trong núi, về phần tơ lụa, cơ bản là quan thuyền bao hết rồi.

Những món đồ sứ và tranh chữ đó còn rất được người Tây hải ngoại theo đuổi tán dương, bởi vì ở trong nhận thức của bọn họ, quốc gia cổ Hoa Hạ phương Đông này là rất thần bí, đây cũng là một trong những nguyên nhân mấy lần bán đấu giá này thành công đi. Cuối cùng vừa cộng sổ, Lâm Khang Bình vậy mà kiếm được năm mươi vạn lượng.

Sau này, Lâm Khang Bình dùng năm mươi vạn lượng này, buôn bán đồ từ quốc gia này đến quốc gia khác, cũng kiếm được vài khoản nhỏ, dọc đường càng không ngừng buôn bán hàng hóa, còn dùng nửa thuyền vải bông từ Tích Lan (Sri Lanka) đổi về hai thùng đá quý lớn, từ phủ Tùng Giang lên bờ, trực tiếp đưa đi cho Văn gia, đổi lấy một đống ngân phiếu.

"Cục cưng của ta, khó trách Tiểu Tứ nói ngươi là thiên tài kinh thương, thời gian hai năm rưỡi này, ngươi vậy mà kiếm được một trăm vạn lượng? Bạc này cũng tới quá dễ dàng rồi." Tử Tình cảm thán nói.

Lâm Khang Bình nghe xong nói: "Ngươi nghe là dễ dàng, cơ hồ là dùng mạng đổi lấy. Dù sao ta là không có ý định làm tiếp nữa. Lần này là vận khí tốt, đi theo quan thuyền, còn có vũ khí cùng binh lính, nếu không, sớm bị hải tặc cướp đi rồi, hải ngoại không có ngân phiếu của chúng ta, ngươi là không có thấy ta nơm nớp lo sợ trông coi mấy thùng vàng bạc này, không riêng gì ta, còn có Tiểu Tứ bọn họ, cơ hồ là bị ép đổi thành hàng hóa cực nhanh, bằng không, ai không nhớ tới mấy cái thùng kia?"

"Được, không làm càng tốt, dù sao chúng ta cũng đủ tiêu rồi, sau này để cho A Thủy bọn họ đi lăn lộn chút ít, cầm đi mua chút điền sản, chỉ chờ thu tô thôi, đúng rồi, nói đến A Thủy, Tiểu Phấn cũng mỗi năm mỗi lớn, không bằng phối nàng cho A Thủy hoặc A Thổ, trong nhà còn có một đứa Tiểu Lục nữa đấy."

Hai phu thê đang nói những việc nhà riêng tư này, Lưu thị và Dương thị đi vào, cười nói: "Trái chờ không đến, phải chờ không đến, nương đành phải sai ta sang đây xem thử, rõ ràng là chuyện cực tốt, không vội mà truyền tin báo hỉ cho chúng ta, ngược lại trốn ở trong phòng thì thầm cái gì, buổi tối đóng cửa, có bao nhiêu riêng tư không nói được?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Số ký tự: 0