Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Từ biệt lâm gia
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
2024-01-18 18:22:32
Đầu năm, mồng một, hôm nay Tử Tình mặc một bộ vải bông dài đỏ thẫm, hạ thân là váy cùng màu, Tử Tình có dày dây buộc thắt lưng, dáng người yểu điệu, trên đầu cũng cắm một cây tram mã não có hoa, làm khuôn mặt Tử Tình càng xinh đẹp, chói lọi, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình nửa ngày mới lưu luyến buông nàng ra.
Lâm Khang Bình cũng mặc một bộ đồ mới, áo đỏ thẫm, hạ thân là quần màu đen, hai người đều mặc ủng da dê, lúc dắt Tử Tình đi ra, mọi người nhìn thấy Tử Tình, đều sửng sốt, chắc không ngờ nàng lại đẹp thế này, vài vị chị em dâu thấy, tất nhiên là hâm mộ, ào ào nói Tử Tình trang điểm giống tân nương tử.
Con trai cả của Lâm gia – Lâm Khang Mạnh dẫn cả nhà dập đầu cho Lâm Diệu Tổ cùng Dư thị, một người được một cái hồng bao, hai văn tiền. Sau đó vài tiểu hài tử dập đầu cho các trưởng bối, Tử Tình cũng cho mỗi đứa trẻ phong bao hai văn tiền, vốn định cho nhiều một ít, nhưng lại không thể nhiều hơn Dư thị.
Lạy xong trưởng bối, nam tử đi từ đường tế tổ, nữ tử ở nhà làm điểm tâm, điểm tâm đơn giản, làm mấy nồi sủi cảo.
Trong thôn, tiểu hài tử chạy tùm lum, cùng nhau tạo thành một đám đi chúc tết, trong túi có ít hạt dưa hay đồ ăn vạt gì đó. Nhìn thấy nhà ai đốt pháo, đều đến đoạt ít tép pháo chưa nổ, tự cầm chơi hoặc hù dọa người đi đường ngang qua. Nhóm hài tử Lâm gia hôm nay đều mặc đồ mới, đã sớm đi khoe khoang.
Tế tổ xong, vừa ăn mấy miếng sủi cảo, đã có thôn nhân lục tục vào cửa chúc tết, đều là nam nhân, Lâm Diệu Tổ cùng Dư thị ở nhà đãi khách. Mấy phụ nhân thì ngồi trên phản phòng Tử Tình, cắn hạt dưa nói nhảm. Một hồi thì khen Tử Tình xinh đẹp, một hồi thì khen Tử Tình khéo tay, làm quần áo tốt, một hồi lại khen Tử Tình có đồ trang sức đẹp, Tử Tình chỉ cười cười.
"Đệ muội, khó trách tam đệ thương ngươi đến vậy, xinh đẹp, khéo tay, tính tình dịu dàng, nói chuyện dễ nghe, ta mà là nam nhân, cưới được một nàng dâu như ngươi, mỗi ngày giấu ở trong nhà, không cho ai xem." Hồ thị nói.
"Vì sao, đại tẩu? Nàng dâu xinh đẹp thì nam nhân nào mà không muốn dẫn ra ngoài khoe khoang chứ?" Gừng thị hỏi.
"Ngươi ngốc thật, với diện mạo làn da và dáng người này của tam đệ muội, chậc chậc, lỡ bị địa chủ nào coi trọng, đoạt đi làm thiếp thì sao? Tam đệ có thể tranh nỗi người ta à? Ta thấy Lưu trang, Lưu đại tài chủ cũng cưới mấy người thiếp, nhưng không ai xinh đẹp bằng tam đệ muội." Mã thị nói.
"Cũng phải, Tam đệ muội, ta nghe nói các ngươi còn muốn đi kinh thành đón tiết nguyên tiêu, ngươi cẩn thận, lỡ bị quan to hay nhà giàu có nhìn trúng, thì chỉ khổ cho tam đệ." Hồ thị nói.
Tử Tình thấy các nàng càng nói càng không chịu nổi, vội nói: "Ta nào tốt như các ngươi nói, cô nương xinh đẹp trong kinh thành rất nhiều, chẳng lẽ cũng không có thể ra ngoài đi dạo? Ta là người phía nam, vóc người khéo léo nhỏ bé hơn, làn da trắng nõn chút, nhưng ta tin ta không đẹp như các ngươi nghĩ đâu."
"Tam tẩu, ta cảm thấy ngươi thật sự rất xinh đẹp, ta rất thích ngươi, ngươi ra ngoài thì phải cẩn thận." Lâm Vân Hồng nói. Đáng tiếc, Tử Tình không để trong lòng.
Tử Tình nghe thấy bên ngoài có tiếng chiêng trống, Hồ thị nói là trong thôn có ca múa, đang muốn kéo Tử Tình xuống phản, Lâm Khang Bình vào được, nói muốn dẫn Tử Tình đi nhìn ca múa và đi cà kheo.
"Tam đệ thật sự là tình cảm, chúng ta vừa định mang tam đệ muội ra ngoài thì ngươi đã tới, trong mắt ngươi chỉ có nàng dâu, chắc sợ chúng ta làm mất nàng dâu của ngươi hả? Chúng ta không có mạng tốt thế này, không ai thương, không ai quan tâm." Mã thị thấy Lâm Khang Bình dặn dò Tử Tình ra ngoài phải mặc áo bông dạy, nhịn không được trong lòng ê ẩm, nói vài câu.
"Nhị đệ muội thật sự là biết nói đùa, lão nhị mà nghe thấy lời này, còn không thương tâm à, hắn còn chưa đủ thương ngươi á? Ngươi nói hướng Đông, hắn tuyệt đối không dám đi hướng Tây, ngươi muốn ăn gì, dù trong nhà không có, nhưng lão nhị cũng tìm cách đào đến cho ngươi, ngươi á, biết đủ đi. Ta mới là người không có ai thương đây." Hồ thị nói.
"Đại tẩu, nhị tẩu, nếu các ngươi không đi, ca múa cũng dừng rồi." Lâm Khang Bình dắt Tử Tình ra ngoài.
Trong thôn, khoảng đất chật người, nam nữ già trẻ, chỉ cần vui vẻ, đều có thể nhảy múa, xoay xoay vài vòng, phụ nữ thì hơn một nửa đều mặc áo đỏ thẫm, quần xanh rộng, trên mặt tô vẻ đỏ chót, cầm hai cây quạt, còn có người đi cà kheo ca múa, không giống cảnh này múa rồng phía nam, ở đây, toàn dân có thể tham dự, chỉ cần ngươi cao hứng, thích nhảy thế nào thì nhảy, hát thế nào thì hát.
Dư thị cũng thay một bộ quần áo, cầm cây quạt, Hồ thị cùng Mã thị muốn dẫn Tử Tình đi nhảy vài điệu, Tử Tình cũng không già mồm cãi láo, nhìn vài cái, di chuyển bước chân tương đối đơn giản, liền đi theo sau các nàng góp vui. Đừng nhìn Dư thị lớn tuổi, bước chân lại rất linh hoạt, biết rất nhiều kiểu nhảy, lão thái thái này, cái gì cũng biết, khó trách cả gia đình lớn thế này đều bị nàng đùa nghịch thành người hiền hậu thật thà cả, đáng tiếc, nếu có thể đem một phần tâm tư này chuyển đến Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình cũng không thể bị bán, tuổi thơ sẽ vui vẻ. Nhưng nếu như vậy thì mình sẽ không quen hắn, tất cả đều được trời định.
Lâm Khang Bình thấy Tử Tình vui vẻ, nên nhảy múa cùng nàng.
Mùng hai, ăn qua điểm tâm, hồ thị, Mã thị cùng Gừng thị đều dẫn nam nhân cùng đứa nhỏ nhà mình về nhà mẹ đẻ, cả nhà Lâm Hồng Anh đến. Tử Tình giúp đỡ Dư thị chuẩn bị đồ ăn, nói chút chuyện, ví như chuyện hồi nhỏ của Lâm Khang Bình, sinh nhật của Lâm Khang Bình, nhà ngoại của Lâm Khang Bình. Tử Tình mới biết được nhà ngoại Lâm Khang Bình không ở chỗ này, năm đó nương của hắn chạy nạn tới đây, Dư thị cũng không biết gì chuyện bên kia.
Địa phương tập tục là mùng hai mời cô gia (mời con rể đến chơi), mùng ba mời cháu ngoại trai, mùng bốn mời cháu nội, còn nàng dâu thì trừ bỏ về nhà mẹ đẻ, một lại sẽ không ra ngoài chúc tết, cũng không tiếp khách. Cho nên đầu mùng ba, hai vị cô cô dẫn cả đống con cháu đến, Lâm Khang Bình cùng bọn họ uống trà nói chuyện tán gẫu, Tử Tình chỉ có thể ở bếp giúp đỡ Dư thị nấu cơm, cũng không tán gẫu với nữ quyến, Tử Tình tự ngồi trên phản của mình. Lâm Khang Bình sợ nàng nhàm chán, thường thường đi vào, hôn trộm vài cái.
Lâm Khang Bình vào mùng bốn, mùng năm đều theo vài huynh đệ Lâm gia đi thăm hai nhà cô cô, trở về vẻ mặt bình thường, Tử Tình cũng không có hỏi nhiều. Thời gian kế tiếp, hầu như Lâm Khang Bình không ra ngoài, mỗi ngày trừ bỏ cùng cha con Lâm Diệu Tổ uống ít rượu, nói ít chuyện, ngẫu nhiên cũng chơi ném xúc xắc, thời gian còn lại đều ở cùng Tử Tình, Tử Tình nhân cơ hội đi dạo một chút, mùa đông phương bắc hoang vắng hơn phía nam, dõi mắt nhìn lại không có màu xanh vào, chỉ toàn màu trắng, đi nhiều hơn cảnh sắc vẫn vậy, chủ yếu là bên ngoài rất lạnh, cho nên, Tử Tình thà rằng nằm trên phản chứ không đi dạo nữa.
Buổi tối ngày mười ba, Lâm Khang Bình từ biệt Lâm Diệu Tổ cùng Dư thị, nói ngày mai phải đi, muốn dẫn Tử Tình đi xem kinh thành, trước thanh minh sẽ về bái tế cha mẹ. Lâm Diệu Tổ nghe xong, cực lực giữ bọn họ hết nguyên tiêu lại đi.
"Trời ạ, lão nhân, theo ta thì tiết nguyên tiêu ở kinh thành náo nhiệt hơn đây nhiều, không chỉ có hội chùa, nghe nói còn có hoa đăng.., đáng tiếc ta không có cơ hội, nàng dâu lão tam khó khăn lắm mới đi bắc một chuyến, lão tam lại thương nàng dâu, không phải muốn dẫn đi nhìn à? Dù sao thanh minh bọn họ còn về đây, ngươi đừng làm bọn nhỏ khó xử." Dư thị nói.
"Đúng vậy, đệ muội thật có phúc, đừng thấy chúng ta ngay cạnh kinh thành nhé, ta lớn như vậy còn chưa đi dạo kinh thành một lần nào, nghe nói hội chùa có rất nhiều trò chơi, đồ ăn ngon, còn nữa, bọn họ nói tiết nguyên tiêu thả hoa đăng rất đẹp, ta còn nghe nói đêm này hoàng thượng còn có thể dẫn nương nương trong cung ra, cải trang vi hành, còn có hoàng tử công chúa cũng sẽ vụng trộm chuồn ra xem náo nhiệt. Không chừng bên cạnh ngươi có một vị hoàng tử công chúa, nói chuyện cũng nên cẩn thận." Hồ thị nói.
"Được rồi, nói bậy bạ gì vậy, chuyện này là chuyện ngươi có thể nói à, còn không câm miệng." Lâm Diệu Tổ quát.
Lâm Diệu Tổ quay đầu lại dặn dò Lâm Khang Bình nói: "Đứa nhỏ, ngươi đã quyết định đi, ta cũng không ngăn cản ngươi, nhưng bọn họ cũng nói không sai, ở bên ngoài, mọi chuyện phải cẩn thận. Ta biết ngươi thường xuyên đi nhiều, biết nhiều hơn ta, Văn gia đã ở kinh thành, đương nhiên là không cần lo lắng. Ta cũng chỉ dặn ngươi vài câu thôi. Về sau, nhớ thường xuyên về nhà thăm, ta đã thấy đủ rồi."
Lâm Khang Bình vội đáp ứng.
Sáng sớm mười bốn, Lâm Khang Bình dẫn Tử Tình đến phần mộ, sau khi trở về liền vội vàng thu dọn đồ đạc, Dư thị bọn họ biết Lâm Khang Bình sẽ không về tranh đoạt gia sản, khúc mắc đã giải, hơn nữa mấy ngày nay nhìn thấy Lâm Khang Bình ra tay hào phóng, hơn nửa tháng ăn uống cơ bản đều do Lâm Khang Bình chi, đương nhiên bọn họ cũng không rõ ràng về của cải của Lâm Khang Bình, cho nên cảm thấy đủ, thiệt tình hoan nghênh bọn họ lần sau lại đến.
Lâm An đến vào lúc giữa trưa, Lâm Khang Bình cũng không dám chậm trễ, sợ chậm lại không vào được thành, vội cáo từ mọi người, dẫn Tử Tình lên xe ngựa. Lâm gia nhân không ngờ còn có xe ngựa tới đón bọn họ, nghi hoặc nhìn bọn họ đi xa.
Lâm Khang Bình cũng mặc một bộ đồ mới, áo đỏ thẫm, hạ thân là quần màu đen, hai người đều mặc ủng da dê, lúc dắt Tử Tình đi ra, mọi người nhìn thấy Tử Tình, đều sửng sốt, chắc không ngờ nàng lại đẹp thế này, vài vị chị em dâu thấy, tất nhiên là hâm mộ, ào ào nói Tử Tình trang điểm giống tân nương tử.
Con trai cả của Lâm gia – Lâm Khang Mạnh dẫn cả nhà dập đầu cho Lâm Diệu Tổ cùng Dư thị, một người được một cái hồng bao, hai văn tiền. Sau đó vài tiểu hài tử dập đầu cho các trưởng bối, Tử Tình cũng cho mỗi đứa trẻ phong bao hai văn tiền, vốn định cho nhiều một ít, nhưng lại không thể nhiều hơn Dư thị.
Lạy xong trưởng bối, nam tử đi từ đường tế tổ, nữ tử ở nhà làm điểm tâm, điểm tâm đơn giản, làm mấy nồi sủi cảo.
Trong thôn, tiểu hài tử chạy tùm lum, cùng nhau tạo thành một đám đi chúc tết, trong túi có ít hạt dưa hay đồ ăn vạt gì đó. Nhìn thấy nhà ai đốt pháo, đều đến đoạt ít tép pháo chưa nổ, tự cầm chơi hoặc hù dọa người đi đường ngang qua. Nhóm hài tử Lâm gia hôm nay đều mặc đồ mới, đã sớm đi khoe khoang.
Tế tổ xong, vừa ăn mấy miếng sủi cảo, đã có thôn nhân lục tục vào cửa chúc tết, đều là nam nhân, Lâm Diệu Tổ cùng Dư thị ở nhà đãi khách. Mấy phụ nhân thì ngồi trên phản phòng Tử Tình, cắn hạt dưa nói nhảm. Một hồi thì khen Tử Tình xinh đẹp, một hồi thì khen Tử Tình khéo tay, làm quần áo tốt, một hồi lại khen Tử Tình có đồ trang sức đẹp, Tử Tình chỉ cười cười.
"Đệ muội, khó trách tam đệ thương ngươi đến vậy, xinh đẹp, khéo tay, tính tình dịu dàng, nói chuyện dễ nghe, ta mà là nam nhân, cưới được một nàng dâu như ngươi, mỗi ngày giấu ở trong nhà, không cho ai xem." Hồ thị nói.
"Vì sao, đại tẩu? Nàng dâu xinh đẹp thì nam nhân nào mà không muốn dẫn ra ngoài khoe khoang chứ?" Gừng thị hỏi.
"Ngươi ngốc thật, với diện mạo làn da và dáng người này của tam đệ muội, chậc chậc, lỡ bị địa chủ nào coi trọng, đoạt đi làm thiếp thì sao? Tam đệ có thể tranh nỗi người ta à? Ta thấy Lưu trang, Lưu đại tài chủ cũng cưới mấy người thiếp, nhưng không ai xinh đẹp bằng tam đệ muội." Mã thị nói.
"Cũng phải, Tam đệ muội, ta nghe nói các ngươi còn muốn đi kinh thành đón tiết nguyên tiêu, ngươi cẩn thận, lỡ bị quan to hay nhà giàu có nhìn trúng, thì chỉ khổ cho tam đệ." Hồ thị nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tử Tình thấy các nàng càng nói càng không chịu nổi, vội nói: "Ta nào tốt như các ngươi nói, cô nương xinh đẹp trong kinh thành rất nhiều, chẳng lẽ cũng không có thể ra ngoài đi dạo? Ta là người phía nam, vóc người khéo léo nhỏ bé hơn, làn da trắng nõn chút, nhưng ta tin ta không đẹp như các ngươi nghĩ đâu."
"Tam tẩu, ta cảm thấy ngươi thật sự rất xinh đẹp, ta rất thích ngươi, ngươi ra ngoài thì phải cẩn thận." Lâm Vân Hồng nói. Đáng tiếc, Tử Tình không để trong lòng.
Tử Tình nghe thấy bên ngoài có tiếng chiêng trống, Hồ thị nói là trong thôn có ca múa, đang muốn kéo Tử Tình xuống phản, Lâm Khang Bình vào được, nói muốn dẫn Tử Tình đi nhìn ca múa và đi cà kheo.
"Tam đệ thật sự là tình cảm, chúng ta vừa định mang tam đệ muội ra ngoài thì ngươi đã tới, trong mắt ngươi chỉ có nàng dâu, chắc sợ chúng ta làm mất nàng dâu của ngươi hả? Chúng ta không có mạng tốt thế này, không ai thương, không ai quan tâm." Mã thị thấy Lâm Khang Bình dặn dò Tử Tình ra ngoài phải mặc áo bông dạy, nhịn không được trong lòng ê ẩm, nói vài câu.
"Nhị đệ muội thật sự là biết nói đùa, lão nhị mà nghe thấy lời này, còn không thương tâm à, hắn còn chưa đủ thương ngươi á? Ngươi nói hướng Đông, hắn tuyệt đối không dám đi hướng Tây, ngươi muốn ăn gì, dù trong nhà không có, nhưng lão nhị cũng tìm cách đào đến cho ngươi, ngươi á, biết đủ đi. Ta mới là người không có ai thương đây." Hồ thị nói.
"Đại tẩu, nhị tẩu, nếu các ngươi không đi, ca múa cũng dừng rồi." Lâm Khang Bình dắt Tử Tình ra ngoài.
Trong thôn, khoảng đất chật người, nam nữ già trẻ, chỉ cần vui vẻ, đều có thể nhảy múa, xoay xoay vài vòng, phụ nữ thì hơn một nửa đều mặc áo đỏ thẫm, quần xanh rộng, trên mặt tô vẻ đỏ chót, cầm hai cây quạt, còn có người đi cà kheo ca múa, không giống cảnh này múa rồng phía nam, ở đây, toàn dân có thể tham dự, chỉ cần ngươi cao hứng, thích nhảy thế nào thì nhảy, hát thế nào thì hát.
Dư thị cũng thay một bộ quần áo, cầm cây quạt, Hồ thị cùng Mã thị muốn dẫn Tử Tình đi nhảy vài điệu, Tử Tình cũng không già mồm cãi láo, nhìn vài cái, di chuyển bước chân tương đối đơn giản, liền đi theo sau các nàng góp vui. Đừng nhìn Dư thị lớn tuổi, bước chân lại rất linh hoạt, biết rất nhiều kiểu nhảy, lão thái thái này, cái gì cũng biết, khó trách cả gia đình lớn thế này đều bị nàng đùa nghịch thành người hiền hậu thật thà cả, đáng tiếc, nếu có thể đem một phần tâm tư này chuyển đến Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình cũng không thể bị bán, tuổi thơ sẽ vui vẻ. Nhưng nếu như vậy thì mình sẽ không quen hắn, tất cả đều được trời định.
Lâm Khang Bình thấy Tử Tình vui vẻ, nên nhảy múa cùng nàng.
Mùng hai, ăn qua điểm tâm, hồ thị, Mã thị cùng Gừng thị đều dẫn nam nhân cùng đứa nhỏ nhà mình về nhà mẹ đẻ, cả nhà Lâm Hồng Anh đến. Tử Tình giúp đỡ Dư thị chuẩn bị đồ ăn, nói chút chuyện, ví như chuyện hồi nhỏ của Lâm Khang Bình, sinh nhật của Lâm Khang Bình, nhà ngoại của Lâm Khang Bình. Tử Tình mới biết được nhà ngoại Lâm Khang Bình không ở chỗ này, năm đó nương của hắn chạy nạn tới đây, Dư thị cũng không biết gì chuyện bên kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Địa phương tập tục là mùng hai mời cô gia (mời con rể đến chơi), mùng ba mời cháu ngoại trai, mùng bốn mời cháu nội, còn nàng dâu thì trừ bỏ về nhà mẹ đẻ, một lại sẽ không ra ngoài chúc tết, cũng không tiếp khách. Cho nên đầu mùng ba, hai vị cô cô dẫn cả đống con cháu đến, Lâm Khang Bình cùng bọn họ uống trà nói chuyện tán gẫu, Tử Tình chỉ có thể ở bếp giúp đỡ Dư thị nấu cơm, cũng không tán gẫu với nữ quyến, Tử Tình tự ngồi trên phản của mình. Lâm Khang Bình sợ nàng nhàm chán, thường thường đi vào, hôn trộm vài cái.
Lâm Khang Bình vào mùng bốn, mùng năm đều theo vài huynh đệ Lâm gia đi thăm hai nhà cô cô, trở về vẻ mặt bình thường, Tử Tình cũng không có hỏi nhiều. Thời gian kế tiếp, hầu như Lâm Khang Bình không ra ngoài, mỗi ngày trừ bỏ cùng cha con Lâm Diệu Tổ uống ít rượu, nói ít chuyện, ngẫu nhiên cũng chơi ném xúc xắc, thời gian còn lại đều ở cùng Tử Tình, Tử Tình nhân cơ hội đi dạo một chút, mùa đông phương bắc hoang vắng hơn phía nam, dõi mắt nhìn lại không có màu xanh vào, chỉ toàn màu trắng, đi nhiều hơn cảnh sắc vẫn vậy, chủ yếu là bên ngoài rất lạnh, cho nên, Tử Tình thà rằng nằm trên phản chứ không đi dạo nữa.
Buổi tối ngày mười ba, Lâm Khang Bình từ biệt Lâm Diệu Tổ cùng Dư thị, nói ngày mai phải đi, muốn dẫn Tử Tình đi xem kinh thành, trước thanh minh sẽ về bái tế cha mẹ. Lâm Diệu Tổ nghe xong, cực lực giữ bọn họ hết nguyên tiêu lại đi.
"Trời ạ, lão nhân, theo ta thì tiết nguyên tiêu ở kinh thành náo nhiệt hơn đây nhiều, không chỉ có hội chùa, nghe nói còn có hoa đăng.., đáng tiếc ta không có cơ hội, nàng dâu lão tam khó khăn lắm mới đi bắc một chuyến, lão tam lại thương nàng dâu, không phải muốn dẫn đi nhìn à? Dù sao thanh minh bọn họ còn về đây, ngươi đừng làm bọn nhỏ khó xử." Dư thị nói.
"Đúng vậy, đệ muội thật có phúc, đừng thấy chúng ta ngay cạnh kinh thành nhé, ta lớn như vậy còn chưa đi dạo kinh thành một lần nào, nghe nói hội chùa có rất nhiều trò chơi, đồ ăn ngon, còn nữa, bọn họ nói tiết nguyên tiêu thả hoa đăng rất đẹp, ta còn nghe nói đêm này hoàng thượng còn có thể dẫn nương nương trong cung ra, cải trang vi hành, còn có hoàng tử công chúa cũng sẽ vụng trộm chuồn ra xem náo nhiệt. Không chừng bên cạnh ngươi có một vị hoàng tử công chúa, nói chuyện cũng nên cẩn thận." Hồ thị nói.
"Được rồi, nói bậy bạ gì vậy, chuyện này là chuyện ngươi có thể nói à, còn không câm miệng." Lâm Diệu Tổ quát.
Lâm Diệu Tổ quay đầu lại dặn dò Lâm Khang Bình nói: "Đứa nhỏ, ngươi đã quyết định đi, ta cũng không ngăn cản ngươi, nhưng bọn họ cũng nói không sai, ở bên ngoài, mọi chuyện phải cẩn thận. Ta biết ngươi thường xuyên đi nhiều, biết nhiều hơn ta, Văn gia đã ở kinh thành, đương nhiên là không cần lo lắng. Ta cũng chỉ dặn ngươi vài câu thôi. Về sau, nhớ thường xuyên về nhà thăm, ta đã thấy đủ rồi."
Lâm Khang Bình vội đáp ứng.
Sáng sớm mười bốn, Lâm Khang Bình dẫn Tử Tình đến phần mộ, sau khi trở về liền vội vàng thu dọn đồ đạc, Dư thị bọn họ biết Lâm Khang Bình sẽ không về tranh đoạt gia sản, khúc mắc đã giải, hơn nữa mấy ngày nay nhìn thấy Lâm Khang Bình ra tay hào phóng, hơn nửa tháng ăn uống cơ bản đều do Lâm Khang Bình chi, đương nhiên bọn họ cũng không rõ ràng về của cải của Lâm Khang Bình, cho nên cảm thấy đủ, thiệt tình hoan nghênh bọn họ lần sau lại đến.
Lâm An đến vào lúc giữa trưa, Lâm Khang Bình cũng không dám chậm trễ, sợ chậm lại không vào được thành, vội cáo từ mọi người, dẫn Tử Tình lên xe ngựa. Lâm gia nhân không ngờ còn có xe ngựa tới đón bọn họ, nghi hoặc nhìn bọn họ đi xa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro