Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Tử Thọ đính hôn
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
2024-01-18 18:22:32
Thẩm thị vừa thấy Chu thị, hơi đau đầu một chút, nghĩ rằng, hôm qua không phải hai người vừa
cãi nhau một trận, làm sao mới qua một ngày, Chu thị đã có thể mặt dày
tới cửa?
Chu thị gặp Thẩm thị vội cười nói: "Đệ muội à, hôm qua là đại tẩu không đúng, thần trí hồ đồ, cùng đệ muội ầm ĩ, hôm nay đến riêng để bồi thường cái không phải, đệ muội cũng đừng chấp nhặt cùng người tẩu tử thô kệch này."
Thẩm thị thấy nàng như vậy, chỉ đành phải nói: "Đại tẩu, hôm qua tính khí của ta cũng là có vài phần không tốt."
Chu thị thấy Tử Thọ đang ngồi đây, vội cười hỏi: "Tử Thọ, đại nương nói ngươi năm nay mười bảy rồi, nghe nương ngươi nói, ngươi muốn tìm một nữ hài tốt có tri thức hiểu lễ nghĩa, đại nương ta nha, thật đúng tìm cho ngươi một người, nhà vẫn là ở phủ An Châu phủ, đúng lúc ngươi về nhà, ngày mai ta đưa người đến cho ngươi xem."
Tử Thọ nói: "Đại nương, ngươi liền thay ta đưa trở về đi, nương ta đã tìm cho ta tốt lắm rồi, cái này sẽ không cần đại nương quan tâm đâu."
"Ngươi lại tới dỗ ta, nương ngươi ngày hôm qua còn nói, tìm mấy người, chờ ngươi trở về xem tướng, có thể thấy được là chưa định xuống, ngươi chỉ cần gặp cháu ngoại gái của ta, bảo đảm ngươi vừa lòng, vóc người được không nói, tính cách, tính tình cũng không tệ."
"Đại tẩu, không phải đã nói rồi việc này không được, tại sao lại nói nữa?" Thẩm thị giận tái mặt hỏi.
"Chính là nha, đại nương, cũng chưa từng nghe thấy nữ oa nhà ai cứ đuổi tới như vậy, ai cũng tưởng là có chuyện gì không gặp được người, bằng không đại nương tại sao cứ gấp gáp muốn thúc đẩy việc này đến như vậy?" Tử Tình cười hỏi một câu.
"Tử Tình, nói cũng cũng không thể tùy tùy tiện tiện nói bừa như thế, nhà chúng ta cũng là nhà sạch sẽ đứng đắn, ta chẳng qua là thấy thích hợp với Tử Thọ, biết gốc rễ, không muốn cháu ngoại gái của ta chịu khổ." Chu thị trừng Tử Tình nói.
"Đại nương, cho dù ngươi nói đúng là thành một đóa hoa, ta cũng chỉ có hai chữ, không cần. Ta muốn đi thư phòng đọc sách." Tử Thọ nói xong thì bước đi.
"Này, này, đứa nhỏ này, aiz, không muốn thì thôi vậy. Cháu ngoại gái nhà ta cũng không phải gả không được. Dựa vào cái gì lãng phí cho các ngươi." Chu thị nói xong cũng giậm chân mà đi.
Chu thị vừa đi, Tử Hỉ vội đi cùng ra ngoài. Chu thị còn tưởng rằng Tử Hỉ tiễn nàng ra về, nói: "Không cần tiễn, Tử Hỉ. hài tử ngoan. Chờ tương lai ngươi trưởng thành, đại nương nhất định sẽ tìm một mối hôn nhân tốt cho ngươi."
"Đại nương, ta đi đóng cửa, vừa rồi đi ra ngoài một chuyến. Đã quên đóng cửa, mới cho ngươi đi vào. Ngươi nói may mà là ngươi, nếu không không biết chó mèo nhà ai đi vào rồi, đuổi đi không dễ, đã có thể gặp phiền toái rồi." Tử Hỉ một bộ nghiêm trang nói.
Chu thị nghe xong mặt kéo căng, muốn mắng Tử Hỉ vài câu, lại nhìn thấy khăn trên đầu Tử Hỉ, vẫn là không mắng ra ngoài, cũng không quay đầu lại bước đi .
"Lúc này nên bớt lo thôi, vẫn còn chưa xong." Thẩm thị thở dài.
Tử Hỉ lại gọi Tử Thọ ra, Thẩm thị giới thiệu tình huống mấy nhà nữ hài trong tay cho Tử Thọ, Tử Thọ nhìn Tử Tình một chút, Tử Tình nói: "Ngươi nghĩ như thế nào liền nói tử tế cùng nương, nương ta cũng không phải người không phân rõ phải trái."
"Ta đây vẫn còn muốn nữ hài Dương gia, đại ca không phải cũng không phản đối sao? Ý của cha như thế nào?" Tử Thọ hỏi.
Thẩm thị có lẽ không nghĩ tới Tử Thọ kiên trì như vậy, nói: "Cha ngươi hôm nay có việc đi thăm di nương bà bà ngươi rồi, chờ hắn trở về rồi nói sau."
"Đúng rồi, nói đến di nương bà bà, bà nội ta bọn họ thế nào rồi? Đại cô con không thể còn đi vào nhà chúng ta nhỉ?" Tử Hỉ hỏi.
"Bà nội ngươi nửa năm nay cũng không làm sao ra khỏi cửa, cũng không có tới chúng ta, ta cũng đến thăm vài lần, cứ như vậy thôi, vốn thân mình tốt lên một chút, ai biết trước Đoan Ngọ, đại cô ngươi đến một chuyến, phủi sạch mấy chuyện hư hỏng nhà nàng, bà ngươi lại bị bệnh. Có thể trách ai? Dù sao cha ngươi lần này đã nói, nhất định không cho bọn họ vào cửa nhà chúng ta, bây giờ vẫn không có chuyện gì, để xem qua năm làm sao mà ngăn cản." Thẩm thị nói.
Ước chừng Tử Lộc cùng Tử Thọ hai người năm nay đều phải đi tham gia thi hương, bởi vậy, Tử Tình cũng rất ít khi về nhà mẹ đẻ quấy rầy hai người bọn họ, Tử Hỉ cũng thường xuyên cùng bọn họ thảo luận học vấn, cũng sẽ không giống trước đây thường mỗi ngày đều ở nhà Tử Tình, bụng Tử Tình cũng được năm sáu tháng rồi, rất sợ nóng, cũng là dứt khoát không thể nào mà ra khỏi cửa.
Lâm Khang Bình từ trong thành An Châu mang về hai gã sai vặt mười ba tuổi, một người tên là Lâm Hưng, một người tên là Lâm Vượng, thay thế A Thổ A Thủy làm người gác cổng, chẳng qua là, phần lớn thời gian cùng A Thổ A Thủy bọn họ thay phiên nhau làm xà phòng, nước thải và mấy thứ tinh tinh Tử Tình để cho bọn họ tạm thời đổ vào bờ cát bên sông.
Nha hoàn cũng mua hai người, đều là mười tuổi, một người tên là Tiểu Phấn, một người tên là Tiểu Lục, ý Lâm Khang Bình không muốn mua người quá lớn, chỉ sợ không biết lý do gì bị người ta đuổi ra khỏi nhà, tốt xấu hai đứa này còn hỏi thăm được rõ ràng, là từ nhà trong sạch đi ra, cha mẹ đều mất, cuộc sống người trong họ nội thật sự là không qua được, mới không thể không bán đứa nhỏ. Tử Tình nếu không vừa lòng mà nói, sẽ đưa đến Khang trang vậy.
Tử Tình vừa nghe, cùng thân thế Lâm Khang Bình năm đó tương tự, lại thấy ánh mắt cũng là sạch sẽ, chẳng qua là có chút nhát gan, có lẽ là bị đánh quen mắng quen rồi, nhìn thấy Tử Tình lại càng không ngừng run run, Tử Tình đành phải phân phó xuống dưới, trước tiên đi theo Tiểu Thanh Tiểu Lam làm một chút việc vặt vãnh, dạy dỗ điều chỉnh vậy.
Khoảng chừng sau mười ngày qua, Thẩm thị tới tìm Tử Tình, nói: "Tiểu Tam liền khăng khăng một mực nữ hài Dương gia, ý cha ngươi không bằng tùy hắn, ngươi nói đứa nhỏ này cũng không biết giống ai, nói không nhiều lắm, quyết định chủ ý rồi thì một lòng một dạ đến cùng."
"Cứ như vậy, theo hắn đi, dù sao cuộc sống cũng là của hắn, chuẩn bị khi nào thì cầu hôn?"
"Ý cha ngươi làm vào mùa hè này, chúng ta bây giờ không làm việc nhà nông, dù sao cũng phải thu chút địa tô, trong nhà nhà gái cũng thế. Ngày xem tướng hôm đó không bằng ngươi cũng đi một chuyến?"
"Nương, người nhìn xem con đang mang thai, chỗ nào không biết xấu hổ mà ra khỏi cửa, chờ khi bọn họ đến nhà chúng ta, con tránh ở trong phòng nhìn một cái là được."
Thẩm thị nghe xong vỗ tay nói: "Đúng vậy, ta vậy mà cũng hồ đồ, nói vậy tuổi tác cũng đã lớn, cũng hơn bốn mươi rồi."
"Nương, người cũng không già, bà ngoại con vẫn còn tốt đấy, người già cái gì? Đúng rồi, bà ngoại thế nào không đến cùng nương?"
"Con gái lớn nhà Đại biểu ca nhà Đại cữu con lấy chồng mới thêm ngoại tôn, đón bà ngoại con đi xem đời thứ năm, mặc dù không phải là họ Thẩm thị, tốt xấu gì cũng là người đời thứ năm, cho bà ngoại con đi xem, cho đứa nhỏ thêm một chút phúc khí. Nói mấy ngày nữa sẽ đưa về, cũng không nói một tiếng với con." Thẩm thị nói.
Tử Tình thế mới biết, tuổi tác người lớn chính là một loại phúc khí, Hà thị đã qua bảy mươi, tính cao tuổi rồi.
Chuyện của Tử Thọ đã định rồi xuống rồi, Thẩm thị cũng không muốn đưa đẩy nữa, phức tạp, liền bắt tay bắt đầu tìm người làm, Tử Tình lo lắng nàng bận rộn quá, sai Tiểu Lam tới hỗ trợ.
Nhà gái ở cách vách nhà tiên sinh cũ của Tử Phúc, có lẽ đã biết một chút tình huống của Tăng gia, cũng là rất vừa lòng với cửa việc hôn nhân này, một đường xem tướng thẳng tới, rất là thuận lợi, chính là nhắc tới một điểm, lão gia nhà họ nói quy củ ở nông thôn bên kia, trước thành thân phải đưa một số lượng sính lễ nhất định, bạc phải đưa này, bọn họ cũng không biết chi tiết của Tăng gia, muốn tám mươi lượng bạc, nói: "bạc này chúng ta cũng không cần, cho đứa nhỏ để lại áp đáy hòm."
Thẩm thị nghe xong lời này có chút không thoải mái, nói thật, Tử Phúc cùng Tử Lộc bên kia, nhà gái đều không có chủ động muốn bao nhiêu bạc sính lễ đưa ra, đều là Tăng gia bên này chủ động đưa, nhà này lại ngược lại, chữ bát (八) còn chưa có chổng đít, đã đòi sính lễ trước rồi.
Thẩm thị nhìn Tăng Thụy Tường một chút, chỉ đành phải đáp ứng, rồi hai nhà hẹn xong ngày hai mươi tháng sáu đến nhà trai xem tướng, rồi cùng Tử Thọ còn có Tử Lộc chờ mấy người trở về nhà.
Thẩm thị sau khi trở về thì đến thẳng Tình viên, Tử Tình thấy sắc mặt Thẩm thị không tốt, Tiểu Lục đưa lên một ly trà, Tử Tình liền phân phó nàng đi xuống, Thẩm thị gặp Tiểu Lục lạ mặt, hỏi: "Lần trước đến, hình như thấy chỗ con có thêm người mới, còn hình như không chỉ một người, làm sao mà người còn chưa đủ sử dụng?"
"Khang Bình nói con sắp sinh đứa nhỏ rồi, sợ hai nha đầu bận rộn không qua nổi, Tiểu Hồng cùng Tiểu Tử mỗi người đều có phân công riêng, việc bên người con không đủ sức làm, liền lại mua hai người về, không bằng nương cũng mua hai người đi?"
"Quên đi, sau khi Tiểu Tam thành thân, để cho bọn họ tự mua một người, nhà ta ít người, ta còn có thể ứng phó vài năm. Đúng rồi, nói đến Dương gia này, ta thật đúng là không vừa lòng lắm, hai nàng dâu trước, đều không có ngày xem tướng muốn đưa ra sính lễ áp đáy hòm, nhà nàng lại ngược lại, cũng không có hỏi qua tình huống nhà chúng ta, há mồm đòi tám mươi lượng, ta cũng không cùng bọn họ so đo, tám mươi thì tám mươi đi, ai bảo Tiểu Tam nguyện ý chứ?"
"Nương, người xem, người phải thấy may mắn, nhà nàng yêu cầu sớm, chờ sau khi cha mẹ nàng đến nhà chúng ta xem tướng, chỉ sợ sẽ không chỉ là tám mươi lượng đâu. Mấu chốt là nữ hài tử thế nào?" Tử Tình khuyên nhủ.
"Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế, dù sao về sau lui tới cũng không nhiều, nha đầu kia thấy cũng không tệ, chẳng qua là có chút câu nệ, chắc là trong nhà quản giáo rất nghiêm, bằng không, Tiểu Tam cũng sẽ không thể coi trọng nàng. Quên đi, ta còn phải chuẩn bị tốt mọi thứ, trao đổi canh thiếp còn cần phải có lễ gặp mặt. Định ngày hai mươi rồi, con sang sớm đi."
Thẩm thị nói xong, trong lòng khoan khoái một chút, xem ra, nữ nhi này gả gần vẫn là tốt, bằng không, những lời này, cũng không biết nên tìm ai để nói.
Sáng ngày hai mươi, Tử Tình hẹn Lâm Khang Bình cùng trở về nhà mẹ đẻ, Tăng Thụy Tường vẫn phải mời lão gia tử cùng Điền thị tới, hai nhà Tăng Thụy Khánh cùng Thu Ngọc thì không gọi.
Tử Tình có mấy tháng không gặp bọn họ, nhìn khí sắc còn không bằng từ nhà Hạ Ngọc trở về. Nhìn thấy Tử Tình mang cái bụng to tướng, vậy mà có vài phần ngoài ý muốn. Chẳng qua, Điền thị rõ ràng nói ít đi rất nhiều, đoán chừng vẫn là có chút mặt mũi không bỏ xuống được.
Một nhà nhà gái là khi đồng hồ điểm mười tiếng mới tới được, người đến nhiều, Thẩm thị thật là có chút không nghĩ tới, Dương tiên sinh giải thích nói, là quy củ bên kia của bọn họ, mấy cô cô di nương gì đó đều theo tới nhìn xem, Thẩm thị cũng đành cười cười.
Tử Tình vừa thấy nhiều người, vội sai Tử Hỉ đi gọi Tiểu Thanh cùng Tiểu Lam tới hỗ trợ, Tử Tình ở trong phòng không đi ra ngoài, từ trong cửa sổ nhìn tới nữ hài Dương gia, một thân váy mùa hè màu tím nhạt tôn lên làn da màu trắng nộn của đối phương, ngũ quan thanh tú, tinh xảo khéo léo, khó trách Tử Thọ một chút liền chọn trúng, chẳng qua là quá gầy, ngồi ở chỗ đó càng không ngừng lấy tay cuốn góc áo, xem ra là có chút khẩn trương.
Một nhà Dương tiên sinh đối với kết quả xem tướng rõ ràng mười phần vừa lòng, nhưng cũng không đề xuất muốn thêm tiền sính lễ, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cũng coi như nhẹ nhàng thở ra, đối phương vẫn còn không phải là lòng tham không đáy.
Đổi xong canh thiếp, Thẩm thị thoải mái lấy ra lễ gặp mặt, vòng tay long phượng trực tiếp đeo trên tay nữ hài Dương gia, còn có bốn thước vải, hôn sự của Tử Thọ coi như định xuống, Tử Tình vừa thấy miệng Tử Thọ, cứ cười toe toét như vậy, Thẩm thị thấy hắn như vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đâm vào đầu hắn một, nói: "Nhìn ngươi chỉ có chút tiền đồ này."
Chu thị gặp Thẩm thị vội cười nói: "Đệ muội à, hôm qua là đại tẩu không đúng, thần trí hồ đồ, cùng đệ muội ầm ĩ, hôm nay đến riêng để bồi thường cái không phải, đệ muội cũng đừng chấp nhặt cùng người tẩu tử thô kệch này."
Thẩm thị thấy nàng như vậy, chỉ đành phải nói: "Đại tẩu, hôm qua tính khí của ta cũng là có vài phần không tốt."
Chu thị thấy Tử Thọ đang ngồi đây, vội cười hỏi: "Tử Thọ, đại nương nói ngươi năm nay mười bảy rồi, nghe nương ngươi nói, ngươi muốn tìm một nữ hài tốt có tri thức hiểu lễ nghĩa, đại nương ta nha, thật đúng tìm cho ngươi một người, nhà vẫn là ở phủ An Châu phủ, đúng lúc ngươi về nhà, ngày mai ta đưa người đến cho ngươi xem."
Tử Thọ nói: "Đại nương, ngươi liền thay ta đưa trở về đi, nương ta đã tìm cho ta tốt lắm rồi, cái này sẽ không cần đại nương quan tâm đâu."
"Ngươi lại tới dỗ ta, nương ngươi ngày hôm qua còn nói, tìm mấy người, chờ ngươi trở về xem tướng, có thể thấy được là chưa định xuống, ngươi chỉ cần gặp cháu ngoại gái của ta, bảo đảm ngươi vừa lòng, vóc người được không nói, tính cách, tính tình cũng không tệ."
"Đại tẩu, không phải đã nói rồi việc này không được, tại sao lại nói nữa?" Thẩm thị giận tái mặt hỏi.
"Chính là nha, đại nương, cũng chưa từng nghe thấy nữ oa nhà ai cứ đuổi tới như vậy, ai cũng tưởng là có chuyện gì không gặp được người, bằng không đại nương tại sao cứ gấp gáp muốn thúc đẩy việc này đến như vậy?" Tử Tình cười hỏi một câu.
"Tử Tình, nói cũng cũng không thể tùy tùy tiện tiện nói bừa như thế, nhà chúng ta cũng là nhà sạch sẽ đứng đắn, ta chẳng qua là thấy thích hợp với Tử Thọ, biết gốc rễ, không muốn cháu ngoại gái của ta chịu khổ." Chu thị trừng Tử Tình nói.
"Đại nương, cho dù ngươi nói đúng là thành một đóa hoa, ta cũng chỉ có hai chữ, không cần. Ta muốn đi thư phòng đọc sách." Tử Thọ nói xong thì bước đi.
"Này, này, đứa nhỏ này, aiz, không muốn thì thôi vậy. Cháu ngoại gái nhà ta cũng không phải gả không được. Dựa vào cái gì lãng phí cho các ngươi." Chu thị nói xong cũng giậm chân mà đi.
Chu thị vừa đi, Tử Hỉ vội đi cùng ra ngoài. Chu thị còn tưởng rằng Tử Hỉ tiễn nàng ra về, nói: "Không cần tiễn, Tử Hỉ. hài tử ngoan. Chờ tương lai ngươi trưởng thành, đại nương nhất định sẽ tìm một mối hôn nhân tốt cho ngươi."
"Đại nương, ta đi đóng cửa, vừa rồi đi ra ngoài một chuyến. Đã quên đóng cửa, mới cho ngươi đi vào. Ngươi nói may mà là ngươi, nếu không không biết chó mèo nhà ai đi vào rồi, đuổi đi không dễ, đã có thể gặp phiền toái rồi." Tử Hỉ một bộ nghiêm trang nói.
Chu thị nghe xong mặt kéo căng, muốn mắng Tử Hỉ vài câu, lại nhìn thấy khăn trên đầu Tử Hỉ, vẫn là không mắng ra ngoài, cũng không quay đầu lại bước đi .
"Lúc này nên bớt lo thôi, vẫn còn chưa xong." Thẩm thị thở dài.
Tử Hỉ lại gọi Tử Thọ ra, Thẩm thị giới thiệu tình huống mấy nhà nữ hài trong tay cho Tử Thọ, Tử Thọ nhìn Tử Tình một chút, Tử Tình nói: "Ngươi nghĩ như thế nào liền nói tử tế cùng nương, nương ta cũng không phải người không phân rõ phải trái."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta đây vẫn còn muốn nữ hài Dương gia, đại ca không phải cũng không phản đối sao? Ý của cha như thế nào?" Tử Thọ hỏi.
Thẩm thị có lẽ không nghĩ tới Tử Thọ kiên trì như vậy, nói: "Cha ngươi hôm nay có việc đi thăm di nương bà bà ngươi rồi, chờ hắn trở về rồi nói sau."
"Đúng rồi, nói đến di nương bà bà, bà nội ta bọn họ thế nào rồi? Đại cô con không thể còn đi vào nhà chúng ta nhỉ?" Tử Hỉ hỏi.
"Bà nội ngươi nửa năm nay cũng không làm sao ra khỏi cửa, cũng không có tới chúng ta, ta cũng đến thăm vài lần, cứ như vậy thôi, vốn thân mình tốt lên một chút, ai biết trước Đoan Ngọ, đại cô ngươi đến một chuyến, phủi sạch mấy chuyện hư hỏng nhà nàng, bà ngươi lại bị bệnh. Có thể trách ai? Dù sao cha ngươi lần này đã nói, nhất định không cho bọn họ vào cửa nhà chúng ta, bây giờ vẫn không có chuyện gì, để xem qua năm làm sao mà ngăn cản." Thẩm thị nói.
Ước chừng Tử Lộc cùng Tử Thọ hai người năm nay đều phải đi tham gia thi hương, bởi vậy, Tử Tình cũng rất ít khi về nhà mẹ đẻ quấy rầy hai người bọn họ, Tử Hỉ cũng thường xuyên cùng bọn họ thảo luận học vấn, cũng sẽ không giống trước đây thường mỗi ngày đều ở nhà Tử Tình, bụng Tử Tình cũng được năm sáu tháng rồi, rất sợ nóng, cũng là dứt khoát không thể nào mà ra khỏi cửa.
Lâm Khang Bình từ trong thành An Châu mang về hai gã sai vặt mười ba tuổi, một người tên là Lâm Hưng, một người tên là Lâm Vượng, thay thế A Thổ A Thủy làm người gác cổng, chẳng qua là, phần lớn thời gian cùng A Thổ A Thủy bọn họ thay phiên nhau làm xà phòng, nước thải và mấy thứ tinh tinh Tử Tình để cho bọn họ tạm thời đổ vào bờ cát bên sông.
Nha hoàn cũng mua hai người, đều là mười tuổi, một người tên là Tiểu Phấn, một người tên là Tiểu Lục, ý Lâm Khang Bình không muốn mua người quá lớn, chỉ sợ không biết lý do gì bị người ta đuổi ra khỏi nhà, tốt xấu hai đứa này còn hỏi thăm được rõ ràng, là từ nhà trong sạch đi ra, cha mẹ đều mất, cuộc sống người trong họ nội thật sự là không qua được, mới không thể không bán đứa nhỏ. Tử Tình nếu không vừa lòng mà nói, sẽ đưa đến Khang trang vậy.
Tử Tình vừa nghe, cùng thân thế Lâm Khang Bình năm đó tương tự, lại thấy ánh mắt cũng là sạch sẽ, chẳng qua là có chút nhát gan, có lẽ là bị đánh quen mắng quen rồi, nhìn thấy Tử Tình lại càng không ngừng run run, Tử Tình đành phải phân phó xuống dưới, trước tiên đi theo Tiểu Thanh Tiểu Lam làm một chút việc vặt vãnh, dạy dỗ điều chỉnh vậy.
Khoảng chừng sau mười ngày qua, Thẩm thị tới tìm Tử Tình, nói: "Tiểu Tam liền khăng khăng một mực nữ hài Dương gia, ý cha ngươi không bằng tùy hắn, ngươi nói đứa nhỏ này cũng không biết giống ai, nói không nhiều lắm, quyết định chủ ý rồi thì một lòng một dạ đến cùng."
"Cứ như vậy, theo hắn đi, dù sao cuộc sống cũng là của hắn, chuẩn bị khi nào thì cầu hôn?"
"Ý cha ngươi làm vào mùa hè này, chúng ta bây giờ không làm việc nhà nông, dù sao cũng phải thu chút địa tô, trong nhà nhà gái cũng thế. Ngày xem tướng hôm đó không bằng ngươi cũng đi một chuyến?"
"Nương, người nhìn xem con đang mang thai, chỗ nào không biết xấu hổ mà ra khỏi cửa, chờ khi bọn họ đến nhà chúng ta, con tránh ở trong phòng nhìn một cái là được."
Thẩm thị nghe xong vỗ tay nói: "Đúng vậy, ta vậy mà cũng hồ đồ, nói vậy tuổi tác cũng đã lớn, cũng hơn bốn mươi rồi."
"Nương, người cũng không già, bà ngoại con vẫn còn tốt đấy, người già cái gì? Đúng rồi, bà ngoại thế nào không đến cùng nương?"
"Con gái lớn nhà Đại biểu ca nhà Đại cữu con lấy chồng mới thêm ngoại tôn, đón bà ngoại con đi xem đời thứ năm, mặc dù không phải là họ Thẩm thị, tốt xấu gì cũng là người đời thứ năm, cho bà ngoại con đi xem, cho đứa nhỏ thêm một chút phúc khí. Nói mấy ngày nữa sẽ đưa về, cũng không nói một tiếng với con." Thẩm thị nói.
Tử Tình thế mới biết, tuổi tác người lớn chính là một loại phúc khí, Hà thị đã qua bảy mươi, tính cao tuổi rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện của Tử Thọ đã định rồi xuống rồi, Thẩm thị cũng không muốn đưa đẩy nữa, phức tạp, liền bắt tay bắt đầu tìm người làm, Tử Tình lo lắng nàng bận rộn quá, sai Tiểu Lam tới hỗ trợ.
Nhà gái ở cách vách nhà tiên sinh cũ của Tử Phúc, có lẽ đã biết một chút tình huống của Tăng gia, cũng là rất vừa lòng với cửa việc hôn nhân này, một đường xem tướng thẳng tới, rất là thuận lợi, chính là nhắc tới một điểm, lão gia nhà họ nói quy củ ở nông thôn bên kia, trước thành thân phải đưa một số lượng sính lễ nhất định, bạc phải đưa này, bọn họ cũng không biết chi tiết của Tăng gia, muốn tám mươi lượng bạc, nói: "bạc này chúng ta cũng không cần, cho đứa nhỏ để lại áp đáy hòm."
Thẩm thị nghe xong lời này có chút không thoải mái, nói thật, Tử Phúc cùng Tử Lộc bên kia, nhà gái đều không có chủ động muốn bao nhiêu bạc sính lễ đưa ra, đều là Tăng gia bên này chủ động đưa, nhà này lại ngược lại, chữ bát (八) còn chưa có chổng đít, đã đòi sính lễ trước rồi.
Thẩm thị nhìn Tăng Thụy Tường một chút, chỉ đành phải đáp ứng, rồi hai nhà hẹn xong ngày hai mươi tháng sáu đến nhà trai xem tướng, rồi cùng Tử Thọ còn có Tử Lộc chờ mấy người trở về nhà.
Thẩm thị sau khi trở về thì đến thẳng Tình viên, Tử Tình thấy sắc mặt Thẩm thị không tốt, Tiểu Lục đưa lên một ly trà, Tử Tình liền phân phó nàng đi xuống, Thẩm thị gặp Tiểu Lục lạ mặt, hỏi: "Lần trước đến, hình như thấy chỗ con có thêm người mới, còn hình như không chỉ một người, làm sao mà người còn chưa đủ sử dụng?"
"Khang Bình nói con sắp sinh đứa nhỏ rồi, sợ hai nha đầu bận rộn không qua nổi, Tiểu Hồng cùng Tiểu Tử mỗi người đều có phân công riêng, việc bên người con không đủ sức làm, liền lại mua hai người về, không bằng nương cũng mua hai người đi?"
"Quên đi, sau khi Tiểu Tam thành thân, để cho bọn họ tự mua một người, nhà ta ít người, ta còn có thể ứng phó vài năm. Đúng rồi, nói đến Dương gia này, ta thật đúng là không vừa lòng lắm, hai nàng dâu trước, đều không có ngày xem tướng muốn đưa ra sính lễ áp đáy hòm, nhà nàng lại ngược lại, cũng không có hỏi qua tình huống nhà chúng ta, há mồm đòi tám mươi lượng, ta cũng không cùng bọn họ so đo, tám mươi thì tám mươi đi, ai bảo Tiểu Tam nguyện ý chứ?"
"Nương, người xem, người phải thấy may mắn, nhà nàng yêu cầu sớm, chờ sau khi cha mẹ nàng đến nhà chúng ta xem tướng, chỉ sợ sẽ không chỉ là tám mươi lượng đâu. Mấu chốt là nữ hài tử thế nào?" Tử Tình khuyên nhủ.
"Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế, dù sao về sau lui tới cũng không nhiều, nha đầu kia thấy cũng không tệ, chẳng qua là có chút câu nệ, chắc là trong nhà quản giáo rất nghiêm, bằng không, Tiểu Tam cũng sẽ không thể coi trọng nàng. Quên đi, ta còn phải chuẩn bị tốt mọi thứ, trao đổi canh thiếp còn cần phải có lễ gặp mặt. Định ngày hai mươi rồi, con sang sớm đi."
Thẩm thị nói xong, trong lòng khoan khoái một chút, xem ra, nữ nhi này gả gần vẫn là tốt, bằng không, những lời này, cũng không biết nên tìm ai để nói.
Sáng ngày hai mươi, Tử Tình hẹn Lâm Khang Bình cùng trở về nhà mẹ đẻ, Tăng Thụy Tường vẫn phải mời lão gia tử cùng Điền thị tới, hai nhà Tăng Thụy Khánh cùng Thu Ngọc thì không gọi.
Tử Tình có mấy tháng không gặp bọn họ, nhìn khí sắc còn không bằng từ nhà Hạ Ngọc trở về. Nhìn thấy Tử Tình mang cái bụng to tướng, vậy mà có vài phần ngoài ý muốn. Chẳng qua, Điền thị rõ ràng nói ít đi rất nhiều, đoán chừng vẫn là có chút mặt mũi không bỏ xuống được.
Một nhà nhà gái là khi đồng hồ điểm mười tiếng mới tới được, người đến nhiều, Thẩm thị thật là có chút không nghĩ tới, Dương tiên sinh giải thích nói, là quy củ bên kia của bọn họ, mấy cô cô di nương gì đó đều theo tới nhìn xem, Thẩm thị cũng đành cười cười.
Tử Tình vừa thấy nhiều người, vội sai Tử Hỉ đi gọi Tiểu Thanh cùng Tiểu Lam tới hỗ trợ, Tử Tình ở trong phòng không đi ra ngoài, từ trong cửa sổ nhìn tới nữ hài Dương gia, một thân váy mùa hè màu tím nhạt tôn lên làn da màu trắng nộn của đối phương, ngũ quan thanh tú, tinh xảo khéo léo, khó trách Tử Thọ một chút liền chọn trúng, chẳng qua là quá gầy, ngồi ở chỗ đó càng không ngừng lấy tay cuốn góc áo, xem ra là có chút khẩn trương.
Một nhà Dương tiên sinh đối với kết quả xem tướng rõ ràng mười phần vừa lòng, nhưng cũng không đề xuất muốn thêm tiền sính lễ, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cũng coi như nhẹ nhàng thở ra, đối phương vẫn còn không phải là lòng tham không đáy.
Đổi xong canh thiếp, Thẩm thị thoải mái lấy ra lễ gặp mặt, vòng tay long phượng trực tiếp đeo trên tay nữ hài Dương gia, còn có bốn thước vải, hôn sự của Tử Thọ coi như định xuống, Tử Tình vừa thấy miệng Tử Thọ, cứ cười toe toét như vậy, Thẩm thị thấy hắn như vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đâm vào đầu hắn một, nói: "Nhìn ngươi chỉ có chút tiền đồ này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro