Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Tuệ Sơn thư viện

Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

2024-01-18 18:22:32

Chương 379,

Nguyên Tiêu vừa qua, Lâm Khang Bình dẫn theo mấy người A Thổ chạy đến Việt thành. Sau khi Nha môn mở ấn, Tăng Thụy Tường thì dẫn theo Tử Lộc đi mua ngọn núi nhỏ kia.

Hai đứa Thư Duệ và Vĩnh Tùng cùng vào huyện học, học quán của Tử Lộc đành phải giải tán, Tử Lộc chia những học sinh kia ra đưa vào học quán của bạn cùng trường của hắn mở.

Học quán của Tăng Thụy Tường giao cho Tử Văn, Tử Văn không qua thi Viện, nhưng là dạy vỡ lòng những đứa nhỏ này vẫn là không có vấn đề gì.

Tháng giêng qua đi, Tăng Thụy Tường dẫn theo Tử Lộc đi Thanh Nguyên miếu một chuyến, nói với Tử Lộc, một là đi mời các sư phụ hòa thượng làm đàn tràng siêu sinh cho Tiểu Tuệ, mặc dù đã qua nhiều năm rồi, nhưng là Tăng Thụy Tường sợ linh hồn của Tiểu Tuệ không được sống yên ổn, không thể thác sinh đến nhà tốt. Hai là muốn hỏi ý kiến chuyện dời mộ.

Thác sinh: chỉ người hoặc súc vật đầu thai chuyển thế

Thật ra chuyện dời mộ, Tăng Thụy Tường đã sớm hỏi qua thầy địa lý rồi, thầy địa lý không đề nghị Tăng Thụy Tường dời, nói là âm trạch (mộ tổ tiên) không thể tùy tiện động, sẽ họa cho con cháu.

Tăng Thụy Tường có chút tựa như tin tựa như nghi, hắn lo lắng sau này việc thờ cúng của Tiểu Tuệ không có người quản, trước kia là không biết, bây giờ đã biết, đâu có thể bỏ xuống được? Bởi vì ban ngày cứ nghĩ đến những chuyện này, buổi tối, liền không khỏi thêm mấy giấc mộng, trong mộng đều là bộ dáng cúi đầu nỉ non của Tiểu Tuệ.

Rốt cuộc Tăng Thụy Tường vẫn là có vài phần không cam lòng, càng nghĩ, ngày ấy sau khi cùng mấy người Tử Phúc thương lượng, quyết định làm đàn tràng cho Tiểu Tuệ, ổn định bài vị, bởi vậy lúc này, tới cầu Thanh Nguyên miếu.

Ai ngờ sư phụ trong miếu nói, Tiểu Tuệ là người có tuệ căn, bảo Tăng Thụy Tường ở nhà xây dựng một cái Phật đường loại nhỏ, thờ cúng bài vị của Tiểu Tuệ, để cho Bồ Tát che chở nàng, có lẽ so với làm đàn tràng gì đó cùng với dời mộ phần càng có tác dụng hơn.

Tăng Thụy Tường lúc này mới buông xuống tâm tư dời mộ phần, đem gian đầu tiên phía nam Tây sương phòng, làm Phật đường, đồng thời, cũng đặt bài vị của Tiểu Tuệ.

Làm xong những việc này, khó khăn lắm lại đến trung tuần tháng hai rồi, Tử Tình nhận được thư Lâm Khang Bình gửi, nói là thuyền đã xuống nước, hết thảy còn rất thuận lợi, chẳng qua là, kho hàng bến tàu không mua được, có chút tiếc nuối.

Kho hàng này, Tử Tình thật đúng là không ôm hi vọng gì, vừa nghĩ khó khăn cũng lớn, không giống như là mua thuyền mua hàng, có bạc là được, vị trí kho hàng tốt như vậy, rõ ràng là việc một vốn bốn lời, ai không tụ tập đến tranh, chỉ xem ai có bối cảnh hậu đài cứng rắn. Mà Lâm Khang Bình chỉ là một kẻ giới bình dân, có thể tranh được với ai?

Ngày hôm đó, Tử Tình bế Yên Nhiên về nhà mẹ đẻ, nhìn thấy Tử Lộc đang ở trong phòng lớn viết chữ, mấy người Tăng Thụy Tường và Thẩm thị vây quanh ở bên cạnh, Tử Tình có vài phần buồn bực, Tử Lộc viết xong rồi, hỏi Tăng Thụy Tường nói: "Cha, ngươi thấy được không?"

Tử Tình nhìn thoáng qua, chỉ hai chữ, "Tuệ Hựu", hỏi: "Có ý gì?"

"Cha nói, tên thư viện hãy gọi là Tuệ Hựu, thân bà đã là người có tuệ căn, khẳng định sẽ phù hộ thư viện của chúng càng làm càng hưng thịnh, có thể làm cho càng nhiều người được lợi. Tên này ngươi cảm thấy thế nào?" Tử Lộc hỏi.

Tử Tình suy nghĩ một chút, nói: "Tên này thật đúng là không tệ, ngụ ý cũng tốt, cho nên, Nhị ca, ngươi lần này nhất định phải đi thi Hương, có thân bà che chở, hơn nữa chính ngươi chăm chỉ, hẳn là không có vấn đề."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tử Lộc vừa nghe cái này, sờ sờ đầu mình, suy nghĩ một lát, nói: "Thi thì thi, vậy thi một lần cuối cùng."

Tăng Thụy Tường nghe xong cười nói: "Tiểu Tứ gởi thư, tìm Quốc Tử Giám cho Tiểu Tam dự thính rồi, ngươi cũng mau mau đi đi."

"Thế nào cũng phải chờ Nhị nàng dâu sinh rồi hãy nói, cũng không còn mấy ngày nữa." Thẩm thị nói.

Tử Tình nghĩ, có lẽ qua hơn một tháng, Thẩm thị và Tăng Thụy Tường thật đúng là muốn vào kinh rồi, bèn nói: "Nương, không bằng, ta đó bà ngoại đến ở mấy ngày, bà ngoại có lẽ cũng nhớ mọi người rồi."

Thẩm thị vỗ đầu mình, nói: "Sao ta lại quên việc này chứ? Mấy ngày nay cứ nghĩ muốn làm việc gì đó, chỉ là không nghĩ ra, có thể thấy được, lớn tuổi thật rồi, trí nhớ cũng kém rồi."

Lưu thị cười nói: "Đừng nói nương bấy nhiêu tuổi này, ta bây giờ cũng hay không nhớ được việc, đồ để chỗ nào, lúc sau đã quên rồi, ngẫm lại Vĩnh Liên đã mười hai rồi, không đến hai năm nữa nên lấy chồng rồi, ta mới cảm thấy mình cũng có chút già rồi."

"Nói bậy gì đấy, ở trước mặt nương, ngươi còn nói ra già rồi, bà ngoại ngươi nghe thấy được, chỉ sợ muốn cầm quải trượng gõ ngươi." Thẩm thị cười nói.

Nhắc tới quải trượng của Hà thị, vẫn là Lâm Khang Bình từ Việt thành đặc biệt mua về để hiếu kính Hà thị, nói là từ chỗ Lữ Tống tới, gọi là gỗ tử đàn, Hà thị coi như bảo bối, cả ngày không rời tay, khen Lâm Khang Bình thật hiếu thuận.

Thẩm thị nói là đi đón Hà thị, Phó thị nghe xong nói: "Nương, không bằng ta về nhà mẹ đẻ một chuyến, thuận tiện mang bà ngoại đến."

Thẩm thị nghe xong nói với Lưu thị nói: "Nương Vĩnh Liên, không bằng ngươi cũng đi theo về nhà mẹ đẻ thăm một chút, thật sự phải đi xa, làm lão nhân này, đều nhớ thương đứa nhỏ của mình đấy.

Lưu thị nghe xong cười nói: "Vẫn là nương săn sóc nàng dâu chúng ta, ta đang có ý này đó."

Chờ mấy người Lưu thị đi rồi, Thẩm thị nói với Tử Tình nói: "Ta cũng là từ nàng dâu đến, nào có làm cha nương là không lo cho đứa nhỏ của mình? Thì ra cứ nói bà ngươi là ngoại lệ, bây giờ xem ra, cũng không phải là ngoại lệ, chẳng qua cha ngươi không phải là nàng sinh mà thôi. Ngươi xem Đại cô cùng Đại cha ngươi, cho dù làm việc có quá đáng hơn nữa, bà ngươi cũng có thể đối tốt với bọn họ như thường, trong lòng cũng còn lo lắng cho bọn họ."

"Nương, nói đến cái này, cha ta thật sự mấy ngày nay không nằm mơ thấy thân bà ta nữa sao?" Tử Tình đối với cái này thật là có chút hiếu kỳ.

"Ừm, còn đừng nói, từ lúc có Phật đường này, cha ngươi ngủ yên ổn hơn rồi, nói là rốt cuộc không mơ thấy thân bà ngươi khóc nữa."

Tử Tình cảm thấy đây là một loại tác dụng trong lòng đi? Nhưng là, Tuệ Quang đại sư kia có thể giải thích thế nào đây? Hay là thực sự có một loại lực lượng thần bí siêu nhiên? Chẳng qua, có thể làm cho Tăng Thụy Tường từ trong bóng ma quá khứ đi ra, hết thảy mọi chuyện coi như là đáng giá.

Trần thị là vào mùng hai tháng ba sinh nhi tử, Thẩm thị vừa thu xếp cho Trần thị ở cữ, vừa bắt đầu chậm rãi thu dọn một chút đồ không cần cho Trần thị, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị vẫn là quyết định không đi, dù sao Tăng Thụy Tường vẫn là có công danh Tú tài, còn có mấy người Tử Phúc cũng đều là có công danh trong người, nếu thật bởi vì đi xa nhà trong thời kỳ đại tang bị lên án, cũng là không dễ giải thích. Không so được với bạch đinh bình thường, có thể tùy ý hơn một chút.

Không nói Thẩm thị thu dọn đồ, mấy người Lưu thị cũng đang chuẩn bị đi, hơn nữa, lần này vừa đi, ít nhất phải hai năm sau mới trở về, đồ đạc không dùng phải đóng gói toàn bộ. Bởi vì Thẩm thị nói, Tết năm nay, cũng không để cho bọn họ bôn ba qua lại, vừa sinh đứa nhỏ, trở về cũng không ở được mấy ngày.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mấy người Lưu thị đi theo đường thủy, bọn họ đi rồi, trong nhà đột nhiên thoáng cái trống vắng đi rất nhiều, trong lòng Thẩm thị trống vắng, chỉ có nàng và Tăng Thụy Tường mang theo Thạch bà tử. Hà thị ở hơn một tháng cũng trở về An châu.

Thư Duệ vẫn là không cùng bọn họ vào kinh, chủ yếu là Tử Tình nghĩ đứa nhỏ đi theo bên cạnh mình, cũng có thể học chút này chút nọ, trong nhà còn có sẵn tiên sinh dạy cầm kỳ thư họa, đứa nhỏ còn chưa tròn chín tuổi, Tử Tình không muốn để cho hắn sớm gánh vác quá nhiều thứ.

Ngày hôm đó, thời tiết đẹp trời, mưa dầm sau nửa tháng cuối cùng cũng ngừng, Tử Tình mang theo Yên Nhiên trở về nhà mẹ đẻ, trong nhà chỉ có một mình Thạch bà tử, nói Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đi xem núi rừng bên hồ nước rồi.

Tử Tình nghe xong có vài phần buồn bực, đang yên lành, hai người cùng đi ra ngoài xem núi, núi có cái gì đáng xem đâu? Chẳng lẽ là Tăng Thụy Tường muốn tự mình xây thư viện lên?

Tử Tình từ chỗ Thạch bà tử cũng không hỏi ra được cái gì, chỉ đành phải về nhà trước, Thẩm thị là hơn một canh giờ sau, lúc sắp đến giờ cơm mới tới tìm Tử Tình.

"Tình nhi, cha ngươi muốn hỏi ngươi, trong trang của ngươi còn có bao nhiêu cây đào giống, bao nhiêu cây hạnh giống, có những cây giống nào khác, có bao nhiêu?" Thẩm thị vừa thấy Tử Tình hỏi ngay.

"Nương, chẳng lẽ cha thật đúng là muốn sửa sang núi kia?"

"Có tên rồi, cha ngươi nói, núi kia gọi là Tuệ sơn, thư viện gọi là Tuệ Sơn thư viện."

"Nương, không phải gọi là Tuệ Hựu sao? Sao lại sửa lại Tuệ Sơn?" Tử Tình hỏi, bảng hiệu thư viện Tử Lộc đã viết xong rồi.

"Còn không phải cha ngươi, nghĩ núi này không có tên, không bằng gọi là Tuệ Sơn, đã gọi là Tuệ Sơn, Tuệ Sơn thư viện cái tên này càng vang dội văn nhã hơn một chút. Hắn nói, dù sao chính hắn ở nhà cũng là không có việc gì có thể làm, không bằng, dọn dẹp đám cây tạp trên Tuệ Sơn trước, thay một đám cây ăn quả, để ra chỗ thư viện, bởi vậy lúc này, mới đến hỏi ngươi có bao nhiêu cây giống?"

Cái này Tử Tình thật đúng là không biết, có ít ngày không đến trong trang rồi, "Nương, tí nữa ta bảo Lâm An hỏi một chút đi, ta cũng không biết."

Ai ngờ Tăng Thụy Tường là người nóng vội, thấy Thẩm thị đi một hồi không trở về, liền tìm đến, nói: "Không bằng chúng ta cũng đi trong trang của ngươi nhìn xem, cả ngày nghe ca ngươi nói mãi, thôn trang kia của ngươi như thế này như thế kia, lần đó Nhị Mao gây chuyện cũng không kịp nhìn kỹ một cái."

"Cha, ăn cơm trước đã, ăn cơm xong, ta cùng các ngươi đi qua." Tử Tình cũng có chút nhớ hoa hạnh khắp núi ở Khang trang rồi, từ lúc năm ấy Tử Hỉ nói trồng cây hạnh tốt, Tử Tình bảo ngay người ta ươm giống, bây giờ đã qua bốn năm năm, năm ngoái lần đầu tiên nở hoa, còn không chỉnh tề lắm, Lâm Khang Bình kéo Tử Tình đi xem, xa xa nhìn lại, đó cũng là một vùng tươi sáng rực rỡ, so với hoa đào sắp nở càng kiều diễm hơn một chút. Tử Tình lúc ấy cũng là kinh thán không thôi, thật đúng là thấy được mưa hoa trong truyền thuyết.

Chỉ là, đáng tiếc, hoa kỳ năm nay đã qua rồi, mùa xuân Phương Nam đến sớm, lúc thời tiết ấm áp, cuối tháng giêng đầu tháng hai hoa hạnh đã có nụ nhô ra. Năm nay Lâm Khang Bình không ở bên cạnh, Tử Tình vậy mà phụ lòng cảnh xuân cực đẹp này.

Sau khi ăn xong, Tử Tình giao Yên Nhiên cho Tiểu Lục Tiểu Phấn, bản thân thay đổi thân trang phục thôn cô, dẫn theo Thư Ngọc cùng Thư Vĩ, đi theo Tăng Thụy Tường và Thẩm thị vào trang, đang là thời điểm cày bừa vụ xuân bận rộn, cải dầu vừa thu xong, các nam nhân ở trong ruộng nước cày ruộng bừa ruộng, nữ nhân ở trong đất trống phơi cải dầu, vẫn là Lâm An mắt sắc, thấy được đoàn người Tử Tình trước, vội chạy tới.

Tăng Thụy Tường hỏi chuyện cây giống, cây đào cây hạnh hoa quế đều còn có một chút, Tử Tình nghe xong bỗng nhiên nhớ tới, nói: "Cha, không bằng, ngươi chia học đường thư viện làm mấy khu, mỗi khu trồng hoa giống nhau, chăng hạn như hoa đào, thì gọi là Đào trai, hoa hạnh gọi Hạnh trai, hoa không đủ, còn có cây trúc đó, Trúc trai cũng không tệ, dù sao các học sinh cũng phải phân cấp bậc, vừa vỡ lòng, có trụ cột, muốn đi thi, học sinh cấp bậc khác nhau vào trai khác nhau."

"Chủ ý không tệ, chẳng qua là, cái tên này phải cân nhắc thêm một chút." Tăng Thụy Tường vuốt râu mình nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Số ký tự: 0