Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Văn gia
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
2024-01-18 18:22:32
Editor: Trạch Mỗ
Tử Tình thấy mọi người chỉ lo nói giỡn, tựa hồ không có người còn nhớ nàng còn quỳ, liền quay đầu nhìn thoáng qua Hoa ma ma.
Chỉ thấy Hoa ma ma đưa hộp trong tay cho một nha hoàn bên cạnh, nói: "Đây là lễ gặp mặt nãi nãi chúng ta tặng lão phu nhân, là được đại sư Trụ trì Phổ Đà tự khai khang rồi, nghe nói lão phu nhân tin Phật, thật đúng là cực kỳ thích hợp."
Nha hoàn nghe xong bê hộp đi lên, người bên người lão phu nhân nhận lấy hộp, mở ra, lão phu nhân liếc mắt nhìn một cái, không có biểu cảm gì.
Lúc này, một người khác trong trang phục kiểu nãi nãi nhìn Hoa ma ma hỏi: "Vị ma ma này làm sao ta nhìn có vài phần quen mắt?"
"Văn tam nãi nãi đúng là quý nhân hay quên chuyện, nô tì trước kia là người của Phương gia, chủ nhân trước của nô tỳ cùng nãi nãi là khăn tay qua lại, chẳng qua là chủ tử trước của nô tì không có cái phúc phận này, thế nhưng bỏ lại con cái buông tay rồi, vị Lâm nãi nãi này là cô cô mới nhận của tiểu chủ chúng ta, Lâm nãi nãi mới đến, cũng không hiểu quy củ ở Kinh Thành, tiểu chủ chúng ta lo lắng Lâm nãi nãi ở Kinh Thành sẽ bị kẻ đui mù bắt nạt, bèn phái nô tì vào Lâm phủ, cũng tiện che chở cho cô cô của tiểu chủ một hai." Hoa ma ma nhìn Văn tam nãi nãi cười nói.
Văn tam nãi nãi nghe xong phút chốc thay đổi sắc mặt, nhìn thoáng qua Tử Tình, thì thầm vài câu với Văn lão phu nhân, Văn lão phu nhân nhìn Tử Tình, có vài phần nghiên cứu xem xét kỹ.
Tử Tình cũng là có vài phần tò mò đối với thê tử của Văn tam, nhưng là, lúc này khi thấy lão phu nhân đánh giá bản thân, cũng không thể không biết xấu hổ ngẩng đầu nhìn nàng ta.
"À, ngượng ngùng, con người tuổi tác lớn, chính là trí nhớ không tốt, lại còn quên khách nhân còn đang quỳ trên đất, Thanh Phỉ, khách nhân ngươi mời đến, cũng không nhắc nhở ta hai câu." Lão phu nhân tựa như mới nhớ tới. Nói.
Thanh Phỉ chỉ đành phải cười theo nói: "Ai bảo lão tổ tông hôm nay gặp người cùng quê, nhất thời cao hứng chứ."
Tử Tình nghe xong thừa thế đứng lên, nhìn thoáng qua đối phương, một đầu tóc xanh đen nhánh vặn thành bánh quai chèo vòng ở đỉnh đầu. Trâm phượng châu ngọc, diện mạo còn hơn Triệu di nương kia một chút, phỏng chừng hồi trẻ cũng là đại mỹ nữ vang danh Kinh Thành. Chỗ duy nhất có chút không đủ là đoan trang có thừa, mặc dù là cười, cũng thiếu chút chân thật, đại khái là không muốn để cho người ta nhìn ra ý nghĩ nội tâm nàng cũng có thể là làm đương gia nãi nãi nhiều năm, uy nghiêm quen rồi.
Lúc này, nha hoàn để bồ đoàn tới trước mặt một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, nói: "Đây là Văn gia đại nãi nãi chúng ta."
Tử Tình chỉ là quỳ gối hành lễ. Nha hoàn có vài phần ngạc nhiên sững sờ nhìn Tử Tình, Văn gia đại nãi nãi cũng là mày nhíu lại, mặt phấn chứa uy nghiêm, nhìn Tử Tình cười như không cười, kế tiếp Văn gia nhị nãi nãi, tam nãi nãi. Tử Tình đều là theo lệ, nhưng là không có nhìn thấy Thượng thư phu nhân, về phần mẫu thân của Văn Tam, đại khái là theo phu quân đi nhậm chức rồi.
Trong lòng Văn lão phu nhân có vài phần không được thoải mái, cảm thấy Tử Tình này ỷ vào có người chống lưng, tựa hồ có chút kiêu căng rồi, một nô tài đi ra từ Văn phủ, vào thành, theo lý nên chủ động vào cửa thỉnh an vấn an cho các chủ tử. Tử Tình này còn là đưa bái thiếp mời đến, mời đến cũng không biết dập đầu, còn bày tác phong đáng tởm gì, lão phu nhân thấy trong bụng không ưa, thầm nghĩ may mà năm đó không cho Tử Tình vào cửa, lại không nghĩ rằng. Là Tử Tình người ta không muốn vào cửa Văn gia.
Không khí nhất thời có chút bế tắc, lúc này, Văn Tinh Vực chạy vào, vấn an xong, thấy Tử Tình cùng đứng ở một bên, vội nhích đến trước mặt Tử Tình, vui mừng nói: "Cô cô, quả thật là ngươi? Ta nghe La Hạo Viêm nói cô cô đến Kinh Thành rồi, hắn đến hẹn ta đi thăm cô cô, ai ngờ Tiểu Phấn tỷ tỷ nói cô cô tới nhà của ta rồi, ta chỉ đành phải vội vàng trở về, Yên Nhiên muội muội khỏe không? Ta cũng không nhìn được nàng một cái. Đúng rồi cô cô, La Hạo Viêm còn ở bên ngoài chờ cô cô đó, nói là để cho cô cô nhìn xem, hai chúng ta ai cao đây. "
Văn Tinh Vực ba la ba la nói nhiều như vậy, lại làm cho mọi người hồ đồ rồi, Văn Tinh Vực này khi nào thì thêm một cô cô?
Lão phu nhân nhíu nhíu đầu lông mày, ngắt lời Văn Tinh Vực, nói: "Tinh Vực, ngươi nhận một cô cô lúc nào, sao ta không biết?"
Thanh Phỉ nghe xong cũng vội hỏi: "Tinh Vực, cô cô cũng không phải là gọi bậy, ngươi không phải nói thiếu gia La gia tới rồi sao? Mời hắn vào đây đi, cũng là đứa nhỏ. Lão tổ tông còn chờ hắn tới vấn an đấy."
Văn Tinh Vực nghe xong chạy ra ngoài nhanh như chớp, một lát, đã dẫn theo La Hạo Viêm tiến vào, La Hạo Viêm quy củ dập đầu vấn an cho lão phu nhân, đối với mấy vị nãi nãi Văn gia chỉ là cúi đầu vấn an, sau đó cũng là nhích đến trước mặt Tử Tình, nói: "Cô cô, ngươi sờ sờ ta, ta có phải cao hơn năm ngoái rất nhiều hay không?"
Tử Tình kéo hắn đến trước mặt mình, so tay một chút, cười nói: "Đúng vậy, đã vượt qua cô cô rồi."
Văn Tinh Vực cũng chen tới, hỏi: "Cô cô, còn ta?"
Tử Tình cũng là so tay một chút, nói: "Ngươi cũng là sắp vượt qua cô cô rồi."
La Hạo Viêm đẩy Văn Tinh Vực ra, hỏi Tử Tình: "Cô cô, ngươi đến Kinh Thành khi nào? Cô cô, không bằng thế này, ngươi muốn đi nơi nào chơi, ta mang ngươi đi, tiểu gia ta biết đồ ăn nơi nào ăn ngon, điểm tâm nơi nào nổi tiếng."
"Lăn qua một bên, ngươi chỉ có biết ăn thôi, tự cô cô làm còn ăn ngon hơn bên ngoài, không bằng chúng ta cùng đi đến nhà cô cô, để cho cô cô làm cho chúng ta?" Văn Tinh Vực đẩy La Hạo Viêm ra nhìn Tử Tình hỏi.
"Ngươi không phải là cũng chỉ biết ăn? Còn không biết xấu hổ nói ta." La Hạo Viêm kéo Văn Tinh Vực ra.
Văn gia đại nãi nãi cười nhìn thoáng qua Văn tam nãi nãi, nói: "Tam đệ muội, người không biết chuyện đột nhiên vừa nhìn, còn tưởng rằng Thất thiếu gia Văn gia này là nhi tử của vị Lâm nãi nãi này đấy."
Văn tam nãi nãi nghe xong mặt khẽ trầm một chút, hô: "Vực nhi, đến chỗ nương."
Văn Tinh Vực nghe xong vội quay lại bên cạnh Thanh Phỉ, Thanh Phỉ ôm Văn Tinh Vực, hỏi: "Vực nhi, nói cho nương, sao ngươi quen biết cô cô này?"
"Nương, là cha mang chúng ta đi, cha nói, bảo ta gọi nàng là cô cô, là ta gọi cô cô trước, sau lại, La Hạo Viêm và Tiểu Dực cũng đều gọi cô cô theo, nương, ta không phải là từng nói với ngươi sao? Ta có một cô cô, sao ngươi lại quên chứ?" Lời nói của Văn Tinh Vực có chút nói không hết ý, đối với việc mẫu thân không để chuyện của mình ở trong lòng cũng có vài phần bất mãn.
Thanh Phỉ nghe xong lời nói của nhi tử, hình như có chút không vui, chẳng qua, cũng không biểu lộ ra, sờ sờ đầu nhi tử, muốn hỏi cái gì, nhìn nhìn người đầy phòng, vẫn là đè xuống nghi ngờ của mình.
Lúc này, một tiểu cô nương bảy tám tuổi nhảy ra, nói với La Hạo Viêm: "Viêm ca ca, ngươi muốn đi đâu chơi, mang theo ta được không?"
Văn đại nãi nãi nói: "Mẫn nhi không được vô lý."
Tử Tình thấy trường hợp có chút loạn, bản thân cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa, bèn nói: "Lão phu nhân, hôm nay lần đầu gặp mặt, có chỗ thất lễ, xin lão phu nhân hãy tha thứ nhiều hơn, tiểu nữ tử đi ra ngoài cũng có chút thời gian, sẽ không quấy rầy nhã hứng một nhà lão phu nhân nữa."
Đứng ở đây nửa ngày, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, Tử Tình đã sớm không còn kiên nhẫn rồi, người ở trong cả cái phòng lớn này, Tử Tình cũng không nhận biết toàn bộ, rốt cuộc là có bao nhiêu chủ tử có bao nhiêu nô tài, chẳng qua, Tử Tình nghĩ, Văn gia này, mình hẳn là sẽ không đến nữa.
Văn lão phu nhân nhìn thoáng qua Thanh Phỉ, Thanh Phỉ nói: "Khó được hôm nay gặp mặt một lần, mới biết Lâm nãi nãi cùng nhi tử ta thế nhưng còn có một đoạn quan hệ, không bằng ở lại, ăn bữa cơm rau dưa, cũng là mọi người quen biết một hồi."
"Đa tạ Văn nãi nãi, tiểu nữ tử vốn là người hương dã, vừa mới đến, cũng không hiểu quy củ gì, tốt hơn vẫn là không nên ở lại, chờ sau này có cơ hội, nhất định bái tạ." Tử Tình cười nói.
Thanh Phỉ nói với Hoa ma ma: "Có Hoa ma ma ở đây, Lâm nãi nãi còn lo lắng cái gì chứ?"
Hoa ma ma trả lời: "Tam nãi nãi thật đúng là làm giảm thọ nô tì rồi, chủ tử chúng ta đã muốn đi, về sau có rất nhiều cơ hội gặp mặt, kính xin Văn lão phu nhân tha thứ."
Văn lão phu nhân nói: "Khó khăn lắm mới trông tới người cùng quê, sau này, có cơ hội hãy thường xuyên lui tới một chút."
Văn lão phu nhân nói với một người bộ dáng nha hoàn bên cạnh: "Đi mang bộ đồ trang sức san hô đưa tới từ nước Trảo Oa tới cho vị nãi nãi này làm lễ gặp mặt."
(nước Trảo Oa: nước Java, tên cổ của Indonesia)
Nha hoàn nhận lệnh mà đi, phút chốc đã quay trở lại, trong tay bưng một cái hộp gỗ, đưa cho Tử Tình, Thải Vân bên cạnh vội nhận lấy, Tử Tình đáp lễ nói: "Đa tạ lão phu nhân."
Vẫn là hai nha hoàn mang theo Tử Tình bọn họ đi ra, Văn Tinh Vực và La Hạo Viêm vốn định đưa ra, bị kéo lại. Mới ra cửa lớn rẽ qua một chỗ ngoặt, có mấy nữ nhân đang ngồi ở một cái đình hóng mát tiền sảnh, đình hóng mát này là đường chắc chắn phải qua.
"Lâm Tăng thị, ngươi thật to gan, lại dám ở trước mặt ta giả thần giả quỷ, làm nửa ngày, nam nhân nhà ngươi lại là gã sai vặt nhà chúng ta, Tăng gia các ngươi, cũng chỉ là một tiểu quan lục phẩm, ngươi là ai, ngươi lại dám trêu đùa ta, hại ta nhận lỗi với hai nương con các ngươi." Triệu di nương mở miệng nói.
Tử Tình nghĩ, còn kỳ quái Triệu di nương này có thể an phận như vậy? Thì ra là không lên được mặt bàn, không trách được ở chỗ này chờ đây.
"Xin hỏi Triệu di nãi nãi, ngươi lại là cái thứ gì vậy?" Tử Tình hỏi.
Hoa ma ma ngăn cản Tử Tình nói: "Chủ tử, chúng ta đi thôi, tranh luận với nàng, chớ để mất thân phân. Có lời gì, nô tì thay ngài nói là được."
Tử Tình nghe xong nhấc chân muốn đi, Triệu di nãi nãi này lại cứ là công kích mạnh hơn, thấy Hoa ma ma ở ngay trước mặt đám nha hoàn hạ thấp thể diện của nàng, bèn đưa mắt ra hiệu, mấy nha hoàn liền ngăn cản Tử Tình.
"Thống khoái dập đầu nhận sai cho chủ tử chúng ta, chủ tử chúng ta một khi cao hứng, tâm tình thuận rồi, các ngươi liền có thể dời đi." Một nha hoàn áo lục nói.
Thải Vân nói: "Vậy cũng phải chủ tử các ngươi có bản lĩnh ngăn được này."
"Phải không? Ý của ngươi, các ngươi còn dám đánh ngay ở Văn phủ này? Xin khuyên mấy kẻ quê mùa các ngươi một câu, cũng đừng không biết trời cao đất rộng, thật coi Văn phủ chúng ta là sơn thôn nhỏ của các ngươi kia à." Một nha hoàn áo tím hoàn khinh miệt nói.
"Có phải hay không cũng phải thử qua mới biết được, gần đây vốn cũng không có cơ hội luyện tập rồi." Truy Nguyệt nói xong, nhấc chân thử thử.
"A ha, thật đúng là dám lấy Văn phủ chúng ta làm sân đập lúa nhà ngươi rồi, hôm nay ta cũng muốn nhìn thử, hai nha đầu các ngươi, làm sao từ Văn phủ chúng ta đi ra ngoài?" Triệu di nương phảng phất nghe được chuyện cười lớn, cười run rẩy hết cả người, đưa mắt ra hiệu, mấy bà tử tiến lên vây quanh Tử Tình các nàng.
"Dừng tay." Lúc này, vội vã chạy vào một người, Tử Tình vừa thấy, lại có thể là Văn Tam.
"Gia, ngươi cuối cùng đến rồi, lần trước chính là nữ nhân này, ở trong cửa hàng hại ta mất mặt, hôm nay đến đây, vẫn là kiêu ngạo như vậy, ngay cả cái đầu cũng không chịu dập cho ta, Gia, ngươi cần phải lấy lại danh dự cho ta." Triệu di nương lôi kéo ống tay áo của Văn Tam làm nũng.
Tử Tình thấy mọi người chỉ lo nói giỡn, tựa hồ không có người còn nhớ nàng còn quỳ, liền quay đầu nhìn thoáng qua Hoa ma ma.
Chỉ thấy Hoa ma ma đưa hộp trong tay cho một nha hoàn bên cạnh, nói: "Đây là lễ gặp mặt nãi nãi chúng ta tặng lão phu nhân, là được đại sư Trụ trì Phổ Đà tự khai khang rồi, nghe nói lão phu nhân tin Phật, thật đúng là cực kỳ thích hợp."
Nha hoàn nghe xong bê hộp đi lên, người bên người lão phu nhân nhận lấy hộp, mở ra, lão phu nhân liếc mắt nhìn một cái, không có biểu cảm gì.
Lúc này, một người khác trong trang phục kiểu nãi nãi nhìn Hoa ma ma hỏi: "Vị ma ma này làm sao ta nhìn có vài phần quen mắt?"
"Văn tam nãi nãi đúng là quý nhân hay quên chuyện, nô tì trước kia là người của Phương gia, chủ nhân trước của nô tỳ cùng nãi nãi là khăn tay qua lại, chẳng qua là chủ tử trước của nô tì không có cái phúc phận này, thế nhưng bỏ lại con cái buông tay rồi, vị Lâm nãi nãi này là cô cô mới nhận của tiểu chủ chúng ta, Lâm nãi nãi mới đến, cũng không hiểu quy củ ở Kinh Thành, tiểu chủ chúng ta lo lắng Lâm nãi nãi ở Kinh Thành sẽ bị kẻ đui mù bắt nạt, bèn phái nô tì vào Lâm phủ, cũng tiện che chở cho cô cô của tiểu chủ một hai." Hoa ma ma nhìn Văn tam nãi nãi cười nói.
Văn tam nãi nãi nghe xong phút chốc thay đổi sắc mặt, nhìn thoáng qua Tử Tình, thì thầm vài câu với Văn lão phu nhân, Văn lão phu nhân nhìn Tử Tình, có vài phần nghiên cứu xem xét kỹ.
Tử Tình cũng là có vài phần tò mò đối với thê tử của Văn tam, nhưng là, lúc này khi thấy lão phu nhân đánh giá bản thân, cũng không thể không biết xấu hổ ngẩng đầu nhìn nàng ta.
"À, ngượng ngùng, con người tuổi tác lớn, chính là trí nhớ không tốt, lại còn quên khách nhân còn đang quỳ trên đất, Thanh Phỉ, khách nhân ngươi mời đến, cũng không nhắc nhở ta hai câu." Lão phu nhân tựa như mới nhớ tới. Nói.
Thanh Phỉ chỉ đành phải cười theo nói: "Ai bảo lão tổ tông hôm nay gặp người cùng quê, nhất thời cao hứng chứ."
Tử Tình nghe xong thừa thế đứng lên, nhìn thoáng qua đối phương, một đầu tóc xanh đen nhánh vặn thành bánh quai chèo vòng ở đỉnh đầu. Trâm phượng châu ngọc, diện mạo còn hơn Triệu di nương kia một chút, phỏng chừng hồi trẻ cũng là đại mỹ nữ vang danh Kinh Thành. Chỗ duy nhất có chút không đủ là đoan trang có thừa, mặc dù là cười, cũng thiếu chút chân thật, đại khái là không muốn để cho người ta nhìn ra ý nghĩ nội tâm nàng cũng có thể là làm đương gia nãi nãi nhiều năm, uy nghiêm quen rồi.
Lúc này, nha hoàn để bồ đoàn tới trước mặt một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, nói: "Đây là Văn gia đại nãi nãi chúng ta."
Tử Tình chỉ là quỳ gối hành lễ. Nha hoàn có vài phần ngạc nhiên sững sờ nhìn Tử Tình, Văn gia đại nãi nãi cũng là mày nhíu lại, mặt phấn chứa uy nghiêm, nhìn Tử Tình cười như không cười, kế tiếp Văn gia nhị nãi nãi, tam nãi nãi. Tử Tình đều là theo lệ, nhưng là không có nhìn thấy Thượng thư phu nhân, về phần mẫu thân của Văn Tam, đại khái là theo phu quân đi nhậm chức rồi.
Trong lòng Văn lão phu nhân có vài phần không được thoải mái, cảm thấy Tử Tình này ỷ vào có người chống lưng, tựa hồ có chút kiêu căng rồi, một nô tài đi ra từ Văn phủ, vào thành, theo lý nên chủ động vào cửa thỉnh an vấn an cho các chủ tử. Tử Tình này còn là đưa bái thiếp mời đến, mời đến cũng không biết dập đầu, còn bày tác phong đáng tởm gì, lão phu nhân thấy trong bụng không ưa, thầm nghĩ may mà năm đó không cho Tử Tình vào cửa, lại không nghĩ rằng. Là Tử Tình người ta không muốn vào cửa Văn gia.
Không khí nhất thời có chút bế tắc, lúc này, Văn Tinh Vực chạy vào, vấn an xong, thấy Tử Tình cùng đứng ở một bên, vội nhích đến trước mặt Tử Tình, vui mừng nói: "Cô cô, quả thật là ngươi? Ta nghe La Hạo Viêm nói cô cô đến Kinh Thành rồi, hắn đến hẹn ta đi thăm cô cô, ai ngờ Tiểu Phấn tỷ tỷ nói cô cô tới nhà của ta rồi, ta chỉ đành phải vội vàng trở về, Yên Nhiên muội muội khỏe không? Ta cũng không nhìn được nàng một cái. Đúng rồi cô cô, La Hạo Viêm còn ở bên ngoài chờ cô cô đó, nói là để cho cô cô nhìn xem, hai chúng ta ai cao đây. "
Văn Tinh Vực ba la ba la nói nhiều như vậy, lại làm cho mọi người hồ đồ rồi, Văn Tinh Vực này khi nào thì thêm một cô cô?
Lão phu nhân nhíu nhíu đầu lông mày, ngắt lời Văn Tinh Vực, nói: "Tinh Vực, ngươi nhận một cô cô lúc nào, sao ta không biết?"
Thanh Phỉ nghe xong cũng vội hỏi: "Tinh Vực, cô cô cũng không phải là gọi bậy, ngươi không phải nói thiếu gia La gia tới rồi sao? Mời hắn vào đây đi, cũng là đứa nhỏ. Lão tổ tông còn chờ hắn tới vấn an đấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Tinh Vực nghe xong chạy ra ngoài nhanh như chớp, một lát, đã dẫn theo La Hạo Viêm tiến vào, La Hạo Viêm quy củ dập đầu vấn an cho lão phu nhân, đối với mấy vị nãi nãi Văn gia chỉ là cúi đầu vấn an, sau đó cũng là nhích đến trước mặt Tử Tình, nói: "Cô cô, ngươi sờ sờ ta, ta có phải cao hơn năm ngoái rất nhiều hay không?"
Tử Tình kéo hắn đến trước mặt mình, so tay một chút, cười nói: "Đúng vậy, đã vượt qua cô cô rồi."
Văn Tinh Vực cũng chen tới, hỏi: "Cô cô, còn ta?"
Tử Tình cũng là so tay một chút, nói: "Ngươi cũng là sắp vượt qua cô cô rồi."
La Hạo Viêm đẩy Văn Tinh Vực ra, hỏi Tử Tình: "Cô cô, ngươi đến Kinh Thành khi nào? Cô cô, không bằng thế này, ngươi muốn đi nơi nào chơi, ta mang ngươi đi, tiểu gia ta biết đồ ăn nơi nào ăn ngon, điểm tâm nơi nào nổi tiếng."
"Lăn qua một bên, ngươi chỉ có biết ăn thôi, tự cô cô làm còn ăn ngon hơn bên ngoài, không bằng chúng ta cùng đi đến nhà cô cô, để cho cô cô làm cho chúng ta?" Văn Tinh Vực đẩy La Hạo Viêm ra nhìn Tử Tình hỏi.
"Ngươi không phải là cũng chỉ biết ăn? Còn không biết xấu hổ nói ta." La Hạo Viêm kéo Văn Tinh Vực ra.
Văn gia đại nãi nãi cười nhìn thoáng qua Văn tam nãi nãi, nói: "Tam đệ muội, người không biết chuyện đột nhiên vừa nhìn, còn tưởng rằng Thất thiếu gia Văn gia này là nhi tử của vị Lâm nãi nãi này đấy."
Văn tam nãi nãi nghe xong mặt khẽ trầm một chút, hô: "Vực nhi, đến chỗ nương."
Văn Tinh Vực nghe xong vội quay lại bên cạnh Thanh Phỉ, Thanh Phỉ ôm Văn Tinh Vực, hỏi: "Vực nhi, nói cho nương, sao ngươi quen biết cô cô này?"
"Nương, là cha mang chúng ta đi, cha nói, bảo ta gọi nàng là cô cô, là ta gọi cô cô trước, sau lại, La Hạo Viêm và Tiểu Dực cũng đều gọi cô cô theo, nương, ta không phải là từng nói với ngươi sao? Ta có một cô cô, sao ngươi lại quên chứ?" Lời nói của Văn Tinh Vực có chút nói không hết ý, đối với việc mẫu thân không để chuyện của mình ở trong lòng cũng có vài phần bất mãn.
Thanh Phỉ nghe xong lời nói của nhi tử, hình như có chút không vui, chẳng qua, cũng không biểu lộ ra, sờ sờ đầu nhi tử, muốn hỏi cái gì, nhìn nhìn người đầy phòng, vẫn là đè xuống nghi ngờ của mình.
Lúc này, một tiểu cô nương bảy tám tuổi nhảy ra, nói với La Hạo Viêm: "Viêm ca ca, ngươi muốn đi đâu chơi, mang theo ta được không?"
Văn đại nãi nãi nói: "Mẫn nhi không được vô lý."
Tử Tình thấy trường hợp có chút loạn, bản thân cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa, bèn nói: "Lão phu nhân, hôm nay lần đầu gặp mặt, có chỗ thất lễ, xin lão phu nhân hãy tha thứ nhiều hơn, tiểu nữ tử đi ra ngoài cũng có chút thời gian, sẽ không quấy rầy nhã hứng một nhà lão phu nhân nữa."
Đứng ở đây nửa ngày, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, Tử Tình đã sớm không còn kiên nhẫn rồi, người ở trong cả cái phòng lớn này, Tử Tình cũng không nhận biết toàn bộ, rốt cuộc là có bao nhiêu chủ tử có bao nhiêu nô tài, chẳng qua, Tử Tình nghĩ, Văn gia này, mình hẳn là sẽ không đến nữa.
Văn lão phu nhân nhìn thoáng qua Thanh Phỉ, Thanh Phỉ nói: "Khó được hôm nay gặp mặt một lần, mới biết Lâm nãi nãi cùng nhi tử ta thế nhưng còn có một đoạn quan hệ, không bằng ở lại, ăn bữa cơm rau dưa, cũng là mọi người quen biết một hồi."
"Đa tạ Văn nãi nãi, tiểu nữ tử vốn là người hương dã, vừa mới đến, cũng không hiểu quy củ gì, tốt hơn vẫn là không nên ở lại, chờ sau này có cơ hội, nhất định bái tạ." Tử Tình cười nói.
Thanh Phỉ nói với Hoa ma ma: "Có Hoa ma ma ở đây, Lâm nãi nãi còn lo lắng cái gì chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoa ma ma trả lời: "Tam nãi nãi thật đúng là làm giảm thọ nô tì rồi, chủ tử chúng ta đã muốn đi, về sau có rất nhiều cơ hội gặp mặt, kính xin Văn lão phu nhân tha thứ."
Văn lão phu nhân nói: "Khó khăn lắm mới trông tới người cùng quê, sau này, có cơ hội hãy thường xuyên lui tới một chút."
Văn lão phu nhân nói với một người bộ dáng nha hoàn bên cạnh: "Đi mang bộ đồ trang sức san hô đưa tới từ nước Trảo Oa tới cho vị nãi nãi này làm lễ gặp mặt."
(nước Trảo Oa: nước Java, tên cổ của Indonesia)
Nha hoàn nhận lệnh mà đi, phút chốc đã quay trở lại, trong tay bưng một cái hộp gỗ, đưa cho Tử Tình, Thải Vân bên cạnh vội nhận lấy, Tử Tình đáp lễ nói: "Đa tạ lão phu nhân."
Vẫn là hai nha hoàn mang theo Tử Tình bọn họ đi ra, Văn Tinh Vực và La Hạo Viêm vốn định đưa ra, bị kéo lại. Mới ra cửa lớn rẽ qua một chỗ ngoặt, có mấy nữ nhân đang ngồi ở một cái đình hóng mát tiền sảnh, đình hóng mát này là đường chắc chắn phải qua.
"Lâm Tăng thị, ngươi thật to gan, lại dám ở trước mặt ta giả thần giả quỷ, làm nửa ngày, nam nhân nhà ngươi lại là gã sai vặt nhà chúng ta, Tăng gia các ngươi, cũng chỉ là một tiểu quan lục phẩm, ngươi là ai, ngươi lại dám trêu đùa ta, hại ta nhận lỗi với hai nương con các ngươi." Triệu di nương mở miệng nói.
Tử Tình nghĩ, còn kỳ quái Triệu di nương này có thể an phận như vậy? Thì ra là không lên được mặt bàn, không trách được ở chỗ này chờ đây.
"Xin hỏi Triệu di nãi nãi, ngươi lại là cái thứ gì vậy?" Tử Tình hỏi.
Hoa ma ma ngăn cản Tử Tình nói: "Chủ tử, chúng ta đi thôi, tranh luận với nàng, chớ để mất thân phân. Có lời gì, nô tì thay ngài nói là được."
Tử Tình nghe xong nhấc chân muốn đi, Triệu di nãi nãi này lại cứ là công kích mạnh hơn, thấy Hoa ma ma ở ngay trước mặt đám nha hoàn hạ thấp thể diện của nàng, bèn đưa mắt ra hiệu, mấy nha hoàn liền ngăn cản Tử Tình.
"Thống khoái dập đầu nhận sai cho chủ tử chúng ta, chủ tử chúng ta một khi cao hứng, tâm tình thuận rồi, các ngươi liền có thể dời đi." Một nha hoàn áo lục nói.
Thải Vân nói: "Vậy cũng phải chủ tử các ngươi có bản lĩnh ngăn được này."
"Phải không? Ý của ngươi, các ngươi còn dám đánh ngay ở Văn phủ này? Xin khuyên mấy kẻ quê mùa các ngươi một câu, cũng đừng không biết trời cao đất rộng, thật coi Văn phủ chúng ta là sơn thôn nhỏ của các ngươi kia à." Một nha hoàn áo tím hoàn khinh miệt nói.
"Có phải hay không cũng phải thử qua mới biết được, gần đây vốn cũng không có cơ hội luyện tập rồi." Truy Nguyệt nói xong, nhấc chân thử thử.
"A ha, thật đúng là dám lấy Văn phủ chúng ta làm sân đập lúa nhà ngươi rồi, hôm nay ta cũng muốn nhìn thử, hai nha đầu các ngươi, làm sao từ Văn phủ chúng ta đi ra ngoài?" Triệu di nương phảng phất nghe được chuyện cười lớn, cười run rẩy hết cả người, đưa mắt ra hiệu, mấy bà tử tiến lên vây quanh Tử Tình các nàng.
"Dừng tay." Lúc này, vội vã chạy vào một người, Tử Tình vừa thấy, lại có thể là Văn Tam.
"Gia, ngươi cuối cùng đến rồi, lần trước chính là nữ nhân này, ở trong cửa hàng hại ta mất mặt, hôm nay đến đây, vẫn là kiêu ngạo như vậy, ngay cả cái đầu cũng không chịu dập cho ta, Gia, ngươi cần phải lấy lại danh dự cho ta." Triệu di nương lôi kéo ống tay áo của Văn Tam làm nũng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro