Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Vào tỉnh thành
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
2024-01-18 18:22:32
Đoan Ngọ nhanh chóng đi qua, Thẩm thị luôn kiểm tra hành lý của Tử Phúc suốt, lại cho Tử Phúc mấy ngân phiếu mười lượng, trên người Tử Tình cũng có 50 lượng, bởi vì có ba gia đình bạn cùng trường đi trước, nên lần này Tăng Thụy Tường sẽ không đưa đến tỉnh thành, chỉ mướn xe ngựa, trải qua bốn năm canh giờ xóc nảy, Tử Tình đã không có hưng trí như lúc đầu, bộ xương tan tác cả. Cũng may trời vừa tối, bọn họ đã chạy tới một cái trấn nhỏ ngoài tỉnh để nghỉ trọ, lúc này cửa thành đã đóng.
Ngày thứ hai, cả bọn chuẩn bị xong, ăn vài miếng điểm tâm, không có trì hoãn nữa mà tiếp tục lên đường, đi hơn nửa canh giờ, mới đến cửa thành cao cao, Tử Tình xốc lên mành xe cửa sổ trên xe ngựa nhỏ, thấy cửa thành đề hai chữ to đùng "Xương Châu ", vào thành, ngã tư đường còn rộng mở và phồn hoa hơn An Châu, hai xe ngựa có thể chạy song song. Nhà lầu cũng nhiều, nhưng cao nhất cũng chỉ có ba tầng, phần lớn là hai tầng, trên đường có rất ít thiếu nữ cập kê, chỉ có một ít nữ oa cùng mấy tuổi phụ nữ lớn tuổi, nói vậy tiểu thư thành phố lớn chắc luôn nuôi ở khuê phòng. Tử Tình đang mơ mộng, Tử Phúc vốn định xoa đầu muội muội, phát hiện có người ngoài, đành phải gõ đầu nàng cái chóc: "Đến nơi rồi mà con suy nghĩ cái gì nữa?"
Tử Tình đi xuống xe, thấy được một cái sân, nguyên lai bạn cùng trườn của Tử Phúc họ Lí, gia cảnh coi như giàu có, phụ thân hắn nhờ người thuê phọng trọ ở đây trước rồi, bởi vì nhà tốt, cách trường thi gần, hàng năm đều có thí sinh đi thi giành nhau mà thuê, nên tiền thuê tự nhiên không tiện nghi, không đến hai tháng mà hết tận 4 lượng bạc.
Nhà giữa chỉ có 4 phòng ở, cũng may có hai gian nhà kề, bốn người mỗi người đều dẫn theo người nhà đến, Lí gia là tùy tùng cùng phụ thân, mặt khác cũng có một nhà họ Lưu dẫn theo muội muội, còn có một nhà họ Chu là phụ thân đi theo, Tử Phúc thấy người nhiều, nhà giữa không đủ để ở, liền chủ động yêu cầu ở hai gian nhà kề, muội tử họ Lưu gọi là Lưu Phương năm nay mười hai tuổi, yêu cầu ở cùng Tử Tình.
Mấy người thương lượng tiền thuê, Lí gia hai gian nhà giữa ra một lượng rưỡi, Lưu gia một lượng, Tử Phúc tám trăm văn, Chu gia bảy trăm văn, ăn tự quản.
Tử Tình thấy mọi người đều vội vàng thu dọn, liền kêu Tử Phúc dẫn nàng ra ngoài mua chút đồ dùng hàng ngày cùng thịt cá rau xanh trước, cũng may đi ra ngoài ngõ nhỏ có chợ, sau khi hai người trở về, Tử Tình nhanh nấu cơm trước, Tử Phúc thu dọn hành lý, chờ bọn người kia đều vội vàng đi ra ngoài mua đồ thì Tử Tình cùng Tử Phúc đã ngồi ở trong phòng ăn.
Dàn xếp xong xuôi, Tử Phúc bắt đầu đọc sách, Tử Tình không có việc gì thì cùng Lưu Phương đến phố xá gần đấy đi dạo, nhìn thấy vật nhỏ mới mẻ nào cũng mua xuống, như là kẹp tóc xinh xinh, hoa tai tinh xảo, tượng gỗ điêu khắc hoặc chạm ngọc.
Ở gần con đường có một hiệu cầm đồ, nhìn thấy một gã nam tử ôm một cái đồng hồ phương tây hùng hùng hổ hổ đi ra, Tử Tình đoán rằng nam tử này muốn cầm cái đồng hồ, giá không được như ý, vì thế Tử Tình chủ động tiến lên bắt chuyện: "Vị đại ca này, ngươi muốn cầm đồng hồ này à?"
"A, ngươi biết đây là đồng hồ để bàn à? Tiểu nhị nơi đó là kẻ mắt chó chỉ biết nhìn người thấp, nói không biết, còn nói cái này không phải vàng không phải bạc, ra giá mười lượng bạc, ta đang cần dùng tiền gấp, không thì cầm nó làm gì?" Nam tử tức giận.
"Vậy ngươi tính cầm bao nhiêu ngân lượng mới thích hợp?" Tử Tình hỏi.
"Thấp nhất là hai mươi lượng. Trong nhà ta xảy ra biến cố, nên muốn dùng bạc gấp, bất đắc dĩ mới lấy ra bán, đây là thứ ta tìm được ở chỗ Hải Việt thành, ngươi muốn mua à?"
"Ừ, không biết ngươi muốn bán bao nhiêu ngân lượng?" Tử Tình hỏi tiếp.
"Ngươi muốn mua thật, thì 1 giá thôi, ba mươi lượng bạc, ngươi nhìn này, nó rất mới, không có chút trầy xước nào."
Tử Tình nhận lấy, cẩn thận xem xét, đồng hồ để bàn ước chừng năm mươi cm, mặt trên còn có hữ sốArab c, mặt ngoài mạ vàng, Tử Tình rất là vui sướng, mình luôn luôn không phân biệt nổi thời gian, có nó thì lợi hơn nhiều.
Tử Tình ra ba mươi lượng bạc mua, nên nam tử dạy Tử Tình lên dây cót như thế nào, thấy Tử Tình ra tay hào phóng, hỏi: "Nữ oa, ta còn có thứ tốt nữa, tảng đá xanh lòe lòe tỏa sáng, ngươi nếu muốn mua thì ta bán rẻ cho ngươi. Cũng là mua từ chỗ người nước ngoài."
Tử Tình vừa nghe, phỏng chừng là phỉ thúy, ở đây nàng toàn nhìn thấy bạch ngọc cùng hồng ngọc, còn có mặc ngọc, trước mắt còn chưa có nhìn thấy phỉ thúy, Tử Tình hỏi: "Ngươi có bao nhiêu? Muốn bao nhiêu bạc?"
Biết được đối phương có hai tảng lớn, trong lòng Tử Tình mừng thầm, mà đối phương chỉ cần mười lượng bạc sẽ bán cho nàng, Tử Tình đều muốn đi theo hắn về nhà hắn lấy, Lưu Phương giữ nàng lại, Tử Tình cũng là người cơ trí, liền cùng người nọ hẹn một lúc lâu sau tái kiến.
Tử Tình vội vàng về nhà, vui rạo rực đem đồng hồ để bàn cho Tử Phúc nhìn, Tử Phúc kinh ngạc hỏi: "Tình Nhi, ngươi gan lớn ghê, cư nhiên bỏ ba mươi lượng bạc mua vật này, mua cái sa lậu (dạng đồng hồ cát thì phải) có tốn bao nhiêu bạc hả? Về nhà cẩn thận nương mắng ngươi tiêu tiền lung tung."
"Ca, cái này rất khác, vừa bài trí, còn thực dụng nữa, sa lậu ta không biết xem, có này ta sẽ biết chuẩn xác thời gian. Ngươi đừng nói nữa, đi theo giúp ta mua thứ này, ta sợ ta ôm không nổi."
Tử Tình không khỏi phân trần, lôi kéo Tử Phúc ra cửa, đến nơi, Tử Tình thấy nam tử vừa rồi đang nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy Tử Tình rất là cao hứng, Tử Tình ngồi xổm trên đất nhìn hai tảng đá màu xanh, lớn bằng dưa hấu.
Tử Tình vuốt vuốt, quả thực yêu thích không buông tay, đời trước luôn luôn thích phỉ thúy, mỗi lần dạo phố nhìn thấy trong tủ kính vòng tay phỉ thúy, bản thân muốn đeo nó lên tay, đáng tiếc mỗi lần đều bị giá của nó làm tan tác, lúc này sẽ không bỏ qua. Tử Tình thống khoái mà lấy ra ngân phiếu mười lượng, Tử Phúc một phen túm lấy Tử Tình đến một bên, hỏi: "Ngươi xác định ngươi muốn dùng mười lượng bạc mua hai tảng đá? Về nhà ta biết nói với nương thế nào hả?"
"Ca, ngươi mặc kệ đi, ngươi thấy ta lãng phí tiền bạc bao giờ chưa? Ngươi yên tâm, nương nơi đó sẽ có ta nói. Về sau ngươi sẽ biết thôi, ta còn ngại ít đây này." Tử Tình không có cách nào giải thích rõ ràng cùng Tử Phúc.
Nói xong, Tử Tình trở về chỗ nam tử, giao cho hắn mười lượng, cũng nói: "Nếu ngươi còn có tảng đá như vậy, hoặc là bằng hữu ngươi có, ta đều nguyện ý mua. Còn có vât nào kì lạ cũng lấy đến cho ta coi, không cần biết là phương tây hay phương đông, chỉ cần mới mẻ hiếm thấy là được. Ngươi muốn tìm ta thì cứ ở nơi này, lâu lâu ta sẽ đi bộ tới đây." Tử Tình cũng thông minh, không có báo cho đối phương biết bản thân ở chỗ nào.
Kia nam tử thấy Tử Tình mua này nọ cực kì thống khoái, lại là người biết hàng, tự nhiên đáp ứng.
Tử Tình tràn đầy vui mừng ôm tảng đá đi theo sau Tử Phúc, thấy một cửa hàng bạc, Tử Tình nhớ tới, gọi Tử Phúc lại, đi vào, hỏi dùng tảng đá như vậy mài vòng tay cùng trâm cài hết bao nhiêu bạc? Chưởng quầy rất là khinh thường nhìn nhìn tảng đá trong tay Tử Tình, nói muốn tiền công mười lượng bạc. Tử Tình nghĩ ngân lượng còn không nhiều lắm, vẫn là về An Châu rồi tính sau, hoàn toàn không nhìn thấy đối phương khinh thường.
Về sau, mấy ngày, Tử Tình làm cơm xong, rỗi rảnh liền chạy ra ngoài, đáng tiếc không thấy người nọ. Tử Tình thất vọng, đành quyết tâm quản lý cơm canh cho Tử Phúc.
Thời tiết Xương Châu nóng hơn An Châu, Tử Phúc không có khẩu vị ăn gì, Tử Tình đành làm những món nhẹ, nhớ tới lão mẹ kiếp trước thường làm bạch trảm kê (không biết món này, òa òa), thử vài thứ lại thành công, cũng thử làm chút rau trộn, như là dưa chuột, rong biển, hoa cúc, Tử Phúc ăn vào không ít, bạn cùng trường của hắn cũng được nhờ.
Bạn cùng trường của Tử Phúc nghe nói Tử Tình dám bỏ ba mươi lượng bạc mua một đồ vật Tây dương, đều ngạc nhiên, Tử Phúc ở trường học luôn luôn làm thấp, bọn họ cho rằng Tăng Tử Phúc có xuất thân nông gia, điều kiện trong nhà thật bình thường, không ngờ lại giàu có, có ánh mắt hai người nhìn về phía Tử Tình không giống lúc đầu. Tử Tình không để trong lòng, an phận làm cơm canh, trừ bỏ ra ngoài mua đồ ăn, đều thêu hoa ngay tại trong nhà, đối với việc bọn họ bắt chuyện đều một mực nhàn nhạt, Tử Phúc quan sát vài lần, mới triệt để yên lòng.
Hơn một tháng nhanh chóng đi qua, Tử Phúc thi xong rồi, nói muốn nửa tháng nữa mới yết bảng, vẫn là về nhà cho rồi. Hai người nhìn trong tay còn thừa hơn năm mươi lượng bạc, quyết định mua ít lễ vật cho người nhà, dù sao đến tỉnh thành không dễ.
Hai người đi đến tiệm vải, Tử Tình nhìn thấy không ít vải giá thấp, vừa hỏi mới biết là kiểu dáng năm cũ, Tử Tình nghĩ dù sao nhà mình ở nông thôn, không gọi là kiểu cũ kiểu mới gì, để tặng người lấy lòng cũng không sai, huống chi giá rất tiện nghi, Tử Tình chọn thật nhiều, làm Tử Phúc hỏi nàng: "Ngươi mua gì mà nhiều thế?"
Tử Tình nghe xong cười, nói: "Từng này vải bông cũng mặc được tầm một năm, trong nhà quần áo bốn mùa quần áo,ai cũng làm hai bộ. Ngươi biết cái gì chứ? Nếu nương đến đây, chỉ mua nhiều chứ không ít hơn ta đâu."
Các loại vải vóc đa dạng, Tử Tình chọn hai mươi xấp, không đến mười lượng bạc, hai người thấy nhiều đồ quá, chỉ có thể đưa về trước. Lại đến cửa hàng bạc mua cho Thẩm thị cùng Hà thị ngân trâm cùng vòng tay kiểu dáng mới mẻ, hết hai lượng bạc, lại mua chút quả vỏ cứng ít nước cùng điểm tâm, Tử Tình còn cố ý đến tạp hoá mua chút xà phòng, bột đánh răng, hai người ôm một đống lớn trở về, ai ngờ đột nhiên có người kêu: "Tiểu muội muội, tiểu muội muội, tiểu muội muội mua tảng đá, chờ một chút." Tử Tình nhìn lại, không chính là nam tử bán phỉ thúy sao?
Nam tử kia thở hổn hển chạy tới: "Tiểu muội muội, thật đúng là khó tìm ngươi mà, ta tìm ngươi hơn nửa tháng , mỗi ngày đều đến đây chờ, trong tay bằng hữu ta còn có hai tảng đá, không khác của ta là mấy, ngươi muốn không?"
"Muốn chứ, ngươi mang đến không? Chúng ta cũng đang định ngày mai về nhà, thật đúng là khéo." Tử Tình rất kinh hỉ.
"Nó nặng thế, làm sao ta có thể mỗi ngày ôm ra, ngươi chờ tý, nửa canh giờ sau ta sẽ đến."
Vừa vặn hai người Tử Phúc Tử Tình cũng cần đem đồ trở về, hai người hẹn nửa canh giờ sau sẽ gặp.
Mua xong tảng đá, Tử Phúc thấy đồ đạc nhiều, liền mướn chiếc xe ngựa, Tử Tình cảm thấy lần này đến tỉnh thành thật sự đáng giá, một đường đều cười hì hì, cũng không cảm thấy đường sá xóc nảy.
Ngày thứ hai, cả bọn chuẩn bị xong, ăn vài miếng điểm tâm, không có trì hoãn nữa mà tiếp tục lên đường, đi hơn nửa canh giờ, mới đến cửa thành cao cao, Tử Tình xốc lên mành xe cửa sổ trên xe ngựa nhỏ, thấy cửa thành đề hai chữ to đùng "Xương Châu ", vào thành, ngã tư đường còn rộng mở và phồn hoa hơn An Châu, hai xe ngựa có thể chạy song song. Nhà lầu cũng nhiều, nhưng cao nhất cũng chỉ có ba tầng, phần lớn là hai tầng, trên đường có rất ít thiếu nữ cập kê, chỉ có một ít nữ oa cùng mấy tuổi phụ nữ lớn tuổi, nói vậy tiểu thư thành phố lớn chắc luôn nuôi ở khuê phòng. Tử Tình đang mơ mộng, Tử Phúc vốn định xoa đầu muội muội, phát hiện có người ngoài, đành phải gõ đầu nàng cái chóc: "Đến nơi rồi mà con suy nghĩ cái gì nữa?"
Tử Tình đi xuống xe, thấy được một cái sân, nguyên lai bạn cùng trườn của Tử Phúc họ Lí, gia cảnh coi như giàu có, phụ thân hắn nhờ người thuê phọng trọ ở đây trước rồi, bởi vì nhà tốt, cách trường thi gần, hàng năm đều có thí sinh đi thi giành nhau mà thuê, nên tiền thuê tự nhiên không tiện nghi, không đến hai tháng mà hết tận 4 lượng bạc.
Nhà giữa chỉ có 4 phòng ở, cũng may có hai gian nhà kề, bốn người mỗi người đều dẫn theo người nhà đến, Lí gia là tùy tùng cùng phụ thân, mặt khác cũng có một nhà họ Lưu dẫn theo muội muội, còn có một nhà họ Chu là phụ thân đi theo, Tử Phúc thấy người nhiều, nhà giữa không đủ để ở, liền chủ động yêu cầu ở hai gian nhà kề, muội tử họ Lưu gọi là Lưu Phương năm nay mười hai tuổi, yêu cầu ở cùng Tử Tình.
Mấy người thương lượng tiền thuê, Lí gia hai gian nhà giữa ra một lượng rưỡi, Lưu gia một lượng, Tử Phúc tám trăm văn, Chu gia bảy trăm văn, ăn tự quản.
Tử Tình thấy mọi người đều vội vàng thu dọn, liền kêu Tử Phúc dẫn nàng ra ngoài mua chút đồ dùng hàng ngày cùng thịt cá rau xanh trước, cũng may đi ra ngoài ngõ nhỏ có chợ, sau khi hai người trở về, Tử Tình nhanh nấu cơm trước, Tử Phúc thu dọn hành lý, chờ bọn người kia đều vội vàng đi ra ngoài mua đồ thì Tử Tình cùng Tử Phúc đã ngồi ở trong phòng ăn.
Dàn xếp xong xuôi, Tử Phúc bắt đầu đọc sách, Tử Tình không có việc gì thì cùng Lưu Phương đến phố xá gần đấy đi dạo, nhìn thấy vật nhỏ mới mẻ nào cũng mua xuống, như là kẹp tóc xinh xinh, hoa tai tinh xảo, tượng gỗ điêu khắc hoặc chạm ngọc.
Ở gần con đường có một hiệu cầm đồ, nhìn thấy một gã nam tử ôm một cái đồng hồ phương tây hùng hùng hổ hổ đi ra, Tử Tình đoán rằng nam tử này muốn cầm cái đồng hồ, giá không được như ý, vì thế Tử Tình chủ động tiến lên bắt chuyện: "Vị đại ca này, ngươi muốn cầm đồng hồ này à?"
"A, ngươi biết đây là đồng hồ để bàn à? Tiểu nhị nơi đó là kẻ mắt chó chỉ biết nhìn người thấp, nói không biết, còn nói cái này không phải vàng không phải bạc, ra giá mười lượng bạc, ta đang cần dùng tiền gấp, không thì cầm nó làm gì?" Nam tử tức giận.
"Vậy ngươi tính cầm bao nhiêu ngân lượng mới thích hợp?" Tử Tình hỏi.
"Thấp nhất là hai mươi lượng. Trong nhà ta xảy ra biến cố, nên muốn dùng bạc gấp, bất đắc dĩ mới lấy ra bán, đây là thứ ta tìm được ở chỗ Hải Việt thành, ngươi muốn mua à?"
"Ừ, không biết ngươi muốn bán bao nhiêu ngân lượng?" Tử Tình hỏi tiếp.
"Ngươi muốn mua thật, thì 1 giá thôi, ba mươi lượng bạc, ngươi nhìn này, nó rất mới, không có chút trầy xước nào."
Tử Tình nhận lấy, cẩn thận xem xét, đồng hồ để bàn ước chừng năm mươi cm, mặt trên còn có hữ sốArab c, mặt ngoài mạ vàng, Tử Tình rất là vui sướng, mình luôn luôn không phân biệt nổi thời gian, có nó thì lợi hơn nhiều.
Tử Tình ra ba mươi lượng bạc mua, nên nam tử dạy Tử Tình lên dây cót như thế nào, thấy Tử Tình ra tay hào phóng, hỏi: "Nữ oa, ta còn có thứ tốt nữa, tảng đá xanh lòe lòe tỏa sáng, ngươi nếu muốn mua thì ta bán rẻ cho ngươi. Cũng là mua từ chỗ người nước ngoài."
Tử Tình vừa nghe, phỏng chừng là phỉ thúy, ở đây nàng toàn nhìn thấy bạch ngọc cùng hồng ngọc, còn có mặc ngọc, trước mắt còn chưa có nhìn thấy phỉ thúy, Tử Tình hỏi: "Ngươi có bao nhiêu? Muốn bao nhiêu bạc?"
Biết được đối phương có hai tảng lớn, trong lòng Tử Tình mừng thầm, mà đối phương chỉ cần mười lượng bạc sẽ bán cho nàng, Tử Tình đều muốn đi theo hắn về nhà hắn lấy, Lưu Phương giữ nàng lại, Tử Tình cũng là người cơ trí, liền cùng người nọ hẹn một lúc lâu sau tái kiến.
Tử Tình vội vàng về nhà, vui rạo rực đem đồng hồ để bàn cho Tử Phúc nhìn, Tử Phúc kinh ngạc hỏi: "Tình Nhi, ngươi gan lớn ghê, cư nhiên bỏ ba mươi lượng bạc mua vật này, mua cái sa lậu (dạng đồng hồ cát thì phải) có tốn bao nhiêu bạc hả? Về nhà cẩn thận nương mắng ngươi tiêu tiền lung tung."
"Ca, cái này rất khác, vừa bài trí, còn thực dụng nữa, sa lậu ta không biết xem, có này ta sẽ biết chuẩn xác thời gian. Ngươi đừng nói nữa, đi theo giúp ta mua thứ này, ta sợ ta ôm không nổi."
Tử Tình không khỏi phân trần, lôi kéo Tử Phúc ra cửa, đến nơi, Tử Tình thấy nam tử vừa rồi đang nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy Tử Tình rất là cao hứng, Tử Tình ngồi xổm trên đất nhìn hai tảng đá màu xanh, lớn bằng dưa hấu.
Tử Tình vuốt vuốt, quả thực yêu thích không buông tay, đời trước luôn luôn thích phỉ thúy, mỗi lần dạo phố nhìn thấy trong tủ kính vòng tay phỉ thúy, bản thân muốn đeo nó lên tay, đáng tiếc mỗi lần đều bị giá của nó làm tan tác, lúc này sẽ không bỏ qua. Tử Tình thống khoái mà lấy ra ngân phiếu mười lượng, Tử Phúc một phen túm lấy Tử Tình đến một bên, hỏi: "Ngươi xác định ngươi muốn dùng mười lượng bạc mua hai tảng đá? Về nhà ta biết nói với nương thế nào hả?"
"Ca, ngươi mặc kệ đi, ngươi thấy ta lãng phí tiền bạc bao giờ chưa? Ngươi yên tâm, nương nơi đó sẽ có ta nói. Về sau ngươi sẽ biết thôi, ta còn ngại ít đây này." Tử Tình không có cách nào giải thích rõ ràng cùng Tử Phúc.
Nói xong, Tử Tình trở về chỗ nam tử, giao cho hắn mười lượng, cũng nói: "Nếu ngươi còn có tảng đá như vậy, hoặc là bằng hữu ngươi có, ta đều nguyện ý mua. Còn có vât nào kì lạ cũng lấy đến cho ta coi, không cần biết là phương tây hay phương đông, chỉ cần mới mẻ hiếm thấy là được. Ngươi muốn tìm ta thì cứ ở nơi này, lâu lâu ta sẽ đi bộ tới đây." Tử Tình cũng thông minh, không có báo cho đối phương biết bản thân ở chỗ nào.
Kia nam tử thấy Tử Tình mua này nọ cực kì thống khoái, lại là người biết hàng, tự nhiên đáp ứng.
Tử Tình tràn đầy vui mừng ôm tảng đá đi theo sau Tử Phúc, thấy một cửa hàng bạc, Tử Tình nhớ tới, gọi Tử Phúc lại, đi vào, hỏi dùng tảng đá như vậy mài vòng tay cùng trâm cài hết bao nhiêu bạc? Chưởng quầy rất là khinh thường nhìn nhìn tảng đá trong tay Tử Tình, nói muốn tiền công mười lượng bạc. Tử Tình nghĩ ngân lượng còn không nhiều lắm, vẫn là về An Châu rồi tính sau, hoàn toàn không nhìn thấy đối phương khinh thường.
Về sau, mấy ngày, Tử Tình làm cơm xong, rỗi rảnh liền chạy ra ngoài, đáng tiếc không thấy người nọ. Tử Tình thất vọng, đành quyết tâm quản lý cơm canh cho Tử Phúc.
Thời tiết Xương Châu nóng hơn An Châu, Tử Phúc không có khẩu vị ăn gì, Tử Tình đành làm những món nhẹ, nhớ tới lão mẹ kiếp trước thường làm bạch trảm kê (không biết món này, òa òa), thử vài thứ lại thành công, cũng thử làm chút rau trộn, như là dưa chuột, rong biển, hoa cúc, Tử Phúc ăn vào không ít, bạn cùng trường của hắn cũng được nhờ.
Bạn cùng trường của Tử Phúc nghe nói Tử Tình dám bỏ ba mươi lượng bạc mua một đồ vật Tây dương, đều ngạc nhiên, Tử Phúc ở trường học luôn luôn làm thấp, bọn họ cho rằng Tăng Tử Phúc có xuất thân nông gia, điều kiện trong nhà thật bình thường, không ngờ lại giàu có, có ánh mắt hai người nhìn về phía Tử Tình không giống lúc đầu. Tử Tình không để trong lòng, an phận làm cơm canh, trừ bỏ ra ngoài mua đồ ăn, đều thêu hoa ngay tại trong nhà, đối với việc bọn họ bắt chuyện đều một mực nhàn nhạt, Tử Phúc quan sát vài lần, mới triệt để yên lòng.
Hơn một tháng nhanh chóng đi qua, Tử Phúc thi xong rồi, nói muốn nửa tháng nữa mới yết bảng, vẫn là về nhà cho rồi. Hai người nhìn trong tay còn thừa hơn năm mươi lượng bạc, quyết định mua ít lễ vật cho người nhà, dù sao đến tỉnh thành không dễ.
Hai người đi đến tiệm vải, Tử Tình nhìn thấy không ít vải giá thấp, vừa hỏi mới biết là kiểu dáng năm cũ, Tử Tình nghĩ dù sao nhà mình ở nông thôn, không gọi là kiểu cũ kiểu mới gì, để tặng người lấy lòng cũng không sai, huống chi giá rất tiện nghi, Tử Tình chọn thật nhiều, làm Tử Phúc hỏi nàng: "Ngươi mua gì mà nhiều thế?"
Tử Tình nghe xong cười, nói: "Từng này vải bông cũng mặc được tầm một năm, trong nhà quần áo bốn mùa quần áo,ai cũng làm hai bộ. Ngươi biết cái gì chứ? Nếu nương đến đây, chỉ mua nhiều chứ không ít hơn ta đâu."
Các loại vải vóc đa dạng, Tử Tình chọn hai mươi xấp, không đến mười lượng bạc, hai người thấy nhiều đồ quá, chỉ có thể đưa về trước. Lại đến cửa hàng bạc mua cho Thẩm thị cùng Hà thị ngân trâm cùng vòng tay kiểu dáng mới mẻ, hết hai lượng bạc, lại mua chút quả vỏ cứng ít nước cùng điểm tâm, Tử Tình còn cố ý đến tạp hoá mua chút xà phòng, bột đánh răng, hai người ôm một đống lớn trở về, ai ngờ đột nhiên có người kêu: "Tiểu muội muội, tiểu muội muội, tiểu muội muội mua tảng đá, chờ một chút." Tử Tình nhìn lại, không chính là nam tử bán phỉ thúy sao?
Nam tử kia thở hổn hển chạy tới: "Tiểu muội muội, thật đúng là khó tìm ngươi mà, ta tìm ngươi hơn nửa tháng , mỗi ngày đều đến đây chờ, trong tay bằng hữu ta còn có hai tảng đá, không khác của ta là mấy, ngươi muốn không?"
"Muốn chứ, ngươi mang đến không? Chúng ta cũng đang định ngày mai về nhà, thật đúng là khéo." Tử Tình rất kinh hỉ.
"Nó nặng thế, làm sao ta có thể mỗi ngày ôm ra, ngươi chờ tý, nửa canh giờ sau ta sẽ đến."
Vừa vặn hai người Tử Phúc Tử Tình cũng cần đem đồ trở về, hai người hẹn nửa canh giờ sau sẽ gặp.
Mua xong tảng đá, Tử Phúc thấy đồ đạc nhiều, liền mướn chiếc xe ngựa, Tử Tình cảm thấy lần này đến tỉnh thành thật sự đáng giá, một đường đều cười hì hì, cũng không cảm thấy đường sá xóc nảy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro