Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Yên Nhiên chúc tết
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
2024-01-18 18:22:32
Mặt mũi Yên Nhiên là đã trở lại, nhưng là hứng thú của mấy người Lí Hãn đối với loại vấn đề này rất lớn rồi, cho đến khi moi hết những vấn đề từ trong bụng Yên Nhiên ra, mọi người cũng cười đủ rồi mới thôi, càng kiên định ý nghĩ muốn lừa Yên Nhiên thường xuyên vào cung của Lí Hãn, đứa nhỏ thú vị như vậy, thật đúng là hiếm thấy, đến cả Lí Hãn cũng muốn ôm vào trong ngực hôn mấy cái, đương nhiên, chỉ là nghĩ mà thôi.
Thời khắc ấm áp như vậy, ở trong cung này mà nói, thật sự là khó có được, ngay cả Lí Hãn cũng không nỡ rời đi, nói là muốn chơi cờ vây với Yên Nhiên, cờ vây là Yên Nhiên học với Lí Dực, ở trong đám bạn cùng lứa tuổi coi như tốt, nhưng là đấu cờ cùng Lí Hãn, kém không phải là một điểm nửa điểm. Nhưng là trình độ cờ năm quân của nàng không thấp, còn có trình độ cờ nhảy cũng không thấp, mắt chuyển một cái, bèn lại cười nói: "Thúc thúc, chúng ta chơi cờ năm quân đi, cờ năm quân đơn giản, thời gian dùng cũng ngắn, một tí là có thể nhìn ra thắng thua."
Lí Hãn đâu có từng nghe qua cờ năm quân gì, mang bàn cờ lên, thấy Lí Dực cùng Yên Nhiên chơi một ván trước, cảm thấy cũng là đơn giản thú vị, liền đánh với Yên Nhiên, sau khi liên tiếp thua ba ván, Lí Hãn tìm ra quy luật, một tiểu hài tử như Yên Nhiên tất nhiên không phải là đối thủ nữa rồi, liền có chút hưng trí thiêu thiếu, lại nói thời gian cũng đã muộn, đứa nhỏ cũng buồn ngủ rồi, Lí Hãn mới lưu luyến rời đi.
Tử Tình đâu có biết những chuyện này, một đêm này, cùng Lâm Khang Bình cũng là trở mình trằn trọc ở trên kháng, xem ra, vận mệnh của Yên Nhiên chỉ sợ là khó có thể thay đổi. Nghĩ vậy, Tử Tình oán giận nói: "Nếu biết như vậy, không bằng hồi đó chúng ta sinh thêm một nữ nhi nữa, tốt xấu gì còn có thể có một đứa ở bên người."
Lâm Khang Bình nghe xong cười nói: "Thật sự? Không bằng ta đi tìm đại phu hỏi một chút thử xem."
"Thôi đi, ta đã ba mươi rồi, có năm đứa này là đủ rồi, không giày vò nữa."
"Cũng phải, sinh nữa còn không biết tiện nghi ai." Lâm Khang Bình nghĩ tới La Trì cùng Văn Tam, vẫn luôn đang mơ ước nữ nhi nhà hắn.
Tử Tình vừa nghe lời này, phì cười, nghĩ tới một chuyện cười, nói: "Ta kể cho ngươi một chuyện cười, nói cũng là một nhà gả nữ nhi, buổi tối, đến lúc động phòng hoa chúc, người làm cha liên tục than thở, người làm nương liền hỏi ‘đang êm đẹp không ngủ được than thở cái gì? Nữ nhi cũng xuất giá rồi, nhà chồng cùng phu tế cũng không tệ, ngươi còn có cái gì chưa thỏa mãn?, người cha nói: ‘ta chỉ là đau lòng nữ nhi tốt ta không công nuôi mười mấy năm đêm nay sắp bị tiểu tử kia đạp hư rồi. , "
Lâm Khang Bình nghe xong cười nói: "Chẳng phải là như vậy, vừa nghĩ đã không phục."
Tử Tình nhéo mặt hắn hỏi: "Hồi đó khi ta gả cho ngươi, cha ta chỉ sợ cũng nghĩ như vậy đó."
Lâm Khang Bình bật cười khanh khách: "Vậy lúc đó nương cũng là hỏi như vậy?"
"Không phải, nàng nói là, ‘nếu hắn không chịu đạp hư nữ nhi bảo bối của ngươi, chỉ sợ ngươi càng phải thở dài rồi. , "
Lâm Khang Bình nghe xong hiểu ra, ôm đầu Tử Tình cười to, kéo vạt áo Tử Tình mở ra, Tử Tình hất tay hắn, gắt giọng: "Không được đạp hư ta."
"Vì không để cho cha nương ta thở dài, ngươi liền theo đi." Lâm Khang Bình cười nói, tay đã tiến vào trong áo lót của Tử Tình.
Ngày hôm sau, sau bữa điểm tâm, Lí Dực mới đưa Yên Nhiên về, Lâm Khang Bình bế nữ nhi bảo bối của mình, nghĩ tới chuyện cười của Tử Tình tối hôm qua, ánh mắt nhìn Lí Dực có vài phần phức tạp.
Lí Dực vẫn luôn không thân thiết với Lâm Khang Bình, lôi kéo Tử Tình nói giỡn, vừa vặn lúc này, mấy đứa Vĩnh Huyên tìm đến chơi cùng Yên Nhiên, Lí Dực liền đi tìm mấy đứa Thư Ngạn.
Bận hết công việc của Tiểu Phấn Tiểu Lục, không đến mấy ngày, cũng đã đến cuối năm rồi, cơm tất niên năm nay, vẫn là ăn ở nhà Tử Phúc, tuy rằng Lâm Khang Bình và Tử Hỉ đã bình an trở về, nhưng là thiếu Thư Duệ và Vĩnh Tùng cùng với Vĩnh Liên đã xuất giá, vẫn là cảm giác có chút không được hoàn mỹ.
Chẳng qua, nhìn con cháu đầy sảnh đường trước mắt, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị vẫn là tương đối vui mừng.
Rượu qua ba tuần, Thẩm thị liên tiếp nhìn quanh ra bên ngoài, lẩm bà lẩm bẩm: "Giờ này những năm trước, trong cung đã ban thưởng tiệc rượu rồi, năm nay chẳng lẽ là thấy Tiểu Tứ đã trở lại, hủy bỏ hay sao?"
Lưu thị nghe xong cũng nói: "Ta cũng đang nghĩ đến cái này, không dám hỏi ra."
Tử Tình nghe xong thầm nghĩ, Hoàng đế này thật đúng là đủ keo kiệt, một bữa cơm mà thôi. Mình cho Lí Dực bao nhiêu thứ tốt, Yên Nhiên tiến cung một chuyến, cũng chỉ ban cho một thanh ngọc như ý, một hộp cung hoa, còn không nặng bằng quà tết Tiểu Dực cho Tử Tình hàng năm.
Chẳng qua ngọc như ý này cực kỳ tinh xảo khéo léo, mới chỉ dài tầm ba tấc, vừa thấy chính là ngọc Dương Chi thượng phẩm, khắc là bốn năm tiểu hài tử chơi đùa, hoặc nằm hoặc ngửa, thần thái khác nhau, đỉnh đầu là hai đứa trẻ con nâng một quả đào to, Tử Tình đúng là cực kỳ thích, nào có biết rằng ngọc như ý này là Hoàng đế cầm ở trong tay thưởng thức hàng năm, theo hắn nhiều năm, há là tiền tài có thể so sánh?
Tử Hỉ nghe xong hỏi: "Lúc ta không ở nhà, lễ mừng năm mới Hoàng thượng sẽ ban thưởng tiệc rượu?"
Thẩm thị vừa kể lại chuyện hai năm này, Tử Hỉ nhất thời kích động, nói: "Hoàng thượng cũng quá keo kiệt rồi, không biết ta còn muốn nếm thử sao?"
Tử Tình vội nói: "Lời này, nói đến trong tâm khảm ta rồi. Lần sau ngươi có cơ hội tiến cung hỏi hắn một chút."
Tăng Thụy Tường nghe xong quát: "Một đám không biết giữ mồm giữ miệng, lời này cũng là các ngươi có thể nói?"
"Dạ biết, cha, chẳng qua là một câu nói đùa ở nhà thôi." Tử Hỉ vội chặn lại lời Tăng Thụy Tường, bằng không, Tăng Thụy Tường còn có thể tiếp tục dạy dỗ.
Lúc này, ở trong cung đang cử hành gia yến, Lí Hãn đột nhiên hắt xì hai cái, thái giám bên cạnh đang muốn tuyên ngự y, Lí Dực cười nói: "Phụ hoàng là có người nhắc tới ngươi rồi."
Đây là vấn đề Yên Nhiên từng hỏi bọn họ, hắt xì một cái là có người nhớ hắt xì hai cái có người nhắc tới, hắt xì ba cái chính là cảm mạo rồi.
"Trẫm hôm nay có việc gì cần phải làm mà không có làm sao?" Lí Hãn cũng khó có được nổi tâm tư nói đùa cùng bọn nhỏ.
"Không bằng hôm nay phụ hoàng cũng giống như dân gian, tự mình cho chúng ta một cái hồng bao, nói vài câu may mắn." Lí Dực đề nghị nói, hàng năm hắn chúc tết cho Tử Tình, Tử Tình trừ cho hắn một cái hồng bao ra, còn có thể cho hai câu lời hay, xoa xoa đầu của hắn nữa.
Hoàng cung cũng có hồng bao, chẳng qua là bọn thái giám giúp đỡ Hoàng đế chuẩn bị, mồng một đầu năm phát tới trong tay mọi ngươi, có thời kì còn có cho các vương công đại thần, Hoàng thượng nào sẽ đi quản những việc nhỏ này.
Lời này trái lại nhắc nhở Lí Hãn, nghĩ tới Tăng Tử Tình, liền nghĩ tới Tăng gia, hỏi thái giám bên người: "Năm nay có ban thưởng ngự yến cho Tăng gia hay không?"
Thái giám khom người trả lời: "Hoàng thượng trước đây đã dặn, chờ Thám Hoa Lang về nhà là không cần thưởng yến rồi."
"Sẽ không phải là bọn họ ở nhà mắng ta keo kiệt bủn xỉn chứ?" Lí Hãn thầm nghĩ trong lòng, dựa theo cá tính của Tử Tình, là rất có khả năng, nhớ đến vẻ giận dữ của Tử Tình khi chất vấn hắn trong thiên hạ, mạng ai đáng giá hơn, cùng với ảo não khi nghe xong hắn trả lời, hắn không nhịn được khẽ cười cười.
"Ngự thiện phòng chuẩn bị một bàn tịch yến thượng đẳng, lập tức phái người đưa đến Tăng gia." Lí Hãn phân phó nói.
Lúc Ngự yến đến, người Tăng gia đã thu dọn xong bàn ăn rồi, cả nhà vây quanh Tăng Thụy Tường Thẩm thị đón giao thừa nói đùa, đột nhiên đám thái giám truyền một bàn tiệc rượu tới đây, mọi người còn có chút ù ù cạc cạc.
Tử Hỉ cười nói: "Chẳng lẽ là hoàng thượng nghe được thanh âm của chúng ta, ban thưởng cho một bàn ăn khuya tới đây."
"Ừ đúng là ăn khuya, buổi tối cũng bớt việc rồi." Lưu thị cũng cười nói.
"Nhưng là, ta vẫn là muốn ăn canh gà củ cải của chúng ta, trong nhà không phải là có cải củ từ quê đưa tới sao? Hay là dùng cái kia đi." Tử Phúc nói, hắn ăn ngự yến hai năm, cũng chỉ như thế, đâu có mùi vị ngon như đồ của quê mình, chẳng qua, lời này, hắn là vạn lần không dám nói ra.
Bởi vì không có người ngoài ở đây, Lưu thị liếc hắn một cái, cười nói: "Ngươi ấy à, cũng quá làm kiêu rồi, ngự yến trong cung này còn kém mấy cây củ cải hay sao?"
"Buổi tối khuya, trừ thịt vẫn là thịt, vẫn là muốn ăn nhẹ một chút." Tử Phúc vừa dứt lời, mấy người Tử Lộc cũng vội gật đầu phụ họa.
Tử Tình cùng nói đùa một hồi, rồi trở về nhà mình, dù sao đón giao thừa, là phải trông ở tòa nhà của Lâm gia.
Bởi vì Thư Duệ không ở bên cạnh, Thư Ngạn liền ở cùng Tử Tình và Lâm Khang Bình mãi cho đến đúng giờ tý mới lên kháng. Tử Tình nghe tiếng pháo bùm bùm từ xa xa truyền đến, phảng phất như thấy lịch năm lại lật một tờ, cười nói với Lâm Khang Bình: "Năm nay ta cũng ba mươi rồi, nhìn bọn nhỏ cả đám đều lớn như vậy rồi, sao cảm thấy mình vẫn chưa già nhỉ?"
"Chỉ giáo cho?" Lâm Khang Bình vuốt mặt Tử Tình hỏi.
"Chính là người ngoài cảm thấy ba mươi tuổi, hẳn là không nhỏ rồi, mà trong lòng ta cảm thấy, ta còn chưa có sống được mấy năm làm sao đã đến ba mươi rồi, thời gian trôi qua quá nhanh, tuổi tâm lý của ta còn chưa có trưởng thành, tóm lại một câu, bản thân ta cảm thấy ta vẫn mười tám đấy." Tử Tình cũng không biết nên giải thích như thế nào cho rõ ràng.
"Ừm, không phải là mười tám, là mười sáu." Lâm Khang Bình cười nói, mười sáu là số tuổi Tử Tình thành thân với hắn, Lâm Khang Bình từng nói, Tử Tình vĩnh viễn là tân nương của hắn.
Ngày hôm sau là mùng một đầu năm, những năm trước Tử Tình chỉ trốn ở trong nhà, năm nay có Lâm Khang Bình ở đây, người một nhà liền ra ngoài xem biểu diễn phong tục dân tục trên phố, chơi một vòng lớn, Tử Tình nhìn vẻ mặt hưng phấn của bọn nhỏ, thầm có chút xót xa, hai năm kia, có chút bạc đãi bọn nhỏ rồi. Khó trách nói trong quá trình trưởng thành, tác dụng của phụ thân cũng là không thể thay thế.
Buổi chiều giờ Thân, người một nhà mới dẹp đường hồi phủ, Tử Tình không dự đoán được, trong nhà còn có thể có khách quan trọng.
La Trì thấy Lâm Khang Bình bế Yên Nhiên vào cửa, liền cười nói: "Vật nhỏ này nhìn thật đúng bảo bối, nào nào, thúc thúc bế cái, chúc tết cho thúc thúc, thúc thúc cho ngươi thứ tốt."
Yên Nhiên gần đây trở nên tham tiền rồi, vừa nghe còn có thứ tốt, liền hai tay hợp lại ôm quyền, nói: "Chúc La thúc thúc thuận buồm xuôi gió, song hỷ lâm môn, tam dương khai thái, bốn mùa bình an, ngũ phúc lâm môn, lục lục đại thuận, thất tinh cao chiếu, bát phương đến tài, cửu cửu đồng tâm, thập toàn thập mỹ, trăm sự hanh thông, ngàn sự cát tường, vạn sự như ý, cuối cùng một câu, hồng bao lấy ra."
"Cái miệng nhỏ nhắn này, mở ra, nghe thật đúng là giòn giã, dễ nghe." La Trì cười nói.
Văn Tam ở một bên nói: "Bớt qua chuyện, mau mau đưa hồng bao cho đứa nhỏ người ta."
La Trì sờ soạng trên người nửa ngày, thật đúng là không mang hồng bao, định cởi hầu bao trên người xuống, Yên Nhiên quay đầu vẻ mặt ghét bỏ, nói: "Muốn ngọc bội."
Nàng còn nhớ ngọc bội Lí Dực cởi của Chung Thiếu Bân đưa cho nàng, sau này lại cho Thư Ngọc, liền biết ngọc bội đáng tiền hơn hầu bao nhiều, từ sau khi biết Thư Ngọc cóp tiền, nha đầu này cũng thích cóp tiền rồi.
Văn Sơn nghe xong ha ha cười nói: "Cho ngọc bội, thống khoái chút đi, không được chơi xấu."
"Ngọc bội cũng được, chẳng qua, ngọc bội này cũng không thể lấy không, là lễ vật đính hôn." La Trì cũng không phải là một người dễ dàng chịu thiệt.
Thời khắc ấm áp như vậy, ở trong cung này mà nói, thật sự là khó có được, ngay cả Lí Hãn cũng không nỡ rời đi, nói là muốn chơi cờ vây với Yên Nhiên, cờ vây là Yên Nhiên học với Lí Dực, ở trong đám bạn cùng lứa tuổi coi như tốt, nhưng là đấu cờ cùng Lí Hãn, kém không phải là một điểm nửa điểm. Nhưng là trình độ cờ năm quân của nàng không thấp, còn có trình độ cờ nhảy cũng không thấp, mắt chuyển một cái, bèn lại cười nói: "Thúc thúc, chúng ta chơi cờ năm quân đi, cờ năm quân đơn giản, thời gian dùng cũng ngắn, một tí là có thể nhìn ra thắng thua."
Lí Hãn đâu có từng nghe qua cờ năm quân gì, mang bàn cờ lên, thấy Lí Dực cùng Yên Nhiên chơi một ván trước, cảm thấy cũng là đơn giản thú vị, liền đánh với Yên Nhiên, sau khi liên tiếp thua ba ván, Lí Hãn tìm ra quy luật, một tiểu hài tử như Yên Nhiên tất nhiên không phải là đối thủ nữa rồi, liền có chút hưng trí thiêu thiếu, lại nói thời gian cũng đã muộn, đứa nhỏ cũng buồn ngủ rồi, Lí Hãn mới lưu luyến rời đi.
Tử Tình đâu có biết những chuyện này, một đêm này, cùng Lâm Khang Bình cũng là trở mình trằn trọc ở trên kháng, xem ra, vận mệnh của Yên Nhiên chỉ sợ là khó có thể thay đổi. Nghĩ vậy, Tử Tình oán giận nói: "Nếu biết như vậy, không bằng hồi đó chúng ta sinh thêm một nữ nhi nữa, tốt xấu gì còn có thể có một đứa ở bên người."
Lâm Khang Bình nghe xong cười nói: "Thật sự? Không bằng ta đi tìm đại phu hỏi một chút thử xem."
"Thôi đi, ta đã ba mươi rồi, có năm đứa này là đủ rồi, không giày vò nữa."
"Cũng phải, sinh nữa còn không biết tiện nghi ai." Lâm Khang Bình nghĩ tới La Trì cùng Văn Tam, vẫn luôn đang mơ ước nữ nhi nhà hắn.
Tử Tình vừa nghe lời này, phì cười, nghĩ tới một chuyện cười, nói: "Ta kể cho ngươi một chuyện cười, nói cũng là một nhà gả nữ nhi, buổi tối, đến lúc động phòng hoa chúc, người làm cha liên tục than thở, người làm nương liền hỏi ‘đang êm đẹp không ngủ được than thở cái gì? Nữ nhi cũng xuất giá rồi, nhà chồng cùng phu tế cũng không tệ, ngươi còn có cái gì chưa thỏa mãn?, người cha nói: ‘ta chỉ là đau lòng nữ nhi tốt ta không công nuôi mười mấy năm đêm nay sắp bị tiểu tử kia đạp hư rồi. , "
Lâm Khang Bình nghe xong cười nói: "Chẳng phải là như vậy, vừa nghĩ đã không phục."
Tử Tình nhéo mặt hắn hỏi: "Hồi đó khi ta gả cho ngươi, cha ta chỉ sợ cũng nghĩ như vậy đó."
Lâm Khang Bình bật cười khanh khách: "Vậy lúc đó nương cũng là hỏi như vậy?"
"Không phải, nàng nói là, ‘nếu hắn không chịu đạp hư nữ nhi bảo bối của ngươi, chỉ sợ ngươi càng phải thở dài rồi. , "
Lâm Khang Bình nghe xong hiểu ra, ôm đầu Tử Tình cười to, kéo vạt áo Tử Tình mở ra, Tử Tình hất tay hắn, gắt giọng: "Không được đạp hư ta."
"Vì không để cho cha nương ta thở dài, ngươi liền theo đi." Lâm Khang Bình cười nói, tay đã tiến vào trong áo lót của Tử Tình.
Ngày hôm sau, sau bữa điểm tâm, Lí Dực mới đưa Yên Nhiên về, Lâm Khang Bình bế nữ nhi bảo bối của mình, nghĩ tới chuyện cười của Tử Tình tối hôm qua, ánh mắt nhìn Lí Dực có vài phần phức tạp.
Lí Dực vẫn luôn không thân thiết với Lâm Khang Bình, lôi kéo Tử Tình nói giỡn, vừa vặn lúc này, mấy đứa Vĩnh Huyên tìm đến chơi cùng Yên Nhiên, Lí Dực liền đi tìm mấy đứa Thư Ngạn.
Bận hết công việc của Tiểu Phấn Tiểu Lục, không đến mấy ngày, cũng đã đến cuối năm rồi, cơm tất niên năm nay, vẫn là ăn ở nhà Tử Phúc, tuy rằng Lâm Khang Bình và Tử Hỉ đã bình an trở về, nhưng là thiếu Thư Duệ và Vĩnh Tùng cùng với Vĩnh Liên đã xuất giá, vẫn là cảm giác có chút không được hoàn mỹ.
Chẳng qua, nhìn con cháu đầy sảnh đường trước mắt, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị vẫn là tương đối vui mừng.
Rượu qua ba tuần, Thẩm thị liên tiếp nhìn quanh ra bên ngoài, lẩm bà lẩm bẩm: "Giờ này những năm trước, trong cung đã ban thưởng tiệc rượu rồi, năm nay chẳng lẽ là thấy Tiểu Tứ đã trở lại, hủy bỏ hay sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu thị nghe xong cũng nói: "Ta cũng đang nghĩ đến cái này, không dám hỏi ra."
Tử Tình nghe xong thầm nghĩ, Hoàng đế này thật đúng là đủ keo kiệt, một bữa cơm mà thôi. Mình cho Lí Dực bao nhiêu thứ tốt, Yên Nhiên tiến cung một chuyến, cũng chỉ ban cho một thanh ngọc như ý, một hộp cung hoa, còn không nặng bằng quà tết Tiểu Dực cho Tử Tình hàng năm.
Chẳng qua ngọc như ý này cực kỳ tinh xảo khéo léo, mới chỉ dài tầm ba tấc, vừa thấy chính là ngọc Dương Chi thượng phẩm, khắc là bốn năm tiểu hài tử chơi đùa, hoặc nằm hoặc ngửa, thần thái khác nhau, đỉnh đầu là hai đứa trẻ con nâng một quả đào to, Tử Tình đúng là cực kỳ thích, nào có biết rằng ngọc như ý này là Hoàng đế cầm ở trong tay thưởng thức hàng năm, theo hắn nhiều năm, há là tiền tài có thể so sánh?
Tử Hỉ nghe xong hỏi: "Lúc ta không ở nhà, lễ mừng năm mới Hoàng thượng sẽ ban thưởng tiệc rượu?"
Thẩm thị vừa kể lại chuyện hai năm này, Tử Hỉ nhất thời kích động, nói: "Hoàng thượng cũng quá keo kiệt rồi, không biết ta còn muốn nếm thử sao?"
Tử Tình vội nói: "Lời này, nói đến trong tâm khảm ta rồi. Lần sau ngươi có cơ hội tiến cung hỏi hắn một chút."
Tăng Thụy Tường nghe xong quát: "Một đám không biết giữ mồm giữ miệng, lời này cũng là các ngươi có thể nói?"
"Dạ biết, cha, chẳng qua là một câu nói đùa ở nhà thôi." Tử Hỉ vội chặn lại lời Tăng Thụy Tường, bằng không, Tăng Thụy Tường còn có thể tiếp tục dạy dỗ.
Lúc này, ở trong cung đang cử hành gia yến, Lí Hãn đột nhiên hắt xì hai cái, thái giám bên cạnh đang muốn tuyên ngự y, Lí Dực cười nói: "Phụ hoàng là có người nhắc tới ngươi rồi."
Đây là vấn đề Yên Nhiên từng hỏi bọn họ, hắt xì một cái là có người nhớ hắt xì hai cái có người nhắc tới, hắt xì ba cái chính là cảm mạo rồi.
"Trẫm hôm nay có việc gì cần phải làm mà không có làm sao?" Lí Hãn cũng khó có được nổi tâm tư nói đùa cùng bọn nhỏ.
"Không bằng hôm nay phụ hoàng cũng giống như dân gian, tự mình cho chúng ta một cái hồng bao, nói vài câu may mắn." Lí Dực đề nghị nói, hàng năm hắn chúc tết cho Tử Tình, Tử Tình trừ cho hắn một cái hồng bao ra, còn có thể cho hai câu lời hay, xoa xoa đầu của hắn nữa.
Hoàng cung cũng có hồng bao, chẳng qua là bọn thái giám giúp đỡ Hoàng đế chuẩn bị, mồng một đầu năm phát tới trong tay mọi ngươi, có thời kì còn có cho các vương công đại thần, Hoàng thượng nào sẽ đi quản những việc nhỏ này.
Lời này trái lại nhắc nhở Lí Hãn, nghĩ tới Tăng Tử Tình, liền nghĩ tới Tăng gia, hỏi thái giám bên người: "Năm nay có ban thưởng ngự yến cho Tăng gia hay không?"
Thái giám khom người trả lời: "Hoàng thượng trước đây đã dặn, chờ Thám Hoa Lang về nhà là không cần thưởng yến rồi."
"Sẽ không phải là bọn họ ở nhà mắng ta keo kiệt bủn xỉn chứ?" Lí Hãn thầm nghĩ trong lòng, dựa theo cá tính của Tử Tình, là rất có khả năng, nhớ đến vẻ giận dữ của Tử Tình khi chất vấn hắn trong thiên hạ, mạng ai đáng giá hơn, cùng với ảo não khi nghe xong hắn trả lời, hắn không nhịn được khẽ cười cười.
"Ngự thiện phòng chuẩn bị một bàn tịch yến thượng đẳng, lập tức phái người đưa đến Tăng gia." Lí Hãn phân phó nói.
Lúc Ngự yến đến, người Tăng gia đã thu dọn xong bàn ăn rồi, cả nhà vây quanh Tăng Thụy Tường Thẩm thị đón giao thừa nói đùa, đột nhiên đám thái giám truyền một bàn tiệc rượu tới đây, mọi người còn có chút ù ù cạc cạc.
Tử Hỉ cười nói: "Chẳng lẽ là hoàng thượng nghe được thanh âm của chúng ta, ban thưởng cho một bàn ăn khuya tới đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừ đúng là ăn khuya, buổi tối cũng bớt việc rồi." Lưu thị cũng cười nói.
"Nhưng là, ta vẫn là muốn ăn canh gà củ cải của chúng ta, trong nhà không phải là có cải củ từ quê đưa tới sao? Hay là dùng cái kia đi." Tử Phúc nói, hắn ăn ngự yến hai năm, cũng chỉ như thế, đâu có mùi vị ngon như đồ của quê mình, chẳng qua, lời này, hắn là vạn lần không dám nói ra.
Bởi vì không có người ngoài ở đây, Lưu thị liếc hắn một cái, cười nói: "Ngươi ấy à, cũng quá làm kiêu rồi, ngự yến trong cung này còn kém mấy cây củ cải hay sao?"
"Buổi tối khuya, trừ thịt vẫn là thịt, vẫn là muốn ăn nhẹ một chút." Tử Phúc vừa dứt lời, mấy người Tử Lộc cũng vội gật đầu phụ họa.
Tử Tình cùng nói đùa một hồi, rồi trở về nhà mình, dù sao đón giao thừa, là phải trông ở tòa nhà của Lâm gia.
Bởi vì Thư Duệ không ở bên cạnh, Thư Ngạn liền ở cùng Tử Tình và Lâm Khang Bình mãi cho đến đúng giờ tý mới lên kháng. Tử Tình nghe tiếng pháo bùm bùm từ xa xa truyền đến, phảng phất như thấy lịch năm lại lật một tờ, cười nói với Lâm Khang Bình: "Năm nay ta cũng ba mươi rồi, nhìn bọn nhỏ cả đám đều lớn như vậy rồi, sao cảm thấy mình vẫn chưa già nhỉ?"
"Chỉ giáo cho?" Lâm Khang Bình vuốt mặt Tử Tình hỏi.
"Chính là người ngoài cảm thấy ba mươi tuổi, hẳn là không nhỏ rồi, mà trong lòng ta cảm thấy, ta còn chưa có sống được mấy năm làm sao đã đến ba mươi rồi, thời gian trôi qua quá nhanh, tuổi tâm lý của ta còn chưa có trưởng thành, tóm lại một câu, bản thân ta cảm thấy ta vẫn mười tám đấy." Tử Tình cũng không biết nên giải thích như thế nào cho rõ ràng.
"Ừm, không phải là mười tám, là mười sáu." Lâm Khang Bình cười nói, mười sáu là số tuổi Tử Tình thành thân với hắn, Lâm Khang Bình từng nói, Tử Tình vĩnh viễn là tân nương của hắn.
Ngày hôm sau là mùng một đầu năm, những năm trước Tử Tình chỉ trốn ở trong nhà, năm nay có Lâm Khang Bình ở đây, người một nhà liền ra ngoài xem biểu diễn phong tục dân tục trên phố, chơi một vòng lớn, Tử Tình nhìn vẻ mặt hưng phấn của bọn nhỏ, thầm có chút xót xa, hai năm kia, có chút bạc đãi bọn nhỏ rồi. Khó trách nói trong quá trình trưởng thành, tác dụng của phụ thân cũng là không thể thay thế.
Buổi chiều giờ Thân, người một nhà mới dẹp đường hồi phủ, Tử Tình không dự đoán được, trong nhà còn có thể có khách quan trọng.
La Trì thấy Lâm Khang Bình bế Yên Nhiên vào cửa, liền cười nói: "Vật nhỏ này nhìn thật đúng bảo bối, nào nào, thúc thúc bế cái, chúc tết cho thúc thúc, thúc thúc cho ngươi thứ tốt."
Yên Nhiên gần đây trở nên tham tiền rồi, vừa nghe còn có thứ tốt, liền hai tay hợp lại ôm quyền, nói: "Chúc La thúc thúc thuận buồm xuôi gió, song hỷ lâm môn, tam dương khai thái, bốn mùa bình an, ngũ phúc lâm môn, lục lục đại thuận, thất tinh cao chiếu, bát phương đến tài, cửu cửu đồng tâm, thập toàn thập mỹ, trăm sự hanh thông, ngàn sự cát tường, vạn sự như ý, cuối cùng một câu, hồng bao lấy ra."
"Cái miệng nhỏ nhắn này, mở ra, nghe thật đúng là giòn giã, dễ nghe." La Trì cười nói.
Văn Tam ở một bên nói: "Bớt qua chuyện, mau mau đưa hồng bao cho đứa nhỏ người ta."
La Trì sờ soạng trên người nửa ngày, thật đúng là không mang hồng bao, định cởi hầu bao trên người xuống, Yên Nhiên quay đầu vẻ mặt ghét bỏ, nói: "Muốn ngọc bội."
Nàng còn nhớ ngọc bội Lí Dực cởi của Chung Thiếu Bân đưa cho nàng, sau này lại cho Thư Ngọc, liền biết ngọc bội đáng tiền hơn hầu bao nhiều, từ sau khi biết Thư Ngọc cóp tiền, nha đầu này cũng thích cóp tiền rồi.
Văn Sơn nghe xong ha ha cười nói: "Cho ngọc bội, thống khoái chút đi, không được chơi xấu."
"Ngọc bội cũng được, chẳng qua, ngọc bội này cũng không thể lấy không, là lễ vật đính hôn." La Trì cũng không phải là một người dễ dàng chịu thiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro