Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học
Chương 28
Ngư Diệu Thanh
2024-08-06 00:01:36
Hôm nay Cố Khanh thức dậy đặc biệt sớm, trên sân thể dục lúc bình thường vốn không có nhiều người, vào giờ này thì chỉ có rải rác vài người chạy bộ.
Cố Khanh tìm chỗ trống chuẩn bị tập luyện thuật luyện thể cơ sở.
Ở trong tình huống này, cho dù không có người nhìn, nhưng vẫn khiến Cố Khanh hơi lúng túng khi làm một số động tác giống như yoga.
Nhưng sau khi bắt chước hình ảnh trong óc làm ra động tác thứ nhất, đầu của Cố Khanh thật sự trống rỗng, bản năng làm từng động tác trong đầu.
Chờ khi Cố Khanh lấy lại tinh thần thì đã làm xong động tác thứ tám.
Cố Khanh phát hiện mình bị mắc kẹt.
Hai tay móc ngược ra sau lưng một trên một dưới đan tay vào nhau, một chân đứng thẳng, chân kia quấn chân trụ như thắt bím tóc.
“Ui da, đau quá trời ơi!”
Cố Khanh khó khăn giải phóng hai tay hai chân, trong lúc ‘cởi trói’ còn có thể nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc.
Cố Khanh chảy mồ hôi ròng ròng tạm nghỉ, phát hiện thể chất của mình đúng là khỏe hơn trước kia một ít. Như động tác mềm dẻo, nếu là lúc trước thì cô khó mà thực hiện được.
Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác hay không, sau khi tập xong tám động tác, Cố Khanh cảm thấy sách ngọc trong đầu hơi lóe sáng, nhưng nó lập tức lại phục hồi như cũ.
Tuy Cố Khanh không biết tiếp tục tập sẽ có tác dụng gì, nhưng chỉ riêng khoảng có thể tăng cường thể chất đủ khiến cô cực kỳ vừa lòng. Cố Khanh thầm nghĩ chờ khi nào kiếm được tiền sẽ thử báo danh lớp tán thủ*, miễn giống như đời trước gặp phải người xấu không có năng lực chống cự.
(*) Võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.
Cố Khanh lấy lại sức, tiện đường đi căn tin mua bữa sáng cho mấy cô gái còn trùm chăn ngủ khét mông trong ký túc xá.
Cố Khanh vào cửa đã nghe giọng lười biếng của Trần Nhất Khả:
“Khanh Khanh, cậu đi đâu sớm vậy?”
Trần Nhất Khả là con nghiện điện thoại, còn nằm trong chăn mà tay đã mân mê di động.
Hách Viện Viện vẫn đang bình yên ngủ.
Thẩm Thần đã xuống giường, đang đánh răng rửa mặt.
Cố Khanh giơ bữa sáng trên tay, nói:
“Mới xuống dưới rèn luyện thân thể, tiện thể mua bữa sáng cho các cậu luôn.”
Trần Nhất Khả đã sớm đói nhưng mà lười bò dậy đi căn tin nháy mắt tinh thần tỉnh táo, nhét di động vào túi áo ngủ, lập tức đi súc miệng.
Cố Khanh cũng thừa dịp hiện tại đi tắm rửa, mới tập có một lát mà mình đầy mồ hôi, còn bài tiết ra chút tạp chất màu xám.
Cô tắm rửa xong, ba người bạn cùng phòng đã ngồi vào chỗ của mình, ăn bữa sáng.
Cố Khanh mua bánh bao thịt kèm tương đậu nổi tiếng trong căn tin, mấy người bạn cùng phòng đều thích ăn.
Hách Viện Viện đang ăn bánh bao thịt, xoe tròn mắt hỏi:
“Mà này Khanh Khanh, sao dạo này cậu hay đi chung với Hướng Vi thế?”
Trần Nhất Khả và Thẩm Thần nghe vậy cũng nhìn qua, họ cũng lấy làm lạ, chẳng qua lúc trước không tìm được cơ hội hỏi ra.
Trầm ngâm một lúc sau, Cố Khanh cảm thấy chuyện của mình không nên giấu kín lừa bạn, hơn nữa cô ở trọ, có cái gì lạ thường chắc chắn sẽ bị các bạn cùng phòng phát hiện, cứ nói dối mãi cũng sẽ là thử thách cho tình bạn.
Thế là Cố Khanh nửa thật nửa giả nói: "Thật ra . . . mấy cậu cũng biết tôi là cô nhi. Lúc nhỏ bên cạnh cô nhi viện có ở một ông mù, là thầy tướng số, tôi học vài chiêu của ông ta. Hướng Vi tìm tôi bởi vì muốn nhờ tính xem hung thủ có phải là Cao Minh hay không.”
Cố Khanh tìm chỗ trống chuẩn bị tập luyện thuật luyện thể cơ sở.
Ở trong tình huống này, cho dù không có người nhìn, nhưng vẫn khiến Cố Khanh hơi lúng túng khi làm một số động tác giống như yoga.
Nhưng sau khi bắt chước hình ảnh trong óc làm ra động tác thứ nhất, đầu của Cố Khanh thật sự trống rỗng, bản năng làm từng động tác trong đầu.
Chờ khi Cố Khanh lấy lại tinh thần thì đã làm xong động tác thứ tám.
Cố Khanh phát hiện mình bị mắc kẹt.
Hai tay móc ngược ra sau lưng một trên một dưới đan tay vào nhau, một chân đứng thẳng, chân kia quấn chân trụ như thắt bím tóc.
“Ui da, đau quá trời ơi!”
Cố Khanh khó khăn giải phóng hai tay hai chân, trong lúc ‘cởi trói’ còn có thể nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc.
Cố Khanh chảy mồ hôi ròng ròng tạm nghỉ, phát hiện thể chất của mình đúng là khỏe hơn trước kia một ít. Như động tác mềm dẻo, nếu là lúc trước thì cô khó mà thực hiện được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác hay không, sau khi tập xong tám động tác, Cố Khanh cảm thấy sách ngọc trong đầu hơi lóe sáng, nhưng nó lập tức lại phục hồi như cũ.
Tuy Cố Khanh không biết tiếp tục tập sẽ có tác dụng gì, nhưng chỉ riêng khoảng có thể tăng cường thể chất đủ khiến cô cực kỳ vừa lòng. Cố Khanh thầm nghĩ chờ khi nào kiếm được tiền sẽ thử báo danh lớp tán thủ*, miễn giống như đời trước gặp phải người xấu không có năng lực chống cự.
(*) Võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.
Cố Khanh lấy lại sức, tiện đường đi căn tin mua bữa sáng cho mấy cô gái còn trùm chăn ngủ khét mông trong ký túc xá.
Cố Khanh vào cửa đã nghe giọng lười biếng của Trần Nhất Khả:
“Khanh Khanh, cậu đi đâu sớm vậy?”
Trần Nhất Khả là con nghiện điện thoại, còn nằm trong chăn mà tay đã mân mê di động.
Hách Viện Viện vẫn đang bình yên ngủ.
Thẩm Thần đã xuống giường, đang đánh răng rửa mặt.
Cố Khanh giơ bữa sáng trên tay, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mới xuống dưới rèn luyện thân thể, tiện thể mua bữa sáng cho các cậu luôn.”
Trần Nhất Khả đã sớm đói nhưng mà lười bò dậy đi căn tin nháy mắt tinh thần tỉnh táo, nhét di động vào túi áo ngủ, lập tức đi súc miệng.
Cố Khanh cũng thừa dịp hiện tại đi tắm rửa, mới tập có một lát mà mình đầy mồ hôi, còn bài tiết ra chút tạp chất màu xám.
Cô tắm rửa xong, ba người bạn cùng phòng đã ngồi vào chỗ của mình, ăn bữa sáng.
Cố Khanh mua bánh bao thịt kèm tương đậu nổi tiếng trong căn tin, mấy người bạn cùng phòng đều thích ăn.
Hách Viện Viện đang ăn bánh bao thịt, xoe tròn mắt hỏi:
“Mà này Khanh Khanh, sao dạo này cậu hay đi chung với Hướng Vi thế?”
Trần Nhất Khả và Thẩm Thần nghe vậy cũng nhìn qua, họ cũng lấy làm lạ, chẳng qua lúc trước không tìm được cơ hội hỏi ra.
Trầm ngâm một lúc sau, Cố Khanh cảm thấy chuyện của mình không nên giấu kín lừa bạn, hơn nữa cô ở trọ, có cái gì lạ thường chắc chắn sẽ bị các bạn cùng phòng phát hiện, cứ nói dối mãi cũng sẽ là thử thách cho tình bạn.
Thế là Cố Khanh nửa thật nửa giả nói: "Thật ra . . . mấy cậu cũng biết tôi là cô nhi. Lúc nhỏ bên cạnh cô nhi viện có ở một ông mù, là thầy tướng số, tôi học vài chiêu của ông ta. Hướng Vi tìm tôi bởi vì muốn nhờ tính xem hung thủ có phải là Cao Minh hay không.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro