Cuộc Sống Hàng Ngày Đầy Rủi Ro Của Ta Bên Vai Ác
Chân Hoàn, Thử...
Nhất Giang Thính Nguyệt
2024-10-01 19:33:03
Cơ bắp bụng hắn cực kỳ xinh đẹp, nhưng có một sợi xích sắt trực tiếp xuyên qua xương eo, nhìn rất ghê người.
Tầm mắt Thiên La đi xuống chút nữa, nhìn thấy địa phương nào đó, mí mắt nhảy một chút, chạy nhanh dịch đi, vừa cúi đầu liền thấy được hắn để chân trần, trên mắt cá chân đeo hai cái vòng mảnh khảnh màu đen, làm cho da thịt trông càng thêm tuyết trắng.
Hắn đang nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lạnh băng vô tình.
Hắn tuy rằng không có ra tay, nhưng cả người tản mát ra khí tràng nguy hiểm làm cảm giác nguy cơ của Thiên La tăng mạnh —— đây tuyệt đối không phải người bình thường.
Nhưng trên người hắn có xích sắt khóa, tay chân đều có, hẳn là không thể một chút bóp chết nàng, vẫn tốt, vẫn tốt.
Thiên La quyết định chủ động xuất kích: “Xin chào, nhận thức nhau một chút nhé, ta tên Thiên La, ta là……”
“Nhân Sâm Tinh vạn năm.” Đối phương rõ ràng không có động môi mở miệng, nhưng Thiên La lại nghe được một đạo âm thanh tràn ngập lệ khí.
Giây tiếp theo, thân thể Thiên La không chịu khống chế, một chút bị hút qua, khoảng cách tiếp xúc với hắn là bằng 0.
Hơi thở lạnh như băng của nam tử dao động quanh cổ nàng, giống như đang tự hỏi hắn nên hạ miệng ăn từ nơi nào.
Thiên La ngừng thở, kéo tay hắn, vừa ôn nhu vừa tình ý chân thành: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chờ chúng ta đi ra ngoài, làm gì mà không kịp nha? Muội biết chơi rất nhiều kiểu, buộc chặt play rất thuần thục, thế nào, huynh đoán được đúng không?”
“Đúng vậy, huynh đoán không sai, muội là tới cứu huynh đi ra ngoài.”
Trong sơn động tịch mịch trống vắng, chỉ có âm thanh nói chuyện không ngừng của Thiên La.
Không có biện pháp, người một khi khẩn trương, liền dùng lời nói tới giảm bớt xấu hổ và sợ hãi.
Đã trót khoác loác, Thiên La lôi kéo cổ tay lạnh như băng của nam tử, cũng không dám động, xương ngón tay đều cứng đờ.
Nếu nàng biết tiến vào bí cảnh Bích Tẩy sẽ gặp phải loại sự tình này, vậy đánh chết nàng cũng sẽ không tiến vào.
Cứ đội mũ gấu cũng được!
Đây tuyệt đối là một vai ác, còn là vai ác rất khó dỗ, bởi vì, vai ác bình thường nghe thấy người khác tới cứu hắn khẳng định ít nhất sẽ dừng lại trào phúng nàng một câu, tỷ như ‘ chỉ bằng ngươi? ’
Nhưng vai ác không mặc quần áo mà không chút nào cảm thấy thẹn thùng, mặt vô biểu tình không hề phản ứng, há mồm liền phải cắn cổ nàng.
Như thế nào, ngươi là quỷ hút máu sao, cũng học đòi cắn cổ?!
“Cho muội một cơ hội đi, cho muội một cơ hội đi!” Âm thanh Thiên La cất cao vài phần, cực kỳ nịnh nọt: “Muội là nhân sâm vạn năm, muội thật sự có thể cứu huynh! Huynh xem trên người của huynh nhiều vết thương như vậy, khẳng định rất đau nha, trước kia không ai chiếu cố huynh, nhưng hiện tại không giống nhau, muội có thể chữa khỏi cho huynh, thật sự!”
Vai ác dùng đôi đồng tử màu vàng lạnh lẽo kia nhìn chằm chằm nàng.
Hắn vẫn không có há mồm, nhưng Thiên La lại nghe được giọng nam tràn ngập lệ khí và châm chọc: “Ai phái ngươi tới?”
Thiên La không dám nói dối: “Chính muội tới, chính muội tới, muội là một Nhân Sâm Tinh vạn năm, muội sợ bị người phanh thây ăn luôn, liền nỗ lực trở thành đệ tử Tử Hư Kiếm Tông, lần này tiến vào bí cảnh Bích Tẩy muốn tìm được khôi giáp cửu lân hộ thân, thuận tiện, tới cứu huynh.”
Ba chữ cuối cùng là giả.
Nhưng đặt ở cuối cùng, ảnh hưởng không lớn.
Vai ác nghe xong cười lạnh một tiếng, lúc này đây, mặt dời đi một ít, trên dưới đánh giá Thiên La.
Sau đó Thiên La nghe được hắn thế nhưng hỏi một câu: “Vì sao cứu ta?”
Vì sao? Ngươi còn hỏi vì sao? Ta còn không phải sợ ngươi ăn luôn ta sao!
Tầm mắt Thiên La đi xuống chút nữa, nhìn thấy địa phương nào đó, mí mắt nhảy một chút, chạy nhanh dịch đi, vừa cúi đầu liền thấy được hắn để chân trần, trên mắt cá chân đeo hai cái vòng mảnh khảnh màu đen, làm cho da thịt trông càng thêm tuyết trắng.
Hắn đang nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lạnh băng vô tình.
Hắn tuy rằng không có ra tay, nhưng cả người tản mát ra khí tràng nguy hiểm làm cảm giác nguy cơ của Thiên La tăng mạnh —— đây tuyệt đối không phải người bình thường.
Nhưng trên người hắn có xích sắt khóa, tay chân đều có, hẳn là không thể một chút bóp chết nàng, vẫn tốt, vẫn tốt.
Thiên La quyết định chủ động xuất kích: “Xin chào, nhận thức nhau một chút nhé, ta tên Thiên La, ta là……”
“Nhân Sâm Tinh vạn năm.” Đối phương rõ ràng không có động môi mở miệng, nhưng Thiên La lại nghe được một đạo âm thanh tràn ngập lệ khí.
Giây tiếp theo, thân thể Thiên La không chịu khống chế, một chút bị hút qua, khoảng cách tiếp xúc với hắn là bằng 0.
Hơi thở lạnh như băng của nam tử dao động quanh cổ nàng, giống như đang tự hỏi hắn nên hạ miệng ăn từ nơi nào.
Thiên La ngừng thở, kéo tay hắn, vừa ôn nhu vừa tình ý chân thành: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chờ chúng ta đi ra ngoài, làm gì mà không kịp nha? Muội biết chơi rất nhiều kiểu, buộc chặt play rất thuần thục, thế nào, huynh đoán được đúng không?”
“Đúng vậy, huynh đoán không sai, muội là tới cứu huynh đi ra ngoài.”
Trong sơn động tịch mịch trống vắng, chỉ có âm thanh nói chuyện không ngừng của Thiên La.
Không có biện pháp, người một khi khẩn trương, liền dùng lời nói tới giảm bớt xấu hổ và sợ hãi.
Đã trót khoác loác, Thiên La lôi kéo cổ tay lạnh như băng của nam tử, cũng không dám động, xương ngón tay đều cứng đờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu nàng biết tiến vào bí cảnh Bích Tẩy sẽ gặp phải loại sự tình này, vậy đánh chết nàng cũng sẽ không tiến vào.
Cứ đội mũ gấu cũng được!
Đây tuyệt đối là một vai ác, còn là vai ác rất khó dỗ, bởi vì, vai ác bình thường nghe thấy người khác tới cứu hắn khẳng định ít nhất sẽ dừng lại trào phúng nàng một câu, tỷ như ‘ chỉ bằng ngươi? ’
Nhưng vai ác không mặc quần áo mà không chút nào cảm thấy thẹn thùng, mặt vô biểu tình không hề phản ứng, há mồm liền phải cắn cổ nàng.
Như thế nào, ngươi là quỷ hút máu sao, cũng học đòi cắn cổ?!
“Cho muội một cơ hội đi, cho muội một cơ hội đi!” Âm thanh Thiên La cất cao vài phần, cực kỳ nịnh nọt: “Muội là nhân sâm vạn năm, muội thật sự có thể cứu huynh! Huynh xem trên người của huynh nhiều vết thương như vậy, khẳng định rất đau nha, trước kia không ai chiếu cố huynh, nhưng hiện tại không giống nhau, muội có thể chữa khỏi cho huynh, thật sự!”
Vai ác dùng đôi đồng tử màu vàng lạnh lẽo kia nhìn chằm chằm nàng.
Hắn vẫn không có há mồm, nhưng Thiên La lại nghe được giọng nam tràn ngập lệ khí và châm chọc: “Ai phái ngươi tới?”
Thiên La không dám nói dối: “Chính muội tới, chính muội tới, muội là một Nhân Sâm Tinh vạn năm, muội sợ bị người phanh thây ăn luôn, liền nỗ lực trở thành đệ tử Tử Hư Kiếm Tông, lần này tiến vào bí cảnh Bích Tẩy muốn tìm được khôi giáp cửu lân hộ thân, thuận tiện, tới cứu huynh.”
Ba chữ cuối cùng là giả.
Nhưng đặt ở cuối cùng, ảnh hưởng không lớn.
Vai ác nghe xong cười lạnh một tiếng, lúc này đây, mặt dời đi một ít, trên dưới đánh giá Thiên La.
Sau đó Thiên La nghe được hắn thế nhưng hỏi một câu: “Vì sao cứu ta?”
Vì sao? Ngươi còn hỏi vì sao? Ta còn không phải sợ ngươi ăn luôn ta sao!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro