Cuộc Sống Hàng Ngày Đầy Rủi Ro Của Ta Bên Vai Ác

Người Động Núi

Nhất Giang Thính Nguyệt

2024-10-01 19:33:03

Sắp đến giờ rời bí cảnh Bích Tẩy, Nam Dung chau mày, đến bây giờ Thiên La sư muội và vị tiền bối kia vẫn chưa tới hội hợp.

Thiên Việt ôm kiếm đứng ở bên cây, tuy rằng giống như ngày xưa ,trên mặt lạnh băng, không có thần sắc biến hóa gì, nhưng rõ ràng, hôm nay cũng có chút nóng nảy, liên tiếp nhìn xung quanh.

Tô Miên Đường trầm tư hai giây, nói: “Tiểu A La có phải mù đường không biết phương vị hay không? Nàng thoạt nhìn không phải thực thông minh lắm.”

Hắn nói lời này, chính là đối với chỉ số thông minh của chính mình thực tràn ngập tự tin.

Nam Dung nhấp miệng liếc mắt nhìn Tô Miên Đường một cái: “Tô sư huynh! Đến lúc này huynh vẫn còn nói giỡn sao, huynh có biết bí cảnh Bích Tẩy này có một số địa phương rất nguy hiểm không!”

Tô Miên Đường lại trầm tư hai giây: “Vậy tức là, nam nhân y phục trắng kia là một phế vật.”

Thiên Việt ở một bên không nói chuyện, nhưng hắn bỗng nhiên đứng thẳng thân thể, hiển nhiên tính toán đi tìm người, chỉ là, hắn vừa mới đứng thẳng, thân thể lại thực thả lỏng trở về.

Nam Dung vốn định mở miệng phản bác Tô Miên Đường lại phản bác không ra lời, kết quả vừa nhấc mắt thấy phía trước có thiếu nữ mặc váy màu vàng lao lực cõng một nam nhân đi tới.

Thiên La thật sự thật sự thật sự muốn vai ác trả tiền, nàng tuyên bố, cả tòa quặng linh thạch kia đều hoàn toàn thuộc sở hữu của nàng!

Nếu hắn muốn uống nước ngâm chân, cần phải tiếp tục trả tiền!

Hai ngày vừa rồi nàng quả thực mệt như người phải bê gạch liên tục 48 giờ không nghỉ!

“Sư muội?” Nam Dung có chút chần chờ ra tiếng.

Theo lý thuyết, hẳn là Thiên La và vị tiền bối kia, nhưng, Thiên La mặc dày như gấu, còn đội mũ gấu, mà thiếu nữ này lại mặc váy lụa phiêu dật xuất trần, hơn nữa, nam nhân kia cũng ghé vào trên người thiếu nữ, thấy không rõ mặt, liền không có biện pháp xác định.

“Sư tỷ!!!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thiên La ngẩng đầu lên, một đôi mắt to nháy mắt tràn đầy lệ nóng.

Nam Dung sửng sốt một chút, không biết như thế nào, trong lòng nàng lại sinh ra một chút ý cười, nhưng rất nhanh, nàng lại cảm thấy ý tưởng này của chính mình có chút không hợp, chạy nhanh đuổi suy nghĩ này ra khỏi đầu!

Thiên La rốt cuộc cũng được giải phóng, Tô Miên Đường và Thiên Việt đỡ Lục Tê Chi đi, nàng dựa vào trên vai sư tỷ Nam Dung, ăn linh quả sư tỷ cho.

Sư tỷ nói: “Linh quả này là trước đó hái, nghe nói ăn một quả có trợ giúp đối với Trúc Cơ.”

Thiên La lại không có cảm giác gì, cảm giác chỉ là một trái cây bình thường nhưng rất ngọt, ăn rất ngon.

“Cảm ơn sư tỷ, sư tỷ đối với muội thật tốt.” Nàng thân mật mà dựa vào bên người Nam Dung, đưa một quả khác cho nàng, “Sư tỷ cũng ăn đi.”

Nam Dung cười nói: “Trong chúng ta chỉ còn muội chưa đến Trúc Cơ, muội ăn sẽ có hiệu quả tốt nhất.”

Thiên La: Kỳ thật sư tỷ, ta cũng không cần, ta trời sinh linh lực rất cao.

Tô Miên Đường nhân cơ hội đi lại đây: “Sư muội, nếu muội không ăn hết, sư huynh có thể ăn giúp muội!”

Thiên La một phen đẩy mặt Tô Miên Đường đi: “Đây là sư tỷ giữ cho muội!”

Nam Dung hỏi nàng: “Vị tiền bối kia không có việc gì chứ?”

Thiên La cắn quả, “Hẳn là không có việc gì.”

Nam Dung:……

Nàng nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của vị tiền bối kia, thật sự không giống như là không có việc gì, sư muội của bọn họ tất nhiên đã gặp phải sự tình nguy hiểm gì đó, nếu không phải có vị tiền bối hảo tâm này, chỉ sợ hiện tại người nằm ở chỗ này chính là sư muội đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Hàng Ngày Đầy Rủi Ro Của Ta Bên Vai Ác

Số ký tự: 0