Cuộc Sống Hàng Ngày Đầy Rủi Ro Của Ta Bên Vai Ác
Ta Tới Ta Tới!
Nhất Giang Thính Nguyệt
2024-10-01 19:33:03
Khôi giáp cửu lân kiêu ngạo tan biến, hóa thành một kiện váy dài mỏng màu vàng nhạt ở trong tay Thiên La.
Khôi giáp này thoạt nhìn có thể tùy ý biến ảo hình thái.
Hơn nữa, mũ giáp còn biến thành một cây trâm gấu mập mạp, tinh tế nhỏ xinh.
Thiên La hiện tại muốn thay khôi giáp cửu lân, nhưng nàng nhìn vị vai ác phía trước không tính toán tránh đi, khẽ cười đợi ba giây, rốt cuộc nhớ tới vai ác không có tâm cảm thấy thẹn, nàng không nhịn được nói: “Xin xoay người tránh đi một chút.”
Lục Tê Chi cười nhạo một tiếng, ánh mắt kia phảng phất đang nói ‘ ngươi có cái gì đáng xem. ’
Thiên La: “Xem một cái là mười vạn linh thạch thượng phẩm.”
Lục Tê Chi: “……”
Hắn xoay người, nhưng sắc mặt thật không đẹp.
Hắn không rõ có cái gì phải che với cả lấp, nam nhân và nữ nhân lớn lên có cái gì khác nhau, chỉ là có mấy bộ vị hơi không giống nhau mà thôi, dù cho có hơi không giống nhau, cũng không đáng kể.
Sắc mặt Lục Tê Chi âm u, không biết lại nghĩ tới cái gì, cả người tràn ngập hai chữ ‘ khó chịu ’.
Thiên La mặc rất nhiều y phục, trong ba tầng ngoài ba tầng, thời điểm cởi ra phải mất khá lâu, sau đó nàng thật cẩn thận mặc bộ khôi giáp cửu lân ‘bị’ chính mình thuyết phục vào.
Váy không tính là vừa người, nhưng cũng may khôi giáp cửu lân sẽ tự động căn cứ dáng người của nàng để biến ảo kích cỡ, chỗ ngực có hơi chút chặt, rất nhanh liền hơi lỏng một chút, eo có hơi lỏng rất nhanh lại co vào, nàng lau một phen, khôi giáp thực hiểu chuyện mà rút nhỏ một chút.
“Xong chưa?” Âm thanh Lục Tê Chi nhiều ít mang theo chút không kiên nhẫn, vừa khó chịu vừa âm trầm.
Thiên La cất quần áo thay ra vào túi giới tử, “Được rồi.”
Lục Tê Chi quay đầu nhìn thoáng qua Thiên La, trong mắt không có biến hóa cảm xúc gì, trực tiếp xách nàng lên đặt lên vai, người chợt lóe, đã không ở tại chỗ.
Thiên La đã quen với loại độ cao này, hơn nữa một chút cũng không sợ hãi, nàng hỏi: “Đi đâu vậy?”
Bắt được khôi giáp cửu lân, nhân sinh của nàng đã tính là đạt tới độ cao mong muốn, cũng vô dục vô cầu.
“Giết người trả tiền.”
“?”
Nói như vậy, vai ác bị giam cầm nhiều năm một sớm được đến tự do liền phải đi tìm kẻ thù báo thù.
Việc này thực bình thường, nếu là nàng, khẳng định cũng làm như vậy—— tìm / người / báo / thù, nhân cơ hội vớt một khoản.
Nhưng cách thời gian bí cảnh Bích Tẩy một lần nữa mở ra còn hai ngày thời gian, Thiên La nghĩ nghĩ liền hỏi: “Huynh có thể cảm ứng được bí cảnh Bích Tẩy này có quặng linh thạch gì đó hay không? Chúng ta hiện tại đi đào quặng được không?”
Mỗi lần nàng nói chuyện, biểu tình Lục Tê Chi đều rất vô ngữ.
Thiên La biết hắn lười đến nói quá nhiều cùng chính mình, nhưng nàng tưởng xác định điểm này: “Cho nên, bí cảnh Bích Tẩy này có quặng linh thạch hay không?”
Gân xanh trên trán Lục Tê Chi giống như nhảy một chút, hắn phải nhẫn nhịn mới không vứt bỏ tiểu nhân sâm trên vai, mặt vô biểu tình mở miệng: “Có.”
“Vậy thật sự là quá tốt, chúng ta mau đi đào quặng đi! Còn hai ngày nữa bí cảnh liền đóng!” Thiên La hưng phấn đến mặt đều đỏ lên.
Quặng linh thạch nha!!!
Như này liền giống ở hiện đại phát hiện một mỏ vàng, người phát hiện thật là muốn phất nhanh!!!
Hoặc là như mua vé số trúng một trăm triệu, bất thình lình trở nên giàu có, ai mà không muốn!!!
Lục Tê Chi phát hiện tính tình của chính mình so với trước kia tốt hơn rất nhiều, hắn thế nhưng không quá tức giận, “bí cảnh này, ta muốn tới lúc nào thì tới.”
Khôi giáp này thoạt nhìn có thể tùy ý biến ảo hình thái.
Hơn nữa, mũ giáp còn biến thành một cây trâm gấu mập mạp, tinh tế nhỏ xinh.
Thiên La hiện tại muốn thay khôi giáp cửu lân, nhưng nàng nhìn vị vai ác phía trước không tính toán tránh đi, khẽ cười đợi ba giây, rốt cuộc nhớ tới vai ác không có tâm cảm thấy thẹn, nàng không nhịn được nói: “Xin xoay người tránh đi một chút.”
Lục Tê Chi cười nhạo một tiếng, ánh mắt kia phảng phất đang nói ‘ ngươi có cái gì đáng xem. ’
Thiên La: “Xem một cái là mười vạn linh thạch thượng phẩm.”
Lục Tê Chi: “……”
Hắn xoay người, nhưng sắc mặt thật không đẹp.
Hắn không rõ có cái gì phải che với cả lấp, nam nhân và nữ nhân lớn lên có cái gì khác nhau, chỉ là có mấy bộ vị hơi không giống nhau mà thôi, dù cho có hơi không giống nhau, cũng không đáng kể.
Sắc mặt Lục Tê Chi âm u, không biết lại nghĩ tới cái gì, cả người tràn ngập hai chữ ‘ khó chịu ’.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên La mặc rất nhiều y phục, trong ba tầng ngoài ba tầng, thời điểm cởi ra phải mất khá lâu, sau đó nàng thật cẩn thận mặc bộ khôi giáp cửu lân ‘bị’ chính mình thuyết phục vào.
Váy không tính là vừa người, nhưng cũng may khôi giáp cửu lân sẽ tự động căn cứ dáng người của nàng để biến ảo kích cỡ, chỗ ngực có hơi chút chặt, rất nhanh liền hơi lỏng một chút, eo có hơi lỏng rất nhanh lại co vào, nàng lau một phen, khôi giáp thực hiểu chuyện mà rút nhỏ một chút.
“Xong chưa?” Âm thanh Lục Tê Chi nhiều ít mang theo chút không kiên nhẫn, vừa khó chịu vừa âm trầm.
Thiên La cất quần áo thay ra vào túi giới tử, “Được rồi.”
Lục Tê Chi quay đầu nhìn thoáng qua Thiên La, trong mắt không có biến hóa cảm xúc gì, trực tiếp xách nàng lên đặt lên vai, người chợt lóe, đã không ở tại chỗ.
Thiên La đã quen với loại độ cao này, hơn nữa một chút cũng không sợ hãi, nàng hỏi: “Đi đâu vậy?”
Bắt được khôi giáp cửu lân, nhân sinh của nàng đã tính là đạt tới độ cao mong muốn, cũng vô dục vô cầu.
“Giết người trả tiền.”
“?”
Nói như vậy, vai ác bị giam cầm nhiều năm một sớm được đến tự do liền phải đi tìm kẻ thù báo thù.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việc này thực bình thường, nếu là nàng, khẳng định cũng làm như vậy—— tìm / người / báo / thù, nhân cơ hội vớt một khoản.
Nhưng cách thời gian bí cảnh Bích Tẩy một lần nữa mở ra còn hai ngày thời gian, Thiên La nghĩ nghĩ liền hỏi: “Huynh có thể cảm ứng được bí cảnh Bích Tẩy này có quặng linh thạch gì đó hay không? Chúng ta hiện tại đi đào quặng được không?”
Mỗi lần nàng nói chuyện, biểu tình Lục Tê Chi đều rất vô ngữ.
Thiên La biết hắn lười đến nói quá nhiều cùng chính mình, nhưng nàng tưởng xác định điểm này: “Cho nên, bí cảnh Bích Tẩy này có quặng linh thạch hay không?”
Gân xanh trên trán Lục Tê Chi giống như nhảy một chút, hắn phải nhẫn nhịn mới không vứt bỏ tiểu nhân sâm trên vai, mặt vô biểu tình mở miệng: “Có.”
“Vậy thật sự là quá tốt, chúng ta mau đi đào quặng đi! Còn hai ngày nữa bí cảnh liền đóng!” Thiên La hưng phấn đến mặt đều đỏ lên.
Quặng linh thạch nha!!!
Như này liền giống ở hiện đại phát hiện một mỏ vàng, người phát hiện thật là muốn phất nhanh!!!
Hoặc là như mua vé số trúng một trăm triệu, bất thình lình trở nên giàu có, ai mà không muốn!!!
Lục Tê Chi phát hiện tính tình của chính mình so với trước kia tốt hơn rất nhiều, hắn thế nhưng không quá tức giận, “bí cảnh này, ta muốn tới lúc nào thì tới.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro