Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Nhị Phòng Vương Gia
Chương 181
Phấn Hồng Tiểu Bạch Thái
2024-08-24 01:05:18
Khánh Thúy Thúy cũng không phải tức giận. Là tỷ tỷ nên có chút nhọc lòng cuộc sống về sau của hai người này.
Trịnh Đại Giang nói trắng ra chính là một mãng hán ( nam tử lỗ mãng), để hắn liều mạng kiếm tiền, thương tức phụ, không có gì có thể chê. Nhưng muốn nói đến tâm địa cong cong vòng vòng, sợ là đến tiểu tôn tử chín tuổi của Lý bà tử đều có thể lừa gạt.
Khánh Kiều Kiều không nhìn xa một chút, vì hắn chuẩn bị, hai người sau này không biết phải đối mặt với những khó khan gì.
Khánh mẫu lại hòa hoãn, kéo lỗ tai nhị khuê nữ, “Kiều Kiều, mau nghe tỷ tỷ ngươi nói đi. Đây là lẽ phải, khẳng định có ích.”
Khánh Thúy Thúy bật cười, “Được rồi, ta có thể nói cái đạo lý lớn gì đâu. Là cho nàng cái cảnh tỉnh thôi.”
Lại thêm ba ngày nữa chính là hôn lễ. Khánh Thúy Thúy nhìn Khánh Kiều Kiều, tránh xảy ra sai xót gì, chính bản thân cũng nói không rõ là khẩn trương hay bất an.
Cho nên chỉ điểm có thể chỉ điểm. Cuộc sống sau này vẫn là dó chính bản thân nghiệm qua đi.
——
Ngày tháng như nước chảy, đảo mắt chính là mùng sáu tháng sáu.
Hôm nay từ sáng sớm, Khánh Thúy Thúy thay đổi xiêm y khéo léo liền trở về nhà mẹ đẻ. Các nơi trong nhà đã trang trí vải hồng, vừa vào cửa mới phát hiện, Hồ Yến Lai cũng đã trở lại. Hai người nói chuyện trong chốc lát, thực mau liền có hỉ nương kêu đi phía tây xem tân nương tử.
Khánh Kiều Kiều sớm đã thay đổi một thân áo cưới đỏ thẫm, hỉ nương se mặt rồi đánh lên một tầng phấn trân châu, son môi hồng mật, trên lỗ tai là một đôi khuyên tai trân châu, ánh sáng oánh nhuận, càng làm cho tân nương tử giống như tiên nữ.
Nữ đại mười tám biến, lại cũng là có thể biến đổi lớn. Kỳ thật Kiều Kiều mặt mày cũng thanh tú, nét càng giống Khánh phụ, có cổ cương ngạnh đoan chính.
Hồ Yến Lai tặng một đôi vòng bạc làm hạ lễ. Khánh Thúy Thúy lại đưa túi lụa nhỏ đi qua, “Đây là đồng tâm ngọc bội. Đeo ở trên eo đi, tỷ tỷ mong ngươi cùng Trịnh Đại Giang phu thê đồng tâm, cộng độ mưa gió đến bạc đầu.”
Ngọc vừa nhìn thấy liền biết là đồ tốt. Cầm vào tay ấm áp, chất ngọc trong sáng, hoa văn đồng tâm kết được khéo léo bện, đeo ở bên hông trên nền hỉ phục đỏ thẫm xác thật vô cùng phù hợp.
Khánh Kiều Kiều ngoan ngoãn mà đeo lên, thời điểm lại ngẩng đầu, hốc mắt lại đỏ. “Ngươi có oán ta hay không? Ta xuất giá lại có hôn lễ tốt như vậy, ngươi khi đó...” Đến pháo cũng chưa vang một chút.
Khánh Thúy Thúy lắc đầu, “Đó là ta cầu còn không được. Cùng ngươi hôm nay giống nhau, cảm thấy mỹ mãn.”
Hơn nữa, nàng cũng đã có được một lễ bái đường mà trên đời này bất luận lễ bái nào khác đều không thể bằng được, nàng giấu ở trong lòng, ngẫu nhiên nhớ tới, vẫn cảm thấy mãn nguyện.
Bên ngoài ẩn ẩn truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của tiểu hài tử chạy tới bẩm báo —— “Quan lão gia tới đón dâu!”
Thanh âm diễn tấu sáo và trống càng ngày càng gần, hỉ nương đem khăn voan đỏ thẫm bịt kín, đối với phía ngoài kêu một câu: “Tân nương tử ra cửa, khấu tạ ân sinh dưỡng.”
Nhà chính.
Khánh mẫu cùng Khánh phụ đều là mặc quần áo thể diện khí phái, đối mặt với khuê nữ dập đầu bái biệt.
Khánh mẫu chảy nước mắt, liên thanh mà dặn dò, “Xuất giá, phải thu lại tính tình, không thể giống như ở nhà, có cha mẹ nhường ngươi...”
Lại nghĩ đến, thời điểm ở nhà cũng không đem hài tử sủng ái được bao nhiêu, khóc đến càng thương tâm.
“Phải hảo hảo quản gia, đối với chính mình tốt một chút, đối với con rể cũng phải tốt....”
Ngược lại Khánh phụ ở một bên, chỉ kéo khóe miệng cười gượng có chút lãnh tình lãnh tâm.
Dập đầu xong, thời điểm lại ra cửa, liền phải có huynh đệ nhà mẹ đẻ cõng đi ra ngoài.
Sớm định ra là nam đinh nhị phòng tới cõng người, lại không nghĩ Trịnh Đại Giang đã cưỡi đại mã mà đứng ở giữa, đem nam đinh nhị phòng như gà con mà đuổi đi.
Đây cũng là cái người thành thực. Vén lên vạt áo, trực tiếp quỳ xuống, hướng về phía cha vợ, mẹ vợ trong phòng khấu đầu ba cái, “Ta Trịnh Đại Giang cái khác không cam đoan, nhưng cưới Kiều Kiều làm tức phụ, nhất định xem nàng như mệnh căn tử mà đau, ta có một ngụm, nàng liền có một bụng. Nếu vi phạm lời thề, thiên lôi đánh xuống.”
Có lời nói này còn quan trọng hơn từng sọt từng sọt sính lễ.
Khánh mẫu rưng rưng gật đầu, nhìn hắn xoay người đem Kiều Kiều cõng lên, đuổi theo đưa đến cửa.
Ở Hoa Khê thôn, đón dâu vốn nên là mang xe la hoặc xe trâu tới rước. Nhưng Trịnh Đại Giang là có một con đại hắc mã, lúc này phía trước cổ nó buộc một đóa hoa đỏ thẫm, bốn vó ngựa cũng quấn mảnh vải đỏ thể hiện hôn lễ vui mừng.
Mắt thấy tân nương tử bị đưa đến đệm hồng thêu trăm tử ngàn tôn trên lưng ngựa, chỉ chốc lát sau người đón dâu vui mừng mà rời khỏi cửa Khánh gia, một trận pháo vang lên, lúc này đây là thật sự đã ra cửa rồi.
Hỉ phòng ở Vương gia còn muốn cần nhìn chằm chằm, Khánh Thúy Thúy cùng nương nàng nói vài câu an ủi, cùng Hồ Yến Lai gật gật đầu, liền đi theo đội ngũ rước dâu.
Bỏ lại phía sau còn có vài thân thích sốt ruột, đại cữu mẫu muốn nói lại thôi. Mẹ con nhị phòng vẻ mặt muốn tìm hiểu, ý muốn từ cái rương sính lễ chiếm tiện nghi, nàng cũng không cho nhìn thấy.
Cùng những người này đã sớm không phải người chung một đường.
Về đến Vương gia đã chậm nửa bước, hai phu thê đã đối bái xong. May mắn nơi này đã thỉnh người Tần gia chăm sóc, bằng không lại sẽ loạn thành một đoàn.
Cứ như thế náo nhiệt đến đêm tối, hỉ sự cuối cùng cũng hoàn thành viên mãn.
Ba ngày sau, Khánh Kiều Kiều cùng Trịnh Đại Giang hồi môn. Ngày thứ hai liền thu thập xe la sẵn sàng, một đường thẳng vào trong huyện, cuộc sống mỗi người vẫn tiếp tục.
Trịnh Đại Giang nói trắng ra chính là một mãng hán ( nam tử lỗ mãng), để hắn liều mạng kiếm tiền, thương tức phụ, không có gì có thể chê. Nhưng muốn nói đến tâm địa cong cong vòng vòng, sợ là đến tiểu tôn tử chín tuổi của Lý bà tử đều có thể lừa gạt.
Khánh Kiều Kiều không nhìn xa một chút, vì hắn chuẩn bị, hai người sau này không biết phải đối mặt với những khó khan gì.
Khánh mẫu lại hòa hoãn, kéo lỗ tai nhị khuê nữ, “Kiều Kiều, mau nghe tỷ tỷ ngươi nói đi. Đây là lẽ phải, khẳng định có ích.”
Khánh Thúy Thúy bật cười, “Được rồi, ta có thể nói cái đạo lý lớn gì đâu. Là cho nàng cái cảnh tỉnh thôi.”
Lại thêm ba ngày nữa chính là hôn lễ. Khánh Thúy Thúy nhìn Khánh Kiều Kiều, tránh xảy ra sai xót gì, chính bản thân cũng nói không rõ là khẩn trương hay bất an.
Cho nên chỉ điểm có thể chỉ điểm. Cuộc sống sau này vẫn là dó chính bản thân nghiệm qua đi.
——
Ngày tháng như nước chảy, đảo mắt chính là mùng sáu tháng sáu.
Hôm nay từ sáng sớm, Khánh Thúy Thúy thay đổi xiêm y khéo léo liền trở về nhà mẹ đẻ. Các nơi trong nhà đã trang trí vải hồng, vừa vào cửa mới phát hiện, Hồ Yến Lai cũng đã trở lại. Hai người nói chuyện trong chốc lát, thực mau liền có hỉ nương kêu đi phía tây xem tân nương tử.
Khánh Kiều Kiều sớm đã thay đổi một thân áo cưới đỏ thẫm, hỉ nương se mặt rồi đánh lên một tầng phấn trân châu, son môi hồng mật, trên lỗ tai là một đôi khuyên tai trân châu, ánh sáng oánh nhuận, càng làm cho tân nương tử giống như tiên nữ.
Nữ đại mười tám biến, lại cũng là có thể biến đổi lớn. Kỳ thật Kiều Kiều mặt mày cũng thanh tú, nét càng giống Khánh phụ, có cổ cương ngạnh đoan chính.
Hồ Yến Lai tặng một đôi vòng bạc làm hạ lễ. Khánh Thúy Thúy lại đưa túi lụa nhỏ đi qua, “Đây là đồng tâm ngọc bội. Đeo ở trên eo đi, tỷ tỷ mong ngươi cùng Trịnh Đại Giang phu thê đồng tâm, cộng độ mưa gió đến bạc đầu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngọc vừa nhìn thấy liền biết là đồ tốt. Cầm vào tay ấm áp, chất ngọc trong sáng, hoa văn đồng tâm kết được khéo léo bện, đeo ở bên hông trên nền hỉ phục đỏ thẫm xác thật vô cùng phù hợp.
Khánh Kiều Kiều ngoan ngoãn mà đeo lên, thời điểm lại ngẩng đầu, hốc mắt lại đỏ. “Ngươi có oán ta hay không? Ta xuất giá lại có hôn lễ tốt như vậy, ngươi khi đó...” Đến pháo cũng chưa vang một chút.
Khánh Thúy Thúy lắc đầu, “Đó là ta cầu còn không được. Cùng ngươi hôm nay giống nhau, cảm thấy mỹ mãn.”
Hơn nữa, nàng cũng đã có được một lễ bái đường mà trên đời này bất luận lễ bái nào khác đều không thể bằng được, nàng giấu ở trong lòng, ngẫu nhiên nhớ tới, vẫn cảm thấy mãn nguyện.
Bên ngoài ẩn ẩn truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của tiểu hài tử chạy tới bẩm báo —— “Quan lão gia tới đón dâu!”
Thanh âm diễn tấu sáo và trống càng ngày càng gần, hỉ nương đem khăn voan đỏ thẫm bịt kín, đối với phía ngoài kêu một câu: “Tân nương tử ra cửa, khấu tạ ân sinh dưỡng.”
Nhà chính.
Khánh mẫu cùng Khánh phụ đều là mặc quần áo thể diện khí phái, đối mặt với khuê nữ dập đầu bái biệt.
Khánh mẫu chảy nước mắt, liên thanh mà dặn dò, “Xuất giá, phải thu lại tính tình, không thể giống như ở nhà, có cha mẹ nhường ngươi...”
Lại nghĩ đến, thời điểm ở nhà cũng không đem hài tử sủng ái được bao nhiêu, khóc đến càng thương tâm.
“Phải hảo hảo quản gia, đối với chính mình tốt một chút, đối với con rể cũng phải tốt....”
Ngược lại Khánh phụ ở một bên, chỉ kéo khóe miệng cười gượng có chút lãnh tình lãnh tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dập đầu xong, thời điểm lại ra cửa, liền phải có huynh đệ nhà mẹ đẻ cõng đi ra ngoài.
Sớm định ra là nam đinh nhị phòng tới cõng người, lại không nghĩ Trịnh Đại Giang đã cưỡi đại mã mà đứng ở giữa, đem nam đinh nhị phòng như gà con mà đuổi đi.
Đây cũng là cái người thành thực. Vén lên vạt áo, trực tiếp quỳ xuống, hướng về phía cha vợ, mẹ vợ trong phòng khấu đầu ba cái, “Ta Trịnh Đại Giang cái khác không cam đoan, nhưng cưới Kiều Kiều làm tức phụ, nhất định xem nàng như mệnh căn tử mà đau, ta có một ngụm, nàng liền có một bụng. Nếu vi phạm lời thề, thiên lôi đánh xuống.”
Có lời nói này còn quan trọng hơn từng sọt từng sọt sính lễ.
Khánh mẫu rưng rưng gật đầu, nhìn hắn xoay người đem Kiều Kiều cõng lên, đuổi theo đưa đến cửa.
Ở Hoa Khê thôn, đón dâu vốn nên là mang xe la hoặc xe trâu tới rước. Nhưng Trịnh Đại Giang là có một con đại hắc mã, lúc này phía trước cổ nó buộc một đóa hoa đỏ thẫm, bốn vó ngựa cũng quấn mảnh vải đỏ thể hiện hôn lễ vui mừng.
Mắt thấy tân nương tử bị đưa đến đệm hồng thêu trăm tử ngàn tôn trên lưng ngựa, chỉ chốc lát sau người đón dâu vui mừng mà rời khỏi cửa Khánh gia, một trận pháo vang lên, lúc này đây là thật sự đã ra cửa rồi.
Hỉ phòng ở Vương gia còn muốn cần nhìn chằm chằm, Khánh Thúy Thúy cùng nương nàng nói vài câu an ủi, cùng Hồ Yến Lai gật gật đầu, liền đi theo đội ngũ rước dâu.
Bỏ lại phía sau còn có vài thân thích sốt ruột, đại cữu mẫu muốn nói lại thôi. Mẹ con nhị phòng vẻ mặt muốn tìm hiểu, ý muốn từ cái rương sính lễ chiếm tiện nghi, nàng cũng không cho nhìn thấy.
Cùng những người này đã sớm không phải người chung một đường.
Về đến Vương gia đã chậm nửa bước, hai phu thê đã đối bái xong. May mắn nơi này đã thỉnh người Tần gia chăm sóc, bằng không lại sẽ loạn thành một đoàn.
Cứ như thế náo nhiệt đến đêm tối, hỉ sự cuối cùng cũng hoàn thành viên mãn.
Ba ngày sau, Khánh Kiều Kiều cùng Trịnh Đại Giang hồi môn. Ngày thứ hai liền thu thập xe la sẵn sàng, một đường thẳng vào trong huyện, cuộc sống mỗi người vẫn tiếp tục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro