Cuộc Sống Làm Giàu Của Quân Hộ Biên Quan
Chương 2
2024-09-19 18:13:41
Chủ mẫu Tạ gia nghe vậy, lập tức gật đầu đồng ý cuộc hôn nhân này, còn tổ chức lớn, khiến cho nhà họ Khương vui mừng khôn xiết.
Lúc này, nhà họ Khương cho rằng mình đã vớ được cành cao, chỉ chờ Tạ Dực trở về kinh thành, mang theo gia đình họ bay lên cành cao.
Nguyên chủ cũng vui mừng vì lấy được người chồng tốt, mong chờ sau này trở thành phu nhân, khiến cho những kẻ thường ngày ức hiếp nàng ghen tị.
Nhưng sau khi thành thân, nàng dần dần phát hiện ra điều bất thường.
Nhà họ Tạ là gia đình có danh tiếng, nhưng cuộc sống của Tạ Dực ở biên giới còn khó khăn hơn cả gia đình nàng, quần áo không có bộ nào tử tế, thức ăn cũng là ăn bữa nay lo bữa mai.
Không những vậy, Tạ Dực cũng không có chút tình cảm vợ chồng nào với nàng, còn chê bai Khương Vãn thô tục thiển cận, thành thân nửa năm trời, chưa nói đến chuyện động phòng, thậm chí còn không đụng vào người nàng lấy một lần.
Ban đầu, vì tương lai giàu sang sung sướng, dù có khổ cực thế nào, Khương Vãn cũng nhẫn nhịn. Sau này, Khương Vãn vô tình biết được, Tạ Dực ở kinh thành lại bị bắt quả tang gian lận trong kỳ thi, mới bị Hoàng thượng đày đến biên giới.
Gian lận trong khoa cử là tội rất nặng, Tạ Dực lần này, không chỉ bị Trấn quốc công đoạn tuyệt quan hệ cha con, còn bị đày xuống làm lính, từ nay về sau đời đời kiếp kiếp chỉ có thể tòng quân, không còn cơ hội nào để làm quan nữa.
Tạ Dực chỉ có cái danh con trai Trấn quốc công, thực chất chỉ là một kẻ bị gia đình đuổi ra khỏi nhà.
Lúc này, Khương Vãn mới biết, toan tính của gia đình mình đã thất bại.
Dung mạo nàng xinh đẹp, tuy danh tiếng không tốt, nhưng sau này dù có làm thiếp cho nhà ai thì cuộc sống cũng sẽ tốt đẹp, nhưng lấy Tạ Dực, gia đình không những nghèo rớt mùng tơi, mà đời đời kiếp kiếp chỉ có thể làm lính không có tương lai.
Khương Vãn vừa khóc vừa làm loạn, cầu xin người nhà nghĩ cách cho mình.
Khương phụ nhìn thấy con rể không dựa dẫm được, liền bỏ mặc không quan tâm, chỉ có Khương mẫu là thương con gái, giúp nàng hỏi han khắp nơi, nghe nói tiểu nhị nhà họ Vương trong thôn lâu nay vẫn luôn thích Khương Vãn, cũng không chê nàng đã lấy chồng, muốn mang Khương Vãn bỏ trốn đến phủ Tây An nương nhờ họ hàng. Khoảng thời gian này, Khương Vãn cứ suy nghĩ về chuyện này, nghĩ xem làm sao để gom đủ tiền.
Ai ngờ, sau một giấc ngủ dậy, linh hồn đã biến thành Khương Vãn xuyên không từ hiện đại đến.
Tiếp nhận được những ký ức này, Khương Vãn không khỏi ngán ngẩm.
Bắt đầu với một căn nhà tranh xập xệ, nàng phải làm sao để lật ngược tình thế? Hơn nữa đây lại là thời cổ đại người chết như rơi rụng, từ xưa đến nay, khu vực biên giới luôn bất ổn, nàng rất lo lắng, đêm nay nhắm mắt xuôi tay, ngày mai xảy ra chiến tranh thì chào luôn ánh mặt trời.
"Vãn Nương, vừa rồi nương nói, con nghĩ sao rồi?"
Lời thúc giục của người phụ nhân kéo Khương Vãn trở về hiện thực, nàng vô hồn đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn Tống thị, nương của nguyên chủ, cảm thấy đầu óc đau như búa bổ.
Nếu phải nói ra mong muốn trong lòng, nàng không muốn sống cả đời với Tạ Dực, cũng không muốn bỏ trốn cùng người khác. Nhưng nếu phải chọn một trong hai...
Khương Vãn hắng giọng, "Nương, chuyện nhà họ Vương, hay là thôi đi."
Khương Vãn nhanh chóng đưa ra quyết định.
Tống thị sững sờ, "Thôi...? Sao có thể thôi được? Lúc trước không phải con..."
"Lúc trước là con không hiểu chuyện, nghĩ hẹp hòi quá." Khương Vãn giải thích, "Chuyện của con và nhà họ Tạ, kinh thành đều biết cả, tuy rằng Tạ Dực không có tình cảm gì với con, nhưng nếu con thực sự bỏ trốn cùng người khác, truyền đến kinh thành, nhà họ Tạ chắc chắn sẽ mất mặt, liệu có tha cho chúng ta không?"
"Con không thể nào một mình hưởng phúc, để người nhà ở lại đây gánh hậu quả, con làm không được."
Nghe con gái nói những lời chân thành này, Tống thị không khỏi xúc động.
Cũng may nhờ Khương Vãn nhắc nhở, bà mới nhận ra, dù Tạ Dực không có tương lai, nhưng vẫn xuất thân danh giá, nếu nhà họ Khương làm chuyện khiến kinh thành bất mãn, họ chỉ là dân thường, lấy gì mà chống lại chứ?
Niềm vui của Tống thị bị vài câu nói cuốn trôi sạch sẽ, bà ngồi bên cạnh Khương Vãn liên tục thở dài.
Khương Vãn không quan tâm Tống thị nghĩ gì, giờ nàng chỉ muốn tìm cớ để lấp liếm qua chuyện này.
Bỏ trốn là chuyện không thể nào, Khương Vãn tự nhận mình là người hiện đại có tam quan đúng đắn, không thể nào làm ra chuyện bỏ trốn cùng nhân tình, hơn nữa, tiểu nhị nhà họ Vương kia trông như thế nào nàng còn không biết, cùng một người xa lạ mà đi xa như vậy, lỡ có chuyện gì thì có kêu trời trời không thấu.
Còn về phần Tạ Dực, dựa theo ký ức của nguyên chủ, bình thường hắn đều ở trại lính, mỗi tháng mới về nhà một lần. Đối với người vợ này, Tạ Dực luôn làm ngơ, cho dù nàng có nổi giận trước mặt hắn, hắn cũng giả vờ như không thấy.
Bình thường nhà họ Tạ chỉ có nàng và em gái của Tạ Dực, vừa không có cha mẹ chồng dạy bảo, lại không phải phục vụ người chồng hờ này, nàng hâm mới bỏ trốn chứ?
Quan trọng nhất là, Tạ Dực không ưng cuộc hôn nhân này, biết đâu sau này nàng còn có cơ hội ly hôn. Chỉ là, chuyện này không thể nói với Tống thị được.
Lúc này, nhà họ Khương cho rằng mình đã vớ được cành cao, chỉ chờ Tạ Dực trở về kinh thành, mang theo gia đình họ bay lên cành cao.
Nguyên chủ cũng vui mừng vì lấy được người chồng tốt, mong chờ sau này trở thành phu nhân, khiến cho những kẻ thường ngày ức hiếp nàng ghen tị.
Nhưng sau khi thành thân, nàng dần dần phát hiện ra điều bất thường.
Nhà họ Tạ là gia đình có danh tiếng, nhưng cuộc sống của Tạ Dực ở biên giới còn khó khăn hơn cả gia đình nàng, quần áo không có bộ nào tử tế, thức ăn cũng là ăn bữa nay lo bữa mai.
Không những vậy, Tạ Dực cũng không có chút tình cảm vợ chồng nào với nàng, còn chê bai Khương Vãn thô tục thiển cận, thành thân nửa năm trời, chưa nói đến chuyện động phòng, thậm chí còn không đụng vào người nàng lấy một lần.
Ban đầu, vì tương lai giàu sang sung sướng, dù có khổ cực thế nào, Khương Vãn cũng nhẫn nhịn. Sau này, Khương Vãn vô tình biết được, Tạ Dực ở kinh thành lại bị bắt quả tang gian lận trong kỳ thi, mới bị Hoàng thượng đày đến biên giới.
Gian lận trong khoa cử là tội rất nặng, Tạ Dực lần này, không chỉ bị Trấn quốc công đoạn tuyệt quan hệ cha con, còn bị đày xuống làm lính, từ nay về sau đời đời kiếp kiếp chỉ có thể tòng quân, không còn cơ hội nào để làm quan nữa.
Tạ Dực chỉ có cái danh con trai Trấn quốc công, thực chất chỉ là một kẻ bị gia đình đuổi ra khỏi nhà.
Lúc này, Khương Vãn mới biết, toan tính của gia đình mình đã thất bại.
Dung mạo nàng xinh đẹp, tuy danh tiếng không tốt, nhưng sau này dù có làm thiếp cho nhà ai thì cuộc sống cũng sẽ tốt đẹp, nhưng lấy Tạ Dực, gia đình không những nghèo rớt mùng tơi, mà đời đời kiếp kiếp chỉ có thể làm lính không có tương lai.
Khương Vãn vừa khóc vừa làm loạn, cầu xin người nhà nghĩ cách cho mình.
Khương phụ nhìn thấy con rể không dựa dẫm được, liền bỏ mặc không quan tâm, chỉ có Khương mẫu là thương con gái, giúp nàng hỏi han khắp nơi, nghe nói tiểu nhị nhà họ Vương trong thôn lâu nay vẫn luôn thích Khương Vãn, cũng không chê nàng đã lấy chồng, muốn mang Khương Vãn bỏ trốn đến phủ Tây An nương nhờ họ hàng. Khoảng thời gian này, Khương Vãn cứ suy nghĩ về chuyện này, nghĩ xem làm sao để gom đủ tiền.
Ai ngờ, sau một giấc ngủ dậy, linh hồn đã biến thành Khương Vãn xuyên không từ hiện đại đến.
Tiếp nhận được những ký ức này, Khương Vãn không khỏi ngán ngẩm.
Bắt đầu với một căn nhà tranh xập xệ, nàng phải làm sao để lật ngược tình thế? Hơn nữa đây lại là thời cổ đại người chết như rơi rụng, từ xưa đến nay, khu vực biên giới luôn bất ổn, nàng rất lo lắng, đêm nay nhắm mắt xuôi tay, ngày mai xảy ra chiến tranh thì chào luôn ánh mặt trời.
"Vãn Nương, vừa rồi nương nói, con nghĩ sao rồi?"
Lời thúc giục của người phụ nhân kéo Khương Vãn trở về hiện thực, nàng vô hồn đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn Tống thị, nương của nguyên chủ, cảm thấy đầu óc đau như búa bổ.
Nếu phải nói ra mong muốn trong lòng, nàng không muốn sống cả đời với Tạ Dực, cũng không muốn bỏ trốn cùng người khác. Nhưng nếu phải chọn một trong hai...
Khương Vãn hắng giọng, "Nương, chuyện nhà họ Vương, hay là thôi đi."
Khương Vãn nhanh chóng đưa ra quyết định.
Tống thị sững sờ, "Thôi...? Sao có thể thôi được? Lúc trước không phải con..."
"Lúc trước là con không hiểu chuyện, nghĩ hẹp hòi quá." Khương Vãn giải thích, "Chuyện của con và nhà họ Tạ, kinh thành đều biết cả, tuy rằng Tạ Dực không có tình cảm gì với con, nhưng nếu con thực sự bỏ trốn cùng người khác, truyền đến kinh thành, nhà họ Tạ chắc chắn sẽ mất mặt, liệu có tha cho chúng ta không?"
"Con không thể nào một mình hưởng phúc, để người nhà ở lại đây gánh hậu quả, con làm không được."
Nghe con gái nói những lời chân thành này, Tống thị không khỏi xúc động.
Cũng may nhờ Khương Vãn nhắc nhở, bà mới nhận ra, dù Tạ Dực không có tương lai, nhưng vẫn xuất thân danh giá, nếu nhà họ Khương làm chuyện khiến kinh thành bất mãn, họ chỉ là dân thường, lấy gì mà chống lại chứ?
Niềm vui của Tống thị bị vài câu nói cuốn trôi sạch sẽ, bà ngồi bên cạnh Khương Vãn liên tục thở dài.
Khương Vãn không quan tâm Tống thị nghĩ gì, giờ nàng chỉ muốn tìm cớ để lấp liếm qua chuyện này.
Bỏ trốn là chuyện không thể nào, Khương Vãn tự nhận mình là người hiện đại có tam quan đúng đắn, không thể nào làm ra chuyện bỏ trốn cùng nhân tình, hơn nữa, tiểu nhị nhà họ Vương kia trông như thế nào nàng còn không biết, cùng một người xa lạ mà đi xa như vậy, lỡ có chuyện gì thì có kêu trời trời không thấu.
Còn về phần Tạ Dực, dựa theo ký ức của nguyên chủ, bình thường hắn đều ở trại lính, mỗi tháng mới về nhà một lần. Đối với người vợ này, Tạ Dực luôn làm ngơ, cho dù nàng có nổi giận trước mặt hắn, hắn cũng giả vờ như không thấy.
Bình thường nhà họ Tạ chỉ có nàng và em gái của Tạ Dực, vừa không có cha mẹ chồng dạy bảo, lại không phải phục vụ người chồng hờ này, nàng hâm mới bỏ trốn chứ?
Quan trọng nhất là, Tạ Dực không ưng cuộc hôn nhân này, biết đâu sau này nàng còn có cơ hội ly hôn. Chỉ là, chuyện này không thể nói với Tống thị được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro