Cuộc Sống Làm Giàu Của Tiêu Cục Đại Tiểu Thư
Xuyên Không (3)
Độ Ngạn Dạ
2024-06-27 00:20:14
Trình Nhược Lan nghe vậy liền cảm thấy có gì không đúng, vội vàng dẫn Đan Nguyệt đi về phía đại sảnh.
“Dừng tay!”
Trình Nhược Lan vừa vào cửa, liền nhìn thấy một hán tử cầm một lọ hoa sứ hình chim màu trắng xanh chuẩn bị ném xuống đất.
Trình Nhược Lan nghiên cứu đồ cổ khá nhiều, nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là loại sứ trắng xanh quý hiếm.
Không phải chứ huynh đệ, ngươi có thể đừng tùy tiện đập đồ được không? Đây đều là tiền đấy!
Trình Nhược Lan nhìn động tác dừng lại của hán tử, trong lòng nhẹ nhõm lơn nhưng nhìn đồ sứ vỡ vụn xung quanh, lòng cô lại đau nhói.
“Ai da, ta tưởng là ai, hóa ra là Trình đại tiểu thư. Ngươi đến vừa đúng lúc, mau lấy bạc ra giải quyết sớm, tránh ảnh hưởng đến hòa khí. Ngươi nói có đúng không?”
Một nam tử trung niên có thân hình cao lớn, khuôn mặt tục tĩu, khóe mắt có một vết sẹo càng làm tăng vẻ hung dữ.
Trình Nhược Lan nhìn nam tử trước mặt, nhanh chóng đối chiếu với phần thông tin trong đầu.
Nam tử này là Lâm Hổ, thường gọi là “Lâm gia”, là lão đãi chịu trách nhiệm thu nợ tại huyện Lâm An, nếu không muốn tới cửa đòi nợ thì có thể thuê hắn đến cửa đòi nợ.
Tuy nhiên, nhà họ Trình hình như không nợ bạc nào?
“ Bạc gì?”
“ Này, đừng tưởng rằng phụ thân ngươi đã mất liền không cần trả. Tờ giấy này được lập trước khi phụ thân ngươi hộ tống hàng hóa.”
Lâm Hổ móc từ trong ngực ra một tờ giấy ố vàng. Trên giấy dày đặc nét bút màu đen, đưa cho Trình Nhược Lan.
Trình Nhược Lan liếc đọc nhanh, khi nhìn thấy ngân lương cuối cùng cần trả, nàng không khỏi mở to mắt, bao nhiêu?
Một ngàn lượng bạc! Đổi sang tiền hiện đại ước chừng khoảng 66 vạn tệ!
Làm tài xế nhiều năm như vậy, Trình Nhược Lan chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.
Không, dù có bán nàng đi cũng không kiếm được nhiều như vậy.
Ai muốn trở thành đại tiểu thư của tiêu cục thì có thể làm, dù sao nàng cũng không muốn làm nữa
Lâm Hổ lấy lại tờ giấy trong tay Trình Nhược Lan “Nhìn rõ rồi chứ, tiêu cục các ngươi làm mất hàng hộ tống, có ghi rõ trong đây là cần phải bồi thường bao nhiêu. Mau lấy bạc ra, đừng làm khó dễ chúng ta. Chúng ta cũng không dễ dàng gì, chúng ta cũng chỉ là lấy bạc thay người làm việc thôi.”
Lâm Hổ nói xong liền dùng ánh mắt ghê tởm nhìn Trình Nhược Lan, nhếch mép cười lưu manh nói: “Nếu như ngươi thật sự không có bạc, ta có thể giúp a. Dùng ngươi để trả nợ, ngươi thấy thế nào?”
Trong phút chốc những hán từ xung quanh như hiểu ra liền bật cười.
Sau đó một hán tử khác hung ác nhìn Trình Nhược Lan nói: “Lâm gia chúng ta chính là mềm lòng, ngươi đừng có không thức thời”
Mặt Trình Nhược Lan tối sầm, nhưng vẫn an ủi Đan Nguyệt đang sợ hãi. Nàng nhéo nhéo lòng bàn tay để bản thân bình tĩnh, trong đầu không ngừng suy tính.
Đồ sứ, đồ trang sức có thể đem cầm, phủ có thể bán nhưng vẫn chưa đủ. Làm thế nào đây a!
Đột nhiên, mắt Trình Nhược Lan sáng lên, trong đầu nàng nảy ra một ý tưởng, bình tĩnh nói “Lâm gia, ngươi nói đúng, trên giấy viết rất rõ ràng. Tất nhiên chúng ta không thể trốn tránh, nhưng trên giấy cũng viết thời hạn là sau một tháng. Thời hạn vẫn chưa đến, xin mời rời khỏi phủ nếu không ta sẽ báo quan, các ngươi tự ý xông vào nhà dân, đây chính là phạm tôi a.”
Lâm Hổ nhìn cô nương miệng lưỡi sắc bén trước mặt, không còn nhận ra vẻ rụt rè sợ hãi trước kia của nàng. Hắn nhất thời không kịp phản ứng, chết tiết lại để cô nương này dành phần thắng.
Sắc mặt Lâm Hổ trở nên u ám, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng Trình Nhược Lan.
Trình Nhược Lan không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt Lâm Hổ nói: “Lập tức rời khỏi nhà ta”
Cuối cùng Lâm Hổ cũng lấy lại lý trí, đè nén tức giận trong lòng, hét lớn: “ Các huynh đệ, đi thôi. Một tháng sau chúng ta quay lại!”
Dẫn mấy đại hán đi qua Trình Nhược Lan, hắn dừng lại nói: “Ta muốn xem một tiểu nha đầu sắc bén như ngươi làm sao có thể kiếm được một ngàn lượng bạc trong một tháng.”
Sau khi đám người Lâm Hổ rời đi, gã sai vặt đem cửa đóng chặt lại, một trận gió thổi qua khiến đèn lồng trắng đung đưa.
Trình Nhược Lan trở lại phòng, kêu Đan Nguyệt lui ra, ngồi trên giường nhắm mắt lại.
“Ký chủ, ngài có đó không?”
“Dừng tay!”
Trình Nhược Lan vừa vào cửa, liền nhìn thấy một hán tử cầm một lọ hoa sứ hình chim màu trắng xanh chuẩn bị ném xuống đất.
Trình Nhược Lan nghiên cứu đồ cổ khá nhiều, nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là loại sứ trắng xanh quý hiếm.
Không phải chứ huynh đệ, ngươi có thể đừng tùy tiện đập đồ được không? Đây đều là tiền đấy!
Trình Nhược Lan nhìn động tác dừng lại của hán tử, trong lòng nhẹ nhõm lơn nhưng nhìn đồ sứ vỡ vụn xung quanh, lòng cô lại đau nhói.
“Ai da, ta tưởng là ai, hóa ra là Trình đại tiểu thư. Ngươi đến vừa đúng lúc, mau lấy bạc ra giải quyết sớm, tránh ảnh hưởng đến hòa khí. Ngươi nói có đúng không?”
Một nam tử trung niên có thân hình cao lớn, khuôn mặt tục tĩu, khóe mắt có một vết sẹo càng làm tăng vẻ hung dữ.
Trình Nhược Lan nhìn nam tử trước mặt, nhanh chóng đối chiếu với phần thông tin trong đầu.
Nam tử này là Lâm Hổ, thường gọi là “Lâm gia”, là lão đãi chịu trách nhiệm thu nợ tại huyện Lâm An, nếu không muốn tới cửa đòi nợ thì có thể thuê hắn đến cửa đòi nợ.
Tuy nhiên, nhà họ Trình hình như không nợ bạc nào?
“ Bạc gì?”
“ Này, đừng tưởng rằng phụ thân ngươi đã mất liền không cần trả. Tờ giấy này được lập trước khi phụ thân ngươi hộ tống hàng hóa.”
Lâm Hổ móc từ trong ngực ra một tờ giấy ố vàng. Trên giấy dày đặc nét bút màu đen, đưa cho Trình Nhược Lan.
Trình Nhược Lan liếc đọc nhanh, khi nhìn thấy ngân lương cuối cùng cần trả, nàng không khỏi mở to mắt, bao nhiêu?
Một ngàn lượng bạc! Đổi sang tiền hiện đại ước chừng khoảng 66 vạn tệ!
Làm tài xế nhiều năm như vậy, Trình Nhược Lan chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.
Không, dù có bán nàng đi cũng không kiếm được nhiều như vậy.
Ai muốn trở thành đại tiểu thư của tiêu cục thì có thể làm, dù sao nàng cũng không muốn làm nữa
Lâm Hổ lấy lại tờ giấy trong tay Trình Nhược Lan “Nhìn rõ rồi chứ, tiêu cục các ngươi làm mất hàng hộ tống, có ghi rõ trong đây là cần phải bồi thường bao nhiêu. Mau lấy bạc ra, đừng làm khó dễ chúng ta. Chúng ta cũng không dễ dàng gì, chúng ta cũng chỉ là lấy bạc thay người làm việc thôi.”
Lâm Hổ nói xong liền dùng ánh mắt ghê tởm nhìn Trình Nhược Lan, nhếch mép cười lưu manh nói: “Nếu như ngươi thật sự không có bạc, ta có thể giúp a. Dùng ngươi để trả nợ, ngươi thấy thế nào?”
Trong phút chốc những hán từ xung quanh như hiểu ra liền bật cười.
Sau đó một hán tử khác hung ác nhìn Trình Nhược Lan nói: “Lâm gia chúng ta chính là mềm lòng, ngươi đừng có không thức thời”
Mặt Trình Nhược Lan tối sầm, nhưng vẫn an ủi Đan Nguyệt đang sợ hãi. Nàng nhéo nhéo lòng bàn tay để bản thân bình tĩnh, trong đầu không ngừng suy tính.
Đồ sứ, đồ trang sức có thể đem cầm, phủ có thể bán nhưng vẫn chưa đủ. Làm thế nào đây a!
Đột nhiên, mắt Trình Nhược Lan sáng lên, trong đầu nàng nảy ra một ý tưởng, bình tĩnh nói “Lâm gia, ngươi nói đúng, trên giấy viết rất rõ ràng. Tất nhiên chúng ta không thể trốn tránh, nhưng trên giấy cũng viết thời hạn là sau một tháng. Thời hạn vẫn chưa đến, xin mời rời khỏi phủ nếu không ta sẽ báo quan, các ngươi tự ý xông vào nhà dân, đây chính là phạm tôi a.”
Lâm Hổ nhìn cô nương miệng lưỡi sắc bén trước mặt, không còn nhận ra vẻ rụt rè sợ hãi trước kia của nàng. Hắn nhất thời không kịp phản ứng, chết tiết lại để cô nương này dành phần thắng.
Sắc mặt Lâm Hổ trở nên u ám, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng Trình Nhược Lan.
Trình Nhược Lan không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt Lâm Hổ nói: “Lập tức rời khỏi nhà ta”
Cuối cùng Lâm Hổ cũng lấy lại lý trí, đè nén tức giận trong lòng, hét lớn: “ Các huynh đệ, đi thôi. Một tháng sau chúng ta quay lại!”
Dẫn mấy đại hán đi qua Trình Nhược Lan, hắn dừng lại nói: “Ta muốn xem một tiểu nha đầu sắc bén như ngươi làm sao có thể kiếm được một ngàn lượng bạc trong một tháng.”
Sau khi đám người Lâm Hổ rời đi, gã sai vặt đem cửa đóng chặt lại, một trận gió thổi qua khiến đèn lồng trắng đung đưa.
Trình Nhược Lan trở lại phòng, kêu Đan Nguyệt lui ra, ngồi trên giường nhắm mắt lại.
“Ký chủ, ngài có đó không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro