Cuộc Sống Nàng Phù Thủy Emily Lạc Vào Đô Thị
Bọn con có tội...
2024-08-30 21:03:05
- " Không thể nào ! Nhất định là giả. Giả... " Người đàn bà với chiếc váy đỏ cắt xé khá táo bạo không ngừng tru tréo. Miệng
cứ lẩm bẩm vài từ giả giả giả. Mái tóc bà ta tút tát kĩ lưỡng ban đầu
nhưng vì lúc nãy hành hung cộng thêm việc bà ta giãy dụa đó bị khống chế bởi nhân viên an ninh. Bà ta dòm Emily, miệng vẫn kinh hãi.
- " Quái vật, quái vật, quái vật....A...a...a "
-- 25 phút trước --
Tại chỗ an ninh chiết xuất camera. Bà Catherine hai tay đặt lên vai nhỏ của Emily. Ngó trái qua phải. Kiểm tra xong, bà Catherine thở phào.
- " Emily, cháu an toàn ta vui rồi. Lần sau đừng chạy lung tung. "
Vừa rồi, vì lo lắng cho cô tiểu thư bé bỏng nhà bà. Bà Catherine bất an chạy đến chỗ đông người. Thấy Emily xù lông bảo vệ Alex trước người phụ nữ miệng mồm xéo sắc đứng bên cạnh con trai khóc sướt mướt. Bà quản gia nhiều dấu hỏi chấm. Đây có phải là đứa bé hung hăng vừa rồi. Nhưng bà quản gia rất lo lắng. Lỡ như người đàn bà đó động chạm vào tiểu thư thì không ổn. Bởi giờ nàng Emily của chúng ta là con gái cưng duy nhất của gia tộc Hansen chuyên về khảo cổ. Nếu bà ta dám đụng một sợi tóc của nàng, bà tuyệt đối...
- " Tiểu thư, tiểu thư Emily "
Bà Catherine chạy đến chỗ Emily. Bà nhìn Alex bên cạnh Emily, cánh tay non nớt trầy xước cùng với khuôn mặt sưng húp. Chắc hẳn bị ủy khuất.
- " Bà đã gọi cho an ninh rồi. Các cháu yên tâm. "
Bà quản gia động viên Alex, không quên lấy khăn mùi xoa đưa cho cậu lau mặt. Đúng như lời bà Catherine, ba người nhân viên an ninh chạy đến. Nhanh chóng dắt bà ta đi mặc cho bà ta la hét.
- " Tụi mày có biết tao là ai không mà tụi mày dám bắt tao. Chỉ là cái đám bảo vệ quèn cũng muốn chạm vào người tao. Cút, cút hết. Tao sẽ bảo chồng tao sa thải ba đứa bọn mày. Tụi mày điếc hết rồi hả ? Sao không bắt chúng nó. Chúng nó là thủ phạm... "
Người đàn bà vẫn la hét tức tưởi như thể bà ta mới là nạn nhân. Emily thầm phán. Người phụ nữ này, không đóng diễn viên Hollywood thì uổng phí tài năng trời cho.
- " Chúng tôi dẫn ba người vào phòng an ninh. Xin mời. "
Người đàn ông lực lưỡng, vết sẹo trên mắt, đôi mắt xanh lạnh nhạt khẽ hướng nhóm Emily mời vào.
- " Rốt cuộc bắt tao tới đây làm gì ? Tao không rảnh tốn thời gian với chúng mày. Thằng bảo vệ kia nghe tao nói không hả ? Hôm nay các người ăn gan hùm rồi sao ? "
Emily mặt hắc tuyến, bà ta vẫn chưa thôi cái tật lải nhải kia hay sao. A... Emily sáng mắt, ánh mắt va vào gạt tàn thuốc. Hình như có một điếu hút dang dở có nên...
- " Tôi nhất định sẽ kiện. Các người đợi đó. Quyền bất khả xâm phạm thân thể. Các người đã phạm luật...A...a... "
Người phụ nữ thô lỗ nói chưa hết câu. Có một vật lạ lao vào mồm to ngoác bà ta. Trong khoang miệng, nóng như lửa muốn thiêu hỏng cái mồm bà ta. Người phụ nữ hoảng loạn, la ó. Mấy người ở đây đều bịt tai. Miệng to như trống. Emily vừa bịt tai vừa thích thú nhìn bà ta chật vật trong bộ dạng lấy tay móc họng ra nhưng mà đáng tiếc. Bà ta lỡ nuốt sâu vào trong rồi làm sao a ~
- " Mẹ...mẹ...Cố lên...Con giúp mẹ...Oái...Mẹ đừng...đè con. "
Thằng nhóc mái ngố tóc vàng nâu chẻ 5 - 5 mặt đỏ ửng vì khó thở, cậu ta bị chính người mẹ thân hình đô con nặng trịch đè cả tấn mỡ lên người. Cái này có khi cậu ta bị mỡ đè chết.
- " Mau ép bà ấy nhả ra. Hình như bà ấy bị mắc nghẹn. "
Một trong số nhân viên an ninh mới sực tỉnh. Mau chóng giúp đỡ. Alex và bà quản gia bàng hoàng riêng Emily vẫn ung dung.
- " Khặc...ặc...Phù...ù...ù... "
Người phụ nữ mệt mỏi thở phì phò. Cuối cùng tàn thuốc rời khỏi mồm bà ta. Cả người đầy mồ hôi nhễ nhại. Bà ta dù mệt mỏi nhưng ánh mắt kia xem ra không bỏ qua. Thằng con trai kế bên sợ hãi, hai tay vội đấm bóp xoa lưng cho mẹ. Mẹ mệt, con có hiếu. Cảnh tượng ấm lòng.
Emily thấy Alex cứng ngắc cả người. Khuỷu tay vội huých vào người cậu.
- " Nếu có chuyện ủy khuất cậu cứ việc nói. Đừng để yên, nếu không cậu sớm muộn thê thảm cho coi. Cô chú của cậu không có khả năng dư dả trả đâu. Cậu còn rước thêm phiền phức. "
Emily sợ cái tính nhút nhát này của cậu để im im thì không nên, không ngừng khuyên ngăn. Alex nhìn nàng, bất chợt cười. Không phải là nàng mê nhan sắc cậu ta nha. Cậu vẫn còn con nít, nàng cùng lắm chỉ đánh giá mức xinh trai thôi. Nhưng tại sao nàng bất chợt cảm giác quen thuộc thế này. Mùi vị quê nhà trước đây. Không, Emily lắc đầu. Nàng hẳn rời khỏi thế giới kia rồi. Sẽ không có chuyện người đã mất trùng hợp xuất hiện với nàng. Chả phải Fred bảo, nàng là người duy nhất ở thế giới cổ tích xuyên vào thế giới này hay sao ?
- " Emily, Emily... "
Alex lo lắng, quơ tay trước mặt nàng. Emily bất giác tỉnh lại giấc mộng hồi tưởng cố hương. Nàng đã suy nghĩ quá nhiều.
- " Hừ, ai...kẻ nào dám ném điếu thuốc lá hút dở bỏ vào mồm bà. "
Người đàn bà váy đỏ khuôn mặt trở nên dữ tợn hơn. Nhưng trong đây, có ai dại đâu vứt thẳng trực tiếp điếu thuốc lá vào mồm người phụ nữ hung dữ này.
- " Là mày ? "
Bà ta chỉ vào mặt Alex. Cậu trố mắt.
- " Cô nói cái gì con... "
- Cô à, cô có thấy ai lại đi cư xử thiếu lịch sự như vậy chứ. Cô nhìn xem cô nhìn bọn con chăm chăm. Thì từ đâu điếu thuốc bay đến. Bọn con nào có tội tình ? Sao cô cứ khẳng định là bọn con làm xấu cô ? "
Vừa nói đôi mắt to tròn xinh đẹp rưng rưng, miệng nhỏ xinh xắn chúm chím nói muốn nấc lên. Các chú nhân viên bảo vệ nhìn xiêu lòng. Nếu không phải vì miếng cơm manh áo, họ chắc chắn sẽ không để yên người phụ nữ vô văn hoá này chỉ trỏ bọn họ từ đầu đến giờ.
- " Quái vật, quái vật, quái vật....A...a...a "
-- 25 phút trước --
Tại chỗ an ninh chiết xuất camera. Bà Catherine hai tay đặt lên vai nhỏ của Emily. Ngó trái qua phải. Kiểm tra xong, bà Catherine thở phào.
- " Emily, cháu an toàn ta vui rồi. Lần sau đừng chạy lung tung. "
Vừa rồi, vì lo lắng cho cô tiểu thư bé bỏng nhà bà. Bà Catherine bất an chạy đến chỗ đông người. Thấy Emily xù lông bảo vệ Alex trước người phụ nữ miệng mồm xéo sắc đứng bên cạnh con trai khóc sướt mướt. Bà quản gia nhiều dấu hỏi chấm. Đây có phải là đứa bé hung hăng vừa rồi. Nhưng bà quản gia rất lo lắng. Lỡ như người đàn bà đó động chạm vào tiểu thư thì không ổn. Bởi giờ nàng Emily của chúng ta là con gái cưng duy nhất của gia tộc Hansen chuyên về khảo cổ. Nếu bà ta dám đụng một sợi tóc của nàng, bà tuyệt đối...
- " Tiểu thư, tiểu thư Emily "
Bà Catherine chạy đến chỗ Emily. Bà nhìn Alex bên cạnh Emily, cánh tay non nớt trầy xước cùng với khuôn mặt sưng húp. Chắc hẳn bị ủy khuất.
- " Bà đã gọi cho an ninh rồi. Các cháu yên tâm. "
Bà quản gia động viên Alex, không quên lấy khăn mùi xoa đưa cho cậu lau mặt. Đúng như lời bà Catherine, ba người nhân viên an ninh chạy đến. Nhanh chóng dắt bà ta đi mặc cho bà ta la hét.
- " Tụi mày có biết tao là ai không mà tụi mày dám bắt tao. Chỉ là cái đám bảo vệ quèn cũng muốn chạm vào người tao. Cút, cút hết. Tao sẽ bảo chồng tao sa thải ba đứa bọn mày. Tụi mày điếc hết rồi hả ? Sao không bắt chúng nó. Chúng nó là thủ phạm... "
Người đàn bà vẫn la hét tức tưởi như thể bà ta mới là nạn nhân. Emily thầm phán. Người phụ nữ này, không đóng diễn viên Hollywood thì uổng phí tài năng trời cho.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " Chúng tôi dẫn ba người vào phòng an ninh. Xin mời. "
Người đàn ông lực lưỡng, vết sẹo trên mắt, đôi mắt xanh lạnh nhạt khẽ hướng nhóm Emily mời vào.
- " Rốt cuộc bắt tao tới đây làm gì ? Tao không rảnh tốn thời gian với chúng mày. Thằng bảo vệ kia nghe tao nói không hả ? Hôm nay các người ăn gan hùm rồi sao ? "
Emily mặt hắc tuyến, bà ta vẫn chưa thôi cái tật lải nhải kia hay sao. A... Emily sáng mắt, ánh mắt va vào gạt tàn thuốc. Hình như có một điếu hút dang dở có nên...
- " Tôi nhất định sẽ kiện. Các người đợi đó. Quyền bất khả xâm phạm thân thể. Các người đã phạm luật...A...a... "
Người phụ nữ thô lỗ nói chưa hết câu. Có một vật lạ lao vào mồm to ngoác bà ta. Trong khoang miệng, nóng như lửa muốn thiêu hỏng cái mồm bà ta. Người phụ nữ hoảng loạn, la ó. Mấy người ở đây đều bịt tai. Miệng to như trống. Emily vừa bịt tai vừa thích thú nhìn bà ta chật vật trong bộ dạng lấy tay móc họng ra nhưng mà đáng tiếc. Bà ta lỡ nuốt sâu vào trong rồi làm sao a ~
- " Mẹ...mẹ...Cố lên...Con giúp mẹ...Oái...Mẹ đừng...đè con. "
Thằng nhóc mái ngố tóc vàng nâu chẻ 5 - 5 mặt đỏ ửng vì khó thở, cậu ta bị chính người mẹ thân hình đô con nặng trịch đè cả tấn mỡ lên người. Cái này có khi cậu ta bị mỡ đè chết.
- " Mau ép bà ấy nhả ra. Hình như bà ấy bị mắc nghẹn. "
Một trong số nhân viên an ninh mới sực tỉnh. Mau chóng giúp đỡ. Alex và bà quản gia bàng hoàng riêng Emily vẫn ung dung.
- " Khặc...ặc...Phù...ù...ù... "
Người phụ nữ mệt mỏi thở phì phò. Cuối cùng tàn thuốc rời khỏi mồm bà ta. Cả người đầy mồ hôi nhễ nhại. Bà ta dù mệt mỏi nhưng ánh mắt kia xem ra không bỏ qua. Thằng con trai kế bên sợ hãi, hai tay vội đấm bóp xoa lưng cho mẹ. Mẹ mệt, con có hiếu. Cảnh tượng ấm lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Emily thấy Alex cứng ngắc cả người. Khuỷu tay vội huých vào người cậu.
- " Nếu có chuyện ủy khuất cậu cứ việc nói. Đừng để yên, nếu không cậu sớm muộn thê thảm cho coi. Cô chú của cậu không có khả năng dư dả trả đâu. Cậu còn rước thêm phiền phức. "
Emily sợ cái tính nhút nhát này của cậu để im im thì không nên, không ngừng khuyên ngăn. Alex nhìn nàng, bất chợt cười. Không phải là nàng mê nhan sắc cậu ta nha. Cậu vẫn còn con nít, nàng cùng lắm chỉ đánh giá mức xinh trai thôi. Nhưng tại sao nàng bất chợt cảm giác quen thuộc thế này. Mùi vị quê nhà trước đây. Không, Emily lắc đầu. Nàng hẳn rời khỏi thế giới kia rồi. Sẽ không có chuyện người đã mất trùng hợp xuất hiện với nàng. Chả phải Fred bảo, nàng là người duy nhất ở thế giới cổ tích xuyên vào thế giới này hay sao ?
- " Emily, Emily... "
Alex lo lắng, quơ tay trước mặt nàng. Emily bất giác tỉnh lại giấc mộng hồi tưởng cố hương. Nàng đã suy nghĩ quá nhiều.
- " Hừ, ai...kẻ nào dám ném điếu thuốc lá hút dở bỏ vào mồm bà. "
Người đàn bà váy đỏ khuôn mặt trở nên dữ tợn hơn. Nhưng trong đây, có ai dại đâu vứt thẳng trực tiếp điếu thuốc lá vào mồm người phụ nữ hung dữ này.
- " Là mày ? "
Bà ta chỉ vào mặt Alex. Cậu trố mắt.
- " Cô nói cái gì con... "
- Cô à, cô có thấy ai lại đi cư xử thiếu lịch sự như vậy chứ. Cô nhìn xem cô nhìn bọn con chăm chăm. Thì từ đâu điếu thuốc bay đến. Bọn con nào có tội tình ? Sao cô cứ khẳng định là bọn con làm xấu cô ? "
Vừa nói đôi mắt to tròn xinh đẹp rưng rưng, miệng nhỏ xinh xắn chúm chím nói muốn nấc lên. Các chú nhân viên bảo vệ nhìn xiêu lòng. Nếu không phải vì miếng cơm manh áo, họ chắc chắn sẽ không để yên người phụ nữ vô văn hoá này chỉ trỏ bọn họ từ đầu đến giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro