Cuộc Sống Nàng Phù Thủy Emily Lạc Vào Đô Thị
Đổi trắng thay...
2024-08-30 21:03:05
Emily tâm trở nên lạnh lẽo. Nàng không ngờ lòng dạ của con người. Mẹ nói đúng lòng dạ con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. Người đàn bà bị siết chặt cổ hơn. Đến độ dưới mép sủi bọt. Đôi mắt bà ta trợn ngược lên. Đám quần chúng im lặng không nhúc nhích. Hôm nay người phụ
nữ ngu xuẩn ấy sẽ chết tại chỗ ?
- " Dừng tay ! "
Một giọng nói ồn ồn, hình ảnh già cỗi, bộ râu trắng bạc phơ, ông lão độ tuổi U80 chậm rãi bước đến trên tay cầm gậy quyền trượng. Ông ta không nói gì nhiều, chỉ giơ gậy lên hô phép. Ngay lập tức người phụ nữ khốn khổ trong không trung như có phép màu. Cả người mềm nhũn ngã xuống, nằm trên mặt đất.
Đám đông : " Được cứu rồi. "
Emily quen thuộc trước người đàn ông quyền uy trước mặt mình. Nàng không thèm so đo thêm với con ả xấu tính nằm bất động trên mặt đất kia.
- " Emily ! Quốc vương và ta hạ lệnh ngươi đến đây chữa trị chứ không phải để ngươi ngoài tầm kiểm soát tùy ý bắt nạt dân đen. Đừng nghĩ ngươi có công lao muốn làm xằng làm bậy. "
Emily cười khẩy.
- " Ồ ! Hoá ra chuyện ta bắt nạt dân đen đã truyền âm thanh không hay ho kinh động đến vị pháp sư Mohawk vĩ đại đích thân đến hay sao... " - Emily nói một đoạn bèn giả vờ hành lễ theo tiêu chuẩn của một quý tộc. Nhưng trong mắt nàng lại lơ đãng cho có lệ. Điều này trong mắt Mohawk, Emily gan tày trời dám khêu khích quyền tối cao một pháp sư vĩ đại. - " ...Nếu chuyện ta làm vừa rồi đã khiến ngài pháp sư vĩ đại Mohawk nhọc lòng. Ta xin mạn phép tạ tội... " - nàng nhún người hành lễ lần nữa. - "...Chỉ là...Ta không chấp nhận có kẻ bôi nhọ danh dự làm mất nhân phẩm uy tín của ta. " - nàng nói xong. Cả người quay trở lại trạng thái hờ hừng nhìn đám đông như cũ. Như chẳng liên quan gì đến nàng.
Mohawk nhìn đám đông một lượt và người phụ nữ nông thôn bất tỉnh nhân sự trên mặt đất và lời nói của Emily làm ông ta hiểu rõ được phần nào. Sẽ không có chuyện Emily tự nhiên lại làm ra cái chuyện vô cớ vô pháp vô thiên như thế này.
- " Khụ...Khụ...Lính đâu tạt gáo nước lạnh ả đàn bà đang nằm bất tỉnh trên mặt đất tỉnh dậy cho ta. "
Binh lính được trang bị thêm một số phụ kiện phù hợp trong hoàn cảnh đối với dịch bệnh. Cộng thêm việc Emily chữa trị khỏi những người ở đây, từ nặng chuyển sang nhẹ. Họ không sợ hãi như mới đầu khi dịch bùng phát.
' Ào...ào... ' - Người phụ nữ đang bất tỉnh bị tạt cho một gáo nước. Bất ngờ bật dậy. Cả người ê nhức sau cơn vật lộn trên không trung. Người đàn bà nửa tỉnh nửa mê nhìn chăm chăm xung quanh.
- " Mụ kia ! Trước mặt pháp sư Mohawk vĩ đại. Ngươi không hành lễ. "
Tên lính khác thấy bà ta ngơ ngác bèn hét lên. Người đàn bà giật mình vội vàng quỳ xuống.
- " Xin...xin kính chào ngài pháp sư Mohawk vĩ đại. Tha tội cho tiện dân thất lễ với ngài. "
Người đàn bà biết điều dập đầu liên tục.
- " Được rồi, nhà ngươi ngẩng đầu lên lên. "
Người đàn bà mừng rỡ, bà ta chỉ dám hé đầu nhìn bề trên - ngài pháp sư Mohawk.
- " Nhà ngươi đã phạm tội gì. Khiến cho nữ phù thủy xứ Assume xử phạt ngươi như vậy ? " -
Emily cảm thấy chướng mắt, ngoài mặt thì giả vờ trách tội người phụ nữ ấy nhưng sâu bên trong ông ta thầm trách sự ra tay nặng nề của nàng.
- " Tiện dân... " - bà ta ngó đầu sang Emily chỉ thấy ánh mắt con dao sắt lẹm nàng dành cho bà ta. Người đàn bà khẽ run rẩy nhớ lại bản thân bị Emily hành cho ra bả. Nếu không có pháp sư Mohawk tới chỉ sợ bà ta thành bộ xương khô.
- " Ngươi cứ nói. Ta đây phân xử. "
Mohawk vuốt râu nhìn xuống. Người phụ nữ hít hơi thật sâu.
- " Là do ban nãy tiện dân chỉ bàn chuyện phiếm đời thường...với mọi người. Đúng rồi chỉ là chuyện thường. Thần và một số người bạn lỡ...đá động đến phù thủy Emily nên...Nhưng thần...thần không xúc phạm gì đến nàng ta cả. "
Emily nghe xong vỗ tay bốp bốp. Hay cho câu không xúc phạm, hay cho câu đá động đến nàng mà không làm gì quá đáng với nàng. Khác gì nàng ác độc tự dưng buồn chán đi giết bà ta.
- " Đúng, đúng, đúng. Chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm về...phù thủy Emily một chút chút...nhưng không quá đáng đâu thưa ngài."
- " Đúng vậy, chúng tôi nói về sự biết ơn đối với công lao nàng ta thôi. "
- " Đúng thế, chúng tôi chả thấy bà ấy làm gì quá đáng với nàng. "
Tên đàn ông bàn chuyện về nàng bắt đầu lên tiếng phụ hoạ. Ngay sau đó hàng loạt kẻ khác cũng phụ hoạ theo. Emily trở thành cái bia bị hàng ngàn mũi tên nhắm vào. Đổi trắng thay đen táo tợn thật.
Mohawk nheo đôi mắt già cỗi nhìn Emily một lúc. Cả đám binh sĩ nhìn Emily bằng vô số ánh mắt phán xét lẫn khinh bỉ : " Đúng là phù thủy, chỉ có phù thủy mới có lương tâm chó gặm tha đi. "
- " Nhưng mà mẹ ơi, con lại không thấy đúng. Ban nãy các chú và bà ấy đều nói phù thủy Emily là loại người lẳng lơ chỉ biết quyến rũ phái nam... Còn bảo nàng ấy tạo bệnh dịch rồi chữa trị cho người dân. Nên bà ấy ghét... Phải không mẹ..." - đứa bé trai tầm 5 tuổi chưa kịp nói hết đã bị người mẹ nhanh chóng bịt miệng lại. Bà không muốn bản thân và con trai bà dính thêm chuyện rắc rối nhưng...Cả đám bàng hoàng sững sờ.
- " Ngài Mohawk như đã nghe và chứng kiến. Một đám đông hùa theo kẻ tung người hứng sinh nhiều chuyện lên đầu ta. Ha, người có công giờ trở thành kẻ có tội. Ngài sẽ nghe ai ? Đám dân chúng hay lời nói của một đứa bé. "
Nói đoạn, nàng tiến đến chỗ hai mẹ con đang run rẩy kia. Cánh tay trắng nõn khẽ chạm vào má bé.
- " Trẻ con như tờ giấy trắng. Ngài nên biết bên nào nặng bên nào nhẹ. Ta hi vọng ngài xử sự công bằng. "
- " Dừng tay ! "
Một giọng nói ồn ồn, hình ảnh già cỗi, bộ râu trắng bạc phơ, ông lão độ tuổi U80 chậm rãi bước đến trên tay cầm gậy quyền trượng. Ông ta không nói gì nhiều, chỉ giơ gậy lên hô phép. Ngay lập tức người phụ nữ khốn khổ trong không trung như có phép màu. Cả người mềm nhũn ngã xuống, nằm trên mặt đất.
Đám đông : " Được cứu rồi. "
Emily quen thuộc trước người đàn ông quyền uy trước mặt mình. Nàng không thèm so đo thêm với con ả xấu tính nằm bất động trên mặt đất kia.
- " Emily ! Quốc vương và ta hạ lệnh ngươi đến đây chữa trị chứ không phải để ngươi ngoài tầm kiểm soát tùy ý bắt nạt dân đen. Đừng nghĩ ngươi có công lao muốn làm xằng làm bậy. "
Emily cười khẩy.
- " Ồ ! Hoá ra chuyện ta bắt nạt dân đen đã truyền âm thanh không hay ho kinh động đến vị pháp sư Mohawk vĩ đại đích thân đến hay sao... " - Emily nói một đoạn bèn giả vờ hành lễ theo tiêu chuẩn của một quý tộc. Nhưng trong mắt nàng lại lơ đãng cho có lệ. Điều này trong mắt Mohawk, Emily gan tày trời dám khêu khích quyền tối cao một pháp sư vĩ đại. - " ...Nếu chuyện ta làm vừa rồi đã khiến ngài pháp sư vĩ đại Mohawk nhọc lòng. Ta xin mạn phép tạ tội... " - nàng nhún người hành lễ lần nữa. - "...Chỉ là...Ta không chấp nhận có kẻ bôi nhọ danh dự làm mất nhân phẩm uy tín của ta. " - nàng nói xong. Cả người quay trở lại trạng thái hờ hừng nhìn đám đông như cũ. Như chẳng liên quan gì đến nàng.
Mohawk nhìn đám đông một lượt và người phụ nữ nông thôn bất tỉnh nhân sự trên mặt đất và lời nói của Emily làm ông ta hiểu rõ được phần nào. Sẽ không có chuyện Emily tự nhiên lại làm ra cái chuyện vô cớ vô pháp vô thiên như thế này.
- " Khụ...Khụ...Lính đâu tạt gáo nước lạnh ả đàn bà đang nằm bất tỉnh trên mặt đất tỉnh dậy cho ta. "
Binh lính được trang bị thêm một số phụ kiện phù hợp trong hoàn cảnh đối với dịch bệnh. Cộng thêm việc Emily chữa trị khỏi những người ở đây, từ nặng chuyển sang nhẹ. Họ không sợ hãi như mới đầu khi dịch bùng phát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
' Ào...ào... ' - Người phụ nữ đang bất tỉnh bị tạt cho một gáo nước. Bất ngờ bật dậy. Cả người ê nhức sau cơn vật lộn trên không trung. Người đàn bà nửa tỉnh nửa mê nhìn chăm chăm xung quanh.
- " Mụ kia ! Trước mặt pháp sư Mohawk vĩ đại. Ngươi không hành lễ. "
Tên lính khác thấy bà ta ngơ ngác bèn hét lên. Người đàn bà giật mình vội vàng quỳ xuống.
- " Xin...xin kính chào ngài pháp sư Mohawk vĩ đại. Tha tội cho tiện dân thất lễ với ngài. "
Người đàn bà biết điều dập đầu liên tục.
- " Được rồi, nhà ngươi ngẩng đầu lên lên. "
Người đàn bà mừng rỡ, bà ta chỉ dám hé đầu nhìn bề trên - ngài pháp sư Mohawk.
- " Nhà ngươi đã phạm tội gì. Khiến cho nữ phù thủy xứ Assume xử phạt ngươi như vậy ? " -
Emily cảm thấy chướng mắt, ngoài mặt thì giả vờ trách tội người phụ nữ ấy nhưng sâu bên trong ông ta thầm trách sự ra tay nặng nề của nàng.
- " Tiện dân... " - bà ta ngó đầu sang Emily chỉ thấy ánh mắt con dao sắt lẹm nàng dành cho bà ta. Người đàn bà khẽ run rẩy nhớ lại bản thân bị Emily hành cho ra bả. Nếu không có pháp sư Mohawk tới chỉ sợ bà ta thành bộ xương khô.
- " Ngươi cứ nói. Ta đây phân xử. "
Mohawk vuốt râu nhìn xuống. Người phụ nữ hít hơi thật sâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " Là do ban nãy tiện dân chỉ bàn chuyện phiếm đời thường...với mọi người. Đúng rồi chỉ là chuyện thường. Thần và một số người bạn lỡ...đá động đến phù thủy Emily nên...Nhưng thần...thần không xúc phạm gì đến nàng ta cả. "
Emily nghe xong vỗ tay bốp bốp. Hay cho câu không xúc phạm, hay cho câu đá động đến nàng mà không làm gì quá đáng với nàng. Khác gì nàng ác độc tự dưng buồn chán đi giết bà ta.
- " Đúng, đúng, đúng. Chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm về...phù thủy Emily một chút chút...nhưng không quá đáng đâu thưa ngài."
- " Đúng vậy, chúng tôi nói về sự biết ơn đối với công lao nàng ta thôi. "
- " Đúng thế, chúng tôi chả thấy bà ấy làm gì quá đáng với nàng. "
Tên đàn ông bàn chuyện về nàng bắt đầu lên tiếng phụ hoạ. Ngay sau đó hàng loạt kẻ khác cũng phụ hoạ theo. Emily trở thành cái bia bị hàng ngàn mũi tên nhắm vào. Đổi trắng thay đen táo tợn thật.
Mohawk nheo đôi mắt già cỗi nhìn Emily một lúc. Cả đám binh sĩ nhìn Emily bằng vô số ánh mắt phán xét lẫn khinh bỉ : " Đúng là phù thủy, chỉ có phù thủy mới có lương tâm chó gặm tha đi. "
- " Nhưng mà mẹ ơi, con lại không thấy đúng. Ban nãy các chú và bà ấy đều nói phù thủy Emily là loại người lẳng lơ chỉ biết quyến rũ phái nam... Còn bảo nàng ấy tạo bệnh dịch rồi chữa trị cho người dân. Nên bà ấy ghét... Phải không mẹ..." - đứa bé trai tầm 5 tuổi chưa kịp nói hết đã bị người mẹ nhanh chóng bịt miệng lại. Bà không muốn bản thân và con trai bà dính thêm chuyện rắc rối nhưng...Cả đám bàng hoàng sững sờ.
- " Ngài Mohawk như đã nghe và chứng kiến. Một đám đông hùa theo kẻ tung người hứng sinh nhiều chuyện lên đầu ta. Ha, người có công giờ trở thành kẻ có tội. Ngài sẽ nghe ai ? Đám dân chúng hay lời nói của một đứa bé. "
Nói đoạn, nàng tiến đến chỗ hai mẹ con đang run rẩy kia. Cánh tay trắng nõn khẽ chạm vào má bé.
- " Trẻ con như tờ giấy trắng. Ngài nên biết bên nào nặng bên nào nhẹ. Ta hi vọng ngài xử sự công bằng. "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro