Cuộc Sống Nàng Phù Thủy Emily Lạc Vào Đô Thị
Người chú đột n...
2024-08-30 21:03:05
- "Emily ! Emily ! Cậu bị sao vậy? "
Alex hốt hoảng ôm nàng vào lòng, mặt Emily lúc này tái xanh. Thở phì phò, đôi mắt hoảng sợ hướng đến chiếc cọc gỗ nhìn có vẻ đã cũ kĩ và bị cháy xém mất phần đầu mục gỗ. Không hiểu sao nàng vào viện bảo tàng càng ngày càng quen thuộc. Giống như thế giới cổ tích và thế giới hiện đại này hợp chung với nhau.
- " Lửa...Lửa...Tớ sợ lắm, Alex. Tớ sợ lửa. Làm ơn đưa tớ đi ra khỏi đây. "
Emily sắp uất nghẹn đến nơi, tim nàng cứ đập thình thịch vang lên liên hồi. Đôi tay run rẩy đan xen nhau. Alex mặt tối sầm lại nhìn chiếc cọc gỗ bị cháy xém. Khuôn mặt nghĩ ngợi điều gì.
- "Tớ sẽ đưa cậu hoàn toàn rời khỏi chỗ này. Cậu yên tâm, Emily. Có tớ ở đây. Tớ...sẽ bảo vệ cậu. "
Alex mặt đối mặt với Emily. Giọng như khẳng định chắc nịch. Cậu tuyệt đối sẽ không để mối hiểm hoạ nào gây nguy hiểm đến nàng.
Sau khi cả lớp nghe cô chủ nhiệm thông báo về buổi chuyến đi thăm dã ngoại lich sử sắp tới. Nếu nói về Trung Cổ của Châu Âu, Pháp và Đức có cho mình rất nhiều kho tàng đồ sộ bề dày lịch sử. Emily háo hức hóng ngày được đi. Còn Alex mặt dửng dưng không có vẻ giống bọn trẻ còn lại.
- " Cậu không ngạc nhiên sao, Alex?"
Bất chợt Emily hỏi cậu, Alex lơ đãng trả lời.
- " Trong não mình đang suy nghĩ kiếm tiền cho gia đình cô chú. Tớ không thể ngồi không tự đi được. "
Alex trả lời xong, suy nghĩ tính toán về tương lai cho bản thân. Dù cậu đã giúp người chú bợm rượu cầm số tiền đó thoát khỏi cái nghèo thành gia đình đủ ăn đủ mặc không còn lo đói như trước kia người chú ngốn số tiền vào những chai rượu đắt đỏ.
Điều quan trọng nhất cậu không hiểu ai đã khiến người chú đáng kính của cậu quay đầu là bờ. Dù người bà và người cô khuyên chú đủ điều, đứa em họ thì bỏ đi. Khi cậu hỏi người chú vì sao chú thay đổi đến vậy, ông ta chỉ ậm ờ trả lời qua loa.
"Tao muốn thay đổi thì thay đổi. Vả lại tao mà...ngốn số tiền chiến thắng sòng bạc vào việc mua rượu nữa thì..."người chú ngập ngừng - "...Lương tâm tao bị cắn rứt...Mày hiểu chưa? Với lại sao này đừng hỏi tao mấy câu vớ va vớ vẩn đó. Tao lần sau đ.é.o trả lời nhé. "Nói xong, cả người ông chú ngó qua ngó lại xác định không có ai, ông ta thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Alex.
- "Ờ...Có gì mày ráng học nhé...Um..Mày có gì thắng tao sẽ giúp mày...đi học. Trường nào cũng được. "
Người chú nhìn Alex, cái đầu trọc lốc chảy mồ hôi. Dăm ba câu, ông ta bỏ đi. Bỏ lại Alex ngồi cứng đơ tại chỗ.
" Sao ông ấy hôm nay đối xử mình tốt vậy ? Chắc chắn có biến. "
Nghi ngờ người chú. Alex đi chầm chậm, rón rén từng bước nhìn người chú đi vào căn phòng trống không. Cả người chắp tay, nhìn ngó xung quanh lẩm bẩm. Cậu nhớ ông ta theo chủ nghĩa vô thần. Làm gì có chuyện khi không cầu nguyện chỗ vắng vẻ thế này mà không phải ở chỗ đông người.
-" Cầu xin Ngài. Ngài đã thấy rồi đó...Tiểu nhân...Tiểu nhân đã cho thằng bé đi học. Ngài đừng trừng phạt tôi.
Tôi...hứa..Tôi không dám ăn bớt cắt xén tiền của thằng bé vào việc vô bổ nữa. "
Nói xong, cả người ông ta quỳ rạp xuống, trán chạm xuống sàn nhà. Toàn thân thể đều run như cầy sấy.
"Có chuyện gì với chú ấy thế? "
Ngay khi Alex khẽ mở hé cửa thêm để nhìn rõ. Tay chân cậu chợt run lẩy bẩy, cả người cứng như tượng đá. Môi cậu mấp mấy nhưng khó nói. Khó khăn lắm cậu mở miệng thì đôi mắt mờ mịt.
- " Cậu không nên xen chuyện này. "
Một giọng nói hư không vang lên, Alex cảm giác nghe rất quen nhưng đầu óc nhanh chóng mơ hồ và thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, cậu nằm trong phòng, mọi thứ vẫn như cũ. Người chú biến đâu mất dạng, người cô đi ra ngoài mua thức ăn. Người em họ và bà cũng không thấy đâu, bình thường hai con người này ở nhà thường xuyên nhất. Mọi thứ vẫn sinh hoạt một cách bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Alex cảm thấy ngực mình nặng hơn, lâu lâu nhói lên hơi thở trở nên nặng nề
- " Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"
Cậu lẩm bẩm.
- " Giờ này mà cậu muốn đi kiếm tiền thêm ? "
Emily bất ngờ hỏi thêm, Alex dù sao tuổi còn nhỏ chưa đủ tuổi hợp pháp để lao động. Không lẽ cậu ấy ở nhà bị ngược đãi sức lao động chăng ?
- " Không, tớ chỉ rảnh kiếm thêm thôi. Cô chú của tớ rất tốt với tớ. "
Alex phấn khởi đáp.
- "Nhìn cậu không mấy quan tâm ba vụ này ?"
Emily chỉ hướng về phía giáo viên chủ nhiệm đang luyên thuyên về buổi chuyến đi thăm viện bảo tàng.
" Nếu cậu đi thì tớ đi.""Ơ ? Tớ đi cậu mới đi ?"Alex gật đầu mỉm cười đáp.
-" Có cậu mới vui, chứ không có cậu chuyến đi cũng tẻ nhạt và buồn chán chẳng hay ho gì. Cậu đi tớ đi, cậu không đi thì tớ không đi. "
Emily tưởng chừng câu nói cậu muốn tỏ tình đến nơi mặc dù trước đây quy hẹn kết bạn không có khái niệm yêu đương sớm. Hơn nữa chắc cậu nhóc này cảm nắng nàng nhất thời do việc nàng năm ấy bảo vệ cậu lúc cậu khó khăn thôi. Không nghĩ sâu xa gì thêm.
- " Vậy hai ta đi đi. Chuyến đi này bổn tiểu thư bao ăn bao ở cho cậu luôn. "
Alex giật mình.
- " Như vậy được sao ?"
Cậu không chắc ăn hỏi lại.
- "Tất nhiên rồi, cậu là bạn tớ mà. "
Emily hất hàm nói, người thỏả mãn, nàng quyết định đưa cậu ra thăm thú bên ngoài.
-" Nếu các em không ý kiến gì. Cô xin phép nghỉ sớm. Chuyện chuyến đi này sớm được các phụ huynh đồng ý.
Các em có hai ngày chuẩn bị để đi. "
Alex hốt hoảng ôm nàng vào lòng, mặt Emily lúc này tái xanh. Thở phì phò, đôi mắt hoảng sợ hướng đến chiếc cọc gỗ nhìn có vẻ đã cũ kĩ và bị cháy xém mất phần đầu mục gỗ. Không hiểu sao nàng vào viện bảo tàng càng ngày càng quen thuộc. Giống như thế giới cổ tích và thế giới hiện đại này hợp chung với nhau.
- " Lửa...Lửa...Tớ sợ lắm, Alex. Tớ sợ lửa. Làm ơn đưa tớ đi ra khỏi đây. "
Emily sắp uất nghẹn đến nơi, tim nàng cứ đập thình thịch vang lên liên hồi. Đôi tay run rẩy đan xen nhau. Alex mặt tối sầm lại nhìn chiếc cọc gỗ bị cháy xém. Khuôn mặt nghĩ ngợi điều gì.
- "Tớ sẽ đưa cậu hoàn toàn rời khỏi chỗ này. Cậu yên tâm, Emily. Có tớ ở đây. Tớ...sẽ bảo vệ cậu. "
Alex mặt đối mặt với Emily. Giọng như khẳng định chắc nịch. Cậu tuyệt đối sẽ không để mối hiểm hoạ nào gây nguy hiểm đến nàng.
Sau khi cả lớp nghe cô chủ nhiệm thông báo về buổi chuyến đi thăm dã ngoại lich sử sắp tới. Nếu nói về Trung Cổ của Châu Âu, Pháp và Đức có cho mình rất nhiều kho tàng đồ sộ bề dày lịch sử. Emily háo hức hóng ngày được đi. Còn Alex mặt dửng dưng không có vẻ giống bọn trẻ còn lại.
- " Cậu không ngạc nhiên sao, Alex?"
Bất chợt Emily hỏi cậu, Alex lơ đãng trả lời.
- " Trong não mình đang suy nghĩ kiếm tiền cho gia đình cô chú. Tớ không thể ngồi không tự đi được. "
Alex trả lời xong, suy nghĩ tính toán về tương lai cho bản thân. Dù cậu đã giúp người chú bợm rượu cầm số tiền đó thoát khỏi cái nghèo thành gia đình đủ ăn đủ mặc không còn lo đói như trước kia người chú ngốn số tiền vào những chai rượu đắt đỏ.
Điều quan trọng nhất cậu không hiểu ai đã khiến người chú đáng kính của cậu quay đầu là bờ. Dù người bà và người cô khuyên chú đủ điều, đứa em họ thì bỏ đi. Khi cậu hỏi người chú vì sao chú thay đổi đến vậy, ông ta chỉ ậm ờ trả lời qua loa.
"Tao muốn thay đổi thì thay đổi. Vả lại tao mà...ngốn số tiền chiến thắng sòng bạc vào việc mua rượu nữa thì..."người chú ngập ngừng - "...Lương tâm tao bị cắn rứt...Mày hiểu chưa? Với lại sao này đừng hỏi tao mấy câu vớ va vớ vẩn đó. Tao lần sau đ.é.o trả lời nhé. "Nói xong, cả người ông chú ngó qua ngó lại xác định không có ai, ông ta thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Alex.
- "Ờ...Có gì mày ráng học nhé...Um..Mày có gì thắng tao sẽ giúp mày...đi học. Trường nào cũng được. "
Người chú nhìn Alex, cái đầu trọc lốc chảy mồ hôi. Dăm ba câu, ông ta bỏ đi. Bỏ lại Alex ngồi cứng đơ tại chỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Sao ông ấy hôm nay đối xử mình tốt vậy ? Chắc chắn có biến. "
Nghi ngờ người chú. Alex đi chầm chậm, rón rén từng bước nhìn người chú đi vào căn phòng trống không. Cả người chắp tay, nhìn ngó xung quanh lẩm bẩm. Cậu nhớ ông ta theo chủ nghĩa vô thần. Làm gì có chuyện khi không cầu nguyện chỗ vắng vẻ thế này mà không phải ở chỗ đông người.
-" Cầu xin Ngài. Ngài đã thấy rồi đó...Tiểu nhân...Tiểu nhân đã cho thằng bé đi học. Ngài đừng trừng phạt tôi.
Tôi...hứa..Tôi không dám ăn bớt cắt xén tiền của thằng bé vào việc vô bổ nữa. "
Nói xong, cả người ông ta quỳ rạp xuống, trán chạm xuống sàn nhà. Toàn thân thể đều run như cầy sấy.
"Có chuyện gì với chú ấy thế? "
Ngay khi Alex khẽ mở hé cửa thêm để nhìn rõ. Tay chân cậu chợt run lẩy bẩy, cả người cứng như tượng đá. Môi cậu mấp mấy nhưng khó nói. Khó khăn lắm cậu mở miệng thì đôi mắt mờ mịt.
- " Cậu không nên xen chuyện này. "
Một giọng nói hư không vang lên, Alex cảm giác nghe rất quen nhưng đầu óc nhanh chóng mơ hồ và thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, cậu nằm trong phòng, mọi thứ vẫn như cũ. Người chú biến đâu mất dạng, người cô đi ra ngoài mua thức ăn. Người em họ và bà cũng không thấy đâu, bình thường hai con người này ở nhà thường xuyên nhất. Mọi thứ vẫn sinh hoạt một cách bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Alex cảm thấy ngực mình nặng hơn, lâu lâu nhói lên hơi thở trở nên nặng nề
- " Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"
Cậu lẩm bẩm.
- " Giờ này mà cậu muốn đi kiếm tiền thêm ? "
Emily bất ngờ hỏi thêm, Alex dù sao tuổi còn nhỏ chưa đủ tuổi hợp pháp để lao động. Không lẽ cậu ấy ở nhà bị ngược đãi sức lao động chăng ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " Không, tớ chỉ rảnh kiếm thêm thôi. Cô chú của tớ rất tốt với tớ. "
Alex phấn khởi đáp.
- "Nhìn cậu không mấy quan tâm ba vụ này ?"
Emily chỉ hướng về phía giáo viên chủ nhiệm đang luyên thuyên về buổi chuyến đi thăm viện bảo tàng.
" Nếu cậu đi thì tớ đi.""Ơ ? Tớ đi cậu mới đi ?"Alex gật đầu mỉm cười đáp.
-" Có cậu mới vui, chứ không có cậu chuyến đi cũng tẻ nhạt và buồn chán chẳng hay ho gì. Cậu đi tớ đi, cậu không đi thì tớ không đi. "
Emily tưởng chừng câu nói cậu muốn tỏ tình đến nơi mặc dù trước đây quy hẹn kết bạn không có khái niệm yêu đương sớm. Hơn nữa chắc cậu nhóc này cảm nắng nàng nhất thời do việc nàng năm ấy bảo vệ cậu lúc cậu khó khăn thôi. Không nghĩ sâu xa gì thêm.
- " Vậy hai ta đi đi. Chuyến đi này bổn tiểu thư bao ăn bao ở cho cậu luôn. "
Alex giật mình.
- " Như vậy được sao ?"
Cậu không chắc ăn hỏi lại.
- "Tất nhiên rồi, cậu là bạn tớ mà. "
Emily hất hàm nói, người thỏả mãn, nàng quyết định đưa cậu ra thăm thú bên ngoài.
-" Nếu các em không ý kiến gì. Cô xin phép nghỉ sớm. Chuyện chuyến đi này sớm được các phụ huynh đồng ý.
Các em có hai ngày chuẩn bị để đi. "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro