Cuộc Sống Nàng Phù Thủy Emily Lạc Vào Đô Thị
Ông chú mê rượu
2024-08-30 21:03:05
- " Thằng nhãi Alex cuối cùng mày cũng biết đường về. " Ông chú của cậu say rượu, mặt đỏ ửng, tay phải cầm chai rượu khá đắt tiền không ngừng lảm nhảm.
- " Anh lại uống rượu ? "
Người cô của Alex nhìn có vẻ không hài lòng, lông mày người cô cong lên, biểu rõ thái độ.
- " Rồi sao, đến cả mày cũng thái độ với tao. Mày nên nhớ mày là vợ tao. Một con vợ thì nên câm mẹ nó mõm lại. Mày nên an phận với chức vị nội trợ của mình. Không đừng bảo sao tao đ.é.o trả tiền cho mày hằng tháng. "
Ông chú quát lên, khiến bầu không khí trở nên căng thẳng. Người cô mặt càng nhăn thêm.
- " Em không cấm anh uống rượu nhưng anh biết không. Nhà mình không dư giả gì, anh lại sắm thêm mấy chai đắt tiền gần bằng cả tháng tiền nhà ta. Làm sao tôi lo xuể. Con mình cần đi học chứ anh. Anh làm vậy chết em rồi. Tháng nào cũng bị bà chủ trọ hối. "
Người cô không hài lòng nhưng vẫn đè nén cơn giận và tỏ ra nói chuyện bình thường với người chồng hết thuốc chữa.
- " Anh à, anh có kem không. Bên nước Anh gọi là ice...cờ...rim gì ấy. "
Đứa em họ kém Alex một tuổi. Mắt sáng hoắc lên. Alex ậm ờ. Cậu không thể nói bị hai mẹ con nhà giàu mới nổi làm khó dễ cậu cái áo khoác 15000 Euro từ trên trời rơi xuống xém cậu lãnh rồi.
- " Thì...đúng là có mua...Nhưng...Trên đường đi anh không chú ý nên kem bị quẹt đi mất rồi... "
Alex, vừa dứt lời, đôi mắt đứa em họ tối sầm lại. Cậu ta quay sang mẹ mình.
- " Mẹ à, mẹ cho cái thằng nhãi vô tích sự này mua kem cho con. Sao mẹ không mua đi. Hừ, anh đúng là đồ ăn hại. Ở ké mà làm cái việc mua kem còn không xong. "
Bị em họ mắng nhiếc, Alex chỉ cắn răng nuốt trọn.
- " Anh xin lỗi. "
Alex không còn gì ngoài từ xin lỗi để xoa dịu cơn tức giận thất thường của cậu ta.
- " Im đi, tôi cấm không cho nói. " - đoạn cậu ta quay sang mẹ mình và ông bố. - " Bố, bố muốn uống thì con có chỗ này vừa ngon lại bổ rẻ. Uống rất có lợi cho gan. "
Đứa em họ lại gần ông chú, tay trái choàng qua vai ông ta như thể là một người bạn chí cốt lâu năm. Miệng luôn thì thầm vẽ lên con đường sáng lạn uống rượu mới cho ông ta. Ông ta nghe rẻ và vị ngon thì đôi mắt sáng bừng lên. Đôi mắt hay nheo ngày nào giờ mở toạc ra. Đôi mắt đen sâu lắng không thấy đáy. Người cô đứng lặng im, không xen vào cuộc nói chuyện hai cha con. Âm thầm lăn vào bếp dọn ra bàn ăn. Người bà của Alex luôn già yếu. Thỉnh thoảng bà hay mất trí nhớ. Nhưng yêu thương cậu nhất. Có gì ngon bà lén cho cậu. Bởi vì cậu biết, bà miễn cưỡng sống cùng ông chú may lắm mới được ông ta để ý tới mà cho. Người cháu kia ( tức đứa em họ hão lốn ) càng chưa bao giờ chịu đề cập đến.
- " Bà ơi, đến giờ bữa tối rồi. Cháu dìu bà ra nhé. "
Alex sớm là một cậu bé hiếu thảo, hiểu chuyện. Thiếu thốn tình thương sớm khiến cậu tự lập. Người bà mái tóc sớm bạc nửa đầu, tay chân khó khăn loạng choạng bước đến. Ngoại trừ cô con dâu bất đắc dĩ làm cho giống như hoàn thành nhiệm vụ. Còn có người cháu Alex đáng yêu này đỡ đần bà phần nào. Nếu không bà sớm ngã xuống sàn nhà khi đi được hai ba bước.
- " Bà cảm ơn cháu. "
Nói xong, bà dúi cho Alex một viên kẹo. Bà của cậu luôn ân cần như vậy. Người cô lạnh lùng, không để tâm. Người chú say rượu tối ngày không quan tâm đến xung quanh. Đứa em họ, con trai duy nhất của cô chú. Thường xuyên tụ tập chơi bời bên ngoài. Nếu nói đúng hơn là cậu vào gia đình gia môn bất hạnh. Chỉ trừ bà nội.
- " Cả nhà ăn cơm. "
Sau đó, Alex ngoan ngoãn chắp tay cầu nguyện. Cả nhà đều làm trừ người chú.
- " Con à, bữa ăn nên cầu nguyện. Có như vậy Chúa mới lắng nghe và phù hộ con người chúng ta. "
Bà nội Alex ho khan, không quên nhắc nhở khiến ông ta cau mày. Người cô lặng thinh ăn hết chén súp. Cậu em họ nín thin ăn hết phần đồ ăn mặc kệ chuyện gì xảy ra. Alex sợ hãi người chú giận lẫy sang mình. Không nên nhiều chuyện, cậu cúi đầu lộ húp chén súp.
- " Mẹ à, chủ nghĩa duy tâm của mẹ thì mẹ cứ giữ. Chủ nghĩa của con là rượu. Con tôn sùng duy nhất nó thôi. Mẹ đừng dạy con. Chúa ha, ông ta có thật hay là do sự tưởng tượng của loài người. Mẹ suốt cuộc đời cứ vô nhà thờ cầu nguyện ở đó hơn hai tiếng đồng hồ. Con cái ở nhà nheo nhóc. Thực sự phó thời gian. Con không muốn vợ con lặp lại hình ảnh giống mẹ. Thứ lỗi. "
Alex trố mắt nhìn. Thảo nảo tử khi kết hôn đến giờ, chưa bao giờ thấy người cô đi nhà thờ lần nào. Hoá ra là...
Bà nội quay sang nhìn con dâu, người cô húp xong chén súp. Vội vã lăn vào bếp rửa bát. Bà chán nản, sao con dâu càng ngày càng vô tâm vậy.
- " Mày nhìn cái gì ? Còn không lo ăn. "
Bị chú quát tháo, Alex thôi nhìn cô và bà cắm đầu xuống ăn. Bữa ăn nặng nề kéo dài hơn 20 phút. Cậu lê lết thân xác héo mòn bị tra tấn trên bàn ăn vào phòng. Căn phòng cậu rất nhỏ, chỉ có giường và duy nhất cái bàn và cái tủ nhỏ chứa sáu bộ quần áo là cùng. Duy nhất cửa sổ đối diện bàn học đủ làm nơi lí tưởng ngắm trăng.
Cậu kéo ghế xuống ngồi vào bàn lẩm nhẩm ngày hôm nay. Chợt nhớ lời hứa đến Paris. Cậu phì cười. Nhìn bầu trời đầy sao ngoài kia thật đẹp. Bỗng gió lùa thổi ùa vào. Căn phòng duy nhất ngọn nến vụt tắt. Xung quanh toàn bóng tối bao trùm. Một bóng đen ma quái cứ len lỏi vào bên trong cậu. Alex giật mình giãy lên. Cậu thoát được, cậu cảm nhận hơn tháng nay có nguồn năng lượng bí ẩn cứ xâm chiếm cậu. Lâu lâu cậu có hành động kì lạ. Cậu nhìn đồng hồ điểm 9 giờ. Mới đây mà đã 9 giờ lẹ thế.
Cậu định sửa soạn vào ngủ.
- " Quạc...quạc... "
Con quạ từ đâu ra bay đậu thành cửa sổ. Đôi mắt nó cứ quỷ dị nhìn chằm chằm cậu. Đột nhiên nó xông vào, cậu sợ hãi lùi ra sau trượt chân ngã choáng váng. Đôi mắt cậu tối sầm lại.
- " Anh lại uống rượu ? "
Người cô của Alex nhìn có vẻ không hài lòng, lông mày người cô cong lên, biểu rõ thái độ.
- " Rồi sao, đến cả mày cũng thái độ với tao. Mày nên nhớ mày là vợ tao. Một con vợ thì nên câm mẹ nó mõm lại. Mày nên an phận với chức vị nội trợ của mình. Không đừng bảo sao tao đ.é.o trả tiền cho mày hằng tháng. "
Ông chú quát lên, khiến bầu không khí trở nên căng thẳng. Người cô mặt càng nhăn thêm.
- " Em không cấm anh uống rượu nhưng anh biết không. Nhà mình không dư giả gì, anh lại sắm thêm mấy chai đắt tiền gần bằng cả tháng tiền nhà ta. Làm sao tôi lo xuể. Con mình cần đi học chứ anh. Anh làm vậy chết em rồi. Tháng nào cũng bị bà chủ trọ hối. "
Người cô không hài lòng nhưng vẫn đè nén cơn giận và tỏ ra nói chuyện bình thường với người chồng hết thuốc chữa.
- " Anh à, anh có kem không. Bên nước Anh gọi là ice...cờ...rim gì ấy. "
Đứa em họ kém Alex một tuổi. Mắt sáng hoắc lên. Alex ậm ờ. Cậu không thể nói bị hai mẹ con nhà giàu mới nổi làm khó dễ cậu cái áo khoác 15000 Euro từ trên trời rơi xuống xém cậu lãnh rồi.
- " Thì...đúng là có mua...Nhưng...Trên đường đi anh không chú ý nên kem bị quẹt đi mất rồi... "
Alex, vừa dứt lời, đôi mắt đứa em họ tối sầm lại. Cậu ta quay sang mẹ mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " Mẹ à, mẹ cho cái thằng nhãi vô tích sự này mua kem cho con. Sao mẹ không mua đi. Hừ, anh đúng là đồ ăn hại. Ở ké mà làm cái việc mua kem còn không xong. "
Bị em họ mắng nhiếc, Alex chỉ cắn răng nuốt trọn.
- " Anh xin lỗi. "
Alex không còn gì ngoài từ xin lỗi để xoa dịu cơn tức giận thất thường của cậu ta.
- " Im đi, tôi cấm không cho nói. " - đoạn cậu ta quay sang mẹ mình và ông bố. - " Bố, bố muốn uống thì con có chỗ này vừa ngon lại bổ rẻ. Uống rất có lợi cho gan. "
Đứa em họ lại gần ông chú, tay trái choàng qua vai ông ta như thể là một người bạn chí cốt lâu năm. Miệng luôn thì thầm vẽ lên con đường sáng lạn uống rượu mới cho ông ta. Ông ta nghe rẻ và vị ngon thì đôi mắt sáng bừng lên. Đôi mắt hay nheo ngày nào giờ mở toạc ra. Đôi mắt đen sâu lắng không thấy đáy. Người cô đứng lặng im, không xen vào cuộc nói chuyện hai cha con. Âm thầm lăn vào bếp dọn ra bàn ăn. Người bà của Alex luôn già yếu. Thỉnh thoảng bà hay mất trí nhớ. Nhưng yêu thương cậu nhất. Có gì ngon bà lén cho cậu. Bởi vì cậu biết, bà miễn cưỡng sống cùng ông chú may lắm mới được ông ta để ý tới mà cho. Người cháu kia ( tức đứa em họ hão lốn ) càng chưa bao giờ chịu đề cập đến.
- " Bà ơi, đến giờ bữa tối rồi. Cháu dìu bà ra nhé. "
Alex sớm là một cậu bé hiếu thảo, hiểu chuyện. Thiếu thốn tình thương sớm khiến cậu tự lập. Người bà mái tóc sớm bạc nửa đầu, tay chân khó khăn loạng choạng bước đến. Ngoại trừ cô con dâu bất đắc dĩ làm cho giống như hoàn thành nhiệm vụ. Còn có người cháu Alex đáng yêu này đỡ đần bà phần nào. Nếu không bà sớm ngã xuống sàn nhà khi đi được hai ba bước.
- " Bà cảm ơn cháu. "
Nói xong, bà dúi cho Alex một viên kẹo. Bà của cậu luôn ân cần như vậy. Người cô lạnh lùng, không để tâm. Người chú say rượu tối ngày không quan tâm đến xung quanh. Đứa em họ, con trai duy nhất của cô chú. Thường xuyên tụ tập chơi bời bên ngoài. Nếu nói đúng hơn là cậu vào gia đình gia môn bất hạnh. Chỉ trừ bà nội.
- " Cả nhà ăn cơm. "
Sau đó, Alex ngoan ngoãn chắp tay cầu nguyện. Cả nhà đều làm trừ người chú.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " Con à, bữa ăn nên cầu nguyện. Có như vậy Chúa mới lắng nghe và phù hộ con người chúng ta. "
Bà nội Alex ho khan, không quên nhắc nhở khiến ông ta cau mày. Người cô lặng thinh ăn hết chén súp. Cậu em họ nín thin ăn hết phần đồ ăn mặc kệ chuyện gì xảy ra. Alex sợ hãi người chú giận lẫy sang mình. Không nên nhiều chuyện, cậu cúi đầu lộ húp chén súp.
- " Mẹ à, chủ nghĩa duy tâm của mẹ thì mẹ cứ giữ. Chủ nghĩa của con là rượu. Con tôn sùng duy nhất nó thôi. Mẹ đừng dạy con. Chúa ha, ông ta có thật hay là do sự tưởng tượng của loài người. Mẹ suốt cuộc đời cứ vô nhà thờ cầu nguyện ở đó hơn hai tiếng đồng hồ. Con cái ở nhà nheo nhóc. Thực sự phó thời gian. Con không muốn vợ con lặp lại hình ảnh giống mẹ. Thứ lỗi. "
Alex trố mắt nhìn. Thảo nảo tử khi kết hôn đến giờ, chưa bao giờ thấy người cô đi nhà thờ lần nào. Hoá ra là...
Bà nội quay sang nhìn con dâu, người cô húp xong chén súp. Vội vã lăn vào bếp rửa bát. Bà chán nản, sao con dâu càng ngày càng vô tâm vậy.
- " Mày nhìn cái gì ? Còn không lo ăn. "
Bị chú quát tháo, Alex thôi nhìn cô và bà cắm đầu xuống ăn. Bữa ăn nặng nề kéo dài hơn 20 phút. Cậu lê lết thân xác héo mòn bị tra tấn trên bàn ăn vào phòng. Căn phòng cậu rất nhỏ, chỉ có giường và duy nhất cái bàn và cái tủ nhỏ chứa sáu bộ quần áo là cùng. Duy nhất cửa sổ đối diện bàn học đủ làm nơi lí tưởng ngắm trăng.
Cậu kéo ghế xuống ngồi vào bàn lẩm nhẩm ngày hôm nay. Chợt nhớ lời hứa đến Paris. Cậu phì cười. Nhìn bầu trời đầy sao ngoài kia thật đẹp. Bỗng gió lùa thổi ùa vào. Căn phòng duy nhất ngọn nến vụt tắt. Xung quanh toàn bóng tối bao trùm. Một bóng đen ma quái cứ len lỏi vào bên trong cậu. Alex giật mình giãy lên. Cậu thoát được, cậu cảm nhận hơn tháng nay có nguồn năng lượng bí ẩn cứ xâm chiếm cậu. Lâu lâu cậu có hành động kì lạ. Cậu nhìn đồng hồ điểm 9 giờ. Mới đây mà đã 9 giờ lẹ thế.
Cậu định sửa soạn vào ngủ.
- " Quạc...quạc... "
Con quạ từ đâu ra bay đậu thành cửa sổ. Đôi mắt nó cứ quỷ dị nhìn chằm chằm cậu. Đột nhiên nó xông vào, cậu sợ hãi lùi ra sau trượt chân ngã choáng váng. Đôi mắt cậu tối sầm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro