Cuộc Sống Nàng Phù Thủy Emily Lạc Vào Đô Thị
Tớ sẽ chứng min...
2024-08-30 21:03:05
- "Tớ sẽ chỉ cho cậu hướng này. Đảm bảo thật tuyệt. "
Alex giơ ngón cái suyt nói khẽ, cậu quay đầu nhìn xung quanh, sau đó cẩn thận nắm tay Emily chạy về hướng nào bản thân kẻ mù đường như nàng không xác nhận được. Đi nhiều hướng, nàng tưởng chừng như bị lạc.
- "Alex này, cậu..có chắc mình sẽ không bị lạc chứ. Kẻo hai đứa mình muộn chuyến xe bus đi về Paris mất. "
Emily hơi lo lắng, riêng Alex bình thường.
- " Cậu yên tâm, có bản đồ tớ mới xin chỗ bán hàng cách bảo tàng không xa. Ở đây khá yên bình có cây cỏ khu vườn xung quanh rất tuyệt. "
Bất chợt, Alex bịt măt Emily.
- " Này cậu làm gì thế? "
Emily giật bắn mình, toang cầm tay Alex gỡ ra...
- " Đừng vội...Tớ có cái này hay cho cậu xem."
Alex thích thú khẽ thì thầm vào tai nàng, vành tai nhỏ bé của Emily đỏ ửng nhưng nàng nào biết, có biết nàng phủ nhận cho rằng phản ứng sinh lí cơ thể tuổi mới lớn. Yêu đương gì tầm này. Vả lại nàng từng trao trái tim cho người mình tin yêu đổi lại trái tim tan vỡ nát như những mảnh thủy tinh cứa vào tim Emily. Có lẽ nàng sẽ không bao giờ, không bao giờ tin vào tình yêu.
Đôi chân của nàng đi theo sự dẫn dắt của Alex. Một bước, hai bước, ba bước,... Emily không biết chán đếm số đến bao nhiêu, nàng mặc kệ được tới đâu hay tới đó.
Alex đột nhiên dừng lại.
- " Ta da, cậu nhìn xem. "
Emily không bị đôi tay che mắt của Alex cản trở, nàng chỉ cảm nhận. Trong bóng tối lờ mờ ánh sáng rất dịu nhẹ.
Ánh nắng của buổi chiều. Khi đôi mắt nàng được mở ra....
- "Oa ~ "
Emily trầm trồ.
- " Đẹp quá đi."
Cảnh tượng ánh nắng hoàng hôn một lần nữa nàng được chứng kiến. Kể từ khi nàng tái sinh đến thế giới này dạng trẻ con và bắt đầu trưởng thành. Khác với khu vườn nhà Hansen được trang trí đủ kiểu tinh xảo tươi sắc cho lá cây. Thì nơi thị trấn nhỏ xinh đẹp này có vô số ngôi nhà mang đậm chất lịch sử với mái ngói tông chủ đạo màu nâu gỗ và mỗi nhà đều có chỗ thông khói. Các cây xanh và chú chim...Tiếc ở Paris, nàng không tận mắt nhìn thấy khung cảnh thiên nhiên này. Chỉ nghe tiếng còi xe in ỏi, các ngôi nhà cao tầng mang đậm cuộc sống vội vã. Ôi, thật giống thế giới cổ tích quá đi. Emily cảm thán. Sau đó, đôi mắt nâu xinh đẹp chuyển hướng sang Alex. Nàng có một người bạn từ khi đến thế giới xinh đẹp này. Cậu luôn là người thật lòng với nàng. Dù nàng có lần cố tình làm hành động quá đáng nhưng Alex không để bụng.
- " Tại sao cậu đối xử tốt với tớ thế? Nhưng mà năm đó tớ chỉ giúp cậu có một lần thôi. Cậu có thể trả ơn tớ lại cũng được mà. Không nhất thiết cậu mang nghĩa nặng tình sâu như thế ? Tớ chỉ bênh vực lẽ phải thôi. "
Emily ngước đôi mắt nhìn Alex. Đôi mắt đen láy kia thật trong veo và ngây ngô. Có thể nói, ngay từ đầu nàng đặt biệt danh cho cậu là tiểu bạch thỏ không sai chứ? Cậu trông dễ bắt nạt a ~
-" Hì hì, lần đầu tiên trong đời tớ. Có người chịu kết bạn với tớ. Dĩ nhiên tớ tạo mối quan hệ tình bạn. Nam nữ tớ chả quan trọng, quan trọng cậu thoải mái với những điều tớ làm là được. Cậu biết không, cậu là bạn thân đầu tiên của tớ đấy. "
Alex hưng phấn cầm tay Emily. Emily nhìn biểu cảm đáng yêu của Alex có chút không nỡ trêu đùa trái tim yếu đuối mỏng manh của cậu.
" Vậy cậu thích tớ vì tớ giúp cậu ? "" ปท~"Alex không nghĩ ngợi liền trả lời. Emily cười với thái độ hồn nhiên của Alex.
- "Nghe này nhóc à, thích không dừng ở việc cảm kích sự giúp đỡ người khác thôi đâu. Mà phải trải qua nhiều giai đoạn. Chắc cậu lớn lên cậu sẽ hiểu. Giờ chúng ta là học sinh nên lo học thì hơn. "
Emily trở lại bộ đạng của một bà cụ non. Hai tay khẽ ma sát chiếc cằm nhỏ xinh tỏ vẻ đăm chiêu.
- "Nhưng...Nhưng tớ thích cậu là thật...đấy. Hơn nữa tớ không phải là nhóc. Cậu đừng gọi tớ như thể một người chị chứ. Tớ với cậu đồng tuổi với nhau mà. Cậu muốn thời gian, tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy. "
Alex phồng má, tay vỗ ngực, mắt nhìn thẳng Emily ra lời chắc nịch khiến nàng sặc sụa một phen. Sao tình huống có lẽ càng ngày càng đi quá xa rồi. Nàng chỉ là khuyên Alex tập trung học không nên yêu đương sớm thôi mà. Với kẻ từng trải như nàng thì yêu sớm đau khổ sớm. Làm cẩu độc thân cho vui vẻ tội gì yêu chi cho khổ.
"Này cậu đừng nghiêm túc quá. Tớ khuyên đấy. Bố mẹ tớ không thích việc trẻ con yêu sớm đâu. ""Emily à, cậu có tin vẫn sẽ có người chờ đợi cậu đằng sau không ?"Emily ngớ người. Cái gì cơ ? Nàng không hiểu, người chờ đợi nàng rốt cuộc là ai ?
- " Cậu nghĩ gì đấy Alex ?"
Câu hỏi của Emily kéo chuỗi kí ức dài đằng đẳng...
- " Này, ngươi bị gì thế kia ? "
Cậu không biết, cảm giác cơ thể cậu mệt mỏi rã rời. Tứ chi như muốn sắp đứt lìa ra. Đôi tay Alex cố gắng vươn ra.
Sao nó quái lạ thế này, tay cậu có vẩy và móng vuốt ?
Máu trong miệng cậu không ngừng tuôn ra. Đau quá, đây là cảm nhận của cậu. Cậu cần sự giúp đỡ, có ai đó cứu với...
- "Này, ngươi bị gì thế. Ngươi còn sống không ? Ta...ta qua đó nha. Ngươi không được cắn ta đó. "
Bóng người phụ nữ mờ ảo, Alex vẫn phán đoán ra thiếu nữ tóc đen. Điều cậu chú ý nhất đôi mắt xanh biếc tựa như biển cả nhìn phía cậu.
Alex chỉ kịp nói.
- " Cứu..cứu... "
Cậu gục ngã trong vòng tay cảm nhận cái ấm từ đôi bàn tay người phụ nữ ấy.
Trước khi bất tỉnh cậu chỉ kịp nghe giọng thì thầm của người phụ nữ tóc đen trong chiếc áo choàng huyền bí.
- " Ta sẽ cứu ngươi. Động vật gì lạ thế còn hiểu tiếng người. Nhìn giống như loài bò sát vậy. "
Alex gục trong lòng người phụ nữ vì cơ thể bị trọng thương.
Alex giơ ngón cái suyt nói khẽ, cậu quay đầu nhìn xung quanh, sau đó cẩn thận nắm tay Emily chạy về hướng nào bản thân kẻ mù đường như nàng không xác nhận được. Đi nhiều hướng, nàng tưởng chừng như bị lạc.
- "Alex này, cậu..có chắc mình sẽ không bị lạc chứ. Kẻo hai đứa mình muộn chuyến xe bus đi về Paris mất. "
Emily hơi lo lắng, riêng Alex bình thường.
- " Cậu yên tâm, có bản đồ tớ mới xin chỗ bán hàng cách bảo tàng không xa. Ở đây khá yên bình có cây cỏ khu vườn xung quanh rất tuyệt. "
Bất chợt, Alex bịt măt Emily.
- " Này cậu làm gì thế? "
Emily giật bắn mình, toang cầm tay Alex gỡ ra...
- " Đừng vội...Tớ có cái này hay cho cậu xem."
Alex thích thú khẽ thì thầm vào tai nàng, vành tai nhỏ bé của Emily đỏ ửng nhưng nàng nào biết, có biết nàng phủ nhận cho rằng phản ứng sinh lí cơ thể tuổi mới lớn. Yêu đương gì tầm này. Vả lại nàng từng trao trái tim cho người mình tin yêu đổi lại trái tim tan vỡ nát như những mảnh thủy tinh cứa vào tim Emily. Có lẽ nàng sẽ không bao giờ, không bao giờ tin vào tình yêu.
Đôi chân của nàng đi theo sự dẫn dắt của Alex. Một bước, hai bước, ba bước,... Emily không biết chán đếm số đến bao nhiêu, nàng mặc kệ được tới đâu hay tới đó.
Alex đột nhiên dừng lại.
- " Ta da, cậu nhìn xem. "
Emily không bị đôi tay che mắt của Alex cản trở, nàng chỉ cảm nhận. Trong bóng tối lờ mờ ánh sáng rất dịu nhẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh nắng của buổi chiều. Khi đôi mắt nàng được mở ra....
- "Oa ~ "
Emily trầm trồ.
- " Đẹp quá đi."
Cảnh tượng ánh nắng hoàng hôn một lần nữa nàng được chứng kiến. Kể từ khi nàng tái sinh đến thế giới này dạng trẻ con và bắt đầu trưởng thành. Khác với khu vườn nhà Hansen được trang trí đủ kiểu tinh xảo tươi sắc cho lá cây. Thì nơi thị trấn nhỏ xinh đẹp này có vô số ngôi nhà mang đậm chất lịch sử với mái ngói tông chủ đạo màu nâu gỗ và mỗi nhà đều có chỗ thông khói. Các cây xanh và chú chim...Tiếc ở Paris, nàng không tận mắt nhìn thấy khung cảnh thiên nhiên này. Chỉ nghe tiếng còi xe in ỏi, các ngôi nhà cao tầng mang đậm cuộc sống vội vã. Ôi, thật giống thế giới cổ tích quá đi. Emily cảm thán. Sau đó, đôi mắt nâu xinh đẹp chuyển hướng sang Alex. Nàng có một người bạn từ khi đến thế giới xinh đẹp này. Cậu luôn là người thật lòng với nàng. Dù nàng có lần cố tình làm hành động quá đáng nhưng Alex không để bụng.
- " Tại sao cậu đối xử tốt với tớ thế? Nhưng mà năm đó tớ chỉ giúp cậu có một lần thôi. Cậu có thể trả ơn tớ lại cũng được mà. Không nhất thiết cậu mang nghĩa nặng tình sâu như thế ? Tớ chỉ bênh vực lẽ phải thôi. "
Emily ngước đôi mắt nhìn Alex. Đôi mắt đen láy kia thật trong veo và ngây ngô. Có thể nói, ngay từ đầu nàng đặt biệt danh cho cậu là tiểu bạch thỏ không sai chứ? Cậu trông dễ bắt nạt a ~
-" Hì hì, lần đầu tiên trong đời tớ. Có người chịu kết bạn với tớ. Dĩ nhiên tớ tạo mối quan hệ tình bạn. Nam nữ tớ chả quan trọng, quan trọng cậu thoải mái với những điều tớ làm là được. Cậu biết không, cậu là bạn thân đầu tiên của tớ đấy. "
Alex hưng phấn cầm tay Emily. Emily nhìn biểu cảm đáng yêu của Alex có chút không nỡ trêu đùa trái tim yếu đuối mỏng manh của cậu.
" Vậy cậu thích tớ vì tớ giúp cậu ? "" ปท~"Alex không nghĩ ngợi liền trả lời. Emily cười với thái độ hồn nhiên của Alex.
- "Nghe này nhóc à, thích không dừng ở việc cảm kích sự giúp đỡ người khác thôi đâu. Mà phải trải qua nhiều giai đoạn. Chắc cậu lớn lên cậu sẽ hiểu. Giờ chúng ta là học sinh nên lo học thì hơn. "
Emily trở lại bộ đạng của một bà cụ non. Hai tay khẽ ma sát chiếc cằm nhỏ xinh tỏ vẻ đăm chiêu.
- "Nhưng...Nhưng tớ thích cậu là thật...đấy. Hơn nữa tớ không phải là nhóc. Cậu đừng gọi tớ như thể một người chị chứ. Tớ với cậu đồng tuổi với nhau mà. Cậu muốn thời gian, tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy. "
Alex phồng má, tay vỗ ngực, mắt nhìn thẳng Emily ra lời chắc nịch khiến nàng sặc sụa một phen. Sao tình huống có lẽ càng ngày càng đi quá xa rồi. Nàng chỉ là khuyên Alex tập trung học không nên yêu đương sớm thôi mà. Với kẻ từng trải như nàng thì yêu sớm đau khổ sớm. Làm cẩu độc thân cho vui vẻ tội gì yêu chi cho khổ.
"Này cậu đừng nghiêm túc quá. Tớ khuyên đấy. Bố mẹ tớ không thích việc trẻ con yêu sớm đâu. ""Emily à, cậu có tin vẫn sẽ có người chờ đợi cậu đằng sau không ?"Emily ngớ người. Cái gì cơ ? Nàng không hiểu, người chờ đợi nàng rốt cuộc là ai ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " Cậu nghĩ gì đấy Alex ?"
Câu hỏi của Emily kéo chuỗi kí ức dài đằng đẳng...
- " Này, ngươi bị gì thế kia ? "
Cậu không biết, cảm giác cơ thể cậu mệt mỏi rã rời. Tứ chi như muốn sắp đứt lìa ra. Đôi tay Alex cố gắng vươn ra.
Sao nó quái lạ thế này, tay cậu có vẩy và móng vuốt ?
Máu trong miệng cậu không ngừng tuôn ra. Đau quá, đây là cảm nhận của cậu. Cậu cần sự giúp đỡ, có ai đó cứu với...
- "Này, ngươi bị gì thế. Ngươi còn sống không ? Ta...ta qua đó nha. Ngươi không được cắn ta đó. "
Bóng người phụ nữ mờ ảo, Alex vẫn phán đoán ra thiếu nữ tóc đen. Điều cậu chú ý nhất đôi mắt xanh biếc tựa như biển cả nhìn phía cậu.
Alex chỉ kịp nói.
- " Cứu..cứu... "
Cậu gục ngã trong vòng tay cảm nhận cái ấm từ đôi bàn tay người phụ nữ ấy.
Trước khi bất tỉnh cậu chỉ kịp nghe giọng thì thầm của người phụ nữ tóc đen trong chiếc áo choàng huyền bí.
- " Ta sẽ cứu ngươi. Động vật gì lạ thế còn hiểu tiếng người. Nhìn giống như loài bò sát vậy. "
Alex gục trong lòng người phụ nữ vì cơ thể bị trọng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro