Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Phu Nhân Quyền Thần

Chương 139

Mạt Trà Khúc Kỳ

2024-08-25 17:48:10

Nàng quay đầu đi nhìn mặt hắn, hô hấp lẫn nhau dần dần dồn dập rõ ràng. Hắn nhìn nàng chăm chú trong chốc lát, liền cúi đầu hôn nàng, tiến quân thần tốc. Bàn tay to vỗ về tóc nàng, vuốt một chút một chút.

Sau đó Thẩm Lệnh Thiện kêu rên một tiếng.

Hắn thực mau liền lui ra tới, hỏi: “Làm sao vậy?”

Thẩm Lệnh Thiện đỏ mặt cười cười, có chút ngượng ngùng, nhìn hắn nói: “Nó giống như đá ta một chút……” Làm mẫu thân thật là một loại cảm giác phi thường kỳ diệu, cảm thụ được hài tử trong bụng từng ngày lớn lên, lúc đầu an an tĩnh tĩnh, đến bây giờ đã biết động biết đá.

Tay Nam nhân bao phủ đi lên, nhẹ nhàng sờ sờ. Thấp giọng nói: “Xem ra là đứa nhóc nghịch ngợm.”

Thẩm Lệnh Thiện nghĩ nghĩ nói: “Khi còn nhỏ nghịch ngợm một ít cũng không có gì, ngày sau hiểu chuyện chút liền tốt rồi. Giống tam đệ như vậy, ta cảm thấy khá tốt.”

Giang Dữ nghe xong ừ một tiếng, hôn mặt nàng một cái, cũng không tiếp tục cùng nàng thân cận.

Đã hoài thai, số lần đi tịnh thất cũng nhiều lên, thời điểm buổi tối, Thẩm Lệnh Thiện lại đi hai lần, không tránh được đánh thức Giang Dữ. Bất quá hắn cũng không chê phiền toái, bồi nàng đi vào, lại thay nàng rửa rửa tay, sau đó ôm nàng ngủ. Thẩm Lệnh Thiện muốn nói cái gì, chỉ là quá mệt nhọc, liền lại tiếp tục ngủ rồi.

Một ngày này, sau khi dùng cơm trưa, Thẩm Lệnh Thiện ngồi ở bên cửa sổ làm đồ lót. Ngụy ma ma tiến vào hỏi nàng về an bài bữa tối, Thẩm Lệnh Thiện nghĩ nghĩ, liền nói: “Lại thêm một món hấp cá quế đi, quốc công gia giống như rất thích ăn……”

Nhìn thấy biểu tình Ngụy ma ma mỉm cười, Thẩm Lệnh Thiện dừng một chút, hỏi, “Làm sao vậy?”

Sau đó mới bỗng nhiên nhớ tới, Giang Dữ sáng nay đã bồi tiểu hoàng đế đi Di Sơn. Nhiều ngày nữa đều sẽ không trở về. Nàng như thế nào đã quên mất?

Ngụy ma ma còn nhìn nàng. Mặt Thẩm Lệnh Thiện bỗng nhiên có chút nóng, nhẹ rũ mi mắt, nhàn nhạt nói: “Vậy quên đi……”

Nghe xong Thẩm Lệnh Thiện nói, Ngụy ma ma mới lui đi ra ngoài.

Thẩm Lệnh Thiện một lần nữa ngẩng đầu, nhìn cửa sổ bình men gốm nhữ diêu xanh thẫm, cắm hoa quế mới mẻ, cành lá xanh biếc, hương thơm bốn phía, đột nhiên có một loại cảm giác rất kỳ quái, có chút rầu rĩ. Cũng không còn tâm tư làm thêu thùa, gác qua một bên lẳng lặng ngồi trong chốc lát.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Buổi tối là Giang Vanh cùng Châm ca nhi lại đây bồi nàng dùng bữa tối. Bình thường thời điểm Giang Dữ ở nhà, hai tiểu gia hỏa này rất ít tới dùng bữa, Giang Dữ cũng không quá thích. Thẩm Lệnh Thiện nhìn bọn họ ăn đến vui vẻ, cong môi cười cười, trong lòng lại là nghĩ, Giang Dữ hiện tại thế nào? Không biết bữa tối dùng đúng giờ không.

Tiểu hoàng đế đi săn thú ở Di Sơn, Tiêu Thái Hậu hẳn là cũng sẽ cùng đi đi?

Chờ buổi tối tắm gội xong lên giường, Ngụy ma ma đắp chăn cho nàng đàng hoàng mới buông màn giường, nàng nghiêng đầu, nhìn bên người trống rỗng, mới đưa tay duỗi ra tới, nhẹ nhàng bắt được gối đầu bên cạnh …… Nàng giống như, thật sự có chút nhớ hắn.

Trong Lâm Lang Viện hương đan quế bay thoang thoảng. Thẩm Lệnh Thiện đang làm đế giày, Ngụy ma ma cùng bọn nha hoàn liền bưng bánh hoa quế mới vừa làm xong vào.

Giang Vanh cùng Châm ca nhi ngồi ở sau án thư viết chữ, ngửi được mùi hương liền nâng đầu lên. Châm ca nhi an tĩnh không nói lời nào, Giang Vanh sẽ nhỏ giọng hướng tới Thẩm Lệnh Thiện nhìn thoáng qua, thử kêu một tiếng: “Tẩu tẩu?”

Thẩm Lệnh Thiện biết hắn trong lòng suy nghĩ cái gì, nàng không làm được khắc nghiệt giống như Giang Dữ vậy, liền cong mắt cười cười, đối với hắn nói: “Đi trước rửa tay rồi ăn.”

Giang Vanh lúc này mới vui vẻ nhếch môi, lôi kéo Châm ca nhi nói: “Đi, đi rửa tay.”

Châm ca nhi nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nhưng thật ra chưa nói cái gì, đi theo hắn vào tịnh thất đi rửa tay.

Ngụy ma ma tay nghề tốt, Thẩm Lệnh Thiện từ nhỏ ăn đến lớn. Thời điểm ở Trình gia, nàng gầy thật sự, Ngụy ma ma liền muốn tìm hết biện pháp bổ thân mình cho nàng. Bất quá đại để cùng hoàn cảnh có quan hệ, lúc ấy miễn cưỡng ăn nhiều hơn một ít, thân thể cũng rất khó bồi bổ trở lại. Thẩm Lệnh Thiện nhìn Giang Vanh cùng Châm ca nhi rửa tay đi ra tới, ngồi xuống ăn bánh hoa quế. Châm ca nhi liền cầm một khối cho nàng: “Cô cô.”

Thẩm Lệnh Thiện liền ăn một khối.

Giang Vanh ăn đến quai hàm phình phình, giương mắt hỏi: “Tẩu tẩu, đại ca khi nào trở về a?”

Giống như ra cửa rất lâu rồi. Tuy rằng đại ca không ở nhà, hắn có thể thường xuyên đến chỗ tẩu tẩu bên này, vừa mới bắt đầu còn rất vui vẻ, nhưng lâu rồi liền có chút nhớ hắn. Từ sau khi từ Mạc Bắc trở về, đại ca liền không có ra cửa quá lâu, mỗi lần đều là rất sớm liền về nhà.

Thẩm Lệnh Thiện cũng không biết cụ thể, liền cùng hắn nói: “Hẳn là rất nhanh thôi.”

…… Cũng đã mười ngày qua rồi, Giang Dữ trước khi đi nói nhiều nhất nửa tháng liền sẽ trở lại. Vậy không còn mấy ngày rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Phu Nhân Quyền Thần

Số ký tự: 0