Cuộc Sống Nông Thôn Gà Bay Chó Chạy

Có Khách Đến

Dịch giả : Hjoonie

2024-08-27 06:37:37

Cà gia đình ở lại nhà ông chủ Vương ăn cơm trưa, sau đó vui mừng trở về thôn Đại Liễu.

Từ rất xa đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa cao lớn đậu trước cửa nhà ông Hàn, phu xe đang ngồi xổm ở cổng nghỉ ngơi. Dân làng từng tốp hai, ba người vây quanh cỗ xe đang thảo luận điều gì đó.

Thấy một nhà Hàn gia nhị phòng đều đã trở lại, có người nói: "Hàn nhị ca, ngươi có khách quý."

Bởi vì xe ngựa ở nông thôn thường hiếm gặp, nhà giàu nhất cũng chỉ có xe la, chỉ có những người có tiền có thế, hào môn nhà giàu mới dùng đến loại xe ngựa xa hoa này.

Cả gia đình Hàn Đức Bình đều bất ngờ, không nghĩ ra Hàn gia có thân thích dùng đến xe ngựa.

Họ mới vừa vào sân, liền gặp người trong nhà đều vui mừng, trên mặt tiểu Liên tươi cười hớn hở nhìn về phía Hàn Đức Bình gọi "Nhị bá, ông nội gọi bá lên phòng trên nói chuyện."

Lâm thị thấy không có gọi nàng qua đó, liền mang theo hai đứa con trai về nhà mình, Hàn Đức Bình đi lên phòng trên, đằng sau còn có cái đuôi nhỏ Quang Quang đi theo.

Trong phòng trên, ông Hàn và bà Trần đang nói chuyện với một người phụ nữ lớn tuổi, bà tuy đã lớn tuổi nhưng ăn mặc không tầm thường, trên tai có một chiếc kẹp tóc, một đôi bông tai bằng vàng. Có một cô bé đứng phía sau bà lão, cô ấy cũng ăn mặc rất sáng, chắc chắn là một cô hầu gái.

Ngồi bên kia bàn là Hàn Đức Hưng cùng Ngô thị, Hàn Đức Quý cùng Giang thị. Hơn một tháng qua, Ngô thị đã bị Trần thị hành hạ gầy đến mức gần như không còn hình dạng, hôm nay Ngô thị đã mặc y phục mới và diện mạo trông rạng rỡ hơn.

Mà bên trên mặt bàn đầu tiên trưng bày không ít tơ lụa, vải vóc, còn có không ít hộp quà tặng to nhỏ đủ loại, không biết bên trong đựng cái gì.

Khó trách Ông Hàn cùng Trần thị đối đãi lão phu nhân này cung kính nhiệt tình như vậy, xem ra lai lịch bà ấy không đơn giản đâu.

Thấy Hàn Đức Bình, Ông Hàn liền hướng vị phu nhân kia giới thiệu "Đây là nhị tử của tôi, đang buôn bán làm ăn trên trấn. Đức Bình, đây là Tề mụ bên cạnh Tề phu nhân trong huyện."

Hàn Đức Bình nhẹ gật đầu xem như chào hỏi, Hàn Đức Hưng cùng Ngô thị có chút bất mãn đều hừ một tiếng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quang Quang không thèm để ý tới thái độ những người kia như thế nào, lôi kéo Hàn Đức Bình ngồi ngay cạnh cửa, cũng không biết Ông Hàn gọi bọn họ tới làm gì, có lẽ Hàn gia bốn phòng thì hiện tại nhà bọn họ có cuộc sống tốt một chút, Ông Hàn trong tâm khả năng nghĩ rằng để cho nhị tử đến cùng gặp khách quý là đang cất nhắc nhị phòng bọn họ đi!

Tề mụ kia chỉ là gật đầu thăm hỏi, hiển nhiên là không quan tâm lắm Hàn gia có bao nhiêu nhi tử "Hàn lão gia, Hàn phu nhân, việc này cứ quyết định như vậy đi?"

Ông Hàn cùng Trần thị không nói gì, chỉ đều nhìn về vợ chồng Hàn Đức Hưng, Hàn Đức Hưng cúi đầu khom lưng với Tề mụ "Tề mụ, nếu Tề công tử đã nhìn trúng Đường nhi nhà chúng tôi, sao chúng tôi có thể không đồng ý?"

Quang Quang khẽ động, lúc này mới hiểu rõ, hóa ra kia là người tới từ Tề gia huyện thành, Tề công tử kia chính là trước đây suýt làm con rể của Ngô tú tài.

Tề mụ mang trên mặt cười "Hàn lão gia Hàn phu nhân nếu không còn ý kiến, vậy liền thống nhất như vậy. Mười sáu tháng tám này Tề gia sẽ phái người đến nhấc Hàn đại cô nương vào cửa . Còn đồ cưới cái gì cũng đừng chuẩn bị, phu nhân chúng ta lên tiếng, trong nhà cái gì cũng có, không thiếu những cái kia."

Quang Quang nghe được có cái gì không đúng, Tề mụ nói là nhấc qua cửa, không phải cưới vào cửa, chỉ có làm thiếp mới dùng cái chữ nhấc này, chẳng lẽ...

"Tề mụ yên tâm, chúng ta tất nhiên sớm chuẩn bị kỹ càng." Ngô thị vô cùng vui vẻ cười nói.

Tề mụ chắc chắn lúc này mới mang theo nha hoàn rời đi, hai vợ chồng Hàn Đức Hưng một mực đưa đến ngoài cửa, Quang Quang cảm thấy hai vợ chồng Hàn đại bá có chút mất mặt, Tề mụ chẳng qua chỉ là một người vú già hầu hạ bên cạnh Tề phu nhân thôi, bọn họ lại cung kính như chó vẫy đuôi vậy, vậy nếu thấy Tề lão gia Tề phu nhân chắc quỳ liếm luôn quá.

Đưa Tề mụ về xong, vợ chồng Hàn Đức Hưng cũng đều quay phòng trên, Hàn Đức Bình mới hỏi Ông Hàn "Cha, chuyện này là sao ạ?"

Ông Hàn không nói gì, Ngô thị lại che miệng nở nụ cười "Nhị thúc à, thúc không biết đâu, đây là Tề gia cử người đến làm mai, công tử nhà họ Tề muốn cưới Tiểu Đường nhà chúng ta, thúc cũng nghe rồi đó, thời gian chính là mười sáu tháng này."

Ngô thị nói như vậy, trong phòng những người khác không nói chuyện, chỉ có cả nhà đại phòng trên mặt tươi cười, Quang Quang phát hiện Ông Hàn từ sau khi Tề mụ rời đi nụ cười trên mặt liền biến mất, mà Trần thị cũng nghiêm mặt, có lúc sẽ còn vụng trộm dò xét Ngô thị, lại nhìn hai vợ chồng Hàn Đức Quý với vẻ mặt quái dị.

Quả nhiên có gì đó quái lạ, chẳng lẽ mình đoán đúng?

Hàn Đức Bình cũng không nhìn ra những điều này chỉ đàng hoàng nói "Há, đó cũng là việc vui!"

Lại qua một hồi nói chuyện, Ông Hàn liền bảo Trần thị chọn mấy đồ vải vóc cùng điểm tâm mà Tề mụ vừa đưa tới để Quang Quang mang về.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vải vóc cái gì, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ, bởi vì vậy dĩ nhiên là không thể nào có được, Trần thị chẳng bao giờ phóng khoáng đến độ cho nhị phòng bọn họ đồ tốt đâu. Quả nhiên Trần thị liền chọn hai hộp điểm tâm tầm thường kín đáo đưa cho Hàn Đức Bình.

Hàn Đức Bình cũng không ở lại thêm, cũng không nghĩ đến những quà tặng vải vóc kia, liền mang theo Quang Quang trở về nhà mình.

Lâm thị liền hỏi hai cha con "Đây là thân thích nơi nào vậy?"

Hàn Đức Bình liền đem chuyện phòng trên kể lại, Lâm thị cùng mấy đứa bé đều kinh ngạc, bởi vì Tề gia tại huyện Hoài Gấm xem như là hộ có tiếng nhất nhì, công tử nhà hào phú lại lấy một cô nương trong thôn nhỏ cũng thật kỳ quái.

Quang Quang cười ra tiếng "Khẳng định không phải như vậy, cha, cha không phát hiện đại bá mẫu nói lúc Tề gia muốn cưới Tiểu đường tỷ, phản ứng của những người khác đều rất quái lạ sao?"

"A, cha không có chú ý !"

Hàn Đức Bình quả nhiên là một hán tử nhà nông chân chất "Ông bà nội chúng ta có cười đâu, ngay cả Tứ thúc tứ thẩm hôm nay cũng đều rất kì quái. Câu nói sau cùng của Tề mụ kia nói là mười sáu tháng tám, Tề gia sẽ phái người đến nhấc Tiểu đường tỷ vào cửa. Vì sao lại kêu nhấc? Vì sao không phải là cưới? Cưới là đại bá mẫu chính mình nói, con nghe rõ ràng Tề mụ mẹ nói là nhấc đấy!"

Quang Quang vừa nói như thế, những người khác ngây dại, cả buổi Lâm thị mới ngập ngừng nói "Không thể đâu? Sao ông bà nội con có thể đáp ứng Trưởng Tôn nữ Hàn gia chúng ta gả cho người ta làm thiếp được..."

Nói xong lời cuối cùng Lâm thị nghiêng mắt nhìn xem sắc mặt Hàn Đức Bình, dần dần cũng không nói chuyện nữa, Hàn Tiểu Đường dù sao cũng là cháu gái ruột Hàn Đức Bình, Lâm thị không dám nói quá thẳng, trên mặt Hàn Đức Bình hiện tại cũng không dễ nhìn.

Hàn Đức Bình trầm mặc, sau đó là liên tục thở dài "Chuyện này không môn đăng hộ đối, có thể có cái gì tốt chứ?"

Hiển nhiên, tất cả mọi người đều hiểu rõ đạo lý này.

Quả nhiên buổi chiều Chu thị liền đến nhị phòng nói chuyện, đồng thời kể chuyện đại phòng muốn đưa trưởng nữ đến Tề gia làm tiểu thiếp cho Lâm thị nghe, Ông Hàn cùng Trần thị đã dặn dò, việc làm tiểu thiếp không thể để người trong thôn biết, còn không phải là vì đẹp mặt, sợ bị người ta nói ra nói vào.

Mà Ngô thị thoáng một cái lại phấn chấn lên, đứng thẳng lưng, không còn khắp nơi bị Trần thị hành hạ, Trần thị kêu Ngô thị làm việc thì luôn luôn từ chối nói đau chỗ này chỗ kia, khiến Trần thị bị chọc tức giận sôi máu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Nông Thôn Gà Bay Chó Chạy

Số ký tự: 0