Cuộc Sống Nông Thôn Gà Bay Chó Chạy

Trờ Về Nhà

Dịch giả : Hjoonie

2024-08-27 06:37:37

Bà Trần sau khi bị ông Hàn tát thì nằm lì mấy ngày liền, ngày nào cũng kêu đau hết chỗ này đến chỗ kia nhưng thật ra chỉ là không muốn ra khỏi giường.



  Bắt mấy nàng dâu thay nhau hầu hạ giày vò, đến mức cả nhà thấy người ở nhị phòng đều mặt mày cau có khó chịu.

  Ông Hàn mắng Trần thị mấy lần mà không có tác dụng, ông cũng biết tính tình của bà ta quen thói được chiều chuộng hợi động tí là khóc lóc om sòm nên cuối cùng chỉ có thể mặc kệ Trần Thị muốn làm gì thì làm.

  Mãi cho đến khi trưởng nam nhà họ Hàn, Hàn Đức Hưng đang làm chưởng quỹ tại quán rượu trong thị trấn cùng cháu đích tôn Hàn Hiếu Tông trở về thì cơn đau khắp người của Trần Thị mới được coi là khỏi hẳn.

  "Mẫu thân, người nhìn xem, đây là chủ tiệm bảo con mang về hiếu kính người."

  Hàn Đức Hưng đưa gói bánh trước mặt cho Trần Thị đang ngồi trên giường, bà ấy mở bọc ra và thấy đủ loại bánh ngọt có trong quán rượu.

  Bà đưa nó cho Hàn Hỉ Nhi bảo nàng ta cất nó vào ngăn tủ, còn không quên nhìn chằm chằm vào những người nhà lão Nhị, ý kiểu xem chừng.

  Quang Quang yên lặng trợn tròn mắt, mấy cái này có cho nàng cũng không thèm.

  Trong trí nhớ của nàng, những thứ này nào có tốt đẹp như lời Đại Bá nói, không phải chủ quán đặc biệt cho Đại bá mang về cho bà Trần, mà số bánh đó thực chất là Đại bá lấy trộm đem về.

  Quang Quang sở dĩ biết rõ như vậy, là bởi vì Đại ca cùng Nhị ca của nàng làm bồi bàn ở nơi đại bá làm thuê, mấy chuyện này mọi người trong nhà nàng đều rõ.

Chỉ là Hàn Đức Bình cùng Lâm Thị đều là người lương thiện, bởi vì trong nhà có hai nhi tử đều là được Đại bá mang đến giúp việc trong quán rượu, cho nên không đem những chuyện này nói ra.

  "Nương, người xem, vẫn là phu quân con biết nghĩ đến người, không uổng công người thương yêu nhất là Đại Phòng chúng con."

  Ngô Thị rất vui khi thấy phu quân và nhi tử nàng trở về nhà.

  Bà Trần nghe xong những lời này lông mày liền giãn ra, khuôn mặt già nua tươi cười như hoa cúc, "Ta nói Đức Hưng này, Tiểu Đường vì sao không cùng con trở về?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


  Quang Quang thấy rõ Hàn Đức Hưng cùng Hàn Hiếu Tông liếc mắt nhìn nhau, trong lòng nhướng một nhịp, chẳng lẽ có cái gì mờ ám ở đây?

  Hàn Tiểu Đường là trưởng nữ đời cháu nhà họ Hàn, năm nay đã mười sáu tuổi.

  Trong bốn hộ của nhà họ Hàn, ngoại trừ hộ thứ hai đông con hơn, những hộ khác chỉ có một nam và một nữ.

  "Tổ mẫu, tháng sau biểu muội của con sẽ xuất giá, dì muốn Tiểu Đường ở cùng biểu muội hàn huyên thêm vài ngày."

  Người nói chuyện là Hàn Hiếu Tông, khoảng hai mươi tuổi, dung mạo bình thường, dáng người trung bình, ăn mặc chỉnh tề, mặc một chiếc áo choàng bông tinh xảo, nhìn qua có chút giống thư sinh.

  Hắn là người thứ hai trong gia đình họ Hàn biết đọc và viết ngoài Hàn Đức Hưng.

  Cữu cữu của Hàn Hiếu Tông là một tú tài dạy ở một trường tư thục trong thị trấn, Hàn Hiếu Tông thường ở nhờ nhà cữu cữu để tiện cho việc học, nhưng hắn ta cũng cần phải trả một số tiền ăn nhất định hàng tháng.

  Mấy ngày trước, Hàn Tiểu Đường theo Hàn Hiếu Tông đến nhà cữu cữu, vẫn chưa trở về, nên Trần Thị liền hỏi như vậy.

  "Hiếu Tông, gần đây việc học của cháu thế nào? Cữu cữu cháu có nói khi nào thì bắt đầu thi không?" Hàn lão ngồi ở một bên không nói lời nào, đợi mọi người tám chuyện xong mới hỏi đến việc học hành.

  "Gia, cháu đang định nói với người, giữa tháng bảy năm nay trong huyện sẽ mở một kỳ thi đồng sinh."(huyện học tổ chức đồng thí từ Huyện thái gia phê ghi chép xét duyệt thông qua mới gọi là đồng sinh, chỉ có có rồi đồng sinh tư cách mới có thể tham gia thi phủ, viện sĩ. )

  Phải mất một thời gian dài, Quang Quang mới hiểu rằng Kỳ thi đồng sinh tương đương với kỳ thi tuyển sinh nhập học cổ đại, chỉ với tư cách đầu vào, bạn mới có thể đến gặp người dự thi (Tú tài) để trở thành Tiến sĩ.

  Hàn Hiếu Tông từ khi còn nhỏ đã được gửi đến học ở trường tư thục , giờ ngoài hai mươi tuổi, tham gia kỳ thi nhi đồng không dưới bốn năm lần, chưa một lần đỗ đạt.

  Điều đáng khen là bản thân hắn ta vẫn chưa bỏ cuộc, trên dưới gia đình họ Hàn vẫn ủng hộ hắn tiếp tục thi.

  Hàn lão sau khi nghe Hàn Hiếu Tông trả lời, trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Lần này cháu chắc chắn chứ? Hiện tại nhất định phải nắm chắc, đừng chậm trễ học tập.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hàn Đức Hưng ở bên cạnh cười nói: "Cha yên tâm đi, cữu cữu nói rồi, lần này nhất định sẽ thuận lợi, cữu cữu trong huyện có chút giao tình với một bằng hữu, hơn nữa đã tra ra được quan huyện thích văn phong như thế nào rồi.

  Mấy lần trước Hiếu Tông hiểu nhầm đề liền sai phương hướng, làm văn chương nếu như không viết đúng ý quan, chẳng phải nó sẽ bị đánh trượt sao? "

  "Không sai không sai, Hiếu Tông của chúng ta từ nhỏ đã là một đứa trẻ xuất sắc nhất ở thôn Đại Liễu."

  Trần Thị nhìn dáng vẻ của đứa cháu đích tôn mà cảm thấy hạnh phúc, nhất là khi nghĩ đến việc cháu lớn của mình sau khi trở thành quan chức và bà sẽ trở thành một quan gia lão thái thái, liền hận không thể đem hắn ra mà cung phụng.

  Hàn lão thực dụng hơn, ông ấy không có những ý tưởng mơ mộng như Trần Thị, ông ấy mù chữ và mấy cái truyện trên huyện cũng như việc học khác cũng chỉ biết nửa vời.

  "Ồ, thế thì tốt. Thế thì tốt."

  "Đại bá, Đại bá đã về rồi, Đại ca nhị ca của cháu sao còn chưa về ạ?"

  Hàn Quang Quang không quan tâm đến việc Hàn Hiếu Tông có làm bài thi đồng sinh hay không, nàng chỉ thắc mắc tại sao cũng là làm công một chỗ nhưng Hàn Đức Hưng được về nhà nghỉ ngơi còn huynh đệ Hàn Hiếu Chu Hàn Hiếu Diên thì không.

  Hàn Đức Hưng thần sắc ngưng trọng, lạnh lùng nói: "Ồ, vì quán rượu còn đang bận rộn, bọn họ không thể rời đi."

  Trần Thị xen vào mắng: “Hiếu Chu Hiếu Diên chỉ là bồi bàn, làm sao so được với Đại bá của ngươi, Đại bá ngươi đã là chưởng quỹ, hắn đã nỗ lực làm việc rất nhiều, tưởng được như Đại bá ngươi nhớ nhà muốn về là được về chắc?

  Cò đứng hết ở đây làm gì, chỉ nhìn chăm chăm vào đồ của Đại bá ngươi mang về phải không ? Thật là một đám đầy thủ đoạn."

  Hàn Quang Quang đen mặt, không muốn cùng Trần Thi dây dưa ở đây nên kéo theo Hàn Hiếu Chính bỏ chạy.

  "Ta nói bà, suốt ngày mắng tiểu hài tử làm gì?"

  "Cái gì? Ta là tổ mẫu của nó, ta không thể mắng bọn nó một tí sao? Có chút đồ ăn này Hỉ Nhi Nhạc Nhi cùng Sùng Nghĩa đều không đủ ăn đâu. Đám kia đều là quỷ đói đầu thai. Sao không chết đói luôn đi."

  Nghe tiếng cãi vã yếu ớt giữa Hàn lão và Trần Thị từ phía sau, Quang Quang thầm nghĩ , làm thế nào để thoát khỏi đại gia đình này càng sớm càng tốt rồi ra ở riêng đây?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Nông Thôn Gà Bay Chó Chạy

Số ký tự: 0