Cuộc Sống Nông Thôn Gà Bay Chó Chạy

Y Định Của Bà N...

Dịch giả : Hjoonie

2024-08-27 06:37:37

Ông Hàn hai tay run rẩy, có chút chua chát, liên tục nói "Không đến mức như vậy, không đến mức..."

Trần thị ở một bên khóc to "Lão nhị, ngươi xem ngươi ép cha ngươi đến như thế nào rồi, ngươi là cái đồ táng tận lương tâm, nuôi ngươi lớn đến từng này ngươi lại muốn phân gia.

Ngươi xem trong làng này có mấy người phân gia, ngươi đây là muốn để tất cả mọi người đàm tiếu về chúng ta ..."

Hàn Đức Bình đi tới trước mặt Ông Hàn quỳ xuống, rạp người bái "Cha, cầu người thành toàn."

Hàn Hiếu Chu cùng Quang Quang cũng đều quỳ theo thành một hàng, Ông Hàn hai mắt cũng có chút ươn ướt, ông đưa tay từ từ vuốt lên đỉnh đầu Hàn Đức Bình "Ai! Liền theo các ngươi, chờ ngày mùa qua lương thực đều thu hết về rồi nói sau."

Trần thị cực lực phản đối "Lão gia, ông điên rồi sao? Sao có thể phân gia..."

"Được rồi, bà nói đủ nhiều rồi. Nếu không phải vì bà Hàn gia chúng ta sao có thể đi đến bước đường này?" Ông Hàn quay đầu giận dữ mắng mỏ Trần thị.

Trần thị bị Ông Hàn khiển trách không giải thích được vô cùng ủy khuất, bụm mặt bật khóc, lần này là thật sự thương tâm "Thân già ta kiên quyết như vậy là vì ai, còn không phải là vì nhà chúng ta sao?"

Hàn Đức Bình mang theo Hiếu Chu cùng Quang Quang trở về phòng của mình đem chuyện trên phòng chính nói ra hết, Lâm thị cùng Tiểu Miên nghe nói Ông Hàn đáp ứng việc thu hoạch xong lúa mạch sẽ cho bọn họ phân gia đều vui đến phát khóc.

Quang Quang nhịn không được cho gia đình một giội nước lạnh "Cha mẹ, hai người cần phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng, chúng ta dù là phân gia cũng không được chia cho cái gì đâu."

Hàn Đức Bình và Lâm thị lúc này mới tỉnh táo lại, dù sao điều tiểu khuê nữ nói là sự thật, đã dự định phân gia thì phải tiếp nhận tất cả những vấn đề sau khi phân gia, bao gồm cả những đãi ngộ không công bằng.

Quang Quang đây là cho cha mẹ một chút kiên cường, để bọn họ thấy rõ bộ mặt của Ông Hàn cùng Trần thị.

"Nhà chúng ta gia sản đều thuộc dạng rủng rỉnh, có đất, có lương thực, có nhà cũ để lại, còn có mười mấy con gà mái mẹ, có hai con heo, còn tiền bạc vẫn luôn nằm trong tay bà nội, bà chắc chắn sẽ không chia tiền, gà cũng là nguồn sống của bà luôn, bình thường soi trứng gà kĩ lắm chứ đừng nói là sẽ chia gà cho chúng ta nha. Đúng là có hai con lợn, thế nhưng đại bá cùng các thúc thúc có thể đáp ứng chia một con cho nhà ta sao?"

Lâm thị có chút không xác định nói "Lợn kia trước giờ vẫn luôn là ta và tỷ của con cắt cỏ, trộn lẫn thức ăn thì lợn mới ăn được, ngay cả chuồng gà cũng đều là hai mẹ con chúng ta phụ trách quét dọn, trong nhà những người khác cho tới bây giờ đều không làm qua, sao cũng nên cho chúng ta một phần chứ?"

Quang Quang đều bội phục sự ngây thơ của Lâm thị "Nương, con chỉ nói đại khái vậy thôi, chỉ là để cha mẹ chuẩn bị tâm lý trước, đến lúc đó phân gia cũng chớ quá thất vọng."

Hiếu Chu liền an ủi Lâm thị "Nương, không quan trọng, coi như ông bà không chia cho chúng ta, huynh đệ chúng con về sau có thể dựa vào đôi tay của chính mình đi kiếm tiền, nhất định sẽ làm cho người cùng cha được sống cuộc sống tốt."

Hàn Đức Bình thấy nhi tử hiểu chuyện yên vui vô cùng "Hiếu Chu nói không sai, ta và nương các con cũng đều có thể lao động, chúng ta một nhà cố gắng nhất định cái gì cũng sẽ có."

Người một nhà nghĩ đến cuộc sống tương lai đều tràn đầy hy vọng, trong phòng nói chuyện, Hàn Đức Bình đi đem sân phơi gạo và xe đẩy dọn dẹp một chút, mai này dùng vẫn tốt.

Hàn Hiếu Chu Hàn Hiếu Diên hiểu chuyện đều đi cùng hỗ trợ. (Xe đẩy là một loại xe hai bánh bằng gỗ phẳng có thể được kéo bởi một người hoặc đặt trên một con bò hoặc con la.)

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giữa trưa Hàn gia có khách, là người quen thân với Trần thị, bà Ngô nhà họ Chân đến thăm, còn đem một cái rổ nhỏ nói là quà thăm hỏi Lâm thị .

Nhưng mà bà Ngô vừa đến đông sương nói chuyện với Lâm thị được mấy câu liền đi phòng trên, tiện thể cầm đồ vật tặng lên luôn.

Bà Ngô đến phòng trên không bao lâu, Hàn Hỉ Nhi Hàn Nhạc Nhi đều bị Trần thị đuổi ra, bên trong chỉ còn lại Trần thị cùng bà ta đang nói chuyện.

Tiểu Miên ghé vào cửa sổ hướng trong sân nhìn quanh "Nương, con nhìn thấy đại cô tiểu cô cùng tiểu đường tỷ đều bị đuổi ra rồi."

Lâm thị ậm ừ trả lời một câu "Khả năng bà nội cùng bà Ngô có lời muốn nói riêng."

Quang Quang cảm thấy hiếu kì, cùng Hiếu Chính liếc nhau nở nụ cười tinh quái, hai người mò mẫn theo hướng cửa đi xem.

"Hai người làm gì thế?" Tiểu Miên tò mò hỏi đệ đệ muội muội.

Quang Quang cười ranh mãnh "Muội đi nghe một chút xem nội cùng bà Ngô thì thầm cái gì."

Lâm thị khiển trách "Không được làm ẩu, nếu như bị nội con phát hiện không khéo lại chịu một trận mắng."

Quang Quang cùng Hiếu Chính tất nhiên là không nghe, bọn họ đã có kinh nghiệm từ lần trước rồi.

Vừa hay giờ là giữa trưa, những người khác hoặc là ngủ hoặc là đi đâu đó, ngay cả Hàn Tiểu Liên thường xuyên ở nhà cũng vừa mới cũng bị Hàn Hỉ Nhi kéo đi nơi khác, giờ là lúc không có ai, hai người liền rón rén mò tới ngồi xuống cửa sau của hậu viện phòng chính.

Lúc này trong phòng cũng chỉ có Trần thị cùng bà Ngô, cho nên âm thanh hai người nói chuyện cũng không lớn, Quang Quang với Hiếu Chính phải cẩn thận một chút nghe mới có thể nghe được các bà đang nói gì!

"Một lũ sói con, lòng dạ đen tối." Đây là giọng nói oán hận của Trần Thị.

Bà Ngô có chút gầy và thấp, thanh âm nói chuyện lanh lảnh "Ai nha, Hàn Nhị tẩu tử, tẩu muốn ta làm gì với đứa con bất hiếu kia? ý tỷ không phải muốn nó đi chỗ nào cho khuất mắt sao?"

Quang Quang cùng Hiếu Chính nghe được đều khó chịu, xem ra bà Ngô này cũng không phải có ý gì tốt, không thuyết phục Trần thị thì thôi, thế nào lại còn ở giữa mà châm thêm lửa.

"Hừ, nói phân gia thì dễ, đợi đến lúc ta muốn bọn hắn khóc cầu xin ta không phân gia." Trần thị ở một bên quyết tâm.

Bà Ngô liền cười ha ha, hai người lại nói chuyện một hồi lâu, trên cơ bản đều là Trần thị than khổ, nói nhi tử không hiếu thuận, con dâu xấu tính, cháu trai cháu gái đều là kẻ vô ơn.

Cho tới hôm nay Quang Quang mới biết được, ở trong mắt Trần thị không chỉ là người nhà nàng không tốt, ngoại trừ tứ phòng ra ngay cả đại phòng cùng tam phòng trong miệng Trần thị cũng không có cái gì tốt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tẩu xem chuyện này tính như thế nào?" Nói một hồi bà Ngô lại hỏi Trần thị.

Lúc này thanh âm của Trần thị mới lộ ra một tia vui vẻ nói "Người kia đáng tin cậy không? Nghe muội tử nói hình như cũng không tệ lắm, chỉ cần vóc người tuấn tú, gia cảnh giàu có, nhân khẩu đơn giản là được, ta cũng không có kén chọn."

Ngô bà tử khẩu khí liền có chút lúng túng "Ha ha, ta cũng nghĩ như vậy."

Sau đó hai người lại nhỏ giọng nói thầm nửa ngày, phần sau Quang quang và Hiếu Chính nghe không rõ ràng lắm.

Quang Quang thấy nghe không ra liền theo Hiếu Chính ra vườn sau, mới ra cửa nhỏ liền gặp đám Hàn Hỉ Nhi Hàn Nhạc Nhi một hàng năm người trở về.

Tiểu Cúc cùng Tiểu Đường thấy Quang Quang cùng Hiếu Chính vẫn chào hỏi qua lại, những người khác cao ngạo ưỡn ngực lướt qua hai người mà đi, hoàn toàn coi bọn họ như vô hình.

Quang Quang xem một lúc thôi cũng thấy buồn cười, giống như các nàng ta không đếm xỉa tới mình, thì mình tựa như mất đi khối thịt vậy.

Trở lại gian phòng của nhà mình, Quang Quang liền đem cuộc trò truyện của Trần thị cùng bà Ngô kể lại, đối với việc Trần thị mắng mấy người trong nhà Lâm thị phản ứng rất bình thản, khả năng nàng đã nghe mãi thành quen đi.

Có điều nghe xong mấy câu cuối, vẻ mặt Lâm thị có chút kì lạ.

Tiểu Miên liền có chút ngốc, nàng bèn hỏi Lâm thị "Nương, Bà Ngô nói chuyện gì ạ, có liên quan đến bà nội chúng ta không ?"

Lâm thị nhìn con gái đã mười ba tuổi cũng không nói rõ Trần thị nói chuyện gì, đáp lại qua loa "A, không có gì!"

Quang Quang liền cười ra tiếng "Tỷ, ta biết, ta cho tỷ hay."

Hiếu Chính thấy vậy bối rối hỏi "Quang nhi, là cái gì nha? Ta thế nào cũng không nghe ra được bà nội và bà Ngô đang nói chuyện gì?"

Quang Quang cảm thấy ở thời cổ đại, mấy việc kết hôn hài tử quả nhiên chậm hiểu "Nhất định là làm mai cho đại cô tiểu cô rồi, bà Ngô nói muốn làm mai. Bà nội chúng ta còn nói cũng chỉ muốn người cao to tuấn tú, gia cảnh giàu có, nhà ít người, còn nói không kén chọn gì thêm, muội nghe xong suýt nữa không nhịn cười nổi, đại cô tiểu cô như thế, người ta không kén chọn mới là may đấy."

Lâm thị giả bộ muốn đánh Quang Quang một cái "Ngươi nha đầu này, không biết xấu hổ, làm sao ở trước mặt tỷ con nói những thứ này."

Quang Quang cố ý trốn sau lưng Tiểu Miên, thè lưỡi "Ai nha, nương, tỷ đều lớn cả không phải còn nhỏ, sớm muộn gì cũng biết."

Tiểu Miên nghe xong những này vậy đỏ mặt, oán trách muội muội đem mình ra trêu ghẹo "Tiểu nha đầu muội, dám trêu tỷ rồi."

Quang Quang cười hắc hắc, không khỏi cảm khái tiểu cô nương cổ đại hay ngại ngùng xấu hổ, nói chuyện cưới gả có cái gì đâu mà ngại, cha mẹ cũng không dám ở trước mặt khuê nữ nhắc tới chuyện này, làm cái gì đều che che giấu giấu, chắc chắn rồi việc hôn nhân cũng sẽ không hỏi ý kiến khuê nữ, cha mẹ và người làm mối cứ thế quyết định.

Quang Quang sẽ không để xảy ra chuyện như vậy với nhà nàng đâu, hạnh phúc của mình phải tự mình nắm giữ mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Nông Thôn Gà Bay Chó Chạy

Số ký tự: 0