Mình nên vui vẻ...
Nam Qua Giáp Tâm
2024-08-07 00:08:26
Xem ra so với trường học, nơi đó mới là nơi cô ấy muốn đi.
Tôn Biền khát khao được học đại học, Từ Hải Vi lại chờ mong cuộc sống trong một nhà máy ngay bên đường.
Nhìn dáng vẻ của bạn tốt, Tô Biền đột nhiên cũng cười, cô kéo tay Từ Hải Vi vừa xoay người đi về vừa nói:
“Cậu nói rất đúng, mình nên vui vẻ thay cậu. Một khi đã như vậy thì nhất định phải chúc mừng gì đó, phương thức chúc mừng chính là thêm một chai nước có ga nữa.”
Từ Hải Vi nghe thấy thế hơi kinh ngạc, lập tức cười to nói: “Nói cái gì mà chúc mừng cho mừng, mình thấy rõ ràng là cậu muốn uống thêm chai nữa.”
“Ha ha, nếu biết còn không nhanh lên, lần này chúng ta uống hết nước có ga ở cửa hàng là được, đỡ phải để tiền thế chấp.”
Hai cô gái tay trong tay chạy trên con đường nhựa, để lại ở ven đường tiếng cười thanh thúy.
Buổi chiều hai anh em Tôn gia lần lượt về nhà, Tôn Biền đưa bằng tốt nghiệp cho anh cả mình.
Sau đó cô nhìn đồng hồ một lát rồi đi vào bếp, mẹ cô nói buổi tối ăn cải thảo hầm với đậu phụ, có lẽ đậu hũ phải đợi mẹ cô tan làm trở về mang về nhà, cô xử lý cải thảo trước.
Chạng vạng cha mẹ Tôn gia lần lượt trở về, trong hộp cơm trên tay mẹ Tôn thực sự có đậu hũ non mềm.
Đưa đậu hũ cho con gái, mẹ Tôn trở về phòng thay quần áo trước, khi bà định đến phòng bếp đeo tạp dề nấu cơm tối, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc rống ở dưới lầu truyền đến.
Giữa mùa hè, nhà ai cũng không đóng cửa sổ, rèm cửa sổ và rèm cửa bằng lụa mỏng của Tôn gia đều do cậu cả nhà bọn họ tự tay làm, chẳng những dùng tốt hơn nữa kiểu dáng xinh đẹp.
Rèm bằng lụa mỏng thêm những hạt châu bằng gỗ tương đối được người trong nhà máy điện thế hệ trước thích, thấy đồ ở nhà Tôn gia xong thì nhờ bọn họ dẫn mối, muốn đặt hàng không chỉ một nhà.
Hiện giờ mỗi nhà đều mở rộng cửa sổ, phàm là nhà nào có chút gió thổi cỏ lay, hàng xóm lầu trên lầu dưới trái phải đều biết được.
“Nghe âm thanh hình như là chị Đại Ny nhà Bác Vương lầu dưới, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Tôn Biền ngồi gần cửa mở miệng hỏi theo bản năng.
Em trai cô suốt ngày đi loanh quanh khu nhà máy nghe thấy thì trả lời:
“Không phải là nhà máy tuyển công nhân sao, Bác Vương không muốn chị Đại Ny tiếp tục đi học, muốn chị ấy nghỉ học trực tiếp vào nhà máy làm việc.”
“Hả? Không phải chứ, chị Đại Ny đỗ trung cấp kỹ thuật mà!”
Hiện giờ học sinh trung cấp kỹ thuật không như đời sau, thời đại này tốt nghiệp xong bao sắp xếp, còn là cán bộ, cho nên trung cấp kỹ thuật còn khó thi hơn trung học.
Tôn Biền không rõ chuyện khác lắm, nhưng cô biết lần này bọn họ tốt nghiệp chỉ có hai người thi đỗ trung cấp kỹ thuật, thậm chí giáo viên của bọn họ còn nói rằng bọn họ thi tốt, những năm trước còn không có một người.
Hiện giờ không dễ dàng gì mới thi đỗ trung cấp kỹ thuật đột nhiên không cho học, chẳng trách chị Đại Ny sẽ khóc.
Tôn Ký nghe thấy thế nhún vai, bày tỏ bất đắc dĩ nói với chị cậu bé:
“Nếu không thì làm sao bây giờ? Tình hình nhà bác Vương chị cũng biết rồi đấy, lúc trước không muốn để chị ấy đi học hi vọng chị ấy đi làm, nhưng khi đó không có cơ hội, sau này bác Vương vay tiền trả học phí, tốt xấu gì cũng học xong. Nhà bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội năm nay, em nghe nói bác Vương đã giúp chị Đại Ny đăng ký làm ở trong nhà máy rồi.”
Tôn Biền nghe thấy thế thì cạn lời.
Khác với gia đình công nhân viên chức như Tôn gia, nhà Vương Đại Ny ở lầu dưới chỉ có một công nhân viên chức, bác Vương chỉ là công nhân nồi hơi bình thường ở xưởng nồi hơi, còn mẹ cô ấy thì không biết chữ không có công việc nên làm nội trợ.
Trừ chuyện đó mẹ già của bác Vương cũng ở cùng bọn họ, phía dưới Vương Đại Ny còn có năm em trai em gái, một nhà chín miệng ăn chỉ có thể dựa vào tiền lương của mình bác Vương, cuộc sống áp lực thế nào có thể nghĩ tới.
Tôn Biền khát khao được học đại học, Từ Hải Vi lại chờ mong cuộc sống trong một nhà máy ngay bên đường.
Nhìn dáng vẻ của bạn tốt, Tô Biền đột nhiên cũng cười, cô kéo tay Từ Hải Vi vừa xoay người đi về vừa nói:
“Cậu nói rất đúng, mình nên vui vẻ thay cậu. Một khi đã như vậy thì nhất định phải chúc mừng gì đó, phương thức chúc mừng chính là thêm một chai nước có ga nữa.”
Từ Hải Vi nghe thấy thế hơi kinh ngạc, lập tức cười to nói: “Nói cái gì mà chúc mừng cho mừng, mình thấy rõ ràng là cậu muốn uống thêm chai nữa.”
“Ha ha, nếu biết còn không nhanh lên, lần này chúng ta uống hết nước có ga ở cửa hàng là được, đỡ phải để tiền thế chấp.”
Hai cô gái tay trong tay chạy trên con đường nhựa, để lại ở ven đường tiếng cười thanh thúy.
Buổi chiều hai anh em Tôn gia lần lượt về nhà, Tôn Biền đưa bằng tốt nghiệp cho anh cả mình.
Sau đó cô nhìn đồng hồ một lát rồi đi vào bếp, mẹ cô nói buổi tối ăn cải thảo hầm với đậu phụ, có lẽ đậu hũ phải đợi mẹ cô tan làm trở về mang về nhà, cô xử lý cải thảo trước.
Chạng vạng cha mẹ Tôn gia lần lượt trở về, trong hộp cơm trên tay mẹ Tôn thực sự có đậu hũ non mềm.
Đưa đậu hũ cho con gái, mẹ Tôn trở về phòng thay quần áo trước, khi bà định đến phòng bếp đeo tạp dề nấu cơm tối, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc rống ở dưới lầu truyền đến.
Giữa mùa hè, nhà ai cũng không đóng cửa sổ, rèm cửa sổ và rèm cửa bằng lụa mỏng của Tôn gia đều do cậu cả nhà bọn họ tự tay làm, chẳng những dùng tốt hơn nữa kiểu dáng xinh đẹp.
Rèm bằng lụa mỏng thêm những hạt châu bằng gỗ tương đối được người trong nhà máy điện thế hệ trước thích, thấy đồ ở nhà Tôn gia xong thì nhờ bọn họ dẫn mối, muốn đặt hàng không chỉ một nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện giờ mỗi nhà đều mở rộng cửa sổ, phàm là nhà nào có chút gió thổi cỏ lay, hàng xóm lầu trên lầu dưới trái phải đều biết được.
“Nghe âm thanh hình như là chị Đại Ny nhà Bác Vương lầu dưới, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Tôn Biền ngồi gần cửa mở miệng hỏi theo bản năng.
Em trai cô suốt ngày đi loanh quanh khu nhà máy nghe thấy thì trả lời:
“Không phải là nhà máy tuyển công nhân sao, Bác Vương không muốn chị Đại Ny tiếp tục đi học, muốn chị ấy nghỉ học trực tiếp vào nhà máy làm việc.”
“Hả? Không phải chứ, chị Đại Ny đỗ trung cấp kỹ thuật mà!”
Hiện giờ học sinh trung cấp kỹ thuật không như đời sau, thời đại này tốt nghiệp xong bao sắp xếp, còn là cán bộ, cho nên trung cấp kỹ thuật còn khó thi hơn trung học.
Tôn Biền không rõ chuyện khác lắm, nhưng cô biết lần này bọn họ tốt nghiệp chỉ có hai người thi đỗ trung cấp kỹ thuật, thậm chí giáo viên của bọn họ còn nói rằng bọn họ thi tốt, những năm trước còn không có một người.
Hiện giờ không dễ dàng gì mới thi đỗ trung cấp kỹ thuật đột nhiên không cho học, chẳng trách chị Đại Ny sẽ khóc.
Tôn Ký nghe thấy thế nhún vai, bày tỏ bất đắc dĩ nói với chị cậu bé:
“Nếu không thì làm sao bây giờ? Tình hình nhà bác Vương chị cũng biết rồi đấy, lúc trước không muốn để chị ấy đi học hi vọng chị ấy đi làm, nhưng khi đó không có cơ hội, sau này bác Vương vay tiền trả học phí, tốt xấu gì cũng học xong. Nhà bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội năm nay, em nghe nói bác Vương đã giúp chị Đại Ny đăng ký làm ở trong nhà máy rồi.”
Tôn Biền nghe thấy thế thì cạn lời.
Khác với gia đình công nhân viên chức như Tôn gia, nhà Vương Đại Ny ở lầu dưới chỉ có một công nhân viên chức, bác Vương chỉ là công nhân nồi hơi bình thường ở xưởng nồi hơi, còn mẹ cô ấy thì không biết chữ không có công việc nên làm nội trợ.
Trừ chuyện đó mẹ già của bác Vương cũng ở cùng bọn họ, phía dưới Vương Đại Ny còn có năm em trai em gái, một nhà chín miệng ăn chỉ có thể dựa vào tiền lương của mình bác Vương, cuộc sống áp lực thế nào có thể nghĩ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro