Tuyển công nhân
Nam Qua Giáp Tâm
2024-08-07 00:08:26
Thấy ánh mắt nghi ngờ của em gái cũng không hiểu ý tứ của chính mình, Tôn Tuấn không khỏi hướng về phía cô liên tục chớp mắt, anh ấy muốn cho em gái biết, dưa muối hôm nay là do anh ấy trộn, cho nhiều thêm nửa thìa dầu vừng, rất ngon nhanh ăn đi, nếu không sẽ bị thằng nhóc thối Tiểu Ký kia ăn hết đấy.
Ngay lúc anh ấy nháy mắt cho em gái, Tôn Ký ở bên hít mũi mấy lần, ánh mắt cậu ta lập tức sáng lên, đũa trong tay đã hướng về đĩa dưa muối trộn có mùi thơm kia.
Tôn Tuấn thấy thế cũng không lo được cái gì mà nháy mắt với không nháy mắt, vội vàng cùng em trai cướp dưa muối, lúc này Tôn Biền cũng đã ngửi thấy mùi dầu vừng ở chỗ dưa muối bị nhấc lên, lập tức hiểu vì sao vừa rồi anh trai cô lại nháy mắt.
Thời đại này dầu vừng là thứ cực kỳ quý giá.
Hai chai dầu vừng nhỏ trong phòng bếp nhà họ Tôn là lúc trước tết, bên chỗ nhà máy điện phát phúc lợi cho nhân viên, mẹ Tôn xem nó như bảo bối, chỉ lúc trộn đồ ăn mới có thể dùng một ít.
Nhưng sau khi hiểu rõ cô lại có chút dở khóc dở cười, trong lòng tự nhủ, anh trai à, cảm ơn anh, nhưng có phải anh đã quên, em gái anh không thích ăn dầu vừng?
Đối với người nuôi ba đứa nhỏ như nhà họ Tôn mà nói, cơm thừa là chuyện không có quá nhiều khả năng, nhất là khi trong nhà còn có hai thằng nhỏ mười mấy tuổi, về cơ bản mẹ Tôn nấu bao nhiêu, bọn họ có thể ăn bấy nhiêu, lượng cơm ăn dựa vào trên số gạo mẹ Tôn cho vào nồi.
Theo âm thanh cao vút của MC trong raido, nhà họ Tôn đã ăn xong bữa sáng.
Sau khi bữa sáng kết thúc, Tôn Biền giúp đỡ mẹ thu dọn bàn ăn, mẹ Tôn thấy có người giúp đỡ bèn để bát đũa xuống đi đến phòng ngủ.
Chưa đến mấy phút, mẹ Tôn đã ăn mặc chỉnh tề từ bên trong vội vàng đi ra, vừa đứng ở trước cửa nhà đi giày xăng đan, vừa hướng về phía trong phòng nói với mấy người: “Hôm nay Tiểu Phương phải đến khu vực thành thị làm việc, em phải đến giao ban sớm, Thúc Minh, buổi tối anh nhớ về nhà sớm đấy, xế chiều nay người nhà mẹ em sẽ đến.”
Nói rồi mẹ Tôn đã đi giày xăng đan xong ngẩng đầu lên, nhìn mấy đứa nhỏ nhà mình nói.
“Hôm nay mấy đứa cũng không được chạy loạn khắp nơi đâu đấy, ở nhà chờ đám người bà ngoại con.”
Mẹ Tôn vừa nói xong đã nghe thấy đứa con trai út là người đầu tiên kháng nghị: “Mẹ, lát nữa con muốn qua chỗ nhà Quân Tử làm bài, bọn con đã hẹn từ trước rồi.”
Sau đó con trai cả của bà cũng chần chờ nói: “Mẹ, con muốn cùng cha đến chỗ nhà máy xem một chút.”
“Đến nhà máy? Thúc Minh, có phải chuyện tuyển công nhân có thông tin chính thức rồi không?”
Cha Tôn nghe vậy tắt radio đi, lau sạch dấu tay trên đó: “Ừ, nghe bên phía trưởng ban nói đã quyết định xong điều kiện, chắc hẳn hôm nay sẽ thông báo.”
“Vậy còn chờ gì nữa, nhanh đi xem đi.”
Mẹ Tôn nói xong cũng không rảnh lo những chuyện khác, giẫm lên giày xăng đan đi ra bên ngoài.
Nghe cha nói như vậy, Tôn Tuấn cũng không ngồi yên, mặc áo khoác ngắn tay, đi giày, vừa đi ra cửa vừa nói: “Cha à, con không đợi cha nữa, con đi xem thử.”
Tôn Ký đã đeo túi sách chéo màu lục thấy vậy trấn an anh trai: “Anh, anh không cần phải vội, nhà chúng ta là gia đình công nhân viên, cha lại có thân phận cán bộ, lần này tuyển công nhân, cho dù điều kiện có như thế nào, nhất định cũng có anh.”
Cậu ta còn chưa nói xong đã không thấy bóng dáng anh trai đâu nữa, chỉ để lại tiếng vang bịch bịch bịch không ngừng đi xuống cầu thang.
Tôn Ký thấy thế nhún vai, kiểm tra một lượt đồ trong túi sách, bèn đi ra ngoài nói: “Cha ơi, con qua nhà bạn học đây.”
Mắt thấy con trai út cũng đi, cha Tôn đưa ánh mắt đến trên người con gái mình.
“Cha, con không đi, con ở nhà chờ mấy người ông bà ngoại.”
Mặc dù ánh mắt cha chỉ hỏi thăm không có bất kỳ ý tứ gì khác, nhưng Tôn Biền vẫn cảm thấy phía sau lưng mình lạnh toát.
Ngay lúc anh ấy nháy mắt cho em gái, Tôn Ký ở bên hít mũi mấy lần, ánh mắt cậu ta lập tức sáng lên, đũa trong tay đã hướng về đĩa dưa muối trộn có mùi thơm kia.
Tôn Tuấn thấy thế cũng không lo được cái gì mà nháy mắt với không nháy mắt, vội vàng cùng em trai cướp dưa muối, lúc này Tôn Biền cũng đã ngửi thấy mùi dầu vừng ở chỗ dưa muối bị nhấc lên, lập tức hiểu vì sao vừa rồi anh trai cô lại nháy mắt.
Thời đại này dầu vừng là thứ cực kỳ quý giá.
Hai chai dầu vừng nhỏ trong phòng bếp nhà họ Tôn là lúc trước tết, bên chỗ nhà máy điện phát phúc lợi cho nhân viên, mẹ Tôn xem nó như bảo bối, chỉ lúc trộn đồ ăn mới có thể dùng một ít.
Nhưng sau khi hiểu rõ cô lại có chút dở khóc dở cười, trong lòng tự nhủ, anh trai à, cảm ơn anh, nhưng có phải anh đã quên, em gái anh không thích ăn dầu vừng?
Đối với người nuôi ba đứa nhỏ như nhà họ Tôn mà nói, cơm thừa là chuyện không có quá nhiều khả năng, nhất là khi trong nhà còn có hai thằng nhỏ mười mấy tuổi, về cơ bản mẹ Tôn nấu bao nhiêu, bọn họ có thể ăn bấy nhiêu, lượng cơm ăn dựa vào trên số gạo mẹ Tôn cho vào nồi.
Theo âm thanh cao vút của MC trong raido, nhà họ Tôn đã ăn xong bữa sáng.
Sau khi bữa sáng kết thúc, Tôn Biền giúp đỡ mẹ thu dọn bàn ăn, mẹ Tôn thấy có người giúp đỡ bèn để bát đũa xuống đi đến phòng ngủ.
Chưa đến mấy phút, mẹ Tôn đã ăn mặc chỉnh tề từ bên trong vội vàng đi ra, vừa đứng ở trước cửa nhà đi giày xăng đan, vừa hướng về phía trong phòng nói với mấy người: “Hôm nay Tiểu Phương phải đến khu vực thành thị làm việc, em phải đến giao ban sớm, Thúc Minh, buổi tối anh nhớ về nhà sớm đấy, xế chiều nay người nhà mẹ em sẽ đến.”
Nói rồi mẹ Tôn đã đi giày xăng đan xong ngẩng đầu lên, nhìn mấy đứa nhỏ nhà mình nói.
“Hôm nay mấy đứa cũng không được chạy loạn khắp nơi đâu đấy, ở nhà chờ đám người bà ngoại con.”
Mẹ Tôn vừa nói xong đã nghe thấy đứa con trai út là người đầu tiên kháng nghị: “Mẹ, lát nữa con muốn qua chỗ nhà Quân Tử làm bài, bọn con đã hẹn từ trước rồi.”
Sau đó con trai cả của bà cũng chần chờ nói: “Mẹ, con muốn cùng cha đến chỗ nhà máy xem một chút.”
“Đến nhà máy? Thúc Minh, có phải chuyện tuyển công nhân có thông tin chính thức rồi không?”
Cha Tôn nghe vậy tắt radio đi, lau sạch dấu tay trên đó: “Ừ, nghe bên phía trưởng ban nói đã quyết định xong điều kiện, chắc hẳn hôm nay sẽ thông báo.”
“Vậy còn chờ gì nữa, nhanh đi xem đi.”
Mẹ Tôn nói xong cũng không rảnh lo những chuyện khác, giẫm lên giày xăng đan đi ra bên ngoài.
Nghe cha nói như vậy, Tôn Tuấn cũng không ngồi yên, mặc áo khoác ngắn tay, đi giày, vừa đi ra cửa vừa nói: “Cha à, con không đợi cha nữa, con đi xem thử.”
Tôn Ký đã đeo túi sách chéo màu lục thấy vậy trấn an anh trai: “Anh, anh không cần phải vội, nhà chúng ta là gia đình công nhân viên, cha lại có thân phận cán bộ, lần này tuyển công nhân, cho dù điều kiện có như thế nào, nhất định cũng có anh.”
Cậu ta còn chưa nói xong đã không thấy bóng dáng anh trai đâu nữa, chỉ để lại tiếng vang bịch bịch bịch không ngừng đi xuống cầu thang.
Tôn Ký thấy thế nhún vai, kiểm tra một lượt đồ trong túi sách, bèn đi ra ngoài nói: “Cha ơi, con qua nhà bạn học đây.”
Mắt thấy con trai út cũng đi, cha Tôn đưa ánh mắt đến trên người con gái mình.
“Cha, con không đi, con ở nhà chờ mấy người ông bà ngoại.”
Mặc dù ánh mắt cha chỉ hỏi thăm không có bất kỳ ý tứ gì khác, nhưng Tôn Biền vẫn cảm thấy phía sau lưng mình lạnh toát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro