Trang Điểm
Nam Qua Giáp Tâm
2024-08-07 00:08:26
Khi đến sân trước nhà ông ngoại hai, bên này đã nhộn nhịp người qua lại, họ hàng bạn bè đến giúp đỡ đã lắp đầy sân trước, đám đàn ông bận rộn giúp đồ tể giết lợn, hoặc là chặt củi, bắc bếp và những việc khác, đám phụ nữ thì nấu nước, nhặt rau, cắt rau, rửa sạch bát đũa.
Số bàn ghế khiêng đến được xếp thành một đống đồng nhất, giỏ trứng gà kia thì được mang vào bếp, mợ cả đi theo qua đó giúp đỡ, Tôn Tuấn với Tôn Ký chạy đến chỗ đồ tể xem lợn, còn hai mẹ con Tôn Biền thì bị bà ngoại kéo vào phòng.
Đây là phòng của dì út Tôn Biền, trên giường có rất nhiều gói đồ khác nhau, trong đó có chăn ga gối đệm do nhà mẹ chuẩn bị cho con gái, cùng với một số đồ đạc lặt vặt của cô dâu.
Điền Thục Phân mặc một bộ đồ màu đỏ tươi, nửa thân trên là áo cộc tay màu đỏ, nửa thân dưới là quần vải cotton màu đỏ, dưới chân chính là đôi giày da màu đỏ mà mẹ Tôn mang về.
Nhìn thấy hai mẹ con Tôn Biền bước vào, Điền Thục Phân vui mừng, vội vàng nói: “Chị, mau lại giúp em với, em tự trang điểm, nhìn thế nào cũng thấy kỳ kỳ.”
Cũng không trách Điền Thục Phân không biết làm những thứ này, bây giờ những cô gái đàng hoàng, cơ hội có thể trang điểm đậm, ngoại trừ lên sân khấu biểu diễn thì chỉ còn lại lúc xuất giá thôi.
Mẹ Tôn nghe vậy thì vội vàng đi lại, lúc nhìn rõ mặt của em gái họ thì không kìm được phụt cười thành tiếng, bà vừa cười vừa nói: “Ôi chao, cô dâu biến thành Trương Phi rồi? Em làm thế nào thế?”
Tôn Biền nghe mẹ mình nói thì qua đó xem, liền thấy trên mặt dì út cô có một đôi lông mày rậm đen láy hoang dại.
Vấn đề chỉ ở chỗ dày và đen thì còn tạm chấp nhận, nhưng cặp lông mày đó còn bên ngắn bên dài, không hài hòa nhưng lại rất hài hước.
Tôn Biền cố nén nụ cười, khuôn mặt run lên vì nhịn cười, cô thầm trong lòng rằng chả trách lúc nãy bà ngoại cô nhìn thấy mẹ cô thì giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, cô dâu mà ra ngoài với bộ dạng thế này, thế thì mọi người cười rớt răng mất.
“Chị, đừng cười nữa, mau giúp em đi, lông mày này cũng không biết bị làm sao nữa, kẻ lông mày cứ bị bên đậm bên nhạt, em muốn kẻ hai bên giống nhau, kết quả lại biến thành thế này.”
Điền Thục Lệ vịn cái eo suýt nữa cười đến sốc hông của mình rồi dặn con gái: “Tiểu Biền, mau đi lấy chậu nước về cho dì út con, rửa sạch mặt rồi trang điểm lại.”
Ở thời đại này, trong nhà cũng không có đồ trang điểm hay mỹ phẩm gì, cho dù là trang điểm cho cô dâu, trên bàn trang điểm của dì út Tôn Biền, ngoại trừ kem dưỡng ẩm ra, thì chỉ có một hộp phấn, một cây chì kẻ mày và một thỏi son.
Đợi sau khi cô em họ rửa mặt sạch sẽ, đầu tiên mẹ Tôn lấy hộp phấn kia, mở nắp hộp ra và dùng phấn trong đó đánh phấn lên mặt em gái.
Tôn Biền sinh ra ở thế hệ sau chưa bao giờ nhìn thấy loại phấn thơm này, khi mẹ cô đang đánh phấn, cô tò mò đi tới nhìn xem thì thấy hộp phấn được gói trong một chiếc nhung đỏ hình lục giác. Hộp có chữ thương hiệu Phấn Thơm Muôn Tía Nghìn Hồng được viết bằng ký tự màu vàng, hộp được chia làm phần trên và phần dưới.
Phần trên là nắp hộp có khảm một chiếc gương nhỏ, phần dưới là lớp vỏ giấy mỏng có nhiều lỗ nhỏ, dưới lớp vỏ giấy là lớp bột mịn màu trắng có mùi thơm, khi sử dụng người ta chỉ cần cầm nắm,gõ nhẹ bông phấn màu đỏ nhung lên vỏ giấy vài lần, lớp phấn bên dưới sẽ nổi ra và đọng lại trên bông phấn.
Tôn Biền càng nhìn càng cảm thấy kết cấu và tác dụng của thứ đồ này rất quen, nghĩ một lúc mới phát hiện, đây không phải là phấn phủ ở thế hệ sau sao?
Cho dù ở thời đại nào, đánh nền là động tác cơ bản bước đầu của trang điểm.
Mẹ Tôn bận rộn trang điểm cho em gái, không chú ý đến động tác nhỏ của cô con gái bên kia. Em gái họ bà quanh năm làm nông, làn da bị rám nắng nên có hơi thô và đen, bà có tâm dùng phấn che khuyết điểm cho em gái, nhưng lại không dám dùng quá nhiều, lỡ như dặm phấn dày quá, màu sắc giữa mặt và cổ khác biệt quá lớn, thế thì không đẹp nữa.
Số bàn ghế khiêng đến được xếp thành một đống đồng nhất, giỏ trứng gà kia thì được mang vào bếp, mợ cả đi theo qua đó giúp đỡ, Tôn Tuấn với Tôn Ký chạy đến chỗ đồ tể xem lợn, còn hai mẹ con Tôn Biền thì bị bà ngoại kéo vào phòng.
Đây là phòng của dì út Tôn Biền, trên giường có rất nhiều gói đồ khác nhau, trong đó có chăn ga gối đệm do nhà mẹ chuẩn bị cho con gái, cùng với một số đồ đạc lặt vặt của cô dâu.
Điền Thục Phân mặc một bộ đồ màu đỏ tươi, nửa thân trên là áo cộc tay màu đỏ, nửa thân dưới là quần vải cotton màu đỏ, dưới chân chính là đôi giày da màu đỏ mà mẹ Tôn mang về.
Nhìn thấy hai mẹ con Tôn Biền bước vào, Điền Thục Phân vui mừng, vội vàng nói: “Chị, mau lại giúp em với, em tự trang điểm, nhìn thế nào cũng thấy kỳ kỳ.”
Cũng không trách Điền Thục Phân không biết làm những thứ này, bây giờ những cô gái đàng hoàng, cơ hội có thể trang điểm đậm, ngoại trừ lên sân khấu biểu diễn thì chỉ còn lại lúc xuất giá thôi.
Mẹ Tôn nghe vậy thì vội vàng đi lại, lúc nhìn rõ mặt của em gái họ thì không kìm được phụt cười thành tiếng, bà vừa cười vừa nói: “Ôi chao, cô dâu biến thành Trương Phi rồi? Em làm thế nào thế?”
Tôn Biền nghe mẹ mình nói thì qua đó xem, liền thấy trên mặt dì út cô có một đôi lông mày rậm đen láy hoang dại.
Vấn đề chỉ ở chỗ dày và đen thì còn tạm chấp nhận, nhưng cặp lông mày đó còn bên ngắn bên dài, không hài hòa nhưng lại rất hài hước.
Tôn Biền cố nén nụ cười, khuôn mặt run lên vì nhịn cười, cô thầm trong lòng rằng chả trách lúc nãy bà ngoại cô nhìn thấy mẹ cô thì giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, cô dâu mà ra ngoài với bộ dạng thế này, thế thì mọi người cười rớt răng mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chị, đừng cười nữa, mau giúp em đi, lông mày này cũng không biết bị làm sao nữa, kẻ lông mày cứ bị bên đậm bên nhạt, em muốn kẻ hai bên giống nhau, kết quả lại biến thành thế này.”
Điền Thục Lệ vịn cái eo suýt nữa cười đến sốc hông của mình rồi dặn con gái: “Tiểu Biền, mau đi lấy chậu nước về cho dì út con, rửa sạch mặt rồi trang điểm lại.”
Ở thời đại này, trong nhà cũng không có đồ trang điểm hay mỹ phẩm gì, cho dù là trang điểm cho cô dâu, trên bàn trang điểm của dì út Tôn Biền, ngoại trừ kem dưỡng ẩm ra, thì chỉ có một hộp phấn, một cây chì kẻ mày và một thỏi son.
Đợi sau khi cô em họ rửa mặt sạch sẽ, đầu tiên mẹ Tôn lấy hộp phấn kia, mở nắp hộp ra và dùng phấn trong đó đánh phấn lên mặt em gái.
Tôn Biền sinh ra ở thế hệ sau chưa bao giờ nhìn thấy loại phấn thơm này, khi mẹ cô đang đánh phấn, cô tò mò đi tới nhìn xem thì thấy hộp phấn được gói trong một chiếc nhung đỏ hình lục giác. Hộp có chữ thương hiệu Phấn Thơm Muôn Tía Nghìn Hồng được viết bằng ký tự màu vàng, hộp được chia làm phần trên và phần dưới.
Phần trên là nắp hộp có khảm một chiếc gương nhỏ, phần dưới là lớp vỏ giấy mỏng có nhiều lỗ nhỏ, dưới lớp vỏ giấy là lớp bột mịn màu trắng có mùi thơm, khi sử dụng người ta chỉ cần cầm nắm,gõ nhẹ bông phấn màu đỏ nhung lên vỏ giấy vài lần, lớp phấn bên dưới sẽ nổi ra và đọng lại trên bông phấn.
Tôn Biền càng nhìn càng cảm thấy kết cấu và tác dụng của thứ đồ này rất quen, nghĩ một lúc mới phát hiện, đây không phải là phấn phủ ở thế hệ sau sao?
Cho dù ở thời đại nào, đánh nền là động tác cơ bản bước đầu của trang điểm.
Mẹ Tôn bận rộn trang điểm cho em gái, không chú ý đến động tác nhỏ của cô con gái bên kia. Em gái họ bà quanh năm làm nông, làn da bị rám nắng nên có hơi thô và đen, bà có tâm dùng phấn che khuyết điểm cho em gái, nhưng lại không dám dùng quá nhiều, lỡ như dặm phấn dày quá, màu sắc giữa mặt và cổ khác biệt quá lớn, thế thì không đẹp nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro