Ở Lại
Nam Qua Giáp Tâm
2024-08-07 00:08:26
Kết quả là chơi mãi chơi mãi, đám nhóc tinh nghịch đó không thỏa mãn với việc chỉ châm ngòi pháo, sau đó nghe tiếng pháo đơn điệu như vậy, chúng bắt đầu vắt óc suy nghĩ, rất nhanh nhiều cách chơi pháo hoa đã mọc lên như nấm trong đầu bọn chúng.
Hai đứa trẻ cầm pháo trong tay dẫn đầu, những đứa trẻ khác theo sau, chúng bắt đầu cho nổ đá, nổ hố đất, nổ côn trùng, nổ tổ chim và cuối cùng là phân bò, cuối cùng ngay cả phân bò cũng không thể làm chúng hài lòng, đám nhóc này vậy mà lại nhắm vào tập trung vào hầm cầu.
Nếu không phải vừa hay lúc đó mẹ Tôn gọi Tôn Ký về nhà thì Tôn Biền đoán có lẽ nhà vệ sinh của nhà ngoại cô khó thoát được ải này rồi.
Sau đó, Tôn Biền biết rằng dù có nghĩ đến bao nhiêu thì cô vẫn cảm thấy rất may mắn, cảnh tượng pháo nổ tung trong hố xí đẹp đến mức cô thậm chí không dám nghĩ tới.
Sau khi tham gia hôn lễ xong, Điền Thục Lệ chuẩn bị dẫn ba đứa trẻ về nhà, ai ngờ hai đứa lớn còn được, đứa nhỏ kia thì cho dù nói cái gì cũng không chịu đi với bà.
Cho dù bà nói như thế nào, Tôn Ký cũng không chịu về nhà, nói là nhớ bà ngoại với ông ngoại, muốn trải qua kỳ nghỉ hè ở đây.
“Không được, con ở đây rồi bài tập ở trường thì làm sao? Bây giờ đã nửa kỳ nghỉ hè rồi, bài tập hè con đã làm được bao nhiêu rồi? Có được hai trang giấy không?” Biết rõ tính cách của con mình như thế nào, mẹ Tôn mới hỏi như vậy.
Tôn Biền nghe vậy thì liếc nhìn em trai mình một cái, lòng thầm rằng bài tập của thằng nhóc này đừng nói là hai trang, e là một chữ nó cũng chưa làm nữa.
Cô với anh trai có thói quen làm hết bài tập của kỳ nghỉ xong rồi mới chơi, còn Tôn Ký thì ngược lại, bài tập hè của thằng nhóc này nhất định là vào ba ngày trước khi đi học lại mới động bút, ngầu nhất là cho dù có bao nhiêu bài tập, cậu ta cũng có thể hoàn thành kịp lúc, Tôn Biền cảm thấy đây cũng là một loại kỹ năng.
Về vấn đề này thì Tôn Biền từng thảo luận với em trai mình rồi, cô cảm thấy vẫn nên làm bài tập xong rồi mới chơi, như vậy thoải mái hơn, đây là kinh nghiệm cô rút ra từ kiếp trước, cô cũng từng chơi điên cuồng rồi đêm đến mới chong đèn làm bài tập.
Nhưng giọng điệu của em trai cô lại là: “Có gì mà không thoải mái chứ, chỉ với số bài tập đó cũng xem là đề? Bài tập mà nhắm mắt cũng có thể làm được, tại sao phải lãng phí quá nhiều thời gian để làm? Đương nhiên là phải chơi vui trước mới được.”
Về em trai mình, người duy trì thái độ học tập như vậy mà vẫn đứng đầu lớp, Tôn Biền chỉ có thể nói rằng những người có bộ não tốt thì có tư cách buông thả.
“Bài tập có thể mang đến đây làm, con bảo đảm trong hai ngay có thể làm xong, không tin mẹ có thể cho chị giám sát con. Mẹ, con không muốn về, con nhớ bà ngoại với ông ngoại, mẹ để con ở lại đây đi.”
“Nói thì nghe hay đấy, mẹ thấy con nhớ nhất là phim truyền hình thì có.”
Không hổ là người làm mẹ, cái đầu nhỏ của con trai đang nghĩ cái gì, mẹ đoán tuyệt đối chuẩn.
“Hi hi hi, con muốn xem phim truyền hình, nhưng cũng nhớ bà ngoại với ông ngoại.”
Điền Thục Lệ nghe vậy lườm mắt một cái, quay người đi hỏi mẹ mình thử có thời gian quản đám nhóc tinh nghịch nhà bà không, bà cụ Điền thì không có ý kiến gì về vấn đề này, bà ấy thích cảm giác trẻ con quây quần bên bà ấy.
Thấy mẹ mình không có vấn đề gì, Điền Thục Lệ lại đi hỏi con gái, bà vẫn không yên tâm để con trai nghịch ngợm ở lại một mình, cho nên hi vọng con gái có thể ở nhà bà ngoài vài ngày, quan hệ của hai chị em cũng tốt, bình thường cũng chỉ có con gái bà có thể quản được thằng nhóc này.
Hai đứa trẻ cầm pháo trong tay dẫn đầu, những đứa trẻ khác theo sau, chúng bắt đầu cho nổ đá, nổ hố đất, nổ côn trùng, nổ tổ chim và cuối cùng là phân bò, cuối cùng ngay cả phân bò cũng không thể làm chúng hài lòng, đám nhóc này vậy mà lại nhắm vào tập trung vào hầm cầu.
Nếu không phải vừa hay lúc đó mẹ Tôn gọi Tôn Ký về nhà thì Tôn Biền đoán có lẽ nhà vệ sinh của nhà ngoại cô khó thoát được ải này rồi.
Sau đó, Tôn Biền biết rằng dù có nghĩ đến bao nhiêu thì cô vẫn cảm thấy rất may mắn, cảnh tượng pháo nổ tung trong hố xí đẹp đến mức cô thậm chí không dám nghĩ tới.
Sau khi tham gia hôn lễ xong, Điền Thục Lệ chuẩn bị dẫn ba đứa trẻ về nhà, ai ngờ hai đứa lớn còn được, đứa nhỏ kia thì cho dù nói cái gì cũng không chịu đi với bà.
Cho dù bà nói như thế nào, Tôn Ký cũng không chịu về nhà, nói là nhớ bà ngoại với ông ngoại, muốn trải qua kỳ nghỉ hè ở đây.
“Không được, con ở đây rồi bài tập ở trường thì làm sao? Bây giờ đã nửa kỳ nghỉ hè rồi, bài tập hè con đã làm được bao nhiêu rồi? Có được hai trang giấy không?” Biết rõ tính cách của con mình như thế nào, mẹ Tôn mới hỏi như vậy.
Tôn Biền nghe vậy thì liếc nhìn em trai mình một cái, lòng thầm rằng bài tập của thằng nhóc này đừng nói là hai trang, e là một chữ nó cũng chưa làm nữa.
Cô với anh trai có thói quen làm hết bài tập của kỳ nghỉ xong rồi mới chơi, còn Tôn Ký thì ngược lại, bài tập hè của thằng nhóc này nhất định là vào ba ngày trước khi đi học lại mới động bút, ngầu nhất là cho dù có bao nhiêu bài tập, cậu ta cũng có thể hoàn thành kịp lúc, Tôn Biền cảm thấy đây cũng là một loại kỹ năng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về vấn đề này thì Tôn Biền từng thảo luận với em trai mình rồi, cô cảm thấy vẫn nên làm bài tập xong rồi mới chơi, như vậy thoải mái hơn, đây là kinh nghiệm cô rút ra từ kiếp trước, cô cũng từng chơi điên cuồng rồi đêm đến mới chong đèn làm bài tập.
Nhưng giọng điệu của em trai cô lại là: “Có gì mà không thoải mái chứ, chỉ với số bài tập đó cũng xem là đề? Bài tập mà nhắm mắt cũng có thể làm được, tại sao phải lãng phí quá nhiều thời gian để làm? Đương nhiên là phải chơi vui trước mới được.”
Về em trai mình, người duy trì thái độ học tập như vậy mà vẫn đứng đầu lớp, Tôn Biền chỉ có thể nói rằng những người có bộ não tốt thì có tư cách buông thả.
“Bài tập có thể mang đến đây làm, con bảo đảm trong hai ngay có thể làm xong, không tin mẹ có thể cho chị giám sát con. Mẹ, con không muốn về, con nhớ bà ngoại với ông ngoại, mẹ để con ở lại đây đi.”
“Nói thì nghe hay đấy, mẹ thấy con nhớ nhất là phim truyền hình thì có.”
Không hổ là người làm mẹ, cái đầu nhỏ của con trai đang nghĩ cái gì, mẹ đoán tuyệt đối chuẩn.
“Hi hi hi, con muốn xem phim truyền hình, nhưng cũng nhớ bà ngoại với ông ngoại.”
Điền Thục Lệ nghe vậy lườm mắt một cái, quay người đi hỏi mẹ mình thử có thời gian quản đám nhóc tinh nghịch nhà bà không, bà cụ Điền thì không có ý kiến gì về vấn đề này, bà ấy thích cảm giác trẻ con quây quần bên bà ấy.
Thấy mẹ mình không có vấn đề gì, Điền Thục Lệ lại đi hỏi con gái, bà vẫn không yên tâm để con trai nghịch ngợm ở lại một mình, cho nên hi vọng con gái có thể ở nhà bà ngoài vài ngày, quan hệ của hai chị em cũng tốt, bình thường cũng chỉ có con gái bà có thể quản được thằng nhóc này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro