Người thân
Nam Qua Giáp Tâm
2024-08-07 00:08:26
Người được ông ấy gọi mẹ chính là một bà cụ có tuổi, bà cụ ngồi xếp bằng trên xe lừa, dưới thân là một chiếc bồ đoàn bằng mây tre, vóc dáng bà cụ không cao nhưng người lại rất có tinh thần, áo tay ngắn màu lam trên người cùng với quần vải màu đen ở dưới nhìn sạch sẽ gọn gàng, trên lỗ tai đeo một đôi hoa tai bạc kiểu cũ, mái tóc dài được chải chỉnh tế búi lên cao, cố định ở sau gáy.
Lúc xe lừa đi ngang qua Tôn Biền cũng không có dừng lại, nơi này là một sườn dốc hơi cao, xe lừa dừng lại không ổn lắm, không cẩn thận sẽ bị đổ.
Điểm này Tôn Biền cực kỳ rõ ràng, cho nên cô trực tiếp đi theo, dù sao bây giờ tốc độ xe cũng không nhanh, cô chạy chậm cũng đuổi theo được.
Điền Lai Phúc mặc đồ công nhân màu xám ngồi trên xe lừa nhận lấy chậu sắt trên tay cháu gái, muốn để ra một chỗ trống cho cháu gái lên xe, bây giờ tốc độ xe lừa không đi nhanh được bao nhiêu, chỉ cần không phải người đi đứng bất tiện đều có thể tùy ý nhảy lên không vấn đề gì.
Tôn Biền thấy ông cậu mình nhường chỗ ra, vội vàng xua tay ra hiệu không cần, nơi này cách dưới lầu nhà cô chỉ một con dốc, không cách bao xa khỏi cần giày vò.
Nhìn thoáng qua mọi người ngồi trên xe, Tôn Biền có chút ngạc nhiên, thế mà ông ngoại không đến.
Chẳng qua nghĩ lại cũng có thể hiểu được, đầu tháng sau dì út nhà ông hai sẽ đi lấy chồng, Tôn Biền đoán chừng lúc này ông ngoại cô đang ở nhà ông hai, vội vàng chuẩn bị làm đồ cưới gia cụ cho dì út.
Chỉ là cậu cả của cô thế mà cũng đến, chẳng phải những lúc như thế này, ông ấy luôn ở bên cạnh làm trợ thử cho ông ngoại ư?
Điền Canh Địa thuần thục đánh xe lừa leo lên dốc, vẫn như cũ đánh xe lừa đến cây liễu lớn cách dưới lầu nhà em rể không xa, nơi đó râm mát, sau khi buộc xe cẩn thận lại quan tâm đến gia súc, chị cả nhà họ Điền thì xách theo giỏ liễu là người đầu tiên từ trên xe nhảy xuống, quay về đỡ mẹ xuống xe.
Điền Canh Địa vừa buộc lừa vào cây liễu, vừa chuẩn bị đồ ăn và túi chứa phân cho nó xong, dịch xe lừa vào bên trong để nó không cản đường là được, bên khu tập thể nhà xưởng này thường hay có thân thích từ nông thôn đến chơi, mỗi lần có người đánh xe gia súc đến đều sắp xếp như vậy, bảo đảm không mất được.
Lúc ông ấy đang loay hoay xe, Điền Lai Phúc đã sớm cõng theo một bao tải to đi theo mẹ, cháu gái ruột còn cả chị gái cùng đi lên lầu.
Điền Canh Địa thấy thế thì xoa đầu con lừa, cho nó một bó cỏ to, sau đấy cũng vội vàng đuổi theo.
Tôn Biền mở cửa nhà, vừa mời mấy người bà ngoại vào, vừa giúp đỡ cậu và dì cầm trái cây mang đến vào bếp, thuận tiện mang chè đậu xanh nấu trong lúc dọn dẹp nhà cửa buổi sáng mang ra cho mọi người giải khát.
Đá và kem bên trong chậu sắt cũng đã sớm được để lên bàn, Tôn Biền lấy mười quả mận và đào từ trong giỏ dì cả mang đến, rửa sạch làm đồ ăn vặt mang lên.
Dì cả nhà họ Điền đang cắn kem bơ thấy cháu gái bận rộn như con ong bèn muốn đứng lên giúp đỡ, Tôn Biền vội vàng tỏ vẻ không cần, chú út nhà họ Điền nói cho Tôn Biền, nói là trong bao đồ mà ông ấy cõng trên lưng có hai quả dưa hấu, để lát nữa Tôn Biền ngâm vào nước đá sẽ ăn ngon hơn.
Tôn Biền nghe vậy bèn đi vào nhà bếp, tìm giẻ lau chặn ở bồn nước, cho dưa hấu và đá vào trong, lại đi ra ngoài gặp hai cậu, quả nhiên bọn họ đang cắn kem đường, đối với kem bơ ở trong bát sắt làm như không thấy.
Sở thích ăn uống của mấy người đàn ông nhà họ Điền rất giống với cánh đàn ông nhà họ Tôn, từ trước đến nay bọn họ không thích ăn loại kem mềm nhũn, kem càng ngọt càng mềm lại càng không được bọn họ yêu thích.
Trái lại loại kem cơ bản thông thường, chỉ dùng đường trắng và nước, cảm giác cứng của đá lại được bọn họ yêu thích nhất.
Bà cụ Điền vẫn luôn ngồi ngay ngắn trên ghế, thấy cháu gái đi ra thì từ ái hướng về phía cô vẫy tay.
Lúc xe lừa đi ngang qua Tôn Biền cũng không có dừng lại, nơi này là một sườn dốc hơi cao, xe lừa dừng lại không ổn lắm, không cẩn thận sẽ bị đổ.
Điểm này Tôn Biền cực kỳ rõ ràng, cho nên cô trực tiếp đi theo, dù sao bây giờ tốc độ xe cũng không nhanh, cô chạy chậm cũng đuổi theo được.
Điền Lai Phúc mặc đồ công nhân màu xám ngồi trên xe lừa nhận lấy chậu sắt trên tay cháu gái, muốn để ra một chỗ trống cho cháu gái lên xe, bây giờ tốc độ xe lừa không đi nhanh được bao nhiêu, chỉ cần không phải người đi đứng bất tiện đều có thể tùy ý nhảy lên không vấn đề gì.
Tôn Biền thấy ông cậu mình nhường chỗ ra, vội vàng xua tay ra hiệu không cần, nơi này cách dưới lầu nhà cô chỉ một con dốc, không cách bao xa khỏi cần giày vò.
Nhìn thoáng qua mọi người ngồi trên xe, Tôn Biền có chút ngạc nhiên, thế mà ông ngoại không đến.
Chẳng qua nghĩ lại cũng có thể hiểu được, đầu tháng sau dì út nhà ông hai sẽ đi lấy chồng, Tôn Biền đoán chừng lúc này ông ngoại cô đang ở nhà ông hai, vội vàng chuẩn bị làm đồ cưới gia cụ cho dì út.
Chỉ là cậu cả của cô thế mà cũng đến, chẳng phải những lúc như thế này, ông ấy luôn ở bên cạnh làm trợ thử cho ông ngoại ư?
Điền Canh Địa thuần thục đánh xe lừa leo lên dốc, vẫn như cũ đánh xe lừa đến cây liễu lớn cách dưới lầu nhà em rể không xa, nơi đó râm mát, sau khi buộc xe cẩn thận lại quan tâm đến gia súc, chị cả nhà họ Điền thì xách theo giỏ liễu là người đầu tiên từ trên xe nhảy xuống, quay về đỡ mẹ xuống xe.
Điền Canh Địa vừa buộc lừa vào cây liễu, vừa chuẩn bị đồ ăn và túi chứa phân cho nó xong, dịch xe lừa vào bên trong để nó không cản đường là được, bên khu tập thể nhà xưởng này thường hay có thân thích từ nông thôn đến chơi, mỗi lần có người đánh xe gia súc đến đều sắp xếp như vậy, bảo đảm không mất được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc ông ấy đang loay hoay xe, Điền Lai Phúc đã sớm cõng theo một bao tải to đi theo mẹ, cháu gái ruột còn cả chị gái cùng đi lên lầu.
Điền Canh Địa thấy thế thì xoa đầu con lừa, cho nó một bó cỏ to, sau đấy cũng vội vàng đuổi theo.
Tôn Biền mở cửa nhà, vừa mời mấy người bà ngoại vào, vừa giúp đỡ cậu và dì cầm trái cây mang đến vào bếp, thuận tiện mang chè đậu xanh nấu trong lúc dọn dẹp nhà cửa buổi sáng mang ra cho mọi người giải khát.
Đá và kem bên trong chậu sắt cũng đã sớm được để lên bàn, Tôn Biền lấy mười quả mận và đào từ trong giỏ dì cả mang đến, rửa sạch làm đồ ăn vặt mang lên.
Dì cả nhà họ Điền đang cắn kem bơ thấy cháu gái bận rộn như con ong bèn muốn đứng lên giúp đỡ, Tôn Biền vội vàng tỏ vẻ không cần, chú út nhà họ Điền nói cho Tôn Biền, nói là trong bao đồ mà ông ấy cõng trên lưng có hai quả dưa hấu, để lát nữa Tôn Biền ngâm vào nước đá sẽ ăn ngon hơn.
Tôn Biền nghe vậy bèn đi vào nhà bếp, tìm giẻ lau chặn ở bồn nước, cho dưa hấu và đá vào trong, lại đi ra ngoài gặp hai cậu, quả nhiên bọn họ đang cắn kem đường, đối với kem bơ ở trong bát sắt làm như không thấy.
Sở thích ăn uống của mấy người đàn ông nhà họ Điền rất giống với cánh đàn ông nhà họ Tôn, từ trước đến nay bọn họ không thích ăn loại kem mềm nhũn, kem càng ngọt càng mềm lại càng không được bọn họ yêu thích.
Trái lại loại kem cơ bản thông thường, chỉ dùng đường trắng và nước, cảm giác cứng của đá lại được bọn họ yêu thích nhất.
Bà cụ Điền vẫn luôn ngồi ngay ngắn trên ghế, thấy cháu gái đi ra thì từ ái hướng về phía cô vẫy tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro