Cuộc Sống Sau Khi Cải Trang Thành Nữ Thần Tượng
Cái Ngực Giả Nà...
2024-11-17 20:21:31
Editor: Trang Thảo.
Vừa mới mở cửa bước ra ngoài, Giang Nhiên liền bị Lưu Thượng gọi giật lại.
“Đóng cửa lại đã,” Lưu Thượng nhẹ giọng, nhưng lời nói mang theo sự nghiêm khắc không thể chối từ. “Cậu phải chú ý động tác, làm gì cũng phải khéo léo một chút. Và nhớ, đừng để lộ nét mặt lạnh lùng như vậy. Cậu quên mất hình tượng của em gái mình trong chương trình rồi sao?”
Giang Nhiên lập tức nhớ lại những lần xem "Pick" và hồi tưởng về tính cách thường ngày của Giang Yên. Nhanh chóng, cậu điều chỉnh nét mặt, cố gắng biểu lộ vẻ yếu đuối, đôi mắt ầng ậc nước, như chỉ cần ai đó chạm nhẹ là có thể khóc ngay.
Lưu Thượng hài lòng gật đầu: “Đúng rồi, chính là thế đấy.”
Từ nhỏ, Giang Yên đã là cô bé hay khóc. Dù gia đình không mấy khá giả, nhưng cô luôn xem mình như một nàng công chúa. Tính tình tốt bụng, nhân hậu, nhưng đôi khi lại khiến người khác khó chịu vì thói nũng nịu quá mức.
Giang Nhiên khẽ hắng giọng, tìm tông giọng phù hợp rồi thử thốt lên bằng chất giọng của Giang Yên: “Anh Lưu...”
Hai từ được cậu nói ra mềm mại như dòng suối, nhẹ nhàng và dịu dàng đến nỗi Lưu Thượng ngẩn người trong thoáng chốc, rồi vội vàng ho hai tiếng lấy lại tinh thần.
“Không sai, giống y hệt.”
Giang Nhiên khẽ nâng cằm, trong lòng không khỏi dâng lên chút tự đắc. Nếu không phải cậu có đam mê lồng tiếng và giỏi giả giọng, thì việc đóng giả em gái tham gia cuộc thi này thật khó mà thành công.
Lưu Thượng nhìn cậu một lúc, rồi khẽ hạ giọng: “Cái ngực giả này có vẻ hơi quá khổ phải không?”
Giang Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua.
Hiện tại, cậu đang mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình, nhưng phần ngực lại bị độn lên quá cỡ, trông có phần kỳ cục.
Thật sự, điều này khiến Giang Nhiên khó chịu vô cùng, nhưng cậu chẳng còn lựa chọn nào khác. Để có thể ngụy trang thành công, Lưu Thượng thậm chí yêu cầu cậu phải giữ nguyên bộ ngực giả ngay cả khi ngủ.
Bởi trong ký túc xá có lắp đặt camera, và không chừng giữa đêm, các học viên có thể bị gọi dậy để thực hiện quay đột xuất.
Nghĩ đến khoản nợ hàng triệu đang đè nặng, Giang Nhiên đành phải cắn răng chịu đựng.
Cậu cảm nhận rõ sự khó chịu từ bộ ngực giả, rồi cố giữ chất giọng của Giang Yên, nũng nịu nói: “Thật ra nó nặng lắm, không thoải mái chút nào đâu.”
Chữ "đâu" cuối cùng được cậu kéo dài, giọng điệu mềm mỏng như lông vũ, khiến người nghe không khỏi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Dù biết trước khả năng giả giọng của Giang Nhiên, Lưu Thượng vẫn không khỏi thở dài ao ước: “Nếu tôi mà biết cách này, chắc giờ không còn độc thân nữa.”
Giọng nói của hắn pha chút chua xót, như người đã trải qua nhiều nỗi lòng.
Giang Nhiên chỉ lặng lẽ nhìn, không nói gì.
Lưu Thượng chớp mắt, rồi bất ngờ hỏi: “Rảnh thì dạy tôi được không?”
Giang Nhiên định trả lời, nhưng từ khóe mắt, cậu thấy nhân viên quay phim bên ngoài đang vẫy tay ra hiệu, ý nhắc rằng sao họ không xuống xe. Có vẻ hắn ta đang chờ để hoàn thành cảnh quay.
Cậu thở dài, đành gạt bỏ những suy nghĩ riêng mà tập trung vào vai diễn.
Lưu Thượng nhanh chóng chỉnh lại vẻ mặt, rồi ra hiệu cho Giang Nhiên xuống xe.
Lần này, Giang Nhiên bước xuống với từng động tác mềm mại, duyên dáng, hoàn toàn hóa thân thành một cô gái nữ tính. Ngay khi vừa chạm chân xuống đất, cậu lập tức nở một nụ cười ngọt ngào trước ống kính, nét mặt dịu dàng và dễ thương hệt như Giang Yên ngày thường.
Vừa mới mở cửa bước ra ngoài, Giang Nhiên liền bị Lưu Thượng gọi giật lại.
“Đóng cửa lại đã,” Lưu Thượng nhẹ giọng, nhưng lời nói mang theo sự nghiêm khắc không thể chối từ. “Cậu phải chú ý động tác, làm gì cũng phải khéo léo một chút. Và nhớ, đừng để lộ nét mặt lạnh lùng như vậy. Cậu quên mất hình tượng của em gái mình trong chương trình rồi sao?”
Giang Nhiên lập tức nhớ lại những lần xem "Pick" và hồi tưởng về tính cách thường ngày của Giang Yên. Nhanh chóng, cậu điều chỉnh nét mặt, cố gắng biểu lộ vẻ yếu đuối, đôi mắt ầng ậc nước, như chỉ cần ai đó chạm nhẹ là có thể khóc ngay.
Lưu Thượng hài lòng gật đầu: “Đúng rồi, chính là thế đấy.”
Từ nhỏ, Giang Yên đã là cô bé hay khóc. Dù gia đình không mấy khá giả, nhưng cô luôn xem mình như một nàng công chúa. Tính tình tốt bụng, nhân hậu, nhưng đôi khi lại khiến người khác khó chịu vì thói nũng nịu quá mức.
Giang Nhiên khẽ hắng giọng, tìm tông giọng phù hợp rồi thử thốt lên bằng chất giọng của Giang Yên: “Anh Lưu...”
Hai từ được cậu nói ra mềm mại như dòng suối, nhẹ nhàng và dịu dàng đến nỗi Lưu Thượng ngẩn người trong thoáng chốc, rồi vội vàng ho hai tiếng lấy lại tinh thần.
“Không sai, giống y hệt.”
Giang Nhiên khẽ nâng cằm, trong lòng không khỏi dâng lên chút tự đắc. Nếu không phải cậu có đam mê lồng tiếng và giỏi giả giọng, thì việc đóng giả em gái tham gia cuộc thi này thật khó mà thành công.
Lưu Thượng nhìn cậu một lúc, rồi khẽ hạ giọng: “Cái ngực giả này có vẻ hơi quá khổ phải không?”
Giang Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua.
Hiện tại, cậu đang mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình, nhưng phần ngực lại bị độn lên quá cỡ, trông có phần kỳ cục.
Thật sự, điều này khiến Giang Nhiên khó chịu vô cùng, nhưng cậu chẳng còn lựa chọn nào khác. Để có thể ngụy trang thành công, Lưu Thượng thậm chí yêu cầu cậu phải giữ nguyên bộ ngực giả ngay cả khi ngủ.
Bởi trong ký túc xá có lắp đặt camera, và không chừng giữa đêm, các học viên có thể bị gọi dậy để thực hiện quay đột xuất.
Nghĩ đến khoản nợ hàng triệu đang đè nặng, Giang Nhiên đành phải cắn răng chịu đựng.
Cậu cảm nhận rõ sự khó chịu từ bộ ngực giả, rồi cố giữ chất giọng của Giang Yên, nũng nịu nói: “Thật ra nó nặng lắm, không thoải mái chút nào đâu.”
Chữ "đâu" cuối cùng được cậu kéo dài, giọng điệu mềm mỏng như lông vũ, khiến người nghe không khỏi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Dù biết trước khả năng giả giọng của Giang Nhiên, Lưu Thượng vẫn không khỏi thở dài ao ước: “Nếu tôi mà biết cách này, chắc giờ không còn độc thân nữa.”
Giọng nói của hắn pha chút chua xót, như người đã trải qua nhiều nỗi lòng.
Giang Nhiên chỉ lặng lẽ nhìn, không nói gì.
Lưu Thượng chớp mắt, rồi bất ngờ hỏi: “Rảnh thì dạy tôi được không?”
Giang Nhiên định trả lời, nhưng từ khóe mắt, cậu thấy nhân viên quay phim bên ngoài đang vẫy tay ra hiệu, ý nhắc rằng sao họ không xuống xe. Có vẻ hắn ta đang chờ để hoàn thành cảnh quay.
Cậu thở dài, đành gạt bỏ những suy nghĩ riêng mà tập trung vào vai diễn.
Lưu Thượng nhanh chóng chỉnh lại vẻ mặt, rồi ra hiệu cho Giang Nhiên xuống xe.
Lần này, Giang Nhiên bước xuống với từng động tác mềm mại, duyên dáng, hoàn toàn hóa thân thành một cô gái nữ tính. Ngay khi vừa chạm chân xuống đất, cậu lập tức nở một nụ cười ngọt ngào trước ống kính, nét mặt dịu dàng và dễ thương hệt như Giang Yên ngày thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro