Cuộc Sống Sau Khi Cải Trang Thành Nữ Thần Tượng

Ngầu

2024-11-20 18:30:16

Editor: Trang Thảo.

Giang Nhiên khéo léo tự chọn cho mình phần lời đơn giản và dễ hát nhất trong cả bài. Phần của cậu chỉ có vỏn vẹn hai câu ngắn ngủi, nên trước khi Lâm Nhàn đến, cậu đã luyện tập đến mức nhuần nhuyễn, từng nhịp điệu và tiết tấu đều chuẩn xác đến không lệch chút nào.

Dù cố gắng dồn hết cảm xúc vào hai câu này, Giang Nhiên vẫn cảm thấy mình còn thiếu chút gì đó, tài năng có hạn khiến cậu không thể truyền tải trọn vẹn ý nghĩa. Tuy vậy, vì phần lời quá ngắn, chỉ vừa cất giọng đã kết thúc, nên những người khác cũng không để ý quá nhiều, câu hát qua nhanh tựa một làn gió.

Đúng chín giờ rưỡi, Lâm Nhàn bước vào phòng luyện tập. Nghe nói mọi thứ đã đâu vào đấy, thậm chí phần phân chia bài hát cũng đã được điều chỉnh lại đôi chút, nét mặt thầy lộ rõ vẻ hài lòng. Thầy ngồi xuống ghế, cầm trong tay bản nhạc và lời bài hát, vừa đọc vừa dõi mắt quan sát từng người.

Đúng chín giờ rưỡi, Lâm Nhàn bước vào phòng luyện tập. Nghe nói mọi thứ đã đâu vào đấy, thậm chí phần phân chia bài hát cũng đã được điều chỉnh lại đôi chút, nét mặt anh lộ rõ vẻ hài lòng. Anh ngồi xuống ghế, cầm trong tay bản nhạc và lời bài hát, vừa đọc vừa dõi mắt quan sát từng người.

“Được rồi, hát một lần để tôi nghe thử,” Lâm Nhàn yêu cầu.

Mạnh Hàm là người hát đầu tiên. Giọng cô trong trẻo, vang lên từ những câu đầu đã khiến mọi người không khỏi chú ý. Giọng hát ấy tựa như ánh sáng len lỏi vào từng ngõ ngách, thu hút cả căn phòng.

Rồi đến lượt Giang Nhiên. Mặc dù đã luyện tập vô số lần và phần của cậu cũng không phải phức tạp, nhưng đứng trước Lâm Nhàn – người chỉ ngồi đó thôi đã tỏa ra khí chất mạnh mẽ – cậu vẫn không giấu được sự hồi hộp. Trái tim đập mạnh trong lồng ngực, nhịp thở gần như nghẹn lại.

Giang Nhiên cất giọng, nhưng vì quá căng thẳng mà âm thanh cậu phát ra có phần yếu ớt hơn thường lệ, như một sợi dây cung mỏng manh, chỉ cần một chạm nhẹ cũng đủ làm đứt lìa. Những câu hát của cậu vang lên, nhưng dường như thiếu đi sức sống mà lời ca đòi hỏi:

"Ánh nắng xuyên qua lá cây, xua tan mọi lo âu trong lòng."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Dù mưa gió có lớn thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ lùi bước..."

Những câu hát ấy, lẽ ra phải truyền cảm hứng và sức mạnh, nhưng qua giọng Giang Nhiên lại toát lên sự chênh vênh, như thể cậu sắp gục ngã ngay sau đó.

Lâm Nhàn khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cậu. Tay anh nhẹ nhàng vuốt cằm, ánh mắt phản chiếu sự băn khoăn, nhưng không nói gì, tiếp tục lắng nghe hết cả bài.

Ngoài hai câu đơn độc ấy, Giang Nhiên chỉ tham gia phần hợp xướng ở điệp khúc. Cậu không dám cất giọng lớn, chỉ hát yếu ớt, như muốn giấu mình trong những tiếng hát khác, lặng lẽ ẩn nấp trong lớp âm thanh hỗn độn.

Khi bài hát kết thúc, Lâm Nhàn bắt đầu phần nhận xét. Đầu tiên, anh phân tích phần sáng tác, chỉ ra những điểm cần chỉnh sửa và đề nghị cách để cả đội cải thiện bài hát. Anh dần chuyển sang đánh giá phần biểu diễn của từng người trong nhóm. Mạnh Hàm, Quách Lôi, Thi Thải Nhu, Chu Nghiên Trân, từng người một đều bị anh nhận xét thẳng thừng, không nể nang.

Cuối cùng, ánh mắt sắc bén của anh dừng lại ở Giang Nhiên. Hàng lông mày vốn đã giãn giờ đây cau lại, giọng anh trầm xuống, nghiêm nghị: "Giang Yên, hôm nay tôi rất thất vọng về em. Biểu hiện của em hoàn toàn khác xa so với lần đầu tôi nghe em hát."

Anh ngừng lại một chút, rồi tiếp tục, "Tôi biết em vừa khỏi bệnh, dù không rõ cụ thể ra sao. Nhưng nhìn vào tình trạng hiện tại, có thể thấy nó đã ảnh hưởng đến giọng hát của em. Giọng em căng thẳng, chỉ hai câu ngắn ngủi nhưng em suýt nữa đã lệch tông. Điều quan trọng nhất là trong giọng hát của em hoàn toàn thiếu đi cảm xúc. Tất cả chỉ là sự lo lắng, mà cảm giác ấy... không bao giờ được phép xuất hiện."

Lâm Nhàn trầm mặc một lúc, vẻ mặt nghiêm túc hẳn. "Với biểu hiện như vậy, tôi cảm thấy không ổn. Còn ba ngày nữa là đến buổi diễn chính thức, hy vọng em sẽ thể hiện tốt hơn."

Lời nhận xét của Lâm Nhàn như một cú đấm mạnh vào tâm trí Giang Nhiên. Cậu cảm thấy tim mình như bị ai đó siết chặt, toàn thân tê buốt, lạnh đến thấu xương như thể chìm trong dòng nước đá. Chỉ đến khi ánh mắt Lâm Nhàn dời đi, Giang Nhiên mới dám thở phào, nhận ra lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.

Cậu vô thức hắng giọng, lỡ sử dụng giọng thật của mình. Chợt nhận ra sai lầm, cậu liền vội vàng đổi giọng, dùng chất giọng của Giang Yên: "Em xin lỗi, huấn luyện viên Lâm. Em hứa sẽ cố gắng hơn nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Sau Khi Cải Trang Thành Nữ Thần Tượng

Số ký tự: 0