Cuộc Sống Sau Khi Cải Trang Thành Nữ Thần Tượng
Son Dưỡng
2024-11-17 20:21:31
Editor: Trang Thảo.
Giang Nhiên vừa định đặt bút xuống thì đột nhiên nhớ ra nét chữ của mình và Giang Yên hoàn toàn khác nhau. Dù không chắc các học viên khác có để ý hay không, nhưng cậu hiểu rõ rằng đôi khi chỉ một chi tiết nhỏ có thể dẫn đến lộ tẩy. Giang Nhiên không muốn một sơ suất nhỏ làm hỏng kế hoạch.
Dù Giang Nhiên có đôi chút hiểu về nét chữ của em gái mình, nhưng kể từ khi Giang Yên bước chân vào làng giải trí, thời gian hai anh em ở bên nhau ngày càng ít ỏi. Hơn nữa, Giang Nhiên chưa từng luyện viết một cách hệ thống. Dù có khả năng nhớ rõ những gì đã thấy, cậu vẫn không chắc mình có thể bắt chước hoàn hảo nét chữ của Giang Yên.
Vô thức, Giang Nhiên cắn môi suy nghĩ. Ngay lập tức, cậu cảm thấy vị ngọt ngọt trên môi. Đưa tay lên sờ, cậu phát hiện có gì đó dính dính. Lúc này, hình ảnh buổi sáng hiện về trong đầu. Khi ở nhà vệ sinh, Tần Tư đã nói rằng môi cậu khô nứt và ngỏ ý hỏi sao không dùng son dưỡng.
Khi ấy, Giang Nhiên ngạc nhiên đến ngây người. Buổi sáng bận rộn, cậu chỉ may mắn nhớ mang theo ngực giả, còn việc dưỡng môi thì hoàn toàn quên mất. Cậu thậm chí không kịp trang điểm, chỉ mặc bộ đồng phục huấn luyện và vội vàng đi ăn sáng rồi đến nơi tập.
Tần Tư nhiệt tình móc ra một ống son dưỡng từ túi của mình, tươi cười nói: "Tớ mang son dưỡng, cậu muốn dùng không? Nhìn môi cậu khô quá, khóe miệng còn bong tróc nữa."
Theo phản xạ, Giang Nhiên liếm môi, nhưng ngay lập tức bị Tần Tư ngăn lại: "Không được liếm! Càng liếm càng khô!" Không đợi cậu phản ứng, cô đã mở nắp son dưỡng và bôi lên môi cậu.
Giang Nhiên giật mình, vội vàng phản kháng: "Đừng, đừng bôi!"
Làm sao cậu có thể dùng chung son dưỡng với Tần Tư? Dù gì cậu cũng là đàn ông mà!
Nhìn phản ứng dữ dội của Giang Nhiên, Tần Tư mỉm cười giải thích: "Tớ biết cậu thích sạch sẽ mà, nên đây là son mới. Cứ giữ lấy mà dùng, đừng khách sáo."
Nghe vậy, Giang Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhớ Giang Yên cũng có thói quen sạch sẽ tương tự. Cuối cùng, cậu nhận ống son dưỡng và đáp: "Được rồi, cảm ơn. Tôi sẽ mua lại cái khác trả cho cậu."
Cậu biết trong vali của Giang Yên có không ít son dưỡng và son môi chưa dùng. Nhưng Tần Tư cười xua tay: "Không cần phải khách sáo, tớ còn nhiều lắm!" Rồi cô rút thêm hai ống son dưỡng khác từ túi ra để chứng minh.
Giang Nhiên chỉ biết cười gượng, cầm ống son mà lòng thầm nghĩ: Cậu đang đóng vai em gái, và những tình huống thế này thật sự làm cậu thấy mình như bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
Trở lại với hiện tại, Giang Nhiên tự nhắc mình bỏ thói quen cắn môi. Bây giờ, cậu đang đóng vai Giang Yên, người thường xuyên phải dùng son môi và dưỡng môi. Thói quen cắn môi này thực sự không ổn chút nào.
Cảm thấy tay mình dính dính, Giang Nhiên quyết định đi rửa tay. Nhưng vừa đứng dậy, cậu đã bắt gặp ánh mắt của Chu Nghiên Trân đang nhìn mình chằm chằm.
"Đi vệ sinh à? Tôi đi cùng cậu!" Chu Nghiên Trân vui vẻ nói. "Tôi định đi từ nãy rồi, nhưng mọi người đang tập trung sáng tác nên ngại nói ra."
Giang Nhiên ngạc nhiên hỏi: "Đi vệ sinh cần phải báo cáo à?"
Cậu chưa bao giờ nghe nói có quy định kỳ lạ như vậy.
Chu Nghiên Trân bật cười: "Cậu làm sao thế? Từ khi cắt tóc, cậu ngốc hơn à? Đây là thời gian sáng tác tự do mà, đi vệ sinh cần gì phải báo cáo! Tôi chỉ nói vậy vì không muốn đi một mình thôi."
Giang Nhiên im lặng. Cậu nhớ lại rằng nữ sinh thường có thói quen rủ nhau đi vệ sinh. Thực tế này đối với cậu vẫn luôn là một điều khó hiểu.
Giang Nhiên vừa định đặt bút xuống thì đột nhiên nhớ ra nét chữ của mình và Giang Yên hoàn toàn khác nhau. Dù không chắc các học viên khác có để ý hay không, nhưng cậu hiểu rõ rằng đôi khi chỉ một chi tiết nhỏ có thể dẫn đến lộ tẩy. Giang Nhiên không muốn một sơ suất nhỏ làm hỏng kế hoạch.
Dù Giang Nhiên có đôi chút hiểu về nét chữ của em gái mình, nhưng kể từ khi Giang Yên bước chân vào làng giải trí, thời gian hai anh em ở bên nhau ngày càng ít ỏi. Hơn nữa, Giang Nhiên chưa từng luyện viết một cách hệ thống. Dù có khả năng nhớ rõ những gì đã thấy, cậu vẫn không chắc mình có thể bắt chước hoàn hảo nét chữ của Giang Yên.
Vô thức, Giang Nhiên cắn môi suy nghĩ. Ngay lập tức, cậu cảm thấy vị ngọt ngọt trên môi. Đưa tay lên sờ, cậu phát hiện có gì đó dính dính. Lúc này, hình ảnh buổi sáng hiện về trong đầu. Khi ở nhà vệ sinh, Tần Tư đã nói rằng môi cậu khô nứt và ngỏ ý hỏi sao không dùng son dưỡng.
Khi ấy, Giang Nhiên ngạc nhiên đến ngây người. Buổi sáng bận rộn, cậu chỉ may mắn nhớ mang theo ngực giả, còn việc dưỡng môi thì hoàn toàn quên mất. Cậu thậm chí không kịp trang điểm, chỉ mặc bộ đồng phục huấn luyện và vội vàng đi ăn sáng rồi đến nơi tập.
Tần Tư nhiệt tình móc ra một ống son dưỡng từ túi của mình, tươi cười nói: "Tớ mang son dưỡng, cậu muốn dùng không? Nhìn môi cậu khô quá, khóe miệng còn bong tróc nữa."
Theo phản xạ, Giang Nhiên liếm môi, nhưng ngay lập tức bị Tần Tư ngăn lại: "Không được liếm! Càng liếm càng khô!" Không đợi cậu phản ứng, cô đã mở nắp son dưỡng và bôi lên môi cậu.
Giang Nhiên giật mình, vội vàng phản kháng: "Đừng, đừng bôi!"
Làm sao cậu có thể dùng chung son dưỡng với Tần Tư? Dù gì cậu cũng là đàn ông mà!
Nhìn phản ứng dữ dội của Giang Nhiên, Tần Tư mỉm cười giải thích: "Tớ biết cậu thích sạch sẽ mà, nên đây là son mới. Cứ giữ lấy mà dùng, đừng khách sáo."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Giang Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhớ Giang Yên cũng có thói quen sạch sẽ tương tự. Cuối cùng, cậu nhận ống son dưỡng và đáp: "Được rồi, cảm ơn. Tôi sẽ mua lại cái khác trả cho cậu."
Cậu biết trong vali của Giang Yên có không ít son dưỡng và son môi chưa dùng. Nhưng Tần Tư cười xua tay: "Không cần phải khách sáo, tớ còn nhiều lắm!" Rồi cô rút thêm hai ống son dưỡng khác từ túi ra để chứng minh.
Giang Nhiên chỉ biết cười gượng, cầm ống son mà lòng thầm nghĩ: Cậu đang đóng vai em gái, và những tình huống thế này thật sự làm cậu thấy mình như bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
Trở lại với hiện tại, Giang Nhiên tự nhắc mình bỏ thói quen cắn môi. Bây giờ, cậu đang đóng vai Giang Yên, người thường xuyên phải dùng son môi và dưỡng môi. Thói quen cắn môi này thực sự không ổn chút nào.
Cảm thấy tay mình dính dính, Giang Nhiên quyết định đi rửa tay. Nhưng vừa đứng dậy, cậu đã bắt gặp ánh mắt của Chu Nghiên Trân đang nhìn mình chằm chằm.
"Đi vệ sinh à? Tôi đi cùng cậu!" Chu Nghiên Trân vui vẻ nói. "Tôi định đi từ nãy rồi, nhưng mọi người đang tập trung sáng tác nên ngại nói ra."
Giang Nhiên ngạc nhiên hỏi: "Đi vệ sinh cần phải báo cáo à?"
Cậu chưa bao giờ nghe nói có quy định kỳ lạ như vậy.
Chu Nghiên Trân bật cười: "Cậu làm sao thế? Từ khi cắt tóc, cậu ngốc hơn à? Đây là thời gian sáng tác tự do mà, đi vệ sinh cần gì phải báo cáo! Tôi chỉ nói vậy vì không muốn đi một mình thôi."
Giang Nhiên im lặng. Cậu nhớ lại rằng nữ sinh thường có thói quen rủ nhau đi vệ sinh. Thực tế này đối với cậu vẫn luôn là một điều khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro