Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Cây Hồng (1)
Thuyên Thạch
2024-09-10 03:28:18
Editor: Kingofbattle
"Chậc!
Hắn nhổ hạt trái hồng ra lòng bàn tay.
Cô Tứ Duy cúi xuống, dùng ngón tay chọc một lỗ nhỏ trên cát, rồi đặt hạt hồng vừa nhổ vào trong lỗ.
Lấp đất cát lại, tiếp theo tự nhiên là phải tưới nước.
Lúc này, Cô Tứ Duy mới nhận ra mình không có thứ gì để múc nước.
Dùng tay? Bao nhiêu nước mới đủ, hơn nữa cô Tứ Vi cũng không muốn lặp đi lặp lại nhiều lần.
Tìm một vật gì đó để đựng nước?
Thông minh như Cô Tứ Duy, rất nhanh chóng nhận ra trên người mình có hai thứ có thể đựng nước.
Một là giày lông.
Hai là chiếc mũ Lôi Phong trên đầu.
Rất dễ lựa chọn, suy nghĩ một chút là Cô Tứ Duy đã có quyết định.
Tháo chiếc mũ Lôi Phong trên đầu xuống, Cô Tứ Duy đi đến bên suối, nhúng mũ vào nước, múc gần đầy nước.
Quay lại chỗ chôn hạt hồng, Cô Tứ Duy đổ nước trong mũ xuống.
Xoạt!
Cô Tứ Duy chưa kịp nhìn rõ thì bị dọa ngồi bệt xuống đất, rồi bị thân cây đẩy ra khoảng nửa mét.
Trong chớp mắt, gốc cây hồng đã nảy mầm rồi lớn thành một cây cổ thụ hai người ôm không xuể.
Cùng lúc đó, gốc hồng cằn cỗi này đã kết đầy quả, từng quả đỏ tươi đã chín mọng, giống như những viên pha lê đỏ bán trong suốt, treo đầy cành, ẩn dưới tán lá xanh.
Khi ánh nắng trong không gian chiếu lên quả hồng, bề mặt của những quả hồng này còn phát ra ánh sáng nhạt như pha lê.
“Đậu xanh!”
Nếu không tại sao nói lão Cô không có học thức.
Cô Tứ Duy biết điều này, nhưng không ngờ rằng chỉ một mũ nước suối đã biến gốc hồng này thành cây cổ thụ.
Nếu gốc cây này xuất hiện bên ngoài, có người bảo nó đã có tuổi thọ 100 năm, chắc chắn không ai tin.
Đây là do Cô Tứ Duy suy nghĩ đơn giản quá, nếu gốc cây này đặt ở bên ngoài, có mời chuyên gia đến xem thì người ta cũng phán phải 400 năm mới có thể trưởng thành bộ dáng này.
Hắn đứng dậy, cầm mũ đội lên đầu mà không nhận ra mũ vẫn còn ướt.
Lúc này hắn đã không để ý nhiều, đứng dậy leo lên cây, với lấy cành cây gần nhất, kéo cành về phía mình rồi hái một quả hồng, bóc vỏ rồi đưa miệng lên.
Hút!
Nhẹ nhàng hút một cái, thịt hồng như rau cau chảy trong miệng.
Chưa kịp nhai, miệng đã đầy vị ngọt của hồng, hoàn toàn không có chút chát nào.
Ngon quá!
Ngon hơn nhiều so với cây hồng bên ngoài.
Không kìm chế được, Cô Tứ Vi ăn liền bảy, tám quả, sau đó mới dừng lại.
Quệt miệng, nhấp nháy môi, thưởng thức hương vị của hồng, Cô Tứ Duy cảm thấy có chút thỏa mãn.
Cây hồng này trồng trong không gian không có vấn đề gì, Cô Tứ Duy liền nghĩ đến việc thử nghiệm một số chuyện khác, thử nghiệm gì đây? Tự nhiên là cây hồng bên ngoài.
Quen tay rồi, hắn ta lại tháo mũ ra, múc một mũ nước từ suối.
Suy nghĩ một chút, hắn lại đổ bớt nửa mũ.
Cầm nửa mũ nước, Cô Tứ Duy bước ra khỏi không gian.
Chi chi!
Oa oa!
Vừa ra khỏi không gian, Cô Tứ Duy phát hiện bên ngoài đang náo loạn.
Nhìn kỹ, thấy khỉ nịnh bợ trong bầy đang bị hầu vương xử lý.
Lão hầu vương cưỡi lên người khỉ nịnh bợ, đè nó xuống dưới mà đánh, nửa mặt của kẻ nịnh bợ đã sưng phồng, kêu như heo bị chọc tiết.
Đàn khỉ xung quanh đang xem trò, làm khán giả hóng drama, thỉnh thoảng còn hò hét cổ vũ, hoặc kích động thêm.
Cô Tứ Duy vừa xuất hiện, đàn khỉ cũng nhận ra, gần như ngay lập tức, tất cả khỉ hóng drama đều im bặt, mỗi con đều co rúm lại, như thể vừa rồi không phải chúng đang hò hét.
Hầu vương đang đắc ý trừng trị kẻ nịnh bợ, đối với nó việc này không thể nhẫn nhịn, đồng thời cũng là quá trình cần thiết để giành lại ngôi vị của mình.
Lúc này kẻ nịnh bợ sức cùng lực kiệt, thể trạng vốn đã kém hơn hầu vương nhiều, đối với đàn khỉ, chỉ có khỉ có địa vị cao mới có thể đảm bảo được thức ăn đầy đủ, như kẻ nịnh bợ này từ nhỏ đã không được ăn no, không thể nói đến chuyện phát triển khỏe mạnh.
Bị đánh là chắc chắn.
Đối với đàn khỉ, ngôi vị đã thay đổi, bây giờ hầu vương mới không thấy đâu, lâu không xuất hiện, vậy nên hầu vương phục vị cũng là chuyện bình thường.
Để những con khỉ khác thấy uy lực của mình, hầu vương dồn hết sức lực vào việc đánh con khỉ nịnh bợ, vừa đánh vừa phát ra tiếng hò hét.
Giống như xã hội phong kiến, đàn áp cuộc khởi nghĩa nông dân, bắt được kẻ phản bội thì lăng trì, dùng cực hình để dọa những kẻ khác có ý định phản loạn.
Hầu vương càng hăng, khỉ xung quanh càng hưởng ứng nhiệt tình, khiến hầu vương càng đánh càng hưng phấn, nếu có nhạc nền, lúc này hầu vương có thể rap một đoạn:
Xem cái đầu khỉ này vừa to vừa tròn.
...
Đang đánh hăng say, hầu vương phát hiện đàn khỉ đã im bặt, mỗi con lại co rúm lại, như thể vừa rồi không phải chúng đang hò hét.
Theo ánh mắt của một khỉ khác, hầu vương bỗng giật mình.
Nó phát hiện Cô Tứ Duy đứng ngay sau lưng nó, chỉ cách một bước.
Hầu vương hồn vía lên mây, lập tức nhảy ra khỏi khỉ nịnh bợ, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất, đưa tay ôm đầu.
Thấy Cô Tứ Duy, khỉ nịnh bợ khóc ròng, nước mắt rơi như mưa.
“Chậc, khỉ cũng biết khóc à?”
"Chậc!
Hắn nhổ hạt trái hồng ra lòng bàn tay.
Cô Tứ Duy cúi xuống, dùng ngón tay chọc một lỗ nhỏ trên cát, rồi đặt hạt hồng vừa nhổ vào trong lỗ.
Lấp đất cát lại, tiếp theo tự nhiên là phải tưới nước.
Lúc này, Cô Tứ Duy mới nhận ra mình không có thứ gì để múc nước.
Dùng tay? Bao nhiêu nước mới đủ, hơn nữa cô Tứ Vi cũng không muốn lặp đi lặp lại nhiều lần.
Tìm một vật gì đó để đựng nước?
Thông minh như Cô Tứ Duy, rất nhanh chóng nhận ra trên người mình có hai thứ có thể đựng nước.
Một là giày lông.
Hai là chiếc mũ Lôi Phong trên đầu.
Rất dễ lựa chọn, suy nghĩ một chút là Cô Tứ Duy đã có quyết định.
Tháo chiếc mũ Lôi Phong trên đầu xuống, Cô Tứ Duy đi đến bên suối, nhúng mũ vào nước, múc gần đầy nước.
Quay lại chỗ chôn hạt hồng, Cô Tứ Duy đổ nước trong mũ xuống.
Xoạt!
Cô Tứ Duy chưa kịp nhìn rõ thì bị dọa ngồi bệt xuống đất, rồi bị thân cây đẩy ra khoảng nửa mét.
Trong chớp mắt, gốc cây hồng đã nảy mầm rồi lớn thành một cây cổ thụ hai người ôm không xuể.
Cùng lúc đó, gốc hồng cằn cỗi này đã kết đầy quả, từng quả đỏ tươi đã chín mọng, giống như những viên pha lê đỏ bán trong suốt, treo đầy cành, ẩn dưới tán lá xanh.
Khi ánh nắng trong không gian chiếu lên quả hồng, bề mặt của những quả hồng này còn phát ra ánh sáng nhạt như pha lê.
“Đậu xanh!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không tại sao nói lão Cô không có học thức.
Cô Tứ Duy biết điều này, nhưng không ngờ rằng chỉ một mũ nước suối đã biến gốc hồng này thành cây cổ thụ.
Nếu gốc cây này xuất hiện bên ngoài, có người bảo nó đã có tuổi thọ 100 năm, chắc chắn không ai tin.
Đây là do Cô Tứ Duy suy nghĩ đơn giản quá, nếu gốc cây này đặt ở bên ngoài, có mời chuyên gia đến xem thì người ta cũng phán phải 400 năm mới có thể trưởng thành bộ dáng này.
Hắn đứng dậy, cầm mũ đội lên đầu mà không nhận ra mũ vẫn còn ướt.
Lúc này hắn đã không để ý nhiều, đứng dậy leo lên cây, với lấy cành cây gần nhất, kéo cành về phía mình rồi hái một quả hồng, bóc vỏ rồi đưa miệng lên.
Hút!
Nhẹ nhàng hút một cái, thịt hồng như rau cau chảy trong miệng.
Chưa kịp nhai, miệng đã đầy vị ngọt của hồng, hoàn toàn không có chút chát nào.
Ngon quá!
Ngon hơn nhiều so với cây hồng bên ngoài.
Không kìm chế được, Cô Tứ Vi ăn liền bảy, tám quả, sau đó mới dừng lại.
Quệt miệng, nhấp nháy môi, thưởng thức hương vị của hồng, Cô Tứ Duy cảm thấy có chút thỏa mãn.
Cây hồng này trồng trong không gian không có vấn đề gì, Cô Tứ Duy liền nghĩ đến việc thử nghiệm một số chuyện khác, thử nghiệm gì đây? Tự nhiên là cây hồng bên ngoài.
Quen tay rồi, hắn ta lại tháo mũ ra, múc một mũ nước từ suối.
Suy nghĩ một chút, hắn lại đổ bớt nửa mũ.
Cầm nửa mũ nước, Cô Tứ Duy bước ra khỏi không gian.
Chi chi!
Oa oa!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa ra khỏi không gian, Cô Tứ Duy phát hiện bên ngoài đang náo loạn.
Nhìn kỹ, thấy khỉ nịnh bợ trong bầy đang bị hầu vương xử lý.
Lão hầu vương cưỡi lên người khỉ nịnh bợ, đè nó xuống dưới mà đánh, nửa mặt của kẻ nịnh bợ đã sưng phồng, kêu như heo bị chọc tiết.
Đàn khỉ xung quanh đang xem trò, làm khán giả hóng drama, thỉnh thoảng còn hò hét cổ vũ, hoặc kích động thêm.
Cô Tứ Duy vừa xuất hiện, đàn khỉ cũng nhận ra, gần như ngay lập tức, tất cả khỉ hóng drama đều im bặt, mỗi con đều co rúm lại, như thể vừa rồi không phải chúng đang hò hét.
Hầu vương đang đắc ý trừng trị kẻ nịnh bợ, đối với nó việc này không thể nhẫn nhịn, đồng thời cũng là quá trình cần thiết để giành lại ngôi vị của mình.
Lúc này kẻ nịnh bợ sức cùng lực kiệt, thể trạng vốn đã kém hơn hầu vương nhiều, đối với đàn khỉ, chỉ có khỉ có địa vị cao mới có thể đảm bảo được thức ăn đầy đủ, như kẻ nịnh bợ này từ nhỏ đã không được ăn no, không thể nói đến chuyện phát triển khỏe mạnh.
Bị đánh là chắc chắn.
Đối với đàn khỉ, ngôi vị đã thay đổi, bây giờ hầu vương mới không thấy đâu, lâu không xuất hiện, vậy nên hầu vương phục vị cũng là chuyện bình thường.
Để những con khỉ khác thấy uy lực của mình, hầu vương dồn hết sức lực vào việc đánh con khỉ nịnh bợ, vừa đánh vừa phát ra tiếng hò hét.
Giống như xã hội phong kiến, đàn áp cuộc khởi nghĩa nông dân, bắt được kẻ phản bội thì lăng trì, dùng cực hình để dọa những kẻ khác có ý định phản loạn.
Hầu vương càng hăng, khỉ xung quanh càng hưởng ứng nhiệt tình, khiến hầu vương càng đánh càng hưng phấn, nếu có nhạc nền, lúc này hầu vương có thể rap một đoạn:
Xem cái đầu khỉ này vừa to vừa tròn.
...
Đang đánh hăng say, hầu vương phát hiện đàn khỉ đã im bặt, mỗi con lại co rúm lại, như thể vừa rồi không phải chúng đang hò hét.
Theo ánh mắt của một khỉ khác, hầu vương bỗng giật mình.
Nó phát hiện Cô Tứ Duy đứng ngay sau lưng nó, chỉ cách một bước.
Hầu vương hồn vía lên mây, lập tức nhảy ra khỏi khỉ nịnh bợ, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất, đưa tay ôm đầu.
Thấy Cô Tứ Duy, khỉ nịnh bợ khóc ròng, nước mắt rơi như mưa.
“Chậc, khỉ cũng biết khóc à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro