Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Định Cư (1)
Thuyên Thạch
2024-09-10 03:28:18
Editor: Kingofbattle
Dưới đáy đèn dầu là một cái bình thủy tinh, chân đèn trong suốt, thân bình phình to và thắt lại ở giữa và kết thúc bằng cái đáy rộng, trên thân bình có khắc chữ Song Hỷ, miệng bình có ren, đầu đèn thường được làm bằng thiết, thông qua ren mà nối liền với đế thủy tinh.
Giữa đầu đèn có một cái lỗ bằng sắt, lỗ này có nhét một sợi bấc, bên cạnh có một núm vặn để điều chỉnh độ dài của bấc.
Phần dưới sợi bấc được ngâm trong dầu và thấm đều vào toàn bộ tim đèn, như vậy dùng lửa châm vào tim đèn, có thể điều chỉnh độ lớn nhỏ của ngọn lửa, rồi đậy cái chụp đèn thủy tinh lên, như vậy đèn dầu có thể chống gió.
Món đồ này bây giờ không phải nhà nào cũng có, nhiều nhà vẫn dùng đèn dầu kiểu cũ, chỉ là một cái chén đế phẳng, đổ dầu vào chén, đặt một sợi bấc, dùng lửa châm bấc là thành một cái đèn dầu.
Nguyên lý của món đồ này giống hệt đèn dầu thủy tinh, chỉ có điều không thể chống gió, và ngọn lửa rất nhỏ, cháy lên như lửa ma trơi.
Đèn dầu mà Lưu Phúc Lâm mang tới không giống với hai loại trên.
Bình chứa dầu là một cái lọ thủy tinh, nhìn qua đã biết ngay là lọ đựng thuốc viên, trên nắp có khoan một cái lỗ, bên trên đặt một miếng sắt, giữa miếng sắt có một cái ống sắt, miệng ống cỡ hạt đậu nành, bên trong ống có một sợi bấc nhúng vào, châm lửa vào thì sáng lên.
Trong mắt Cô Tứ Duy, loại đèn này khi thắp lên cũng như lửa ma trơi, ban đêm thắp lên chỉ chiếu sáng được xung quanh một hai mét, muốn sáng hơn thì phải đốt đuốc.
Tuy món đồ này không tốt lắm, nhưng nếu thiếu nó thì chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối, hoặc phải đốt đuốc.
Bởi vậy khi Lưu Phúc Lâm tặng đèn dầu, vẫn là sự giúp đỡ rất lớn đối với cuộc sống của Cô Tứ Duy.
“Vậy...cháu không khách sáo nữa, cảm ơn Lưu lão”.
Cô Tứ Duy nghĩ bây giờ cũng không phải lúc khách sáo, hiện giờ toàn bộ tài sản của hắn ngoài cái viện tử ra thì chỉ còn bộ quần áo trên người, chẳng còn gì khác.
Không gian quả thật thần kỳ, nhưng cũng không thể tự nhiên mà biến ra đèn dầu cho Cô Tứ Duy được.
“Cảm ơn cậu, Đức Trụ” Cô Tứ Duy lại nói với Lưu Đức Trụ.
Lưu Đức Trụ cười ngốc nghếch nói: “Còn chuẩn bị cho anh một hộp diêm này”.
Diêm chính là que diêm.
Cô Tứ Duy cười, vừa định nói gì thêm thì thấy phía bên kia lại có người đến, lần này là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, đi lại nhanh nhẹn, nhìn qua biết ngay là người nóng tính và cũng thật thà.
Người đàn ông này Cô Tứ Duy nhận ra, mọi người gọi anh ta là Tôn Lão Ngũ.
Thôn Thạch Mài có năm họ: Lưu, Dương, Tôn, Quách, Loan, người đàn ông này là người họ Tôn.
“Tôn Ngũ ca”
Cô Tứ Duy chào hỏi.
“Ngũ thúc” Lưu Đức Trụ cũng chào một tiếng.
“Lão Lâm” Lưu Phúc Lâm cũng chào hỏi.
“Phúc Lâm thúc, Tứ Duy huynh đệ” Tôn Lễ Mạch chào lại.
Nói xong quay sang Cô Tứ Duy nói: “Nghe đội trưởng nói cậu muốn ở lại thôn, vậy thì mọi người là người một nhà, vợ tôi bảo tôi qua xem cậu thiếu gì không, nhà nông không có gì quý giá, nhưng cũng không thiếu vật dụng hàng ngày, nhà tôi nếu có thừa sẽ mang qua cho cậu”.
“Cảm ơn, Ngũ ca!”
Cô Tứ Duy không quan tâm người ta giúp đỡ gì, nhưng lời cảm ơn vẫn phải nói trước.
Lưu Phúc Lâm nghe vậy cười nói: “Trước hết đừng nói chuyện khác, vào nhà xem thế nào, bỏ trống nhiều năm không biết còn ở được không”.
“Đúng, đúng! Xem nhà trước” Tôn Lễ Mạch cười nói.
Thế là Cô Tứ Duy cùng Lưu Phúc Lâm, Tôn Lễ Mạch vào sân.
“Bất quá cần phải sửa lại vào đầu xuân, chuồng gia súc thì không vội, ước chừng trong thời gian ngắn Tứ Duy huynh đệ cũng không có gia súc.” Tôn Lễ Mạch nhìn sân rồi nói.
Lưu Phúc Lâm nghe vậy gật đầu: “Vậy vào nhà chính xem thế nào, nếu nhà chính không có vấn đề gì thì tốt nhất”.
Mọi người vào nhà chính, Lưu Phúc Lâm và Tôn Lễ Mạch gõ khắp nơi, gần như đập vào cả bức tường.
Cô Tứ Duy thấy hai người nghiêm túc như vậy, trong lòng có chút cảm động, cảm thấy người thời này thật sự có một sự thuần phác mà mấy chục năm sau không còn nữa, rõ ràng không liên quan nhiều đến bọn họ, nhưng bọn họ lại coi như chuyện của mình.
“Không ngờ, tường này vẫn còn tốt” Tôn Lễ Mạch nói.
Lưu Phúc Lâm cũng gật đầu: “Đúng là tốt thật, bên trong có đá thì khác, nếu toàn là cỏ chắc lúc này đã sập rồi”.
Lúc này Cô Tứ Duy xen vào hỏi: “Nếu cháu muốn sửa lại nhà, chỗ nào có thể mua gạch, chỗ nào có thể mua kính?”
Lưu Phúc Lâm và Tôn Lễ Mạch nghe vậy đều ngẩn ra, dường như thấy chuyện gì mới lạ.
“Sao vậy?”
Cô Tứ Duy không hiểu mình sai ở đâu, mặt cũng khó hiểu nhìn hai người.
Tôn Lễ Mạch cười nói: “Bây giờ muốn mua gạch đâu dễ, cho dù mua được gạch, cậu có mua được xi măng không, cho dù có xi măng, cũng không dễ mua kính, cho dù cậu gom đủ mọi thứ, thì làm sao vận chuyển hết vào trong thôn đây? Cả thôn này chỉ có vài con gia súc, vận chuyển những thứ này vào không mệt chết một hai con thì cũng lạ...”.
Dưới đáy đèn dầu là một cái bình thủy tinh, chân đèn trong suốt, thân bình phình to và thắt lại ở giữa và kết thúc bằng cái đáy rộng, trên thân bình có khắc chữ Song Hỷ, miệng bình có ren, đầu đèn thường được làm bằng thiết, thông qua ren mà nối liền với đế thủy tinh.
Giữa đầu đèn có một cái lỗ bằng sắt, lỗ này có nhét một sợi bấc, bên cạnh có một núm vặn để điều chỉnh độ dài của bấc.
Phần dưới sợi bấc được ngâm trong dầu và thấm đều vào toàn bộ tim đèn, như vậy dùng lửa châm vào tim đèn, có thể điều chỉnh độ lớn nhỏ của ngọn lửa, rồi đậy cái chụp đèn thủy tinh lên, như vậy đèn dầu có thể chống gió.
Món đồ này bây giờ không phải nhà nào cũng có, nhiều nhà vẫn dùng đèn dầu kiểu cũ, chỉ là một cái chén đế phẳng, đổ dầu vào chén, đặt một sợi bấc, dùng lửa châm bấc là thành một cái đèn dầu.
Nguyên lý của món đồ này giống hệt đèn dầu thủy tinh, chỉ có điều không thể chống gió, và ngọn lửa rất nhỏ, cháy lên như lửa ma trơi.
Đèn dầu mà Lưu Phúc Lâm mang tới không giống với hai loại trên.
Bình chứa dầu là một cái lọ thủy tinh, nhìn qua đã biết ngay là lọ đựng thuốc viên, trên nắp có khoan một cái lỗ, bên trên đặt một miếng sắt, giữa miếng sắt có một cái ống sắt, miệng ống cỡ hạt đậu nành, bên trong ống có một sợi bấc nhúng vào, châm lửa vào thì sáng lên.
Trong mắt Cô Tứ Duy, loại đèn này khi thắp lên cũng như lửa ma trơi, ban đêm thắp lên chỉ chiếu sáng được xung quanh một hai mét, muốn sáng hơn thì phải đốt đuốc.
Tuy món đồ này không tốt lắm, nhưng nếu thiếu nó thì chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối, hoặc phải đốt đuốc.
Bởi vậy khi Lưu Phúc Lâm tặng đèn dầu, vẫn là sự giúp đỡ rất lớn đối với cuộc sống của Cô Tứ Duy.
“Vậy...cháu không khách sáo nữa, cảm ơn Lưu lão”.
Cô Tứ Duy nghĩ bây giờ cũng không phải lúc khách sáo, hiện giờ toàn bộ tài sản của hắn ngoài cái viện tử ra thì chỉ còn bộ quần áo trên người, chẳng còn gì khác.
Không gian quả thật thần kỳ, nhưng cũng không thể tự nhiên mà biến ra đèn dầu cho Cô Tứ Duy được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm ơn cậu, Đức Trụ” Cô Tứ Duy lại nói với Lưu Đức Trụ.
Lưu Đức Trụ cười ngốc nghếch nói: “Còn chuẩn bị cho anh một hộp diêm này”.
Diêm chính là que diêm.
Cô Tứ Duy cười, vừa định nói gì thêm thì thấy phía bên kia lại có người đến, lần này là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, đi lại nhanh nhẹn, nhìn qua biết ngay là người nóng tính và cũng thật thà.
Người đàn ông này Cô Tứ Duy nhận ra, mọi người gọi anh ta là Tôn Lão Ngũ.
Thôn Thạch Mài có năm họ: Lưu, Dương, Tôn, Quách, Loan, người đàn ông này là người họ Tôn.
“Tôn Ngũ ca”
Cô Tứ Duy chào hỏi.
“Ngũ thúc” Lưu Đức Trụ cũng chào một tiếng.
“Lão Lâm” Lưu Phúc Lâm cũng chào hỏi.
“Phúc Lâm thúc, Tứ Duy huynh đệ” Tôn Lễ Mạch chào lại.
Nói xong quay sang Cô Tứ Duy nói: “Nghe đội trưởng nói cậu muốn ở lại thôn, vậy thì mọi người là người một nhà, vợ tôi bảo tôi qua xem cậu thiếu gì không, nhà nông không có gì quý giá, nhưng cũng không thiếu vật dụng hàng ngày, nhà tôi nếu có thừa sẽ mang qua cho cậu”.
“Cảm ơn, Ngũ ca!”
Cô Tứ Duy không quan tâm người ta giúp đỡ gì, nhưng lời cảm ơn vẫn phải nói trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Phúc Lâm nghe vậy cười nói: “Trước hết đừng nói chuyện khác, vào nhà xem thế nào, bỏ trống nhiều năm không biết còn ở được không”.
“Đúng, đúng! Xem nhà trước” Tôn Lễ Mạch cười nói.
Thế là Cô Tứ Duy cùng Lưu Phúc Lâm, Tôn Lễ Mạch vào sân.
“Bất quá cần phải sửa lại vào đầu xuân, chuồng gia súc thì không vội, ước chừng trong thời gian ngắn Tứ Duy huynh đệ cũng không có gia súc.” Tôn Lễ Mạch nhìn sân rồi nói.
Lưu Phúc Lâm nghe vậy gật đầu: “Vậy vào nhà chính xem thế nào, nếu nhà chính không có vấn đề gì thì tốt nhất”.
Mọi người vào nhà chính, Lưu Phúc Lâm và Tôn Lễ Mạch gõ khắp nơi, gần như đập vào cả bức tường.
Cô Tứ Duy thấy hai người nghiêm túc như vậy, trong lòng có chút cảm động, cảm thấy người thời này thật sự có một sự thuần phác mà mấy chục năm sau không còn nữa, rõ ràng không liên quan nhiều đến bọn họ, nhưng bọn họ lại coi như chuyện của mình.
“Không ngờ, tường này vẫn còn tốt” Tôn Lễ Mạch nói.
Lưu Phúc Lâm cũng gật đầu: “Đúng là tốt thật, bên trong có đá thì khác, nếu toàn là cỏ chắc lúc này đã sập rồi”.
Lúc này Cô Tứ Duy xen vào hỏi: “Nếu cháu muốn sửa lại nhà, chỗ nào có thể mua gạch, chỗ nào có thể mua kính?”
Lưu Phúc Lâm và Tôn Lễ Mạch nghe vậy đều ngẩn ra, dường như thấy chuyện gì mới lạ.
“Sao vậy?”
Cô Tứ Duy không hiểu mình sai ở đâu, mặt cũng khó hiểu nhìn hai người.
Tôn Lễ Mạch cười nói: “Bây giờ muốn mua gạch đâu dễ, cho dù mua được gạch, cậu có mua được xi măng không, cho dù có xi măng, cũng không dễ mua kính, cho dù cậu gom đủ mọi thứ, thì làm sao vận chuyển hết vào trong thôn đây? Cả thôn này chỉ có vài con gia súc, vận chuyển những thứ này vào không mệt chết một hai con thì cũng lạ...”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro