Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Các Người Quá G...
Thuyên Thạch
2024-09-10 03:28:18
Editor: Kingofbattle
Lưu Phúc Lâm không muốn nhắc tới chuyện này.
Người ta không nói, Cô Tứ Duy cũng không có hứng thú hỏi, chuyện này hắn không muốn dính vào, chuyện nhà người khác mình can dự vào làm gì, chán sống à?
Lại nói chuyện với Lưu Phúc Lâm gần một tiếng đồng hồ, Cô Tứ Duy hỏi tình hình xã hội hiện tại, mặc dù hắn ta biết mình đã tới thời đại này, nhưng hiểu biết về thời đại này gần như bằng không, chỉ biết qua được đợt vận động này, chỉ cần mình có chút dã tâm, đời này bao gồm cháu chắt cũng không cần lo ăn uống.
Nhưng thời đại này ra sao, hắn ta không biét chút gì, chỉ biết đại khái, không quá rõ ràng.
Điều duy nhất làm Cô Tứ Duy ngạc nhiên là giá cả, bây giờ thịt lợn một cân sáu hào, trứng gà hai xu một quả, bắp cải một xu một cân...
Đồ nông nghiệp đều rẻ, nhưng đồ công nghiệp lại đắt, ví dụ một cái máy khâu gần trăm đồng, bằng lương mấy năm của một công nhân.
Nhưng mấy thứ này hiện tại chẳng liên quan gì đến Cô Tứ Duy, hắn ta nghĩ là kiếm chút hạt giống để trồng.
"Lão thúc, chỗ nào có thể kiếm được hạt giống, hoặc đổi được hạt giống?" Cô Tứ Duy hỏi.
Nghe Cô Tứ Duy hỏi vậy, Lưu Phúc Lâm hơi khó hiểu hỏi: "Cháu hỏi cái này làm gì, cháu muốn trồng trọt, Truyền Vũ đồng ý chia đất cho cháu à?"
Lưu Phúc Lâm cứ tưởng sau này Dương Truyền Ngũ sẽ chia đất cho Cô Tứ Duy.
Cô Tứ Duy lắc đầu: "Không, cháu tính tự mình khai khẩn một mảnh đất để trồng trọt, không thể ở không được".
Lưu Phúc Lâm nói: "Cứ chờ đi đã, cháu muốn khai khẩn đất gần đây, không dễ vậy đâu".
Lưu Phúc Lâm không nói rõ, ý ông là chờ xem đã, biết đâu Cô Tứ Duy sẽ có cơ hội xin đất gần bờ sông.
Cô Tứ Duy không nghĩ vậy, hắn ta không có chút hứng thú với đất trong làng, bây giờ thứ hắn ta thiếu là hạt giống, chỉ cần có hạt giống, ngày nào hắn ta cũng ăn cơm trắng mì trắng no căng, có không gian thần bí hắn còn cần đất làm cái lông gì.
Lão Cô nói khai khẩn đất chẳng qua là che giấu, nói với người khác là nhà mình có đất, như vậy mang lương thực ra sẽ hợp lý hơn.
Thấy Lưu Phúc Lâm nói vậy, Cô Tứ Duy cũng không nói nhiều, hắn ta tính chờ tìm được mảnh đất nào xa xa, giả vờ khai khẩn ra, đến lúc đó hẵng nói.
Nói chuyện một hồi, Lưu Phúc Lâm liền rời đi, để lại một mình Cô Tứ Duy trong phòng suy nghĩ.
Nói chuyện với Lưu Phúc Lâm lâu như vậy, Cô Tứ Duy cảm thấy những thứ trước đó hắn muốn phải thay đổi một chút, ban đầu hắn ta không nghĩ còn có khoản trao đổi đồ vật này, bây giờ biết rồi, nhiều thứ trước đây nghĩ mà không có cơ hội liền phải đưa vào danh sách quan trọng.
Nhưng trước đó, hắn ta cần hiểu rõ, rốt cuộc trao đổi như thế nào, và giá cả trao đổi ra sao.
Suy nghĩ một hồi cũng không có tác dụng, chuyện này phải thấy tận mắt mới biết được, nghĩ sao mà ra.
Sau đó hắn ngoan ngoãn ăn rồi ngủ, chờ đến sáng hôm sau, Cô Tứ Duy cũng không ăn ở nhà ăn, mà trực tiếp ra ngoài bắt đầu đi dạo.
Không phải nhàn rỗi, mà là Cô Tứ Duy chuẩn bị tìm chỗ thích hợp để khai hoang.
Ban đầu Cô Tứ Duy tính chỗ đất này phải gần làng, nhưng không thể quá gần, tốt nhất là gần nguồn nước.
Nghĩ vậy thôi, nhưng sau khi đi một vòng phát hiện không khả thi, lý do cũng rất đơn giản, nếu mà khả thi, thì tổ tiên của người trong thôn đã sớm khai khẩn mở rộng, làm gì chờ đến lượt hắn đi làm?
Đừng quên, bản năng khai hoang trồng trọt chính là trời sinh, mười mấy năm sau san đám người Mỹ còn tìm chỗ trống mà trồng trọt, huống chi là bây giờ.
Đi một vòng, Cô Tứ Duy phát hiện ra, ngoài khu vực đất gần hai bờ sông ra, thì những chỗ khác không thích hợp để trồng trọt, vì đất trong núi hầu như toàn là núi đá.
Trên núi cũng mọc cây, nhưng cây thấp, rễ cây bám vào kẽ đá mà sinh trưởng, cây mọc to hơn chắc là bám rễ sâu vào đá hơn.
Nhìn bề ngoài thì giống như đất, thực ra chỉ cần đào xuống mấy chục cm, thậm chí hai mươi cm là thấy đá, đất thế này mà trồng lương thực thì đúng là mơ giữa ban ngày.
Cả thung lũng tự nhiên này, ngoài hai bên bờ sông vì dòng nước lâu năm mang theo phù sa tạo thành đồng ruộng, những chỗ khác không thích hợp khai khẩn.
Chỗ này không được, vậy đi xa hơn xem sao.
Thế là Cô Tứ Duy lại đi xa hơn.
Cả ngày dẫn theo đám khỉ chạy nhảy khắp nơi, hắn cũng thấy tự do thoải mái.
Đi một tuần, Cô Tứ Duy thật sự tìm được một chỗ.
Đứng trên vách núi, chống nạnh, Cô Tứ Duy nhìn xuống thung lũng nhỏ trước mặt, hắn thấy nơi này khá ổn.
Chí chí!
Con khỉ bên cạnh thấy Cô Tứ Duy chống nạnh, kêu hai tiếng rồi đưa cho Cô Tứ Duy chút đồ ăn.
Cô Tứ Duy nhận lấy, không nghĩ nhiều, cứ cầm trong tay, lúc này đầu óc cậu ta không ý thức được là con khỉ đưa đồ ăn cho mình.
Như người đang chăm chú nghe điện thoại, bạn đưa gì bọn họ nhận đó, lúc này Cô Tứ Duy cũng vậy.
Đưa đồ cho Cô Tứ Duy tất nhiên là con khỉ nịnh hót, ngoài nó ra, những con khỉ khác không có tư cách lấy lòng Cô Tứ Duy.
Lưu Phúc Lâm không muốn nhắc tới chuyện này.
Người ta không nói, Cô Tứ Duy cũng không có hứng thú hỏi, chuyện này hắn không muốn dính vào, chuyện nhà người khác mình can dự vào làm gì, chán sống à?
Lại nói chuyện với Lưu Phúc Lâm gần một tiếng đồng hồ, Cô Tứ Duy hỏi tình hình xã hội hiện tại, mặc dù hắn ta biết mình đã tới thời đại này, nhưng hiểu biết về thời đại này gần như bằng không, chỉ biết qua được đợt vận động này, chỉ cần mình có chút dã tâm, đời này bao gồm cháu chắt cũng không cần lo ăn uống.
Nhưng thời đại này ra sao, hắn ta không biét chút gì, chỉ biết đại khái, không quá rõ ràng.
Điều duy nhất làm Cô Tứ Duy ngạc nhiên là giá cả, bây giờ thịt lợn một cân sáu hào, trứng gà hai xu một quả, bắp cải một xu một cân...
Đồ nông nghiệp đều rẻ, nhưng đồ công nghiệp lại đắt, ví dụ một cái máy khâu gần trăm đồng, bằng lương mấy năm của một công nhân.
Nhưng mấy thứ này hiện tại chẳng liên quan gì đến Cô Tứ Duy, hắn ta nghĩ là kiếm chút hạt giống để trồng.
"Lão thúc, chỗ nào có thể kiếm được hạt giống, hoặc đổi được hạt giống?" Cô Tứ Duy hỏi.
Nghe Cô Tứ Duy hỏi vậy, Lưu Phúc Lâm hơi khó hiểu hỏi: "Cháu hỏi cái này làm gì, cháu muốn trồng trọt, Truyền Vũ đồng ý chia đất cho cháu à?"
Lưu Phúc Lâm cứ tưởng sau này Dương Truyền Ngũ sẽ chia đất cho Cô Tứ Duy.
Cô Tứ Duy lắc đầu: "Không, cháu tính tự mình khai khẩn một mảnh đất để trồng trọt, không thể ở không được".
Lưu Phúc Lâm nói: "Cứ chờ đi đã, cháu muốn khai khẩn đất gần đây, không dễ vậy đâu".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Phúc Lâm không nói rõ, ý ông là chờ xem đã, biết đâu Cô Tứ Duy sẽ có cơ hội xin đất gần bờ sông.
Cô Tứ Duy không nghĩ vậy, hắn ta không có chút hứng thú với đất trong làng, bây giờ thứ hắn ta thiếu là hạt giống, chỉ cần có hạt giống, ngày nào hắn ta cũng ăn cơm trắng mì trắng no căng, có không gian thần bí hắn còn cần đất làm cái lông gì.
Lão Cô nói khai khẩn đất chẳng qua là che giấu, nói với người khác là nhà mình có đất, như vậy mang lương thực ra sẽ hợp lý hơn.
Thấy Lưu Phúc Lâm nói vậy, Cô Tứ Duy cũng không nói nhiều, hắn ta tính chờ tìm được mảnh đất nào xa xa, giả vờ khai khẩn ra, đến lúc đó hẵng nói.
Nói chuyện một hồi, Lưu Phúc Lâm liền rời đi, để lại một mình Cô Tứ Duy trong phòng suy nghĩ.
Nói chuyện với Lưu Phúc Lâm lâu như vậy, Cô Tứ Duy cảm thấy những thứ trước đó hắn muốn phải thay đổi một chút, ban đầu hắn ta không nghĩ còn có khoản trao đổi đồ vật này, bây giờ biết rồi, nhiều thứ trước đây nghĩ mà không có cơ hội liền phải đưa vào danh sách quan trọng.
Nhưng trước đó, hắn ta cần hiểu rõ, rốt cuộc trao đổi như thế nào, và giá cả trao đổi ra sao.
Suy nghĩ một hồi cũng không có tác dụng, chuyện này phải thấy tận mắt mới biết được, nghĩ sao mà ra.
Sau đó hắn ngoan ngoãn ăn rồi ngủ, chờ đến sáng hôm sau, Cô Tứ Duy cũng không ăn ở nhà ăn, mà trực tiếp ra ngoài bắt đầu đi dạo.
Không phải nhàn rỗi, mà là Cô Tứ Duy chuẩn bị tìm chỗ thích hợp để khai hoang.
Ban đầu Cô Tứ Duy tính chỗ đất này phải gần làng, nhưng không thể quá gần, tốt nhất là gần nguồn nước.
Nghĩ vậy thôi, nhưng sau khi đi một vòng phát hiện không khả thi, lý do cũng rất đơn giản, nếu mà khả thi, thì tổ tiên của người trong thôn đã sớm khai khẩn mở rộng, làm gì chờ đến lượt hắn đi làm?
Đừng quên, bản năng khai hoang trồng trọt chính là trời sinh, mười mấy năm sau san đám người Mỹ còn tìm chỗ trống mà trồng trọt, huống chi là bây giờ.
Đi một vòng, Cô Tứ Duy phát hiện ra, ngoài khu vực đất gần hai bờ sông ra, thì những chỗ khác không thích hợp để trồng trọt, vì đất trong núi hầu như toàn là núi đá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên núi cũng mọc cây, nhưng cây thấp, rễ cây bám vào kẽ đá mà sinh trưởng, cây mọc to hơn chắc là bám rễ sâu vào đá hơn.
Nhìn bề ngoài thì giống như đất, thực ra chỉ cần đào xuống mấy chục cm, thậm chí hai mươi cm là thấy đá, đất thế này mà trồng lương thực thì đúng là mơ giữa ban ngày.
Cả thung lũng tự nhiên này, ngoài hai bên bờ sông vì dòng nước lâu năm mang theo phù sa tạo thành đồng ruộng, những chỗ khác không thích hợp khai khẩn.
Chỗ này không được, vậy đi xa hơn xem sao.
Thế là Cô Tứ Duy lại đi xa hơn.
Cả ngày dẫn theo đám khỉ chạy nhảy khắp nơi, hắn cũng thấy tự do thoải mái.
Đi một tuần, Cô Tứ Duy thật sự tìm được một chỗ.
Đứng trên vách núi, chống nạnh, Cô Tứ Duy nhìn xuống thung lũng nhỏ trước mặt, hắn thấy nơi này khá ổn.
Chí chí!
Con khỉ bên cạnh thấy Cô Tứ Duy chống nạnh, kêu hai tiếng rồi đưa cho Cô Tứ Duy chút đồ ăn.
Cô Tứ Duy nhận lấy, không nghĩ nhiều, cứ cầm trong tay, lúc này đầu óc cậu ta không ý thức được là con khỉ đưa đồ ăn cho mình.
Như người đang chăm chú nghe điện thoại, bạn đưa gì bọn họ nhận đó, lúc này Cô Tứ Duy cũng vậy.
Đưa đồ cho Cô Tứ Duy tất nhiên là con khỉ nịnh hót, ngoài nó ra, những con khỉ khác không có tư cách lấy lòng Cô Tứ Duy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro