Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Gập Ghềnh (1)
Thuyên Thạch
2024-09-10 03:28:18
Editor: Kingofbattle
Cô Tứ Duy Nhíu mày, khoác áo rồi đứng dậy từ giường, đi ra mở cửa.
“Làm gì mà sáng sớm... Ối trời ạ!”
Ban đầu vẫn còn mơ màng, ngay lập tức Cô Tứ Duy liền tỉnh hồn khi thấy đồ vật Lưu Đức Trụ đang cầm trên tay.
Tên này sáng sớm đã gõ cửa đòi mạng, lại còn cầm theo một con chuột, hơn nữa nhìn con chuột bị trói chặt bằng dây mây, không phải con chuột hôm qua hắn vứt đi thì là cái gì?
Lưu Đức Trụ không biết con chuột này là do Cô Tứ Duy vứt, mặt mày hớn hở nói: “Tứ Duy ca, anh xem, sáng sớm đã gặp may, không biết ai vứt con chuột đồng này ra ngoài, anh nhìn xem...”.
Nói rồi, Lưu Đức Trụ đưa con chuột chết tới trước, suýt nữa thì đụng vào mặt Cô Tứ Duy.
Cô Tứ Duy đưa tay đẩy ra: “Mang thứ này đi chỗ khác, anh không thích thứ này”.
“Thứ này ngon lắm đấy, lột da rồi chặt nhỏ, thêm chút dầu xào với khoai tây...” Lưu Đức Trụ hớn hở nói.
Ối !
Tứ Duy nghe vậy liền muốn nôn.
Nhiều năm sau, Cô Tứ Duy mới nghe nói ở đâu đó người ta ăn thứ này, nhưng hắn ta không muốn ăn, dù người khác nói ngon cỡ nào cũng không ăn, thậm chí trên bàn có thứ này, hắn sẽ bỏ đi ngay.
Bởi vì Cô Tứ Duy không bao giờ ăn mấy thứ kỳ quặc, như tê tê, tatu này nọ hắn đều không đụng tới, dù người ta nói bổ dưỡng thế nào cũng không quan tâm.
Hắn ta không tin vào chuyện thức ăn bổ dưỡng, nếu thực sự có tác dụng, tại sao hoàng đế lại không sống thọ, nói bổ dưỡng, ai có thể ăn ngon hơn hoàng đế.
“Cút ra ngoài!”
Tứ Duy chỉ tay vào Lưu Đức Trụ nói.
Lưu Đức Trụ ngẩn người, vì cậu ta chưa từng thấy Cô Tứ Duy nói nặng lời như vậy.
Tứ Duy không hứng thú tiếp tục tranh cãi: “Nếu cậu không vứt thứ này đi, sau đó rửa tay vài lần rồi quay lại, bằng không thì tránh xa nhà tôi ra.”
“Tứ Duy ca, đây thực sự là thứ tốt” Lưu Đức Trụ nói: “Chuột đồng, không phải chuột nhà”.
“Chuột nào cũng không được”.
Tứ Duy cảm thấy trong lòng khó chịu.
Lưu Đức Trụ tiếc rẻ không muốn vứt, đối với cậu ta, con chuột đồng này cũng là món thịt, nhưng thấy Cô Tứ Duy sắp đánh người, Cô Tứ Duy gần một mét tám, gần mét chín nổi giận, vẫn rất đáng sợ, nên cậu ta cầm con chuột đồng bỏ chạy mất dép.
Nghĩ đến cảnh Lưu Đức Trụ ăn chuột đồng, Cô Tứ Duy suýt nôn.
Đóng cửa lại tiếp tục ngủ, khi cảm thấy đói thì ăn một quả hồng hoặc đập vài hạt óc chó, đến giờ ăn thì đi ăn một bát cháo ngô, về nhà lại rảnh rỗi không có việc gì làm.
Ngày hôm đó cứ thế trôi qua, đến tối thì đốt đèn, lão gia tử Lưu Phúc Lâm đến, cũng không có việc gì khác, chỉ là thông báo sáng mai đi lên thị trấn.
Đi thì đi thôi, cho nên Cô Tứ Duy thức dậy vào 5 giờ sáng, chuẩn bị một chút, lấy ra mười lăm, mười sáu cân hạt óc chó để ép dầu, đặt vào chiếc giỏ Lưu Phúc Lâm cho mượn tối qua, ôm trong tay đi đến nhà Lưu Phúc Lâm.
Đến cửa nhà ông Lưu Phúc Lâm, ông ta đã sẵn sàng.
“Đến rồi?”
Dưới ánh sáng lờ mờ của ánh trăng, Lưu Phúc Lâm thấy Tứ Duy đến cửa, liền đập tẩu thuốc vào đế giày, khoác giỏ lên lưng đi ra cửa sân.
Nhẹ nhàng đóng cửa sân, ra hiệu Cô Tứ Duy theo sau.
Cô Tứ Duy thấy Lưu Phúc Lâm khoác giỏ, hơn nữa có vẻ trong giỏ đầy ắp, liền hỏi: “Hôm nay chúng ta dẫn theo con gì?”
Lưu Phúc Lâm có chút kỳ quái, dù không dừng lại, nhưng quay đầu nhìn Cô Tứ Duy một cái: “Mang con vật gì?”
“Mấy thứ này không cần gia súc kéo hay sao?”
Cô Tứ Duy cảm thấy như đùa, trong làng có vật kéo, dù là làng nhỏ nhưng vẫn có một con bò, hai con lừa già, cả ngày bị nhốt trong chuồng, ngoài ăn chẳng làm gì, giờ chúng ta phải đi thị trấn, đi mất một ngày đường, không mang vật kéo theo suốt đường?”
“Mang gia súc kéo? Gia súc rất quý, không bao lâu nữa là đầu xuân rồi, chút việc này do người làm là được rồi, cần gì tới gia súc kéo, hơn nữa, có gia súc kéo trên đường còn phải cho ăn, ít nhất cũng phải cho chút thức ăn gì đó ra trò, nếu không thì...”.
Ông Lưu Phúc Lâm nói dài dòng, nhưng Tứ Duy cũng hiểu ra.
Người không bằng súc vật!
Ý của Lưu Phúc Lâm là đi thị trấn, mấy thứ này người mang được rồi, dùng gia súc kéo? Đó là chuyện không thể, trên đường gia súc phải tốn thức ăn, vẫn là dùng sức người đỡ tốn hơn.
Trong suy nghĩ của Cô Tứ Duy, câu này rõ ràng là chửi người, nhưng ở thời đại này, nó lại là hiện thực, nuôi tốt gia súc là để dùng lúc cần thiết, những lúc khác người còn phải phục vụ gia súc.
Đừng nói đi thị trấn không dùng gia súc, ngay cả khi vụ xuân đến, khi bò hoặc lừa kéo cày, bên cạnh còn phải có người khỏe mạnh kéo cùng.
Lúc này người có thể bệnh, nhưng một khi gia súc đổ bệnh, lỡ mất vụ mùa, thu hoạch cả năm đều bị ảnh hưởng.
Vậy nên, lúc này nhiều người, cũng không bằng một con bò và hai con lừa già của làng, đó là hiện thực, không phải chém gió.
Vốn nghĩ sẽ đặt giỏ trên lưng lừa, giờ Tứ Duy phải gánh, suốt đường đi, Tứ Duy đều tự nhủ, muốn chứng minh mình mạnh hơn lừa.
Đến khi trời sáng, xung quanh rõ ràng, Tứ Duy mới phát hiện, giỏ trên lưng Lưu Phúc Lâm thực sự nhiều đồ quá.
Đầy ắp, nhìn qua cũng gần trăm cân.
Khi nghỉ ngơi, Tứ Duy thử nhấc lên, kết quả suýt không nhấc nổi.
“Ông Lưu, giỏ này nặng bao nhiêu cân?” Tứ Duy hỏi.
Cô Tứ Duy Nhíu mày, khoác áo rồi đứng dậy từ giường, đi ra mở cửa.
“Làm gì mà sáng sớm... Ối trời ạ!”
Ban đầu vẫn còn mơ màng, ngay lập tức Cô Tứ Duy liền tỉnh hồn khi thấy đồ vật Lưu Đức Trụ đang cầm trên tay.
Tên này sáng sớm đã gõ cửa đòi mạng, lại còn cầm theo một con chuột, hơn nữa nhìn con chuột bị trói chặt bằng dây mây, không phải con chuột hôm qua hắn vứt đi thì là cái gì?
Lưu Đức Trụ không biết con chuột này là do Cô Tứ Duy vứt, mặt mày hớn hở nói: “Tứ Duy ca, anh xem, sáng sớm đã gặp may, không biết ai vứt con chuột đồng này ra ngoài, anh nhìn xem...”.
Nói rồi, Lưu Đức Trụ đưa con chuột chết tới trước, suýt nữa thì đụng vào mặt Cô Tứ Duy.
Cô Tứ Duy đưa tay đẩy ra: “Mang thứ này đi chỗ khác, anh không thích thứ này”.
“Thứ này ngon lắm đấy, lột da rồi chặt nhỏ, thêm chút dầu xào với khoai tây...” Lưu Đức Trụ hớn hở nói.
Ối !
Tứ Duy nghe vậy liền muốn nôn.
Nhiều năm sau, Cô Tứ Duy mới nghe nói ở đâu đó người ta ăn thứ này, nhưng hắn ta không muốn ăn, dù người khác nói ngon cỡ nào cũng không ăn, thậm chí trên bàn có thứ này, hắn sẽ bỏ đi ngay.
Bởi vì Cô Tứ Duy không bao giờ ăn mấy thứ kỳ quặc, như tê tê, tatu này nọ hắn đều không đụng tới, dù người ta nói bổ dưỡng thế nào cũng không quan tâm.
Hắn ta không tin vào chuyện thức ăn bổ dưỡng, nếu thực sự có tác dụng, tại sao hoàng đế lại không sống thọ, nói bổ dưỡng, ai có thể ăn ngon hơn hoàng đế.
“Cút ra ngoài!”
Tứ Duy chỉ tay vào Lưu Đức Trụ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Đức Trụ ngẩn người, vì cậu ta chưa từng thấy Cô Tứ Duy nói nặng lời như vậy.
Tứ Duy không hứng thú tiếp tục tranh cãi: “Nếu cậu không vứt thứ này đi, sau đó rửa tay vài lần rồi quay lại, bằng không thì tránh xa nhà tôi ra.”
“Tứ Duy ca, đây thực sự là thứ tốt” Lưu Đức Trụ nói: “Chuột đồng, không phải chuột nhà”.
“Chuột nào cũng không được”.
Tứ Duy cảm thấy trong lòng khó chịu.
Lưu Đức Trụ tiếc rẻ không muốn vứt, đối với cậu ta, con chuột đồng này cũng là món thịt, nhưng thấy Cô Tứ Duy sắp đánh người, Cô Tứ Duy gần một mét tám, gần mét chín nổi giận, vẫn rất đáng sợ, nên cậu ta cầm con chuột đồng bỏ chạy mất dép.
Nghĩ đến cảnh Lưu Đức Trụ ăn chuột đồng, Cô Tứ Duy suýt nôn.
Đóng cửa lại tiếp tục ngủ, khi cảm thấy đói thì ăn một quả hồng hoặc đập vài hạt óc chó, đến giờ ăn thì đi ăn một bát cháo ngô, về nhà lại rảnh rỗi không có việc gì làm.
Ngày hôm đó cứ thế trôi qua, đến tối thì đốt đèn, lão gia tử Lưu Phúc Lâm đến, cũng không có việc gì khác, chỉ là thông báo sáng mai đi lên thị trấn.
Đi thì đi thôi, cho nên Cô Tứ Duy thức dậy vào 5 giờ sáng, chuẩn bị một chút, lấy ra mười lăm, mười sáu cân hạt óc chó để ép dầu, đặt vào chiếc giỏ Lưu Phúc Lâm cho mượn tối qua, ôm trong tay đi đến nhà Lưu Phúc Lâm.
Đến cửa nhà ông Lưu Phúc Lâm, ông ta đã sẵn sàng.
“Đến rồi?”
Dưới ánh sáng lờ mờ của ánh trăng, Lưu Phúc Lâm thấy Tứ Duy đến cửa, liền đập tẩu thuốc vào đế giày, khoác giỏ lên lưng đi ra cửa sân.
Nhẹ nhàng đóng cửa sân, ra hiệu Cô Tứ Duy theo sau.
Cô Tứ Duy thấy Lưu Phúc Lâm khoác giỏ, hơn nữa có vẻ trong giỏ đầy ắp, liền hỏi: “Hôm nay chúng ta dẫn theo con gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Phúc Lâm có chút kỳ quái, dù không dừng lại, nhưng quay đầu nhìn Cô Tứ Duy một cái: “Mang con vật gì?”
“Mấy thứ này không cần gia súc kéo hay sao?”
Cô Tứ Duy cảm thấy như đùa, trong làng có vật kéo, dù là làng nhỏ nhưng vẫn có một con bò, hai con lừa già, cả ngày bị nhốt trong chuồng, ngoài ăn chẳng làm gì, giờ chúng ta phải đi thị trấn, đi mất một ngày đường, không mang vật kéo theo suốt đường?”
“Mang gia súc kéo? Gia súc rất quý, không bao lâu nữa là đầu xuân rồi, chút việc này do người làm là được rồi, cần gì tới gia súc kéo, hơn nữa, có gia súc kéo trên đường còn phải cho ăn, ít nhất cũng phải cho chút thức ăn gì đó ra trò, nếu không thì...”.
Ông Lưu Phúc Lâm nói dài dòng, nhưng Tứ Duy cũng hiểu ra.
Người không bằng súc vật!
Ý của Lưu Phúc Lâm là đi thị trấn, mấy thứ này người mang được rồi, dùng gia súc kéo? Đó là chuyện không thể, trên đường gia súc phải tốn thức ăn, vẫn là dùng sức người đỡ tốn hơn.
Trong suy nghĩ của Cô Tứ Duy, câu này rõ ràng là chửi người, nhưng ở thời đại này, nó lại là hiện thực, nuôi tốt gia súc là để dùng lúc cần thiết, những lúc khác người còn phải phục vụ gia súc.
Đừng nói đi thị trấn không dùng gia súc, ngay cả khi vụ xuân đến, khi bò hoặc lừa kéo cày, bên cạnh còn phải có người khỏe mạnh kéo cùng.
Lúc này người có thể bệnh, nhưng một khi gia súc đổ bệnh, lỡ mất vụ mùa, thu hoạch cả năm đều bị ảnh hưởng.
Vậy nên, lúc này nhiều người, cũng không bằng một con bò và hai con lừa già của làng, đó là hiện thực, không phải chém gió.
Vốn nghĩ sẽ đặt giỏ trên lưng lừa, giờ Tứ Duy phải gánh, suốt đường đi, Tứ Duy đều tự nhủ, muốn chứng minh mình mạnh hơn lừa.
Đến khi trời sáng, xung quanh rõ ràng, Tứ Duy mới phát hiện, giỏ trên lưng Lưu Phúc Lâm thực sự nhiều đồ quá.
Đầy ắp, nhìn qua cũng gần trăm cân.
Khi nghỉ ngơi, Tứ Duy thử nhấc lên, kết quả suýt không nhấc nổi.
“Ông Lưu, giỏ này nặng bao nhiêu cân?” Tứ Duy hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro