Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Tình Cảnh (1)
Thuyên Thạch
2024-09-10 03:28:18
Editor: Kingofbattle
Mặc dù không được húp canh mì nóng, nhưng có hai cái bánh, hơn nữa lại là bánh làm từ bột mì trắng, Lưu Phúc Lâm cảm thấy có uống canh mì hay không cũng chẳng quan trọng.
Cô Tứ Duy thì càng chẳng màng tới, trước đây, hắn ta còn lo lắng rằng trong nhà ngoài căn phòng dột nát ra thì chỉ còn mỗi chiếc giường cũ kỹ, đồ dùng duy nhất trong nhà chỉ là một cái gáo múc nước, là một nửa trái bầu cũ.
Nếu như đây cũng được xem là đồ dùng.
Bây giờ thì tốt rồi, đã có nồi, mặc dù là cái nồi nhỏ, nhưng ít nhất cũng là cái nồi, đúng không? Có cả bát, bảy tám cái bát lớn, thấy thế nào cũng đủ xài.
Ngoài nồi và bát ra, còn có hai ba cái chậu, đều là chậu tráng men, mặt trong lõm sâu và có nắp.
Không kể đến đồ ăn uống khác.
Không kiếm được đồ ăn ở quán, hai người đành thắt chặt lưng quần đi đến chỗ ép dầu.
Chỗ ép dầu đương nhiên là nhà máy quốc doanh, trong đó cũng là người chính thức có công việc ổn định, chỉ có điều ở đây toàn là người già, tổng cộng có ba người, đều trong khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, mặc dù bọn họ không nhiệt tình đối với Cô Tứ Duy và Lưu Phúc Lâm, nhưng cũng không có thái độ lạnh nhạt, hoặc thẳng thừng mặt nặng mày nhẹ với hai người.
Chỉ là mở cửa hơi muộn, giờ làm việc lúc bảy giờ, nhưng mấy người này lại lề mề đến hơn tám giờ mới chậm rãi mở cửa.
Người đến ép dầu không chỉ có hai người Cô Tứ Duy, còn có hơn 20 người khác, ngoài ép dầu còn có xay ngô, toàn là bột ngô.
Xếp hàng là chuyện không tránh khỏi, chuyện này không có gì để nói, ngoan ngoãn xếp hàng là được.
Lưu Phúc Lâm cũng không khó chịu khi xếp hàng, vì ông ta quen biết nhiều người, vừa xếp hàng vừa trò chuyện, chủ đề chủ yếu liên quan đến Cô Tứ Duy, bởi vì dáng vẻ của Cô Tứ Duy thật sự quá nổi bật.
May mắn là mấy người xay ngô ép dầu đều là đàn ông, nếu không chắc chắn Cô Tứ Duy sẽ bị kéo đi xem mắt.
Cô Tứ Duy thì cảm thấy hơi chán, không thể nổi nóng, không thể vì người ta khen mình đẹp trai mà nổi giận với bọn họ được.
Vì vậy, Cô Tứ Duy quyết định đi dạo một vòng.
Cũng là đi dạo có mục đích, vì Cô Tứ Duy nhắm đến cửa hàng không xa, biển hiệu cửa hàng cũng giống như quán ăn, hai chữ quốc doanh là đặc trưng, tên cửa hàng là Cửa Hàng Hồng Kỳ.
Đương nhiên, không phải Cô Tứ Duy đi giết thời gian.
Nơi này không có camera!
Nhắc lại một lần nữa: không có camera.
Tuy nhiên, nếu chỉ ăn trộm, lương tâm của Cô Tứ Duy cũng băn khoăn, người ta mở cửa buôn bán đàng hoàng anh lại đi trộm đồ của bọn họ, mặc dù lúc này là thời đại ăn cơm chung, nhưng theo lý lẽ của Cô Tứ Duy, đồ của cửa hàng là của nhà nước, mà bản thân hắn cũng là chủ nhân của xã hội, bây giờ chủ nhân hơi túng thiếu, mượn chút đồ của mình cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng có một điểm mấu chốt, nếu hắn "mượn" đồ thì nhân viên bán hàng sẽ gặp xui xẻo, vô duyên vô cớ đẩy người ta vào cảnh khốn khổ, đối với lương tâm ít ỏi của Cô Tứ Duy mà nói, thì có chút tổn thương nho nhỏ.
Vì vậy, trong lòng Cô Tứ Duy vạch ra một giới hạn: nếu nhân viên bán hàng tốt tính, không dùng ánh mắt hoặc lời nói làm tổn thương tới mình, thì chuyện này bỏ qua, nếu bọn họ tỏ ra không ưa mình, thì không thể trách lão Cô được.
Nếu Lưu Phúc Lâm biết suy nghĩ của hắn ta lúc này, chắc chắn sẽ nói: "Cháu đúng là vô sỉ!"
Bởi vì phần thắng trong tay Cô Tứ Duy quá lớn, lúc này người bán hàng trong cửa tiệm đều là giai cấp công nhân, còn Cô Tứ Duy là nông dân, không nói đến cái khác, chỉ cần nói đến ngoại hình của Cô Tứ Duy, một nông dân như Cô Tứ Duy muốn cưới một nữ công nhân thành phố, nhất định cha mẹ của cô gái kia sẽ không đồng ý.
Nếu Cô Tứ Duy chỉ có ngoại hình bình thường, thì ít nhất bảy phần, nhân viên bán hàng sẽ không thèm để ý đến hắn, trừ khi hôm đó nhân viên bán hàng có tâm trạng cực kỳ tốt.
Vì vậy, gần như Cô Tứ Duy sẽ đắc thủ.
Cô Tứ Duy bước về phía cửa hàng.
Chưa đến cửa hàng đã nghe thấy bên trong rất náo nhiệt.
Vừa chuẩn bị vào, đột nhiên có người đi ra, suýt chút nữa đụng vào Cô Tứ Duy.
“Đi đường không có mắt hả!”
Một giọng nói trách móc Cô Tứ Duy.
Cô Tứ Duy đâu phải người hiền lành, đang chuẩn bị chửi lại, nhưng thấy người nói chuyện phồng má như con ếch, lắc người một cái đã rời đi.
“Chết tiệt, sao tức giận thế.”
Cô Tứ Duy nói một câu.
Người đi rồi, hắn cũng bước vào cửa hàng.
Cửa hàng này khá rộng, khoảng hơn 50 mét vuông, bên trong đối diện cửa là quầy hàng chữ hình, Cô Tứ Duy đã từng thấy ở thời hiện đại, quầy hàng bình thường, mặt trước và ở trên là kính, phía nhân viên bán hàng là ván gỗ trắng, quầy hàng chia làm ba tầng, mỗi tầng bày những thứ khác nhau.
Vừa nhìn thì Cô Tứ Duy đã thấy ngay đồ ăn vặt, ba tầng có mấy cái khay, bên trong có một số đồ làm từ bột, hầu hết đều phủ một lớp đường.
Cô Tứ Duy không có hứng thú đối với mấy thứ này.
Mặc dù không được húp canh mì nóng, nhưng có hai cái bánh, hơn nữa lại là bánh làm từ bột mì trắng, Lưu Phúc Lâm cảm thấy có uống canh mì hay không cũng chẳng quan trọng.
Cô Tứ Duy thì càng chẳng màng tới, trước đây, hắn ta còn lo lắng rằng trong nhà ngoài căn phòng dột nát ra thì chỉ còn mỗi chiếc giường cũ kỹ, đồ dùng duy nhất trong nhà chỉ là một cái gáo múc nước, là một nửa trái bầu cũ.
Nếu như đây cũng được xem là đồ dùng.
Bây giờ thì tốt rồi, đã có nồi, mặc dù là cái nồi nhỏ, nhưng ít nhất cũng là cái nồi, đúng không? Có cả bát, bảy tám cái bát lớn, thấy thế nào cũng đủ xài.
Ngoài nồi và bát ra, còn có hai ba cái chậu, đều là chậu tráng men, mặt trong lõm sâu và có nắp.
Không kể đến đồ ăn uống khác.
Không kiếm được đồ ăn ở quán, hai người đành thắt chặt lưng quần đi đến chỗ ép dầu.
Chỗ ép dầu đương nhiên là nhà máy quốc doanh, trong đó cũng là người chính thức có công việc ổn định, chỉ có điều ở đây toàn là người già, tổng cộng có ba người, đều trong khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, mặc dù bọn họ không nhiệt tình đối với Cô Tứ Duy và Lưu Phúc Lâm, nhưng cũng không có thái độ lạnh nhạt, hoặc thẳng thừng mặt nặng mày nhẹ với hai người.
Chỉ là mở cửa hơi muộn, giờ làm việc lúc bảy giờ, nhưng mấy người này lại lề mề đến hơn tám giờ mới chậm rãi mở cửa.
Người đến ép dầu không chỉ có hai người Cô Tứ Duy, còn có hơn 20 người khác, ngoài ép dầu còn có xay ngô, toàn là bột ngô.
Xếp hàng là chuyện không tránh khỏi, chuyện này không có gì để nói, ngoan ngoãn xếp hàng là được.
Lưu Phúc Lâm cũng không khó chịu khi xếp hàng, vì ông ta quen biết nhiều người, vừa xếp hàng vừa trò chuyện, chủ đề chủ yếu liên quan đến Cô Tứ Duy, bởi vì dáng vẻ của Cô Tứ Duy thật sự quá nổi bật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
May mắn là mấy người xay ngô ép dầu đều là đàn ông, nếu không chắc chắn Cô Tứ Duy sẽ bị kéo đi xem mắt.
Cô Tứ Duy thì cảm thấy hơi chán, không thể nổi nóng, không thể vì người ta khen mình đẹp trai mà nổi giận với bọn họ được.
Vì vậy, Cô Tứ Duy quyết định đi dạo một vòng.
Cũng là đi dạo có mục đích, vì Cô Tứ Duy nhắm đến cửa hàng không xa, biển hiệu cửa hàng cũng giống như quán ăn, hai chữ quốc doanh là đặc trưng, tên cửa hàng là Cửa Hàng Hồng Kỳ.
Đương nhiên, không phải Cô Tứ Duy đi giết thời gian.
Nơi này không có camera!
Nhắc lại một lần nữa: không có camera.
Tuy nhiên, nếu chỉ ăn trộm, lương tâm của Cô Tứ Duy cũng băn khoăn, người ta mở cửa buôn bán đàng hoàng anh lại đi trộm đồ của bọn họ, mặc dù lúc này là thời đại ăn cơm chung, nhưng theo lý lẽ của Cô Tứ Duy, đồ của cửa hàng là của nhà nước, mà bản thân hắn cũng là chủ nhân của xã hội, bây giờ chủ nhân hơi túng thiếu, mượn chút đồ của mình cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng có một điểm mấu chốt, nếu hắn "mượn" đồ thì nhân viên bán hàng sẽ gặp xui xẻo, vô duyên vô cớ đẩy người ta vào cảnh khốn khổ, đối với lương tâm ít ỏi của Cô Tứ Duy mà nói, thì có chút tổn thương nho nhỏ.
Vì vậy, trong lòng Cô Tứ Duy vạch ra một giới hạn: nếu nhân viên bán hàng tốt tính, không dùng ánh mắt hoặc lời nói làm tổn thương tới mình, thì chuyện này bỏ qua, nếu bọn họ tỏ ra không ưa mình, thì không thể trách lão Cô được.
Nếu Lưu Phúc Lâm biết suy nghĩ của hắn ta lúc này, chắc chắn sẽ nói: "Cháu đúng là vô sỉ!"
Bởi vì phần thắng trong tay Cô Tứ Duy quá lớn, lúc này người bán hàng trong cửa tiệm đều là giai cấp công nhân, còn Cô Tứ Duy là nông dân, không nói đến cái khác, chỉ cần nói đến ngoại hình của Cô Tứ Duy, một nông dân như Cô Tứ Duy muốn cưới một nữ công nhân thành phố, nhất định cha mẹ của cô gái kia sẽ không đồng ý.
Nếu Cô Tứ Duy chỉ có ngoại hình bình thường, thì ít nhất bảy phần, nhân viên bán hàng sẽ không thèm để ý đến hắn, trừ khi hôm đó nhân viên bán hàng có tâm trạng cực kỳ tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vậy, gần như Cô Tứ Duy sẽ đắc thủ.
Cô Tứ Duy bước về phía cửa hàng.
Chưa đến cửa hàng đã nghe thấy bên trong rất náo nhiệt.
Vừa chuẩn bị vào, đột nhiên có người đi ra, suýt chút nữa đụng vào Cô Tứ Duy.
“Đi đường không có mắt hả!”
Một giọng nói trách móc Cô Tứ Duy.
Cô Tứ Duy đâu phải người hiền lành, đang chuẩn bị chửi lại, nhưng thấy người nói chuyện phồng má như con ếch, lắc người một cái đã rời đi.
“Chết tiệt, sao tức giận thế.”
Cô Tứ Duy nói một câu.
Người đi rồi, hắn cũng bước vào cửa hàng.
Cửa hàng này khá rộng, khoảng hơn 50 mét vuông, bên trong đối diện cửa là quầy hàng chữ hình, Cô Tứ Duy đã từng thấy ở thời hiện đại, quầy hàng bình thường, mặt trước và ở trên là kính, phía nhân viên bán hàng là ván gỗ trắng, quầy hàng chia làm ba tầng, mỗi tầng bày những thứ khác nhau.
Vừa nhìn thì Cô Tứ Duy đã thấy ngay đồ ăn vặt, ba tầng có mấy cái khay, bên trong có một số đồ làm từ bột, hầu hết đều phủ một lớp đường.
Cô Tứ Duy không có hứng thú đối với mấy thứ này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro