Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Ràng Buộc (1)
Thuyên Thạch
2024-09-10 03:28:18
Editor: Kingofbattle
Nhìn cô bé đứng trong sân, Cô Tứ Duy cảm thấy có chút gai mắt, lúc rời giường chỉ thấy cô bé ngồi xổm trong nhà, hắn không cảm thấy gì, nhưng giờ đứng gần cô bé, hắn mới nhận ra thân hình cô bé thật sự khiến người ta không thoải mái.
Trước đây, dù có nhìn thấy những đứa trẻ ở vùng nghèo trên mạng, tuy gầy nhưng không ai giống như Tứ Thúy, thật sự giống như một bộ xương nhỏ, bởi vì thiếu dinh dưỡng, tóc trên đầu cô bé vàng hoe, không chỉ vàng mà còn đầy trứng chấy, trắng trắng khiến người ta nổi da gà.
Thấy Cô Tứ Duy không nói gì, Tứ Thúy vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt hắn, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.
“Đứng lên!”
Cô Tứ Duy rất bực bội với cái kiểu cứ động một chút là quỳ.
Tứ Thúy nghe vậy, lập tức run rẩy, những lời mà dì nàng dạy nàng nói như khóc lóc cầu xin, ngay lập tức quên sạch.
Lúc này Cô Tứ Duy xụ mặt, trông giống như kim cang hộ pháp trợn mắt, khiến cô bé sợ hãi đến mức gương mặt tái nhợt, nhưng cơ thể vẫn đứng dậy theo lệnh.
Nhìn thấy cô bé bị mình dọa đến như vậy, trong lòng Cô Tứ Duy dâng lên một chút thương xót.
Chủ yếu là vì cô bé quá đáng thương, loại người như Cô Tứ Duy lúc sinh ra, dù gia đình không giàu có mấy, nhưng cũng không tới mức thiếu ăn thiếu mặc, không phải chịu đói rét, bây giờ nhìn thấy Tứ Thúy như vậy, dù trong lòng có cứng rắn đến đâu cũng không chịu nổi.
“Sau này đừng quỳ nữa, nếu em muốn quỳ thì cũng đừng quỳ ở trong nhà của anh.”
Cô Tứ Duy cố gắng làm cho giọng mình dịu lại.
Nghe thấy Cô Tứ Duy đồng ý cho mình ở lại, Tứ Thúy cười tươi, khuôn mặt lem luốc trông vừa buồn cười vừa đáng thương, tay cầm chổi quét nhanh hơn.
Cô Tứ Duy không để ý đến Tứ Thúy nữa, hắn đi thẳng vào nhà, nằm lên giường bắt đầu suy nghĩ.
Những người này nhét Tứ Thúy vào nhà hắn, thật sự khiến hắn không ngờ, điều này làm cho những suy nghĩ sắp tắt trong lòng hắn lại bùng lên, cảm thấy những người này quá phiền phức.
Và còn nữa, hắn không muốn giống như bọn họ, suốt ngày uống cháo bắp trong mười năm, có lúa mì, Cô Tứ Duy có thể trồng lúa mì trong không gian của mình, đợi đến khi có đủ số lượng thì có thể mang ra trồng trên mảnh ruộng đã chuẩn bị.
Nghĩ đến mảnh đất, Cô Tứ Duy mới nhớ ra, ban đầu hắn thừa dịp ra ngoài lấy ít đất về đắp bãi ruộng kia, ai ngờ lại gặp chuyện ở quán ăn, khiến hắn quên mất việc này.
Nhớ đến mảnh đất, Cô Tứ Duy quyết định đi ngó qua một lần, ít nhất trong lòng cũng phải có kế hoạch.
Suy nghĩ một lúc, Cô Tứ Duy trở mình ngồi dậy, bước ra khỏi nhà chuẩn bị đi xem Hồ Lô cốc, quên chưa nói, Hồ Lô cốc là tên hắn đặt cho mảnh đất của mình.
Ra khỏi nhà, phát hiện Tứ Thúy vẫn đang quét sân, người còn chưa cao bằng chổi nhưng cô bé vẫn rất chăm chỉ quét, sân sạch sẽ không còn chiếc lá nào.
Đã đồng ý giúp Lưu Phúc Lâm nuôi đến mùa hạ, Cô Tứ Duy cảm thấy mình phải có trách nhiệm, nhìn cô bé hiện tại, cảm giác như không đến vài ngày nữa sẽ chết đói, hắn thật sự không thể nhìn nổi.
Nghĩ một lúc, Cô Tứ Duy nhớ ra trong không gian của mình còn có bánh.
“Anh ra ngoài một lát, em biết cách nhóm lửa nướng đồ ăn không?” Cô Tứ Duy hỏi.
Tứ Thúy gật đầu, rồi mở miệng nói: “Tứ ca, em ăn cháo là no rồi, em thích ăn cháo...”
Cô Tứ Duy không có tâm trạng để ý đến những điều này, cháo ăn no? Ăn no mà có thể lớn thành thế này sao?
Quay người vào nhà, khi ra ngoài, tay Cô Tứ Duy cầm theo hai cái bánh bột ngô.
Đến bên cạnh Tứ Thúy, đưa cho cô bé.
Thấy bánh mì trắng, Tứ Thúy nhìn như hoá đá, nàng biết bánh bột ngô, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến bản thân có thể ăn được.
“Cầm lấy, cháo không thể no, đói thì nhóm lửa nướng bánh này lên, nướng mềm cho dễ cắn.” Cô Tứ Duy nói.
Tứ Thúy nhìn chiếc bánh trước mặt, thật không dám tin, muốn đưa tay nhận nhưng lại không dám, sợ rằng Cô Tứ Duy cho mình bánh là muốn đuổi mình đi.
“Anh ơi, em không ăn bánh, em cũng không đi, em biết làm việc, việc gì cũng biết...”
“Làm việc gì, cầm lấy, không bảo em đi, có thể tối nay anh mới quay về, có thể là nửa đêm, sáng mai cũng không chắc, hai cái bánh này em tự ăn, đừng để ai thấy, cũng đừng nói với ai, nếu để người khác biết, em sẽ lập tức bị đuổi khỏi đây, có nghe rõ chưa?”
Nói xong, Cô Tứ Duy nhét bánh vào tay Tứ Thúy, sau đó bước nhanh ra khỏi sân đi về phía tây.
Cầm bánh trong tay, Tứ Thúy nhìn theo bóng lưng Cô Tứ Duy, rồi chạy nhanh về phòng mình, cẩn thận giấu bánh vào trong chăn, thỉnh thoảng lấy ra nhìn, ngửi mùi thơm của bánh.
“Tứ Thúy, Tứ Thúy.”
Bên ngoài vang lên tiếng gọi của thím.
Tứ Thúy định cho thím xem bánh bột ngô, nhưng nhớ lại lời Cô Tứ Duy dặn không để ai biết, nên giấu bánh đi.
“Thím.”
“Tứ Thúy, con đâu rồi”?
Theo tiếng gọi càng lúc càng gần, một phụ nữ khoảng hai mươi tuổi bước vào phòng, người phụ nữ này tuy ăn mặc giản dị, nhưng dáng vẻ và khí chất hoàn toàn khác với những người phụ nữ nông thôn, cử chỉ mang chút vẻ có học, nhìn qua trông như là người đã từng học qua sách vở.
Một người phụ nữ như vậy lại lấy chồng trong sơn thôn? Trước đây không thể, mấy chục năm sau cũng không thể, có lẽ chỉ có lúc này mới có thể.
Nhìn cô bé đứng trong sân, Cô Tứ Duy cảm thấy có chút gai mắt, lúc rời giường chỉ thấy cô bé ngồi xổm trong nhà, hắn không cảm thấy gì, nhưng giờ đứng gần cô bé, hắn mới nhận ra thân hình cô bé thật sự khiến người ta không thoải mái.
Trước đây, dù có nhìn thấy những đứa trẻ ở vùng nghèo trên mạng, tuy gầy nhưng không ai giống như Tứ Thúy, thật sự giống như một bộ xương nhỏ, bởi vì thiếu dinh dưỡng, tóc trên đầu cô bé vàng hoe, không chỉ vàng mà còn đầy trứng chấy, trắng trắng khiến người ta nổi da gà.
Thấy Cô Tứ Duy không nói gì, Tứ Thúy vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt hắn, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.
“Đứng lên!”
Cô Tứ Duy rất bực bội với cái kiểu cứ động một chút là quỳ.
Tứ Thúy nghe vậy, lập tức run rẩy, những lời mà dì nàng dạy nàng nói như khóc lóc cầu xin, ngay lập tức quên sạch.
Lúc này Cô Tứ Duy xụ mặt, trông giống như kim cang hộ pháp trợn mắt, khiến cô bé sợ hãi đến mức gương mặt tái nhợt, nhưng cơ thể vẫn đứng dậy theo lệnh.
Nhìn thấy cô bé bị mình dọa đến như vậy, trong lòng Cô Tứ Duy dâng lên một chút thương xót.
Chủ yếu là vì cô bé quá đáng thương, loại người như Cô Tứ Duy lúc sinh ra, dù gia đình không giàu có mấy, nhưng cũng không tới mức thiếu ăn thiếu mặc, không phải chịu đói rét, bây giờ nhìn thấy Tứ Thúy như vậy, dù trong lòng có cứng rắn đến đâu cũng không chịu nổi.
“Sau này đừng quỳ nữa, nếu em muốn quỳ thì cũng đừng quỳ ở trong nhà của anh.”
Cô Tứ Duy cố gắng làm cho giọng mình dịu lại.
Nghe thấy Cô Tứ Duy đồng ý cho mình ở lại, Tứ Thúy cười tươi, khuôn mặt lem luốc trông vừa buồn cười vừa đáng thương, tay cầm chổi quét nhanh hơn.
Cô Tứ Duy không để ý đến Tứ Thúy nữa, hắn đi thẳng vào nhà, nằm lên giường bắt đầu suy nghĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người này nhét Tứ Thúy vào nhà hắn, thật sự khiến hắn không ngờ, điều này làm cho những suy nghĩ sắp tắt trong lòng hắn lại bùng lên, cảm thấy những người này quá phiền phức.
Và còn nữa, hắn không muốn giống như bọn họ, suốt ngày uống cháo bắp trong mười năm, có lúa mì, Cô Tứ Duy có thể trồng lúa mì trong không gian của mình, đợi đến khi có đủ số lượng thì có thể mang ra trồng trên mảnh ruộng đã chuẩn bị.
Nghĩ đến mảnh đất, Cô Tứ Duy mới nhớ ra, ban đầu hắn thừa dịp ra ngoài lấy ít đất về đắp bãi ruộng kia, ai ngờ lại gặp chuyện ở quán ăn, khiến hắn quên mất việc này.
Nhớ đến mảnh đất, Cô Tứ Duy quyết định đi ngó qua một lần, ít nhất trong lòng cũng phải có kế hoạch.
Suy nghĩ một lúc, Cô Tứ Duy trở mình ngồi dậy, bước ra khỏi nhà chuẩn bị đi xem Hồ Lô cốc, quên chưa nói, Hồ Lô cốc là tên hắn đặt cho mảnh đất của mình.
Ra khỏi nhà, phát hiện Tứ Thúy vẫn đang quét sân, người còn chưa cao bằng chổi nhưng cô bé vẫn rất chăm chỉ quét, sân sạch sẽ không còn chiếc lá nào.
Đã đồng ý giúp Lưu Phúc Lâm nuôi đến mùa hạ, Cô Tứ Duy cảm thấy mình phải có trách nhiệm, nhìn cô bé hiện tại, cảm giác như không đến vài ngày nữa sẽ chết đói, hắn thật sự không thể nhìn nổi.
Nghĩ một lúc, Cô Tứ Duy nhớ ra trong không gian của mình còn có bánh.
“Anh ra ngoài một lát, em biết cách nhóm lửa nướng đồ ăn không?” Cô Tứ Duy hỏi.
Tứ Thúy gật đầu, rồi mở miệng nói: “Tứ ca, em ăn cháo là no rồi, em thích ăn cháo...”
Cô Tứ Duy không có tâm trạng để ý đến những điều này, cháo ăn no? Ăn no mà có thể lớn thành thế này sao?
Quay người vào nhà, khi ra ngoài, tay Cô Tứ Duy cầm theo hai cái bánh bột ngô.
Đến bên cạnh Tứ Thúy, đưa cho cô bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy bánh mì trắng, Tứ Thúy nhìn như hoá đá, nàng biết bánh bột ngô, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến bản thân có thể ăn được.
“Cầm lấy, cháo không thể no, đói thì nhóm lửa nướng bánh này lên, nướng mềm cho dễ cắn.” Cô Tứ Duy nói.
Tứ Thúy nhìn chiếc bánh trước mặt, thật không dám tin, muốn đưa tay nhận nhưng lại không dám, sợ rằng Cô Tứ Duy cho mình bánh là muốn đuổi mình đi.
“Anh ơi, em không ăn bánh, em cũng không đi, em biết làm việc, việc gì cũng biết...”
“Làm việc gì, cầm lấy, không bảo em đi, có thể tối nay anh mới quay về, có thể là nửa đêm, sáng mai cũng không chắc, hai cái bánh này em tự ăn, đừng để ai thấy, cũng đừng nói với ai, nếu để người khác biết, em sẽ lập tức bị đuổi khỏi đây, có nghe rõ chưa?”
Nói xong, Cô Tứ Duy nhét bánh vào tay Tứ Thúy, sau đó bước nhanh ra khỏi sân đi về phía tây.
Cầm bánh trong tay, Tứ Thúy nhìn theo bóng lưng Cô Tứ Duy, rồi chạy nhanh về phòng mình, cẩn thận giấu bánh vào trong chăn, thỉnh thoảng lấy ra nhìn, ngửi mùi thơm của bánh.
“Tứ Thúy, Tứ Thúy.”
Bên ngoài vang lên tiếng gọi của thím.
Tứ Thúy định cho thím xem bánh bột ngô, nhưng nhớ lại lời Cô Tứ Duy dặn không để ai biết, nên giấu bánh đi.
“Thím.”
“Tứ Thúy, con đâu rồi”?
Theo tiếng gọi càng lúc càng gần, một phụ nữ khoảng hai mươi tuổi bước vào phòng, người phụ nữ này tuy ăn mặc giản dị, nhưng dáng vẻ và khí chất hoàn toàn khác với những người phụ nữ nông thôn, cử chỉ mang chút vẻ có học, nhìn qua trông như là người đã từng học qua sách vở.
Một người phụ nữ như vậy lại lấy chồng trong sơn thôn? Trước đây không thể, mấy chục năm sau cũng không thể, có lẽ chỉ có lúc này mới có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro