Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Đánh Cho Sợ (1)
Thuyên Thạch
2024-09-10 03:28:18
Editor: Kingofbattle
Một mạch ăn liền hai, ba trái, Cô Tứ Duy mới ngừng ăn.
Không phải là ngán, mà là vì Cô Tứ Duy có kiến thức sinh tồn, không thể ăn quá nhiều hồng, có nguy cơ khiến dạ dày kết sỏi.
Chưa nói đến điều kiện y tế hiện tại, chỉ cần đưa đến bệnh viện cũng mất ít nhất cả ngày trời. Nếu đi cấp cứu, chết trên đường cũng không phải là chuyện lạ, Cô Tứ Duy không muốn chịu nỗi khổ này.
Không ăn, nhưng phải hái hồng mang về, một bữa không ăn hết còn có thể để trong không gian chờ sau này ăn.
Vì thế, Cô Tứ Duy bắt đầu hái hồng.
Đang hái hồng vui vẻ, bỗng nhiên từ xa truyền đến một tiếng kêu kỳ lạ.
“Chít chít, hô hô!”
Quay đầu nhìn lại, Cô Tứ Duy phát hiện không biết từ lúc nào xung quanh xuất hiện một đàn khỉ.
Là giống khỉ Macaca.
Cùng loại với khỉ ở núi Nga Mi.
Một đàn khoảng hai mươi con khỉ, con to nhất đứng trước mặt Cô Tứ Duy la hét, những con còn lại giống như khán giả, không kêu nhưng nhìn chằm chằm Cô Tứ Duy.
Con khỉ to đó thân hình rõ ràng, lớn hơn những con khác khoảng hai mươi phần trăm.
Lúc này, con khỉ đó nhe ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn, không ngừng phát ra tiếng kêu.
Cho dù ngốc đến đâu, Cô Tứ Duy cũng biết rằng đám khỉ không muốn mình hái hồng, xem ra cây hồng này là của bọn chúng.
Trong tự nhiên cũng phải có nguyên tắc đến trước đến sau chứ?
“Bảo sao cây hồng to thế này lại chỉ có vài trái, hóa ra bị chúng mày ăn hết rồi."
"Đồ khốn kiếp, ăn hồng của ông còn la hét với ông!”
Cô Tứ Duy nhìn bầy khỉ nói.
Cây hồng bị bầy khỉ chiếm, lời này cũng không hoàn toàn đúng, không chỉ bầy khỉ ăn mà thỉnh thoảng có vài con chim cũng tới ăn, nhưng phần lớn thời gian cây hồng là của bầy khỉ chiếm đóng.
Nếu nói cho cùng, cây hồng này thực ra là của bầy chim, vì hạt của cây hồng là do bầy chim ăn hồng nhả ra rồi mọc thành cây.
Nói sao cũng không liên quan gì đến lão Cô, nhưng lão Cô không định để trái hồng cho khỉ, cho dù cây hồng là của bầy khỉ, ông đây cũng không nhường.
Không còn cách nào khác!
Lão Cô là một người ngay thẳng như vậy, rất có khí khái kiểu mỹ: đồ của tao chính là của tao, đồ vật của mày cũng là của tao.
“Lảm nhảm cái gì, tao khuyên mày thức thời một chút, sớm biến đi, hồng không còn nữa. Nếu không thức thời, tao cũng sẵn sàng dạy mày một bài học!”
Cô Tứ Duy vừa tiếp tục hái hồng, vừa giảng 'đạo lý' với bầy khỉ.
Có không gian trong tay, Cô Tứ Duy thực sự rất bá đạo.
Phải nói rằng đạo lý này rất cứng rắn, cứng đến mức giống như vài chục năm sau nước Mỹ ăn trộm dầu ở Afghanistan vậy.
Đưa hồng cho khỉ?
Bây giờ nếu có ai nói vậy với Cô Tứ Duy, Cô Tứ Duy có thể ném hắn xuống vách đá này cho cá ăn, người sắp chết đói rồi còn nghĩ tới khỉ.
Loại người này trong mắt Cô Tứ Duy đúng là chết không đáng tiếc.
Thấy từng trái hồng bị người trước mặt hái đi, cuối cùng hầu vương quyết định không chịu đựng nữa.
Khỉ Macaca vốn có tính cách bạo lực và tính thù dai, bây giờ một con người dưới sự cảnh cáo của nó vẫn tiếp tục hái trộm thức ăn của nó.
Đối với hầu vương, hoặc có thể nói từ trước đến nay nó chưa từng gặp con người nào vô liêm sỉ tới vậy, không thể chịu đựng thêm được nữa, nếu chịu đựng thêm có lẽ đàn em sẽ nghĩ nó là một hầu vương yếu đuối.
Một khi hầu vương bị coi là yếu đuối, có nghĩa là trong đàn khỉ sẽ có kẻ nảy sinh tham vọng làm hầu vương.
Hầu vương quyết định dạy cho tên nhân loại trước mặt một bài học, để hắn biết rằng bổn hầu cũng có tôn nghiêm.
Vì thế hầu vương lao tới Cô Tứ Duy, giơ móng vuốt của mình, nhe răng nanh, thề phải khiến kẻ khốn nạn này trả giá vì ăn trộm quả của nó.
Cô Tứ Duy không phải kẻ ngốc, cứng rắn thì cứng rắn, nhưng không thể lơ là mất cảnh giác, chờ khi con khỉ vừa tới, ý niệm loé lên, con khỉ liền biến mất trong không khí.
Xì!
Một đàn khỉ đang xem náo nhiệt phát hiện hầu vương đã biến mất.
Một lúc lâu không biết phải làm gì, từng con một như bị sốc, ngơ ngác nhìn Cô Tứ Duy.
Có con khỉ còn ngây ngốc dụi mắt.
Cô Tứ Duy không có thời gian để ý đến bầy khỉ còn lại, hắn rút ra lưỡi lê, chặt một nhánh cây, nhánh cây hình chữ Y, phần tay cầm dài, hai nhánh trên ngắn, thành hình một cái chạc gỗ, nhìn kích thước vừa vặn để kẹp đầu khỉ.
Lại bẻ một nhánh cây cầm trong tay làm roi.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Cô Tứ Duy lại nghĩ đến.
Hầu khỉ ngay lập tức xuất hiện trở lại.
Chỉ có điều lúc này hầu vương đã ngớ người ra, với bộ não nhỏ bé của nó, làm sao hiểu được không gian kia là gì. Sự chuyển đổi giữa ngày và đêm khiến nó ngớ người ra.
Vì vậy, Cô Tứ Duy không mất sức lực gì dùng chạc gỗ kẹp hầu vương lên thân cây.
Sau đó không chút khách sáo, dùng nhánh cây trong tay quật vào hầu vương.
Cô Tứ Duy không chút lưu tình, tay dùng hết sức, chẳng hề thương hại.
Khẹc! khẹc! khẹc!
Hầu vương cũng là da thịt, cây roi đánh lên người nó sao mà không đau?
Rất nhanh hầu vương bắt đầu gào thét, càng gào càng lớn.
Nhưng chạc gỗ kẹp chặt nó, chạy, chạy không thoát, đánh, đánh không lại, chỉ có thể bị đánh một cách thụ động.
Một mạch ăn liền hai, ba trái, Cô Tứ Duy mới ngừng ăn.
Không phải là ngán, mà là vì Cô Tứ Duy có kiến thức sinh tồn, không thể ăn quá nhiều hồng, có nguy cơ khiến dạ dày kết sỏi.
Chưa nói đến điều kiện y tế hiện tại, chỉ cần đưa đến bệnh viện cũng mất ít nhất cả ngày trời. Nếu đi cấp cứu, chết trên đường cũng không phải là chuyện lạ, Cô Tứ Duy không muốn chịu nỗi khổ này.
Không ăn, nhưng phải hái hồng mang về, một bữa không ăn hết còn có thể để trong không gian chờ sau này ăn.
Vì thế, Cô Tứ Duy bắt đầu hái hồng.
Đang hái hồng vui vẻ, bỗng nhiên từ xa truyền đến một tiếng kêu kỳ lạ.
“Chít chít, hô hô!”
Quay đầu nhìn lại, Cô Tứ Duy phát hiện không biết từ lúc nào xung quanh xuất hiện một đàn khỉ.
Là giống khỉ Macaca.
Cùng loại với khỉ ở núi Nga Mi.
Một đàn khoảng hai mươi con khỉ, con to nhất đứng trước mặt Cô Tứ Duy la hét, những con còn lại giống như khán giả, không kêu nhưng nhìn chằm chằm Cô Tứ Duy.
Con khỉ to đó thân hình rõ ràng, lớn hơn những con khác khoảng hai mươi phần trăm.
Lúc này, con khỉ đó nhe ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn, không ngừng phát ra tiếng kêu.
Cho dù ngốc đến đâu, Cô Tứ Duy cũng biết rằng đám khỉ không muốn mình hái hồng, xem ra cây hồng này là của bọn chúng.
Trong tự nhiên cũng phải có nguyên tắc đến trước đến sau chứ?
“Bảo sao cây hồng to thế này lại chỉ có vài trái, hóa ra bị chúng mày ăn hết rồi."
"Đồ khốn kiếp, ăn hồng của ông còn la hét với ông!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô Tứ Duy nhìn bầy khỉ nói.
Cây hồng bị bầy khỉ chiếm, lời này cũng không hoàn toàn đúng, không chỉ bầy khỉ ăn mà thỉnh thoảng có vài con chim cũng tới ăn, nhưng phần lớn thời gian cây hồng là của bầy khỉ chiếm đóng.
Nếu nói cho cùng, cây hồng này thực ra là của bầy chim, vì hạt của cây hồng là do bầy chim ăn hồng nhả ra rồi mọc thành cây.
Nói sao cũng không liên quan gì đến lão Cô, nhưng lão Cô không định để trái hồng cho khỉ, cho dù cây hồng là của bầy khỉ, ông đây cũng không nhường.
Không còn cách nào khác!
Lão Cô là một người ngay thẳng như vậy, rất có khí khái kiểu mỹ: đồ của tao chính là của tao, đồ vật của mày cũng là của tao.
“Lảm nhảm cái gì, tao khuyên mày thức thời một chút, sớm biến đi, hồng không còn nữa. Nếu không thức thời, tao cũng sẵn sàng dạy mày một bài học!”
Cô Tứ Duy vừa tiếp tục hái hồng, vừa giảng 'đạo lý' với bầy khỉ.
Có không gian trong tay, Cô Tứ Duy thực sự rất bá đạo.
Phải nói rằng đạo lý này rất cứng rắn, cứng đến mức giống như vài chục năm sau nước Mỹ ăn trộm dầu ở Afghanistan vậy.
Đưa hồng cho khỉ?
Bây giờ nếu có ai nói vậy với Cô Tứ Duy, Cô Tứ Duy có thể ném hắn xuống vách đá này cho cá ăn, người sắp chết đói rồi còn nghĩ tới khỉ.
Loại người này trong mắt Cô Tứ Duy đúng là chết không đáng tiếc.
Thấy từng trái hồng bị người trước mặt hái đi, cuối cùng hầu vương quyết định không chịu đựng nữa.
Khỉ Macaca vốn có tính cách bạo lực và tính thù dai, bây giờ một con người dưới sự cảnh cáo của nó vẫn tiếp tục hái trộm thức ăn của nó.
Đối với hầu vương, hoặc có thể nói từ trước đến nay nó chưa từng gặp con người nào vô liêm sỉ tới vậy, không thể chịu đựng thêm được nữa, nếu chịu đựng thêm có lẽ đàn em sẽ nghĩ nó là một hầu vương yếu đuối.
Một khi hầu vương bị coi là yếu đuối, có nghĩa là trong đàn khỉ sẽ có kẻ nảy sinh tham vọng làm hầu vương.
Hầu vương quyết định dạy cho tên nhân loại trước mặt một bài học, để hắn biết rằng bổn hầu cũng có tôn nghiêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì thế hầu vương lao tới Cô Tứ Duy, giơ móng vuốt của mình, nhe răng nanh, thề phải khiến kẻ khốn nạn này trả giá vì ăn trộm quả của nó.
Cô Tứ Duy không phải kẻ ngốc, cứng rắn thì cứng rắn, nhưng không thể lơ là mất cảnh giác, chờ khi con khỉ vừa tới, ý niệm loé lên, con khỉ liền biến mất trong không khí.
Xì!
Một đàn khỉ đang xem náo nhiệt phát hiện hầu vương đã biến mất.
Một lúc lâu không biết phải làm gì, từng con một như bị sốc, ngơ ngác nhìn Cô Tứ Duy.
Có con khỉ còn ngây ngốc dụi mắt.
Cô Tứ Duy không có thời gian để ý đến bầy khỉ còn lại, hắn rút ra lưỡi lê, chặt một nhánh cây, nhánh cây hình chữ Y, phần tay cầm dài, hai nhánh trên ngắn, thành hình một cái chạc gỗ, nhìn kích thước vừa vặn để kẹp đầu khỉ.
Lại bẻ một nhánh cây cầm trong tay làm roi.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Cô Tứ Duy lại nghĩ đến.
Hầu khỉ ngay lập tức xuất hiện trở lại.
Chỉ có điều lúc này hầu vương đã ngớ người ra, với bộ não nhỏ bé của nó, làm sao hiểu được không gian kia là gì. Sự chuyển đổi giữa ngày và đêm khiến nó ngớ người ra.
Vì vậy, Cô Tứ Duy không mất sức lực gì dùng chạc gỗ kẹp hầu vương lên thân cây.
Sau đó không chút khách sáo, dùng nhánh cây trong tay quật vào hầu vương.
Cô Tứ Duy không chút lưu tình, tay dùng hết sức, chẳng hề thương hại.
Khẹc! khẹc! khẹc!
Hầu vương cũng là da thịt, cây roi đánh lên người nó sao mà không đau?
Rất nhanh hầu vương bắt đầu gào thét, càng gào càng lớn.
Nhưng chạc gỗ kẹp chặt nó, chạy, chạy không thoát, đánh, đánh không lại, chỉ có thể bị đánh một cách thụ động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro