Cuộc Sống Thường Ngày Của Nhà Cung Ứng Phật Hệ

Chương 5

Nghênh Quân

2024-07-06 17:48:22

Tác giả: Nghênh Quân

Edited by: oceanmelon

Sau khi đắm mình hưởng thụ trong biển hoa cải, Bùi Dụ vòng đến cạnh bên dòng suối róc rách nước, cây cà chua non đã đều lớn lên không ít, cành lá cũng xuất hiện những sợi lông tơ rất nhỏ. Mà chồi non độc đáo đằng kia rất có khả năng là một cây đào lông non —— Tống nữ sĩ từng nói rằng đào rừng vừa nhỏ vừa chưa, ăn không được ngon.

Cậu vừa nghĩ tới đã cảm thấy ê cả răng.

Những quả đào thơm ngọt mọng nước, mềm mại hồng hào được bán trên thị trường đa số là được mọc từ những cây được chiết cành. Vấn đề này cậu có biết, học sinh trung học từng được học qua trong môn sinh học. Thân đào lông được dùng làm gốc ghép, ghép cành đào mật được chiết ra vào, sau đó sẽ kết quả thành những trái đào da mỏng thịt dày, thơm ngon mỹ vị như mật ngọt.

"Ta chờ mày lớn lên nha, bé đào." Bùi Dụ thầm thì với cây non, nếu như đây thật sự là cây đào lông thì chỉ có thể nghĩ cách tìm một cành đào mật nào đó để chiết thôi.

Khi cậu vắng mặt thì trời đã đổ mưa, nông trại nhỏ vẫn còn ướt dầm dề cho nên hôm nay cậu cũng không cần phải tưới nước.

Trước khi Bùi Dụ đi đã hái được một đống cải vừa trưởng thành, cậu cũng có nghĩ tới việc đem cải dầu mới thu hoạch được ra ngoài để bán hết chúng đi.

Nhưng làm như vậy sẽ dễ dàng khiến cho người khác chú ý, nếu như truyền tới tai mẹ Tống thì cậu không biết phải giải thích như thế nào cho hợp lý đây.

Như vào sáng sớm hôm nay, mẹ Tống có hỏi cậu: "Mấy cây cải trước cửa bà Hoàng là do con đặt ở đó à?"

Cậu gật gật đầu.

"Bà có nói là cảm ơn con." Cô dừng lại một chút, "A Dụ giỏi lắm." Cô Tống khen ngợi.

Bà Hoàng làm hàng xóm cũng thường xuyên giúp đỡ nhà bọn họ, họ đưa cho bà một ít cải thìa là việc đúng đắn —— giữa các gia đình ở thôn quê thì việc tặng nhau vài món thật ra là một điều rất ấm áp và bình thường.

Các khóm hoa còn dư lại trong đất rồi sẽ nhanh chóng kết hạt, hạt cải dầu có thể dùng để ép thành dầu, nhưng Bùi Dụ chưa nghĩ kĩ rằng có nên làm như thế hay không. Sản lượng mỗi mẫu của hạt cải dầu là khoảng hơn hai trăm kilogram, nhưng mảnh đất trước mặt cậu cũng chỉ rộng khoảng ba mươi sáu mét vuông. Cho dù loại đất đen này phì nhiêu một cách thần kỳ thì tối đa cũng chỉ có thể thu lại được từ mười ba đến mười bốn kilogram mà thôi. Cứ cho là chất lượng đạt chuẩn thượng hạng thì có lẽ sau cùng cũng chỉ ép được năm kilogram dầu hạt cải.

Từ nhỏ Bùi Dụ đã lo nghĩ nhiều hơn bạn bè đồng lứa, cho dù có nảy ra ý tưởng gì trong đầu thì cũng sẽ nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần.

Nhưng cậu chưa kịp có cơ hội suy nghĩ kĩ càng thì khoảng thời gian kế tiếp đã phải dấn thân học hành rồi. Từ nhỏ cậu đã hiểu được lời dạy của người lớn rằng: "Dao có mài mới sắc, người có học mới nên"(*). Cho nên ngoài gia đình, bạn bè ra thì tình cảm của Bùi Dụ đều dành cho việc học tập. Một khi cậu đã đắm chìm trong biển kiến thức mênh mông thì buổi tối chỉ cần đặt lưng xuống là ngủ liền, mệt mỏi đến mức không muốn đi đến nông trại nhỏ nữa —— vì thế cho nên cũng quên béng những dự tính của cậu với cải dầu.

(*) câu gốc là 《知识改变命运》(Tri thức thay đổi vận mệnh) của 林伟贤 (Lâm Vĩ Hiền) - một doanh nhân ở Trung Quốc. Mình thay đổi thành câu khác cho thuần Việt nhé.

Buổi sáng thứ hai cậu có một bài thi ngữ văn, Bùi Dụ lật từng trang xem kĩ tài liệu được giáo viên in ra rồi phát cho mỗi người. Các bài báo, tin tức thời sự, các chủ đề nghị luận kinh điển được chỉnh sửa cực kỳ rõ ràng đâu ra đó, đều có thể dùng để tham khảo trong viết văn.

Họ của giáo viên ngữ văn của lớp cậu là Nhiêu, tính tình vừa dịu dàng vừa ân cần, biết được các bạn nhỏ trong lớp không hay xem thời sự cho nên tự mình soạn ra tài liệu, vì vậy nên mỗi tuần đều soạn ra một bộ tài liệu, đến phòng in của trường in ra rồi phát cho bọn cậu.

Đặc biệt là các học sinh có hoàn cảnh khó khăn như Bùi Dụ và Trình Trạch Hiền, trong nhà đều không mua nổi máy tính, bản thân chúng cũng không thể sở hữu điện thoại thông minh, cứ ngồi canh ở trước TV để xem thời sự cũng không phải là cách, huống hồ còn có rất đông học sinh sống ở kí túc xá cũng bị cấm dùng di động. Là cô Nhiêu đã cố gắng hết mực để có thể cung cấp tin tức hằng ngày về thế giới bên ngoài cho bọn chúng.

Kì thi tháng, kì thi cuối kì của bọn cậu đều được nghiêm khắc tổ chức dựa theo thủ tục thi đại học. Vì bây giờ vẫn chưa phân ban cho nên thời gian thi là hơn một ngày.

Đợi đến khi Bùi Dụ thi xong môn cuối cùng là tiếng Anh thì đã là thứ tư rồi. Toán, lý, hóa, sinh đối với cậu vẫn tương đối dễ, nhưng sau khi thi xong môn tiếng Anh thì cậu cảm thấy mù mịt, tỏ vẻ bình tĩnh quay về phòng học, dọn dẹp bàn ghế, nhưng thật ra trong đầu trống rỗng.

Trình Trạch Hiền nhìn bộ dáng ngơ ngẩn của cậu liền biết được đây là di chứng sau khi thi xong môn tiếng Anh —— gương mặt cậu vẫn còn đỏ bừng, có khi giờ phút này mà nắm lấy tay cậu thì hắn sẽ cảm nhận được cái ẩm lạnh từ mồ hôi đổ ra do căng thẳng của cậu.

Sau khi trực nhật xong, Bùi Dụ mới tỉnh táo lại được. Cậu đi rửa tay rồi trở lại phòng học thì phát hiện Trình Trạch Hiền vẫn chưa về, cặp sách còn đặt lên bàn, nhìn chằm chằm cậu.

Trong lớp vẫn còn không ít học sinh nội trú còn ở lại để học, Bùi Dụ giữ cho tiếng mình nhỏ, hỏi: "Sao cậu vẫn chưa về vậy Cam?" Hôm nay kết thúc kỳ thi cho nên cũng chẳng có mấy ai hỏi đề.

"Tớ chờ cậu cùng nhau về."

Bùi Dụ lăng im một lúc, nhanh chóng bỏ gọn sách vở vào cặp rồi đeo lên, chạy thật nhanh để cùng Cam về nhà. Suốt đường đi, bản thân cậu cũng không nhận ra bản thân đang vô thức cười rạng rỡ.

Cam thật tốt bụng, biết cậu đi bộ tốn thời gian cho nên còn đặc biệt chờ cậu để đi về cùng nhau nữa chứ.

Bùi Dụ ngồi ở yên sau cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Cậu ôm một chiếc cặp màu đen to oạch, ngồi phía sau đợi cho Cam lái xe ra khỏi vùng nội thành đông đúc mới bắt đầu nói chuyện với hắn: "Tớ đã nghe sót rất nhiều chỗ trong bài thi Listening chiều nay." Trong giọng nói của cậu còn vô tình chứa thêm chút phiền muộn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tốc độ băng ghi âm của bài thi kì này quá nhanh, để ngày mai tớ dạy cậu nghe cho." Trình Trạch Hiền nói với người ngồi sau lưng.

"Được đó!" Bùi Dụ nói, rồi lại thêm một câu, "Những môn khác tớ đều làm được kha khá, học kỳ sau vẫn có thể học chung lớp với cậu á." Lên lớp Mười một phải chọn ban tự nhiên hoặc ban xã hội, năm mươi học sinh đứng đầu khối sẽ được mặc định xếp vào lớp thực nghiệm.

Người đằng trước khẽ cất giọng mũi một tiếng "Ừm", rõ ràng rất hài lòng với những gì cậu vừa nói.

Sau khi về đến nhà thì thấy cô Tống đang nấu cơm còn Bùi Côn đang làm bài tập ở trước cửa, Bùi Dụ lập tức bỏ cặp xuống giúp đỡ nhặt rau.

"Con vừa đi thi về, cứ nghỉ ngơi trước đi đã." Tống Anh Lệ khua tay, lúc trước cô phải ra ngoài làm việc, chỉ có thể đành để cho con mình tự nấu cơm. Bây giờ rảnh rỗi rồi thì sao có thể để con mình vất vả nữa?

"Mẹ đừng đứng hoài, thấy mệt mỏi thì ngồi đi ạ, có việc cần giúp thì cứ gọi con." Bùi Dụ nhìn thấy lá khoai lang khô héo trong giỏ rau, đột nhiên nhớ ngay tới nông trại trong giấc mơ của mình!

Toang rồi! Đã ba đêm cậu không vào nông trại rồi.

Lúc này hoa cải dầu cũng đều héo úa hết trơn!

Bùi Dụ ngây người một lúc, sờ cái đầu tròn trịa của em trai rồi sau đó lập tức bước nhanh lên lầu, đi vào trong phòng ngủ.

Trước kia đều là cậu ngủ rồi mới đi vào được nông trại, Bùi Dụ vẫn chưa thử đi vào lúc còn thức.

Cậu yên lặng nghĩ trong lòng, vốn tưởng rằng có lẽ không thể thành công, nhưng ngay khi cậu chậm rãi nhắm mắt lại, khát vọng muốn đến nông trại nhỏ càng lúc càng mãnh liệt thì căn phòng ngủ nhỏ hẹp tối tăm dần dần sáng bừng lên, cả người cậu đã xuất hiện ở nông trại rồi!

Mảnh đất đen trước mắt cậu hơi hoang tàn, những khóm hoa cải dầu đều đã úa tàn, chỉ còn sót lại cành hoa sừng sững đứng thẳng, những tán lá xanh cũng đều úa vàng héo rũ. Nhưng dường như những cành khô đó còn kết ra được quả nữa, một nửa lộ ra một nửa bị che lại, có thể lờ mờ nhìn thấy hạt giống đen nhánh bên trong.

Bùi Dụ ngồi xổm xuống rồi đưa tay chạm vào vỏ quả bị phơi nắng đến mức khô nứt ra, khiến cho từng hạt tròn nhỏ đen xì rơi lộp bộp xuống đất. Đây đều là những hạt có thể dùng để ép ra dầu hạt cải đó!

Cậu đứng dậy rồi tiếp tục tiến về trước, đã mấy ngày không tới, mầm cà chua cũng mọc cao hơn cả đầu gối cậu rồi, thân cây còn to hơn ngón cái. Điều khiến cho người khác bất ngờ nhất chính là, mỗi cây cà chua đều đang ủ nụ hoa, chờ đến ngày nở rộ. Mà cây đào con cũng đã cao lên khá nhiều, những chiếc lá kim trên cây đều xanh mướt.

Nhưng vì đã lâu rồi không tưới nước cho chúng nó, cho nên có vài cây cà chua bị héo đi vì thiếu nước.

Bùi Dụ vừa định tưới nước cho chúng nó, thì nghe thấy tiếng Bùi Côn truyền tới từ cầu thang bên ngoài: "Anh hai, xuống lầu ăn tối kìa!" Giọng nói này lúc gần lúc xa, khiến cho Bùi Dụ giật mình đột ngột ngẩng đầu —— hình như nông trại nhỏ cũng đang nhắc nhở cậu là có người đến gần.

Cậu chưa kịp hoàn hồn thì nhận ra bản thân đã quay về căn phòng ngủ quen thuộc.

Giống như mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác của cậu vậy. Nhưng Bùi Dụ biết là không phải, cậu khẽ nắn hạt cả dầu mà mình lỡ mang theo ra, đáp lại: "Ờ! Anh xuống đây."

Tối nay Bùi Dụ lên giường nghỉ ngơi sớm hơn thường ngày nửa tiếng. Cậu còn đặc biệt mang theo cái vá nước lên lầu, trước khi đi ngủ còn ôm hai bao tải lớn, chỉ cần vào trong mơ là có thể đem theo hai món này.

Hạt cải dầu đã rơi xuống đất khá nhiều, Bùi Dụ hái những hạt vẫn còn ở trong trái bỏ vào túi trước, sau đó mới nhặt những hạt bị rớt trên đất. Tốn mất cả đêm mới thu được hai bao hạt cải dầu. Đặt túi ở một bên, cậu mới bắt đầu dùng vá nước múc nước suối để tưới ruộng.

Nước suối thật sự chứa rất nhiều khoáng chất, những cây cà chua trên đất sau khi được ngâm mình trong cơn mưa nước suối thì từ từ dựng thẳng lên, bắt đầu có sức sống trở lại. Theo sự tính toán của cậu dựa trên thời gian sinh trưởng của cây cải dầu, có lẽ mười ngày sau thì có thể thu hoạch những trái cà chua đỏ tươi căng tròn, chua ngọt mọng nước trong nông trại. Còn những thân cây cải dầu đã bị khô héo cũng chỉ có thể dùng để làm phân bón mà thôi.

Sau khi Bùi Dụ làm xong tất cả mọi chuyện thì uống vài ngụm nước suối, ngồi nghỉ ngơi một chỗ, ngắm nhìn mảnh đất trồng ẩm ướt bên này, rồi lại nhìn sang vùng đất vẫn còn dày đặc sương mù ở bên kia. Cứ đêm nào cậu làm việc trong nông trại thì khi tỉnh lại vào hôm sau cũng đều cảm thấy tràn đầy năng lượng như trước, thậm chí còn sung sức hơn nữa. Có lẽ đây là một món quà nho nhỏ do nông trại ban tặng.

Cậu chỉ cần nghĩ trong đầu việc đem hai bao hạt cải dầu này ra ngoài thì lập tức ngày mai sẽ có thể nhìn thấy được chúng ở trong bếp, đây chắc chắc cũng là chỗ diệu kỳ của nông trại nhỏ.

Phía sau lớp sương mù này cũng là đất trồng ư? Cậu không thể nhìn rõ, cũng không cách nào đi qua được.

Nông trại nhỏ thật sự quá thần kỳ. Trong đầu Bùi Dụ có rất nhiều câu hỏi, nhưng cậu cũng không vội vã tìm kiếm câu trả lời, theo thời gian rồi cậu cũng sẽ từ từ phát hiện ra mà thôi.

Sau khi nghĩ một lúc lâu, bầu trời trong nông trại nhỏ cũng tự nhiên chậm rãi biến thành màu da cam, dần dần tối đi, màn đêm đang từ từ bao phủ.

*

Vào lúc lên lớp ngày hôm sau, Bùi Dụ vẫn còn đang suy nghĩ nên làm gì với hai bao hạt cải dầu hạt kia đây.

Nhân lúc đang giờ ra chơi, cậu đi thư viện để mượn năm quyển sách: Atlas Chu kỳ sinh trưởng của các cây nông nghiệp chính ở Trung Quốc, Tổng quan các Tiêu chuẩn Nông nghiệp, Bách khoa toàn thư bằng tranh về Các loài thực vật sống trong tự nhiên, Kiến thức về Trồng trọt, Hướng dẫn trồng cây đào. Cậu không có cách để tra tài liệu trên mạng cho nên chỉ có thể tự học trong thư viện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Trạch Hiền thấy cậu mang theo sách về, tuy Bùi Dụ đã cố gắng che đi nhưng hắn vẫn nhìn được một chút. Vì sao toàn là sách tham khảo về nông nghiệp vậy?

Tiết thứ ba và thứ tư của buổi sáng hôm nay là tiết ngữ văn, bài thi ngữ văn vào hôm thi đầu đã được chấm xong và bắt đầu phát lại cho học sinh.

Trên phần đầu phiếu làm bài chi chít những hàng chữ ngay ngắn của Bùi Dụ có con số 112 đỏ rực. Hầu hết những câu cơ bản cậu đều làm đúng, nhưng phần viết cậu chỉ đạt được 44 điểm, các câu đọc đoạn văn rồi trả lời và các câu về phân tích thơ cổ cậu cũng làm không được tốt.

Cậu âm thầm liếc qua nhìn Trình Trạch Hiền thì lại bị người nọ bắt gặp ánh mắt thăm dò của mình, hắn tự đưa qua cho cậu cả phiếu làm bài lẫn giấy viết văn.

"Cảm ơn Cam nhe." Suy tính nhỏ của Bùi Dụ bị phát hiện mất rồi, cậu cười khẽ nhận lấy bài thi từ bàn tay thon dài, nghiêm túc đọc kĩ.

Chữ viết tay của Trình Trạch Hiền còn đẹp hơn cả Bùi Dụ. Chữ Bùi Dụ dứt khoát gọn gàng, còn mang theo chút tinh tế, nhưng chữ của hắn thì lại có nét cứng cáp và vững vàng.

Cậu đọc kĩ từ trên xuống dưới, thấy được tư duy trả lời câu hỏi của Trình Trạch Hiền rất sắc sảo, ngôn từ cũng tương đối ngắn gọn lưu loát, nói thẳng vào trọng điểm. Sau khi xem xong bài thi của hắn, Bùi Dụ cảm thấy những chỗ mình không rõ trong lúc làm bài hầu như đều đã được giải đáp hết.

"Cam giỏi thật đấy." Sau cùng Bùi Dụ mới nhìn đến điểm, 129!

"Cậu cũng có thể làm được như vậy." Hắn nhìn ánh sáng long lanh trong đôi mắt Bùi Dụ, chỉ thiếu chút là quay đi không dám nhìn nữa.

Bùi Dụ chờ đến lúc tan học mới kịp nhận ra, hình như vừa nãy là Cam đang mắc cỡ đúng không?

Quả nhiên không ngoài dự liệu, điểm ngữ văn của Trình Trạch Hiền đứng thứ nhất. Trong lớp còn có vài bạn nữ viết văn cũng rất hay, điểm tổng cũng rất cao, đều vượt được mốc 120 điểm.

Trôi qua hai tiết nhưng cô cũng chưa giảng hết một trang đề thi, cho nên chỉ có thể chừa lại phần viết văn qua ngày mai tiếp tục giảng. Nhưng cô Nhiêu đã in ra những bài thi điểm cao kèm theo nhận xét rồi phát ra cho các học sinh đọc.

Trang giấy mới in vẫn còn lưu lại mùi mực, Bùi Dụ rất thích mùi hương này, cẩn thận gấp lại rồi ngồi chăm chú đọc, càng đọc càng thấy khâm phục những bạn có thể viết ra một cách rất logic chặt chẽ và đưa ra được các luận điểm cực kỳ thuyết phục như thế này.

"Sáng sớm hôm nay sao cậu lại ngồi ngẩn ngơ một mình vậy?" Vào buổi trưa lúc Trình Trạch Hiền chở cậu về nhà, hắn hiếm hoi mới chủ động hỏi cậu một câu.

Bùi Dụ "A" một tiếng sau đó mới phản ứng kịp: "À, việc đó không quan trọng đâu...... Cậu nhắc tớ mới nhớ, cậu có biết ở đâu có tiệm ép dầu không?"

Trình Trạch Hiền không như cậu thường xuyên ở nhà, hắn luôn bí mật kiếm việc làm bán thời gian mà không cho bà nội, giáo viên hay bạn bè nào biết cả —— khoản trợ cấp 300 tệ mỗi tháng của trường cho các học sinh có hoàn cảnh khó khăn là không đủ, cho nên hắn biết rất nhiều chỗ trong nội thành và ở ngoại thành.

Nhưng Bùi Dụ hỏi cái này để làm gì?

"Ừ, cậu muốn đi đến đó à? Tớ có thể chở cậu đi."

Cam cũng không hỏi chi tiết hơn, điều này khiến cho Bùi Dụ nhất thời thả lỏng cảnh giác, cũng không biết như thế nào mà đã hẹn xong sau khi đi chở nước vào thứ bảy này thì cùng nhau đi ép dầu.

Trong nông trại nhỏ của Bùi Dụ có nguồn suối vô tận, nhưng mỗi tuần cậu vẫn đều đặn đi chở nước, có chăng là giảm được một đợt đi lại. Nước ở trong nhà là nước suối mà cậu âm thầm lấy ra, còn nước ở nhà bà Hoàng kế bên mới chính là nước lấy từ suối trên núi Thanh Lương.

Chờ đến hôm thứ bảy, Bùi Dụ lén lút mang theo hạt cải dầu từ trong nhà, cùng với Trình Trạch Hiền mỗi người một bao chở đi đến chỗ ép dầu.

Chỗ đó nằm trong một cái chợ, chủ tiệm đã làm được mười mấy năm rồi, lượng khách đến không đông nhưng cũng không vắng. Bùi Dụ nhẹ nhàng thương lượng với chủ tiệm, cậu muốn ép dầu nhưng lại không có nhiều hạt cải thì tiền công tính như thế nào? Nếu được thì có thể trực tiếp trả một nửa số dầu coi như là chi phí ép dầu hay không?

Ánh mắt chủ tiệm sắc bén nhìn thấy được hai đứa đều có dáng vẻ học sinh ngoan, quần áo thì đơn giản, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy đã mặc được vài năm rồi, chất vải đã sờn cũ, rồi lại thấy hai đứa trẻ thanh tú cao gầy này cũng lễ phép hiểu chuyện, lập tức đồng ý ngay —— chủ tiệm sẽ thu bốn phần của số dầu ép được.

Chủ tiệm mở bao tải ra xem một cái rồi lập tức cảm thấy bất ngờ, tuy số lượng hạt cải dầu trong hai bao này không nhiều lắm, nhưng chất lượng lại là thượng hạng. Hạt nào hạt nấy cũng căng tròn sáng bóng, số dầu ép ra được chắc chắn sẽ rất nhiều, hơn nữa chất lượng cũng sẽ khá cao.

"Nếu hai đứa yên tâm thì có thể đi về rồi quay lại lấy sau. Cần một lúc mới có thể ép hết được số hạt này, chắc sẽ xong trước buổi trưa thôi." Quá trình ép dầu cần phải trải qua hết các bước như khử bụi, rang khô, ép dầu và cuối cùng là lọc dầu.

"Vậy thì cảm ơn chú nhiều ạ, lát nữa tụi con sẽ quay lại lấy ạ!" Bùi Dụ nói rất cảm kích, hai đứa còn mang theo cặp đựng sách giáo khoa, đúng lúc có thể đi thư viện thành phố làm đề trong thời gian chờ đợi.

Hết chương 5.

Note nhỏ:

Những chương trước mình có dịch 小油菜 thành cải thìa vì mình search google nó ra hình cải thìa/cải ngồng (mình không phân biệt giỏi mấy loại cải này T.T) với cả mình cứ đinh ninh rằng cải dầu không ăn được í, nhưng vì chương này có nhắc đến việc ép dầu hạt cải cho nên mình đã tìm hiểu và chỉnh sửa lại hết thành cải dầu rồi nhennn.

Có một số chỗ liên quan đến các phương pháp canh tác nông nghiệp, mà mình thì không hiểu biết rõ về phương diện này cho nên nếu dịch sai thì mọi người bỏ qua nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Thường Ngày Của Nhà Cung Ứng Phật Hệ

Số ký tự: 0