Cuộc Sống Thường Nhật Của Người Dân Thời Đại Tống
Chương 6
2024-12-19 06:18:43
“Nương, người đừng lãng phí lương thực, nhờ Triệu đại nương ở cách vách giúp đi.” Đại ca Diệp Kim ôm cái đầu còn đau vội ngăn cản, “Tết Đoan Ngọ người làm cá chép vừa tanh vừa nhiều vảy, con nửa năm không ăn thịt cũng không nuốt nổi!”
“Ta lãng phí chỗ nào?” Mịch Phượng Nương chống nạnh, lườm nhi tử, “Hơn nữa, nhờ người giúp không phải tốn tiền công sao?”
“Để con làm.” Diệp Trản vội ra tay, “Trước đây con phụ bếp lớn trong phủ, biết chút việc bếp núc.”
Cả nhà bán tín bán nghi, Diệp Trản không giải thích nhiều, rửa tay bắt đầu chuẩn bị.
Nàng thái thịt heo mua về thành lát, miếng thịt ba chỉ này có cả nạc lẫn mỡ, còn có một miếng mỡ thuần.
Nếu ở hiện đại, khách mua thịt chắc chắn không lấy mỡ, nhưng ở thời cổ đại vốn thiếu dầu mỡ thì phải cảm ơn người bán thịt.
Diệp Trản cẩn thận tách phần mỡ trắng ra, rồi thái thịt thành từng sợi nhỏ,
Nghe nói nhà ít khi ăn thịt, một chút thịt cũng không được lãng phí.
Thái xong thịt, nàng ngâm nấm khô mang từ trong phủ về, đây là ân huệ mà Liên Hoa xin tam tiểu thư trước khi nàng đi, đó là đến phòng bếp lớn bốc cho nàng một túi nhỏ các loại đồ khô.
Mỡ cho vào nồi rồi đun nhỏ lửa.
Mỡ trắng từ từ tan thành chất lỏng màu vàng nhạt, nồi kêu “xèo xèo”,
Những giọt dầu nhỏ không ngừng kêu “bốp” một tiếng rồi nổ tung.
Trong nồi tỏa ra mùi thơm ngậy của dầu mỡ.
“Thơm quá!” Diệp Ly chạy lại, nước miếng sắp chảy ra, “Mỡ!”
Diệp Trản dùng đũa gắp một miếng tóp mỡ vàng giòn đưa cho nàng ấy: “Nếm thử đi.”
Mắt Diệp Ly sáng lên!
Nàng ấy nhận lấy tóp mỡ, cẩn thận đưa vào miệng.
“Rộp rộp” tóp mỡ khô giòn,
Dầu mỡ tràn ra trong miệng khiến Diệp Ly thỏa mãn thở dài.
Nhưng nàng ấy nhanh chóng dừng lại, tóp mỡ thơm thế này, không thể nhai hết được.
Nàng ấy ngậm tóp mỡ, để hương vị từ từ tan trong miệng.
Đồng thời nhắm mắt tận hưởng sự tuyệt vời của dầu mỡ.
Bởi vì mua ít thịt heo nên chỉ làm được chút dầu.
Diệp Trản múc ra một bát mỡ.
Nhà nghèo nên vài miếng tóp mỡ chia làm hai bữa ăn, mỡ cũng để dành ăn dần.
Trên mặt dầu nổi bốn năm miếng tóp mỡ vàng giòn, một nửa để lần sau ăn, một nửa thái nhỏ thành vụn.
Thấy nữ nhi nấu ăn thành thạo, Mịch Phượng Nương tin nữ nhi làm được, nhưng lại thấy xót xa.
“Sao hầu hạ đại tỳ nữ mà còn phải nấu ăn thế? Chắc là thường xuyên bị hành hạ.”
Diệp Trản vội an ủi cả nhà: “Thật sự không phải Đỗ gia khắt khe với người hầu, là con thích nấu ăn nên trong thời gian ở bếp lớn học được chút tay nghề.”
Nàng quyết định đổ lý do biết nấu ăn cho trải nghiệm ở Đỗ gia, sau này cũng đỡ phải giải thích nhiều.
Vụn tóp mỡ dùng để xào lá cải trắng.
Lá cải non được ngắt ra, cho vào nồi đảo qua là mềm,
Thêm vụn tóp mỡ vào đảo cùng làm tăng thêm hương vị.
Thế là có một món mặn.
Thịt nạc thái lát hầm cùng cá khô, cho thêm nấm đã ngâm.
Cá khô là cá chép phơi khô, phơi nắng đã khô quắt, cho vào nồi hầm dần dần trở nên mềm mại.
Nhà chỉ có chút tương nên Diệp Trản lấy một đầu đũa cho vào nồi.
Mịch Phượng Nương muốn cho thêm: “Con hiếm khi về nhà, tiệc đón gió phải ăn ngon chút.”
“Tương này làm từ đậu nành tốt, đừng lãng phí.”
Diệp Trản cười giải thích với nương mình.
Nhìn vết múc trong hũ liền biết gia đình tiếc không dám ăn tương, mình ăn ít đi là được.
Lúc này Diệp Ngọc đã nhào xong một chậu bột, dán bánh lên thành nồi:
“Củi đắt, tranh thủ hầm cá làm thêm ít bánh kiều mạch.”
Diệp Trản gật đầu, ở Biện Kinh củi đều phải mua, tất nhiên là tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm.
Nàng cho thêm miến cùng phần cải trắng còn lại vào nồi để hấp thụ hương vị của cá và thịt ba chỉ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
“Ta lãng phí chỗ nào?” Mịch Phượng Nương chống nạnh, lườm nhi tử, “Hơn nữa, nhờ người giúp không phải tốn tiền công sao?”
“Để con làm.” Diệp Trản vội ra tay, “Trước đây con phụ bếp lớn trong phủ, biết chút việc bếp núc.”
Cả nhà bán tín bán nghi, Diệp Trản không giải thích nhiều, rửa tay bắt đầu chuẩn bị.
Nàng thái thịt heo mua về thành lát, miếng thịt ba chỉ này có cả nạc lẫn mỡ, còn có một miếng mỡ thuần.
Nếu ở hiện đại, khách mua thịt chắc chắn không lấy mỡ, nhưng ở thời cổ đại vốn thiếu dầu mỡ thì phải cảm ơn người bán thịt.
Diệp Trản cẩn thận tách phần mỡ trắng ra, rồi thái thịt thành từng sợi nhỏ,
Nghe nói nhà ít khi ăn thịt, một chút thịt cũng không được lãng phí.
Thái xong thịt, nàng ngâm nấm khô mang từ trong phủ về, đây là ân huệ mà Liên Hoa xin tam tiểu thư trước khi nàng đi, đó là đến phòng bếp lớn bốc cho nàng một túi nhỏ các loại đồ khô.
Mỡ cho vào nồi rồi đun nhỏ lửa.
Mỡ trắng từ từ tan thành chất lỏng màu vàng nhạt, nồi kêu “xèo xèo”,
Những giọt dầu nhỏ không ngừng kêu “bốp” một tiếng rồi nổ tung.
Trong nồi tỏa ra mùi thơm ngậy của dầu mỡ.
“Thơm quá!” Diệp Ly chạy lại, nước miếng sắp chảy ra, “Mỡ!”
Diệp Trản dùng đũa gắp một miếng tóp mỡ vàng giòn đưa cho nàng ấy: “Nếm thử đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt Diệp Ly sáng lên!
Nàng ấy nhận lấy tóp mỡ, cẩn thận đưa vào miệng.
“Rộp rộp” tóp mỡ khô giòn,
Dầu mỡ tràn ra trong miệng khiến Diệp Ly thỏa mãn thở dài.
Nhưng nàng ấy nhanh chóng dừng lại, tóp mỡ thơm thế này, không thể nhai hết được.
Nàng ấy ngậm tóp mỡ, để hương vị từ từ tan trong miệng.
Đồng thời nhắm mắt tận hưởng sự tuyệt vời của dầu mỡ.
Bởi vì mua ít thịt heo nên chỉ làm được chút dầu.
Diệp Trản múc ra một bát mỡ.
Nhà nghèo nên vài miếng tóp mỡ chia làm hai bữa ăn, mỡ cũng để dành ăn dần.
Trên mặt dầu nổi bốn năm miếng tóp mỡ vàng giòn, một nửa để lần sau ăn, một nửa thái nhỏ thành vụn.
Thấy nữ nhi nấu ăn thành thạo, Mịch Phượng Nương tin nữ nhi làm được, nhưng lại thấy xót xa.
“Sao hầu hạ đại tỳ nữ mà còn phải nấu ăn thế? Chắc là thường xuyên bị hành hạ.”
Diệp Trản vội an ủi cả nhà: “Thật sự không phải Đỗ gia khắt khe với người hầu, là con thích nấu ăn nên trong thời gian ở bếp lớn học được chút tay nghề.”
Nàng quyết định đổ lý do biết nấu ăn cho trải nghiệm ở Đỗ gia, sau này cũng đỡ phải giải thích nhiều.
Vụn tóp mỡ dùng để xào lá cải trắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lá cải non được ngắt ra, cho vào nồi đảo qua là mềm,
Thêm vụn tóp mỡ vào đảo cùng làm tăng thêm hương vị.
Thế là có một món mặn.
Thịt nạc thái lát hầm cùng cá khô, cho thêm nấm đã ngâm.
Cá khô là cá chép phơi khô, phơi nắng đã khô quắt, cho vào nồi hầm dần dần trở nên mềm mại.
Nhà chỉ có chút tương nên Diệp Trản lấy một đầu đũa cho vào nồi.
Mịch Phượng Nương muốn cho thêm: “Con hiếm khi về nhà, tiệc đón gió phải ăn ngon chút.”
“Tương này làm từ đậu nành tốt, đừng lãng phí.”
Diệp Trản cười giải thích với nương mình.
Nhìn vết múc trong hũ liền biết gia đình tiếc không dám ăn tương, mình ăn ít đi là được.
Lúc này Diệp Ngọc đã nhào xong một chậu bột, dán bánh lên thành nồi:
“Củi đắt, tranh thủ hầm cá làm thêm ít bánh kiều mạch.”
Diệp Trản gật đầu, ở Biện Kinh củi đều phải mua, tất nhiên là tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm.
Nàng cho thêm miến cùng phần cải trắng còn lại vào nồi để hấp thụ hương vị của cá và thịt ba chỉ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro