Cuộc Sống Xuyên Thư Của Thanh Niên Trí Thức Điền Mật Mật Niên Đại 70
Đại Náo Nhà Họ...
2024-10-01 08:56:39
Mẹ Lý thấy tình huống như thế cũng vội nói: “Chưa thấy qua
nhà ai cưới vợ về, con cũng có rồi mà còn muốn trả người, đây không phải lưu
manh sao?”
Điền Tranh Tranh vừa thấy vậy đã muốn mở miệng ra phản bác, Điền Mật Mật vội giữ chặt cô ấy nói: “Dì Triệu, vốn dĩ chuyện này chỉ muốn nhờ dì đến tự giải quyết là xong, nhưng bây giờ tình hình đã như vậy rồi thì chỉ có thể báo cảnh sát để cảnh sát đến giải quyết thôi, nhà họ Lý đây phạm tội lừa gạt kết hôn, mau chóng cho bắt vào ngục đi thôi!” Nói xong liền muốn để cho em trai Điền đi báo cảnh sát luôn.
Ba Lý nghe đến báo án, thấy chuyện này náo loạn lớn thì chịu thiệt vốn nhà bọn họ, cảnh sát mà đến không chỉ cả nhà họ không giữ được việc, mà còn có khả năng phải vào tù cải tạo, ngăn em trai Điền lại, cuối cùng tranh luận với anh hai Điền: “Ái Quân, con với Lai Nam tình cảm vẫn luôn rất tốt mà, cho dù nó có phạm sai lầm, bây giờ cũng biết sai rồi, sau này nhất định sẽ thay đổi, con xem hai nhà chúng ta thương lượng chút, sính lễ trả lại nhà con bớt 500, sau này hai đứa sống cho tốt là được!”
Điền Ái Quân lúc này đang nhìn chòng chọc Lý Lai Nam, nghe thấy ba Lý nói vậy, vội vàng nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không thèm cái đôi giày rách này, hôn sự này tôi chắc chắn sẽ ly hôn.”
Lý Lai Nam nghe anh hai Điền nói chị ta là giày rách, tức lồng lên muốn cào anh hai Điền.
Ba Lý nghe Điền Ái Quân nói vậy cũng như quả bóng xì hơi, mộng đẹp đã vỡ chỉ có thể nói: “Ly hôn cũng được, sính lễ cũng trả lại cho nhà mấy người, nhưng đồ đã dùng rồi, không có cách nào trả lại được.”
Điền Tranh Tranh thấy anh hai Điền chuẩn bị muốn mở miệng đáp ứng, anh hai nếu là đáp ứng rồi, trong nhà chắc chắn sẽ như kiếp trước sợ sợ anh đau buồn sẽ không đòi đồ nữa, vội vàng nói: “Không trả được không sao, quy đổi thành tiền đi, xe đạp 150, máy may 150, lương anh hai tôi một tháng 22 tệ 5 hào, bọn họ kết hôn xong anh ấy vẫn luôn đưa cho Lý Lai Nam, lúc đó may cho Lý Lai Nam hai bộ y phục, tiền vải hết 12 tệ, một đôi giày da 12 tệ, tiệc rượu trong nhà tiêu hết 100 tệ, còn về công làm sắp xếp trang trí, nhà chúng tôi cũng không tính toán nữa, nhưng những thứ tiêu tiền mua cho chị ta nhất định phải trả lại.”
Điền Tranh Tranh vừa thấy vậy đã muốn mở miệng ra phản bác, Điền Mật Mật vội giữ chặt cô ấy nói: “Dì Triệu, vốn dĩ chuyện này chỉ muốn nhờ dì đến tự giải quyết là xong, nhưng bây giờ tình hình đã như vậy rồi thì chỉ có thể báo cảnh sát để cảnh sát đến giải quyết thôi, nhà họ Lý đây phạm tội lừa gạt kết hôn, mau chóng cho bắt vào ngục đi thôi!” Nói xong liền muốn để cho em trai Điền đi báo cảnh sát luôn.
Ba Lý nghe đến báo án, thấy chuyện này náo loạn lớn thì chịu thiệt vốn nhà bọn họ, cảnh sát mà đến không chỉ cả nhà họ không giữ được việc, mà còn có khả năng phải vào tù cải tạo, ngăn em trai Điền lại, cuối cùng tranh luận với anh hai Điền: “Ái Quân, con với Lai Nam tình cảm vẫn luôn rất tốt mà, cho dù nó có phạm sai lầm, bây giờ cũng biết sai rồi, sau này nhất định sẽ thay đổi, con xem hai nhà chúng ta thương lượng chút, sính lễ trả lại nhà con bớt 500, sau này hai đứa sống cho tốt là được!”
Điền Ái Quân lúc này đang nhìn chòng chọc Lý Lai Nam, nghe thấy ba Lý nói vậy, vội vàng nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không thèm cái đôi giày rách này, hôn sự này tôi chắc chắn sẽ ly hôn.”
Lý Lai Nam nghe anh hai Điền nói chị ta là giày rách, tức lồng lên muốn cào anh hai Điền.
Ba Lý nghe Điền Ái Quân nói vậy cũng như quả bóng xì hơi, mộng đẹp đã vỡ chỉ có thể nói: “Ly hôn cũng được, sính lễ cũng trả lại cho nhà mấy người, nhưng đồ đã dùng rồi, không có cách nào trả lại được.”
Điền Tranh Tranh thấy anh hai Điền chuẩn bị muốn mở miệng đáp ứng, anh hai nếu là đáp ứng rồi, trong nhà chắc chắn sẽ như kiếp trước sợ sợ anh đau buồn sẽ không đòi đồ nữa, vội vàng nói: “Không trả được không sao, quy đổi thành tiền đi, xe đạp 150, máy may 150, lương anh hai tôi một tháng 22 tệ 5 hào, bọn họ kết hôn xong anh ấy vẫn luôn đưa cho Lý Lai Nam, lúc đó may cho Lý Lai Nam hai bộ y phục, tiền vải hết 12 tệ, một đôi giày da 12 tệ, tiệc rượu trong nhà tiêu hết 100 tệ, còn về công làm sắp xếp trang trí, nhà chúng tôi cũng không tính toán nữa, nhưng những thứ tiêu tiền mua cho chị ta nhất định phải trả lại.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro