Cuộc Sống Xuyên Thư Của Thanh Niên Trí Thức Điền Mật Mật Niên Đại 70
Điền Tranh Tran...
2024-10-01 08:56:39
Điền Mật Mật và Lý Kiến Phong vừa vào phòng bệnh liền thấy Điền Tranh Tranh hôn mê nằm đó và mẹ Điền đang nắm chặt tay Điền Tranh Tranh khóc, vội vàng hỏi: “Mẹ, chị con thế nào rồi?”
Mẹ Điền vừa thấy con gái nhỏ, lại nghĩ đến khuôn mặt trắng bệch không biết khi nào mới tỉnh lại của con gái lớn lại càng đau lòng hơn khóc đến không tự dừng lại được.
Vành mắt ba Điền cũng đỏ ửng, đứng bên cạnh buồn bã thở dài.
Anh cả Điền thấy Điền Mật Mật còn có Lý Kiến Phong cùng tới, vội vã chào hỏi: “Kiến Phong đến rồi à, hôm nay may mà có cậu và dì Lý.”
Lý Kiến Phong vội nói không cần, đều là hàng xóm với nhau, thấy tình huống thế này cũng không nên làm phiền nhà người ta lâu, đón dì Lý, hai người tạm biệt người nhà họ Điền liền trở về.
Anh cả Điền lại giải thích với Điền Mật Mật về tình trạng của Điền Tranh Tranh, bác sĩ cũng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, tình trạng cụ thể não ba thế nào còn phải đợi tỉnh lại mới có thể xác định được.
Điền Mật Mật nhìn Điền Tranh Tranh nằm ở trên giường, trong lòng bỗng thấy ưu buồn vô cớ, có lẽ là tiềm thức của nguyên thân thương xót chị gái. Vừa định nắm lấy tay còn lại của Điền Tranh Tranh, liền thấy ngón tay Điền Tranh Tranh hơi động nhẹ. Điền Mật Mật còn tưởng bản thân tưởng tượng, dụi dụi mắt, lại thấy tay Điền Tranh Tranh động đậy một chút. Điền Mật Mật kêu to: “Bác sĩ, mau đi tìm bác sĩ, chị con tỉnh rồi, tay chị ấy động đậy rồi.”
Bố Điền mẹ Điền vội vàng nhìn xem tay Điền Tranh Tranh, vừa thấy ngón tay thực sự động đậy rồi, cũng mau chóng chạy đi gọi bác sĩ.
Đợi khi bác sĩ bước vào phòng bệnh, Điền Tranh Tranh đã mở mắt ra rồi, bác sĩ vội hỏi han tình hình Điền Tranh Tranh.
Điền Tranh Tranh ngơ ngác nhìn bác sĩ hỏi: “Bác sĩ, tôi còn sống được bao nhiêu ngày nữa?”
Bác sĩ giật mình, tưởng Điền Tranh Tranh bị đập vào đầu, bị doạ ngóc rồi, cười đáp: “Cô đã tỉnh rồi, chứng tỏ đầu bị đập không nghiêm trọng, đã không có vấn đề gì nữa rồi.”
Điền Tranh Tranh mơ hồ hỏi: “Đầu, đầu làm sao, không phải ung thư dạ dày sao?”
Bác sĩ bị doạ cho một trận, vội hỏi: “Cô bị ung thư dạ dày sao?”
Điền Tranh Tranh cảm thấy có gì đó không đúng, vội nhìn quanh phòng bệnh, nhìn thấy không phải một đôi con trai con gái mình, mà lại là ba mẹ mình lúc còn trẻ, tưởng rằng mình đang nằm mơ, lại ngã xuống giường bệnh, nhắm mắt lại.
Bác sĩ bị động tác của cô doạ giật mình, bước lên kiểm tra tình trạng Điền Tranh Tranh.
Kiểm tra xong thì thấy không có vấn đề gì, lại hỏi han Điền Tranh Tranh, xác định Điền Tranh Tranh không có ung thư dạ dày chỉ nói bừa thôi, cho rằng não ba bị chấn động gây ra ảo giác hoang tưởng.
Mẹ Điền vừa thấy con gái nhỏ, lại nghĩ đến khuôn mặt trắng bệch không biết khi nào mới tỉnh lại của con gái lớn lại càng đau lòng hơn khóc đến không tự dừng lại được.
Vành mắt ba Điền cũng đỏ ửng, đứng bên cạnh buồn bã thở dài.
Anh cả Điền thấy Điền Mật Mật còn có Lý Kiến Phong cùng tới, vội vã chào hỏi: “Kiến Phong đến rồi à, hôm nay may mà có cậu và dì Lý.”
Lý Kiến Phong vội nói không cần, đều là hàng xóm với nhau, thấy tình huống thế này cũng không nên làm phiền nhà người ta lâu, đón dì Lý, hai người tạm biệt người nhà họ Điền liền trở về.
Anh cả Điền lại giải thích với Điền Mật Mật về tình trạng của Điền Tranh Tranh, bác sĩ cũng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, tình trạng cụ thể não ba thế nào còn phải đợi tỉnh lại mới có thể xác định được.
Điền Mật Mật nhìn Điền Tranh Tranh nằm ở trên giường, trong lòng bỗng thấy ưu buồn vô cớ, có lẽ là tiềm thức của nguyên thân thương xót chị gái. Vừa định nắm lấy tay còn lại của Điền Tranh Tranh, liền thấy ngón tay Điền Tranh Tranh hơi động nhẹ. Điền Mật Mật còn tưởng bản thân tưởng tượng, dụi dụi mắt, lại thấy tay Điền Tranh Tranh động đậy một chút. Điền Mật Mật kêu to: “Bác sĩ, mau đi tìm bác sĩ, chị con tỉnh rồi, tay chị ấy động đậy rồi.”
Bố Điền mẹ Điền vội vàng nhìn xem tay Điền Tranh Tranh, vừa thấy ngón tay thực sự động đậy rồi, cũng mau chóng chạy đi gọi bác sĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi khi bác sĩ bước vào phòng bệnh, Điền Tranh Tranh đã mở mắt ra rồi, bác sĩ vội hỏi han tình hình Điền Tranh Tranh.
Điền Tranh Tranh ngơ ngác nhìn bác sĩ hỏi: “Bác sĩ, tôi còn sống được bao nhiêu ngày nữa?”
Bác sĩ giật mình, tưởng Điền Tranh Tranh bị đập vào đầu, bị doạ ngóc rồi, cười đáp: “Cô đã tỉnh rồi, chứng tỏ đầu bị đập không nghiêm trọng, đã không có vấn đề gì nữa rồi.”
Điền Tranh Tranh mơ hồ hỏi: “Đầu, đầu làm sao, không phải ung thư dạ dày sao?”
Bác sĩ bị doạ cho một trận, vội hỏi: “Cô bị ung thư dạ dày sao?”
Điền Tranh Tranh cảm thấy có gì đó không đúng, vội nhìn quanh phòng bệnh, nhìn thấy không phải một đôi con trai con gái mình, mà lại là ba mẹ mình lúc còn trẻ, tưởng rằng mình đang nằm mơ, lại ngã xuống giường bệnh, nhắm mắt lại.
Bác sĩ bị động tác của cô doạ giật mình, bước lên kiểm tra tình trạng Điền Tranh Tranh.
Kiểm tra xong thì thấy không có vấn đề gì, lại hỏi han Điền Tranh Tranh, xác định Điền Tranh Tranh không có ung thư dạ dày chỉ nói bừa thôi, cho rằng não ba bị chấn động gây ra ảo giác hoang tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro