Đau lắm sao?
2024-08-31 03:00:05
Người đàn ông ngồi góc đối diện, nhìn bộ dạng ăn vội vàng của cô, tầm mắt rơi trên vùng cổ hiện giờ đã bị sưng lên, dấu răng phần nào đã nhạt đi một chút để lại vệt đỏ tím.
Suốt cả quá trình ăn, Trình Thâm vẫn cứ bên cạnh nhìn cô. Không gian bất giác trở nên ngột ngạt.
“Anh không dùng bữa sao?”
“Tôi không đói.”
Trình Thâm nhàn nhạt trả lời, Nhậm Kiều Hạ theo đó gật đầu.
Đến lúc ăn xong, Nhậm Kiều Hạ cầm bát không vào trong muốn rửa, nhưng Trình Thâm đã bước vào cản lại. Khi này vòi nước nhiệt độ lạnh ngắt, tầm mắt dời xuống bàn tay của cô dưới dòng nước chảy. Người đàn ông nhíu mày, mấy chữ không hài lòng hiện rõ.
“Lạnh như vậy, không sợ bản thân lại có vấn đề?”
Người đàn ông nắm lấy bàn tay cô rời khỏi bồn rửa bát, lớn giọng yêu cầu.
“Bước ra ngoài đi”
Nhậm Kiều Hạ nhìn bóng lưng người đàn ông cáu gắt. Sau đó lủi thủi bước ra.
Rất nhanh sau đó Trình Thâm đã trở ra.
“Đi theo tôi.”
Trình Thâm bước thẳng ra phía bên ngoài cổng biệt thự, Nhậm Kiều Hạ vội vàng đi theo sau. Thời điểm bên ngoài gió lạnh vì sau một đợt mưa, nền trời âm u, ánh đèn đường bên ngoài cũng mờ nhạt chẳng thể soi sáng, ngược lại càng họa thêm nét cô độc của khu vực này.
Người đàn ông bước ra khu vực cổng bên ngoài, nơi vị trí bảo mật vân tay, sau
vài phút chỉnh sửa, tầm mắt đảo qua nhìn Nhậm Kiều Hạ bên cạnh đang hơi run rẩy trước cái lạnh, vài lọn tóc dài khế phất phơ.
Người đàn ông vươn tay kéo cô lại gần, thậm chí còn bao phủ chèn ép thân hình nhỏ trong lồng ngực rắn chắc lại ấm áp.
Trình Thâm cất giọng nói trầm thấp.
“Đưa tay em đây.
Nhậm Kiều Hạ đưa bàn tay, người đàn ông cầm lấy cổ tay mảnh khảnh, trực tiếp đưa đến trước máy quét. Một luồng ánh sáng xanh lướt qua vân tay ngón trỏ.
[Ghi nhận dấu vân tay thành công, thiết lập dấu vân tay loại hai, mời chủ nhân đặt ngón trỏ vào, lần nữa xác thực chính xác.]
Trình Thâm lần nữa nắm bàn tay nhỏ, đặt trước màn hình máy chiếu. Lòng bàn tay người đàn ông tương đối ấm áp, to hơn bàn tay cô, còn đan ngón tay cô vào, đặt trước máy quét.
[Xác nhận dấu vân tay thành công.
Nhậm Kiều Hạ nhìn người đàn ông làm, phần nào hiểu được. Mãi lâu sau khi xong, Trình Thâm cũng không có ý định buông ra, đan lấy ngón tay lạnh ngắt của cô, như thể truyền độ ấm áp sang.
“Lần sau nếu có trở về, cứ trực tiếp xác nhận dấu vân tay.
Nhậm Kiều Hạ gật đầu. Cứ như thế này, chẳng khác gì đang giao nguyên căn biệt thự lại cho cô.“Không sợ tôi lấy đồ vật giá trị của anh đi à?”
Trình Thâm nhíu mày nhìn cô từ phía trên, bàn tay vẫn đặt ở bả vai, đầu ngón tay lạnh lẽo vô thức chạm vào vật cắn ban nãy.
“Nếu được thì em cứ thử”
Đây chẳng qua chỉ là một câu nói đùa, Nhậm Kiều Hạ vốn dĩ thừa biết được rằng, Trình Thâm chẳng thiếu thứ gì. Trước kia vung tiền cho cô nhiều, hiện tại căn biệt thự, có lẽ cũng không có bao nhiêu.
Chẳng hiểu vì sao, người đàn ông dùng một lực tay, trực tiếp nhấn vào vật cắn ngay cổ ban nãy, nhất thời khiến cô nhăn mặt.
Trình Thâm cúi người, thì thầm nhỏ bên tai cô bằng chất giọng trầm thấp.
“Đau lắm sao?”
Nhậm Kiều Hạ nhìn người đàn ông trước mặt, cô lắc đầu không đoái hoài, tách bàn tay mình khỏi bàn tay hắn, trực tiếp đi vào trong.
Trình Thâm trông vậy, vội vàng đi theo.
Bóng dáng cô gái nhỏ tĩnh lặng giữa màn đêm, như một tinh linh nhỏ bé xinh đẹp, luôn khiến người khác muốn bao bọc che chở.
Nhậm Kiều Hạ lúc nào cũng vậy, đau cũng không muốn nói, chịu đựng cũng chỉ mình bản thân. Sớm đã thành thói quen.
Khi vừa trở lên phòng, Nhậm Kiều Hạ lặng lẽ ngồi đầu một góc giường. Trình Thâm nhìn bộ dạng cô như thể sợ sẽ xảy ra chuyện ban nãy, dáng vẻ đề phòng. Nhưng hắn không mảy may, cầm lấy tuýp thuốc, cứ thế di chuyển lại gần, bắt ép cô ngồi vào lòng hắn.Nhìn vết cắn ngay cổ ban nãy, bây giờ hơi sưng tím, cũng biết rõ khi nãy Trình
Thâm đã dùng lực mạnh như nào.
Trình Thâm là cố tình muốn trừng phạt cô.
Người đàn ông lấy thuốc, nhẹ nhàng xoa, vẫn không quên nhìn biểu cảm gương mặt cô đang nhăn nhó.
“Đau như vậy mà lại lắc đầu?”
Nhậm Kiều Hạ hít thở sâu, cũng không nói gì. Mãi lâu sau Trình Thâm tắt đèn,
vẫn cứ theo thói quen vươn tay ôm cô vào lòng.
Người đàn ông cúi đầu, áp vào cần cổ mềm mại.
Tâm tư đè nén trong lòng, mãi chẳng cách nào giải quyết.
Suốt cả quá trình ăn, Trình Thâm vẫn cứ bên cạnh nhìn cô. Không gian bất giác trở nên ngột ngạt.
“Anh không dùng bữa sao?”
“Tôi không đói.”
Trình Thâm nhàn nhạt trả lời, Nhậm Kiều Hạ theo đó gật đầu.
Đến lúc ăn xong, Nhậm Kiều Hạ cầm bát không vào trong muốn rửa, nhưng Trình Thâm đã bước vào cản lại. Khi này vòi nước nhiệt độ lạnh ngắt, tầm mắt dời xuống bàn tay của cô dưới dòng nước chảy. Người đàn ông nhíu mày, mấy chữ không hài lòng hiện rõ.
“Lạnh như vậy, không sợ bản thân lại có vấn đề?”
Người đàn ông nắm lấy bàn tay cô rời khỏi bồn rửa bát, lớn giọng yêu cầu.
“Bước ra ngoài đi”
Nhậm Kiều Hạ nhìn bóng lưng người đàn ông cáu gắt. Sau đó lủi thủi bước ra.
Rất nhanh sau đó Trình Thâm đã trở ra.
“Đi theo tôi.”
Trình Thâm bước thẳng ra phía bên ngoài cổng biệt thự, Nhậm Kiều Hạ vội vàng đi theo sau. Thời điểm bên ngoài gió lạnh vì sau một đợt mưa, nền trời âm u, ánh đèn đường bên ngoài cũng mờ nhạt chẳng thể soi sáng, ngược lại càng họa thêm nét cô độc của khu vực này.
Người đàn ông bước ra khu vực cổng bên ngoài, nơi vị trí bảo mật vân tay, sau
vài phút chỉnh sửa, tầm mắt đảo qua nhìn Nhậm Kiều Hạ bên cạnh đang hơi run rẩy trước cái lạnh, vài lọn tóc dài khế phất phơ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông vươn tay kéo cô lại gần, thậm chí còn bao phủ chèn ép thân hình nhỏ trong lồng ngực rắn chắc lại ấm áp.
Trình Thâm cất giọng nói trầm thấp.
“Đưa tay em đây.
Nhậm Kiều Hạ đưa bàn tay, người đàn ông cầm lấy cổ tay mảnh khảnh, trực tiếp đưa đến trước máy quét. Một luồng ánh sáng xanh lướt qua vân tay ngón trỏ.
[Ghi nhận dấu vân tay thành công, thiết lập dấu vân tay loại hai, mời chủ nhân đặt ngón trỏ vào, lần nữa xác thực chính xác.]
Trình Thâm lần nữa nắm bàn tay nhỏ, đặt trước màn hình máy chiếu. Lòng bàn tay người đàn ông tương đối ấm áp, to hơn bàn tay cô, còn đan ngón tay cô vào, đặt trước máy quét.
[Xác nhận dấu vân tay thành công.
Nhậm Kiều Hạ nhìn người đàn ông làm, phần nào hiểu được. Mãi lâu sau khi xong, Trình Thâm cũng không có ý định buông ra, đan lấy ngón tay lạnh ngắt của cô, như thể truyền độ ấm áp sang.
“Lần sau nếu có trở về, cứ trực tiếp xác nhận dấu vân tay.
Nhậm Kiều Hạ gật đầu. Cứ như thế này, chẳng khác gì đang giao nguyên căn biệt thự lại cho cô.“Không sợ tôi lấy đồ vật giá trị của anh đi à?”
Trình Thâm nhíu mày nhìn cô từ phía trên, bàn tay vẫn đặt ở bả vai, đầu ngón tay lạnh lẽo vô thức chạm vào vật cắn ban nãy.
“Nếu được thì em cứ thử”
Đây chẳng qua chỉ là một câu nói đùa, Nhậm Kiều Hạ vốn dĩ thừa biết được rằng, Trình Thâm chẳng thiếu thứ gì. Trước kia vung tiền cho cô nhiều, hiện tại căn biệt thự, có lẽ cũng không có bao nhiêu.
Chẳng hiểu vì sao, người đàn ông dùng một lực tay, trực tiếp nhấn vào vật cắn ngay cổ ban nãy, nhất thời khiến cô nhăn mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Thâm cúi người, thì thầm nhỏ bên tai cô bằng chất giọng trầm thấp.
“Đau lắm sao?”
Nhậm Kiều Hạ nhìn người đàn ông trước mặt, cô lắc đầu không đoái hoài, tách bàn tay mình khỏi bàn tay hắn, trực tiếp đi vào trong.
Trình Thâm trông vậy, vội vàng đi theo.
Bóng dáng cô gái nhỏ tĩnh lặng giữa màn đêm, như một tinh linh nhỏ bé xinh đẹp, luôn khiến người khác muốn bao bọc che chở.
Nhậm Kiều Hạ lúc nào cũng vậy, đau cũng không muốn nói, chịu đựng cũng chỉ mình bản thân. Sớm đã thành thói quen.
Khi vừa trở lên phòng, Nhậm Kiều Hạ lặng lẽ ngồi đầu một góc giường. Trình Thâm nhìn bộ dạng cô như thể sợ sẽ xảy ra chuyện ban nãy, dáng vẻ đề phòng. Nhưng hắn không mảy may, cầm lấy tuýp thuốc, cứ thế di chuyển lại gần, bắt ép cô ngồi vào lòng hắn.Nhìn vết cắn ngay cổ ban nãy, bây giờ hơi sưng tím, cũng biết rõ khi nãy Trình
Thâm đã dùng lực mạnh như nào.
Trình Thâm là cố tình muốn trừng phạt cô.
Người đàn ông lấy thuốc, nhẹ nhàng xoa, vẫn không quên nhìn biểu cảm gương mặt cô đang nhăn nhó.
“Đau như vậy mà lại lắc đầu?”
Nhậm Kiều Hạ hít thở sâu, cũng không nói gì. Mãi lâu sau Trình Thâm tắt đèn,
vẫn cứ theo thói quen vươn tay ôm cô vào lòng.
Người đàn ông cúi đầu, áp vào cần cổ mềm mại.
Tâm tư đè nén trong lòng, mãi chẳng cách nào giải quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro