Đều là người tr...
2024-08-31 03:00:05
Nhậm Kiều Hạ kéo chiếc vali vào, động thái có phần chậm rãi, ai cũng đều nhìn ra bộ dạng hiện tại của cô hoàn toàn không tình nguyện.
Trình Thâm nhìn cô một lúc, cất giọng ra lệnh.
“Đồ xếp gọn vào chiếc tủ bên cạnh của tôi.”
Dứt câu, người đàn ông cũng xoay người, trên tay cầm theo bộ đồ bước vào phòng tắm.
Cô căng thẳng ngồi trên chiếc ghế, bên cạnh tủ đồ của Trình Thâm là một tủ đồ khác. Cô tiến lại gần đẩy ra, phía trong hoàn toàn trống rỗng, thậm chí còn cảm nhận được mùi sơn gỗ mới. Trong vô thức, ánh mắt đảo xung quanh căn phòng, mọi thứ trông đều sạch sẽ vô cùng.
Đặt thẳng chiếc vali vào, cô lấy ra một vài bộ đồ.
Một lúc sau, Trình Thâm đã trở ra, trên người một bồ đồ ngủ màu đen, bộ dáng tùy tiện vô cùng, mái tóc ướt thấm đẫm mà rũ nước xuống, đôi con ngươi lạnh nhạt điềm tĩnh, cất giọng ra lệnh nhìn về hướng cô.
“Tắm đi.”
Nhậm Kiều Hạ căng thẳng nhìn người trước mặt, bọn họ hiện tại cũng không phải những thiếu niên năm đó. Cô và hắn, đã trưởng thành rồi.
Rốt cuộc, Nhậm Kiều Hạ cũng nghĩ đến cái tình cảnh xấu nhất có thể xảy ra.
Cô vội vàng cầm đồ rồi bước vào phòng tắm. Bên trong không trưng quá nhiều thứ, phần lớn đều là đồ dùng nam giới. Thoang thoảng hơi nước ấm đọng thành mảng sương mờ trên nền kính, còn có mùi hương dầu gội nam tính.
Nhậm Kiều Hạ bối rối, ngoại trừ Trình Thâm trước kia và đến hiện tại, cô hoàn toàn không chung sống với nam giới, nên bây giờ không tránh khỏi mớ cảm xúc hỗn độn. Cô ở bên trong phòng tắm rất lâu, cố giữ cảm xúc trở nên bình tĩnh.
Khi trở ra, Trình Thâm đã chỉnh lại vị trí giường, còn thuận tiện ném lên một cái gối khác.
“Nằm đây.”
Nhậm Kiều Hạ ngây người nhìn, vài giây sau Trình Thâm đã điều chỉnh dáng nằm, khóe môi hơi nhếch lên.
“Cũng không phải lần đầu ngủ chung, sợ cái gì?”
Cô cầm lấy một cái khăn nhỏ, không muốn trả lời câu hỏi mà chỉ né tầm nhìn.
“Anh ngủ trước đi. Khung giờ Paris và ở đây khác biệt, tôi không quen giấc.”
Nhậm Kiều Hạ xoay người rời đi, nhưng được vài bước thì một lực tay liền mạnh mẽ kéo ngược cô trở lại giường. Chưa kịp định thần đã ngồi trong lòng người đàn ông.
“Anh…” Cô hoảng hồn lên tiếng.
“Ngồi im, lau khô tóc, tôi không muốn đêm nay lại phải chăm sóc kẻ dư thừa đột ngột lên cơn bệnh.”
Trình Thâm cất giọng, giọng nói có phần bực bội, bàn tay cầm lấy tấm khăn khô khác, đặt lên mái tóc cô khẽ vò nhẹ. Lực tay đều đặn, không hề mạnh bạo, rõ ràng là đã quen.
Hành động này, khiến sóng mũi cô hơi cay. Nhưng rất nhanh, cô đã nén được thứ cảm xúc này.
Con người chúng ta luôn luyến tiếc và hoài niệm về hồi ức quá khứ, bởi nó thật sự rất đẹp.
Năm đó thành phố mưa không ngớt, cái lạnh liên miên. Nhậm Kiều Hạ làm thêm về khu trọ khuya, tắm xong tóc ướt cũng không lau khô tóc. Cô cứ thế mà tiếp tục việc học.
Mái tóc ướt, thêm nhiệt độ thấp. Thành ra kéo dài thời gian rất lâu cũng không khô được. Ngay hôm sau, không ngoài dự đoán cơn đau đầu ập đến, cơn sốt hành hạ cô đến mệt mỏi kéo dài hơn một tuần.
Kể từ đó về sau, cứ hễ tắm xong, Trình Thâm đều ghé đến phòng trọ ép buộc cô phải sấy tóc mới được đi ngủ.
Trình Thâm không có gì không tốt, có điều, sự quan tâm khiến cô không thể phân biệt được đâu là giả hay thật. Hay chỉ đơn giản là diễn.
…
Ngón tay người đàn ông thon dài, cầm lấy tấm khăn luồn vào, chỉ thấy gò má mềm mại, hắn vươn tay chạm vào, lại cúi thấp, trực tiếp nhìn đối diện với gương mặt nhỏ của cô. Vừa mới tắm xong, nên hiện giờ gò má trắng mềm, đôi mắt cô vẫn trong vắt, nhưng chứa đầy sự ưu thương.
Nhậm Kiều Hạ bất chợt đối diện với ánh mắt người đàn ông, thêm cái chạm nhẹ khiến cô hơi hoảng mà rụt người. Cô lập tức muốn đẩy ra.
“Khô rồi, không làm phiền giấc ngủ của anh nữa.”
Trình Thâm ngừng lại động tác, hiển nhiên không thích sự ra lệnh từ phía cô. Dường như không do dự, nâng cằm cô lên, cúi xuống đặt lên môi một nụ hôn nhẹ, dần dần, chuyển thế thành một nụ hôn sâu. Lực tay mạnh mẽ, dễ dàng đem cô khóa chặt, ép xuống chiếc giường mềm mại.
Nhậm Kiều Hạ hoảng hốt với nụ hôn, cô muốn thoát khỏi, rất nhanh chóng phản ứng vội vàng nghiêng đầu sang một bên, nụ hôn của Trình Thâm cứ vì thế hụt hẫng rơi xuống hõm cổ mềm mại.
Nhậm Kiều Hạ tưởng là đã thoát, nhưng cô quên mất, hiện giờ Trình Thâm là một người đàn ông, không phải là người thiếu niên năm nào nữa rồi.
Người đàn ông cúi xuống, ngay lập tức cắn bả vai trắng mịn bên cạnh khiến cô hoảng hốt dùng chân muốn đẩy ra, nhưng rồi, hắn trực tiếp dùng một lực chân bên dưới, mạnh mẽ lần nữa áp chế cô.
“Trình Thâm, anh buông ra ngay!”
Trình Thâm nhìn cô, khóe môi hơi nhướng lên.
“Hiện giờ chúng ta đều là người trưởng thành rồi, em còn ngại gì nữa?”
Trình Thâm nhìn cô một lúc, cất giọng ra lệnh.
“Đồ xếp gọn vào chiếc tủ bên cạnh của tôi.”
Dứt câu, người đàn ông cũng xoay người, trên tay cầm theo bộ đồ bước vào phòng tắm.
Cô căng thẳng ngồi trên chiếc ghế, bên cạnh tủ đồ của Trình Thâm là một tủ đồ khác. Cô tiến lại gần đẩy ra, phía trong hoàn toàn trống rỗng, thậm chí còn cảm nhận được mùi sơn gỗ mới. Trong vô thức, ánh mắt đảo xung quanh căn phòng, mọi thứ trông đều sạch sẽ vô cùng.
Đặt thẳng chiếc vali vào, cô lấy ra một vài bộ đồ.
Một lúc sau, Trình Thâm đã trở ra, trên người một bồ đồ ngủ màu đen, bộ dáng tùy tiện vô cùng, mái tóc ướt thấm đẫm mà rũ nước xuống, đôi con ngươi lạnh nhạt điềm tĩnh, cất giọng ra lệnh nhìn về hướng cô.
“Tắm đi.”
Nhậm Kiều Hạ căng thẳng nhìn người trước mặt, bọn họ hiện tại cũng không phải những thiếu niên năm đó. Cô và hắn, đã trưởng thành rồi.
Rốt cuộc, Nhậm Kiều Hạ cũng nghĩ đến cái tình cảnh xấu nhất có thể xảy ra.
Cô vội vàng cầm đồ rồi bước vào phòng tắm. Bên trong không trưng quá nhiều thứ, phần lớn đều là đồ dùng nam giới. Thoang thoảng hơi nước ấm đọng thành mảng sương mờ trên nền kính, còn có mùi hương dầu gội nam tính.
Nhậm Kiều Hạ bối rối, ngoại trừ Trình Thâm trước kia và đến hiện tại, cô hoàn toàn không chung sống với nam giới, nên bây giờ không tránh khỏi mớ cảm xúc hỗn độn. Cô ở bên trong phòng tắm rất lâu, cố giữ cảm xúc trở nên bình tĩnh.
Khi trở ra, Trình Thâm đã chỉnh lại vị trí giường, còn thuận tiện ném lên một cái gối khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nằm đây.”
Nhậm Kiều Hạ ngây người nhìn, vài giây sau Trình Thâm đã điều chỉnh dáng nằm, khóe môi hơi nhếch lên.
“Cũng không phải lần đầu ngủ chung, sợ cái gì?”
Cô cầm lấy một cái khăn nhỏ, không muốn trả lời câu hỏi mà chỉ né tầm nhìn.
“Anh ngủ trước đi. Khung giờ Paris và ở đây khác biệt, tôi không quen giấc.”
Nhậm Kiều Hạ xoay người rời đi, nhưng được vài bước thì một lực tay liền mạnh mẽ kéo ngược cô trở lại giường. Chưa kịp định thần đã ngồi trong lòng người đàn ông.
“Anh…” Cô hoảng hồn lên tiếng.
“Ngồi im, lau khô tóc, tôi không muốn đêm nay lại phải chăm sóc kẻ dư thừa đột ngột lên cơn bệnh.”
Trình Thâm cất giọng, giọng nói có phần bực bội, bàn tay cầm lấy tấm khăn khô khác, đặt lên mái tóc cô khẽ vò nhẹ. Lực tay đều đặn, không hề mạnh bạo, rõ ràng là đã quen.
Hành động này, khiến sóng mũi cô hơi cay. Nhưng rất nhanh, cô đã nén được thứ cảm xúc này.
Con người chúng ta luôn luyến tiếc và hoài niệm về hồi ức quá khứ, bởi nó thật sự rất đẹp.
Năm đó thành phố mưa không ngớt, cái lạnh liên miên. Nhậm Kiều Hạ làm thêm về khu trọ khuya, tắm xong tóc ướt cũng không lau khô tóc. Cô cứ thế mà tiếp tục việc học.
Mái tóc ướt, thêm nhiệt độ thấp. Thành ra kéo dài thời gian rất lâu cũng không khô được. Ngay hôm sau, không ngoài dự đoán cơn đau đầu ập đến, cơn sốt hành hạ cô đến mệt mỏi kéo dài hơn một tuần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kể từ đó về sau, cứ hễ tắm xong, Trình Thâm đều ghé đến phòng trọ ép buộc cô phải sấy tóc mới được đi ngủ.
Trình Thâm không có gì không tốt, có điều, sự quan tâm khiến cô không thể phân biệt được đâu là giả hay thật. Hay chỉ đơn giản là diễn.
…
Ngón tay người đàn ông thon dài, cầm lấy tấm khăn luồn vào, chỉ thấy gò má mềm mại, hắn vươn tay chạm vào, lại cúi thấp, trực tiếp nhìn đối diện với gương mặt nhỏ của cô. Vừa mới tắm xong, nên hiện giờ gò má trắng mềm, đôi mắt cô vẫn trong vắt, nhưng chứa đầy sự ưu thương.
Nhậm Kiều Hạ bất chợt đối diện với ánh mắt người đàn ông, thêm cái chạm nhẹ khiến cô hơi hoảng mà rụt người. Cô lập tức muốn đẩy ra.
“Khô rồi, không làm phiền giấc ngủ của anh nữa.”
Trình Thâm ngừng lại động tác, hiển nhiên không thích sự ra lệnh từ phía cô. Dường như không do dự, nâng cằm cô lên, cúi xuống đặt lên môi một nụ hôn nhẹ, dần dần, chuyển thế thành một nụ hôn sâu. Lực tay mạnh mẽ, dễ dàng đem cô khóa chặt, ép xuống chiếc giường mềm mại.
Nhậm Kiều Hạ hoảng hốt với nụ hôn, cô muốn thoát khỏi, rất nhanh chóng phản ứng vội vàng nghiêng đầu sang một bên, nụ hôn của Trình Thâm cứ vì thế hụt hẫng rơi xuống hõm cổ mềm mại.
Nhậm Kiều Hạ tưởng là đã thoát, nhưng cô quên mất, hiện giờ Trình Thâm là một người đàn ông, không phải là người thiếu niên năm nào nữa rồi.
Người đàn ông cúi xuống, ngay lập tức cắn bả vai trắng mịn bên cạnh khiến cô hoảng hốt dùng chân muốn đẩy ra, nhưng rồi, hắn trực tiếp dùng một lực chân bên dưới, mạnh mẽ lần nữa áp chế cô.
“Trình Thâm, anh buông ra ngay!”
Trình Thâm nhìn cô, khóe môi hơi nhướng lên.
“Hiện giờ chúng ta đều là người trưởng thành rồi, em còn ngại gì nữa?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro